Chap 13 Hay rồi!!!.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thình thịch….thình thịch….thình thịch….. xung quanh trỡ nên im lặng tim của Nguyên như phản chủ cứ đập loạn hết cả lên ngồi cách đó 5m còn có thể nghe được.

“ Anh nói đùa à” Nguyên miễn cưỡng cười

“ Không”  ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nguyên

“ Nhưng chúng ta là con trai mà sao có thể” Nguyên luốn cuống trã lời.

Khóe miệng Khải giật giật nhìn con người đáng yêu kia đang luốn cuốn. Cậu thấy chắc mình hơi vội nên để thời cơ thích hợp hơn sẽ nói.

“ Này! Cậu nghĩ đi đâu thế tôi bảo thích chứ không bảo yêu, cậu nghĩ trời trăng gì thế”

Mặt Nguyên đơ ra hết mấy giây “ Ơ vậy à hahaha” cười ngượng.

“ Hay cậu muốn như vậy thì tôi chiều?” nói xong chưa đợi Nguyên trã lời Khải tiến sát lại tai, vuốt sói hiện rõ.

“ Không không a..a.a.a…” Quá muộn Khải đã lao vào cù con người kia một trận lăn khắp cả khu đất.

Buổi tối sau khi ăn no xong Nguyên buồn ngủ lếch cái thây lên phòng vừa mở cữa ra Nguyên há mồm nhìn căn phòng. Căn phòng thì vẫn còn nguyên chỉ có mỗi chiếc giường là không còn gì.

Nguyên vội chạy hỏi quản gia “ Bác Chu a~, chăn, ga giường, gối trong phòng cháu đâu hết rồi?”.

“Thưa cậu tất cả đều chưa khô ạ”

“ Nhưng chỉ ướt có tí sao sáng tới giờ chưa khô được a~”

“ Tại thiếu gia thấy chúng cũng đã dơ nên bảo gia nhân mang đi giặt hết rồi ạ”

“ Hừ! lại là hắn không biết có ý gì đây nữa” Nguyên lầm bầm.

“ Thưa cậu nói gì?”

“A! Cháu nói vậy còn phòng trống nào không! Cháu có thể ngủ ở đó chứ?”

“Thưa Thiếu gia đã cho dọn tất cả các phòng trống rồi ạ, do để lâu ít sử dụng nên rất bẩn”

“ Hừ! cái tên chết tiệc này” Nguyên thầm rủa tên kia.

“ Thưa cậu bảo gì”

“ A a không có gì nhưng tối nay cháu sẽ ngủ ở đâu?”

“ Phòng tôi” một giọng nói vang từ trên lầu xuống làm Nguyên giật mình.

Quay mặt lại Nguyên nhìn thấy tên mặt than kia đang đứng tay cầm ly rượu vang, lưng tựa vào lang can của sổ. Ánh trăng soi sáng khuôn mặt của hắn, một vẽ đẹp huyền ão làm cho con người ta mụ mị khi nhìn nó.

Nguyên cứ nhìn chằm chằm làm cho con người kia khó chịu lên tiếng” Này! Bộ mặt tôi có dính gì à”

“ À không!haha” Ngượng khi bị phát hiện Nguyên cười

Nhưng cũng không quên được cục tức lúc nãy chưa nguôi liếc xéo tên kia “Nhưng khi không lại cho dọn phòng, ruốc cuộc anh muốn gì”

 

“ Nhà tôi, tôi thấy bẩn thì cho dọn, cậu không muốn ngủ phòng tôi thì ra sofa mà nằm vậy haiz!” nâng ly rượu hớp một ngụm.

“ Grrr!!! Anh được lắm tôi ra sofa ngủ” giận thật rồi a~

“ Tùy cậu” Khải cãm thấy hơi xót nhưng lỡ nói rồi đâu có rút lại được.

Nữa đem Khải không ngủ được vì lo lăng tên kia sẽ bị lạnh, không biết có thoải mái không. Hắn bật dậy bước xuống lầu. Nhìn Nguyên đang co lại trên chiếc sofa vì lạnh hắn không khỏi xót xa.

Hắn tiến đến vuốt mái tóc đen huyền của cậu hôn nhẹ lên trán “ Ngốc tữ ạ, mới trêu có xíu mà giận rồi”

Hắn nhẹ nhàn nâng đầu cậu lên rồi bế cậu lên người hắn. Bị quấy rầy Nguyên cọ cọ rồi chui vào lòng ngực hắn. Khóe miệng hắn chợt nhếch lên.

