Muốn ăn thì lăn vào bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lững thững bước đi bên cạnh Naruto, nhưng dường như tâm trí Sakura chẳng để tâm đến gã. Nàng chỉ lặng lẽ bước đi, không nói gì, cứ như đã đắm chìm vào khoảng không gian của riêng mình mà không một ai có thể chạm tới. Nhưng, sâu trong đáy mắt lục bảo lại thoáng nét buồn bã đến não lòng, gương mặt không một chút vui tươi hay chỉ đơn thuần là sự tức giận. Tất cả chỉ là một màu xám ảm đạm, u tịch vây chặt lấy nàng.

"Tại sao? Nó lại...đau như vậy chứ?"

Sakura tự hỏi trái tim mình, nàng không hiểu, lí do gì đã khiến tim nàng nhói đau như bị bóp chặt, dù chỉ là thoáng chốc. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy như thế, phải chăng nó đau khi cảm nhận thấy sự thờ ơ