Hắn bế cậu về phòng mình vừa đi vừa nghĩ “ Rõ là ăn nhiều như thế mà sao lại nhẹ như vậy nhĩ, gió mạnh một tí thổi cũng bay nữa là”

Đặt Nguyên xuống giường, Nguyên lập tức lăn lăn bấu lấy cái chăn như bản năng tự nhiên hướng đến cái ấm ấy. Nguyên rúc mình vào chiếc chăn âm áp rồi nằm im. Khải nhìn thấy khóe môi khẽ mĩm cười rồi leo lên ôm cục bông kia ngủ. Cục bông kia cảm nhận được hơi ấm hơn của hắn cũng rúc vào ngực hắn rồi cã hai cùng thiếp đi trong đem dông lạnh giá.

Sáng hôm sau Nguyên giật mình tỉnh giấc vì tối qua cậu mơ thấy mẹ cậu. Khải cũng theo đó mà thức dậy nhìn cậu đang hoảng sợ Khải ôm cậu vào lòng, người Nguyên run lên từng đợt vì sợ.

Khải ngồi ôm Nguyên một hồi cho cậu hết hoảng sợ mới buông cậu ra. Khi bắt đầu lấy lại bình tỉnh.

1 phút trôi qua ~~~~

.

.

.

.

.

5 phút trôi qua ~~~~~

Sau một hồi vắc óc suy nghĩ “ Hey! Sao tôi lại ở đây mà lại còn….” Giọng Nguyên cứ nhỏ dần mặt thì cũng đỏ dần.

Khải chẵng buồn trã lời nằm im xem tên ngốc tử siêu cấp dễ thương kia.

Suốt cã buổi Nguyên cứ lắp ba lắp bắp “ ng..ủ.. chu..ung hờ hờ..” dỡ chăn lên nhìn rồi bỏ xuống.

Chịu hết nỗi cái mỏ chu chu kia đang nháo nháo Khải đưa tay bẹo má cái rồi tiến thẳng nhà vệ sinh.

Ở ngoài Nguyên chỉ còn ở một mình bắt đầu dảy đành đạch tay chân khua loạn xạ “ a~ không biết hắn có làm gì mình không nữa thiên a~” Nguyên spov’s.

Khải sau khi vscn xong thấy ai kia vẫn nằm trên giường trút giận lên mấy cái gối “ Này! Đi vào làm vscn đi hay đợi tôi thỉnh?” mặt gian.

“ Thôi không cần tôi tự đi được” bước vào nhà vệ sinh Nguyên vặn nước thật to rồi la ầm ĩ “ Cái tên mặt than chết tiệc…..”.

Ngồi ăn sáng mà không khí khó chịu thỡ không nổi. Hết chịu được Khải lên tiếng “ Này ruốc cuộc là có chuyện gì mà sáng giờ cậu cứ hầm hầm thế?”

“ Tối qua sao tôi lên phòng anh được thế”

“ Tối bế” bình tĩnh nhăm nhi café

“ Cái gì! Anh còn làm gì nữa không thế” xém nữa thì phun hết thức ăn ra ngoài a~

“ Làm gì là làm gì bộ cậu muốn làm gì à, mà chẵng lẽ sáng giờ cậu bân khuân chuyện đó à”.

….. im lặng không trã lời.

“ Haiz! Tôi không làm gì cậu, mà ăn nhanh đi hôm nay tôi có khách”

“ Là ai vậy?” Nguyên tò mò hỏi

“ Tí nữa tồi sẽ biết” đưa tay nhìn đồng hồ “hai tên ấy cũng sắp đền rồi.”

Ngồi trong phòng khách Khải thì chăm chú đọc báo, Nguyên thì moi cái điện thoại lần trước đi mua sắm Khải mua cho mà nghịch.

Quản gia từ ngoài bước vào “ Thưa thiếu gia họ đã đến”

“ Mau mời họ vào” dẹp tờ báo qua một bên chăm chú nhìn ra cữa.

Hai người con trai từ ngoài bước vào, Nguyên cũng bỏ điện thoại xuống nhìn.

“ Nhà mới đẹp quá nhĩ” tên đi trước nói

“ Chào đại ca hì hì” tên đi sau ôm cánh tay tên đi trước đưa hai ngón tay lên chào.

Vương Tuấn Khải đứng dậy nở nụ cười “ Chào hai cậu lâu quá không gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro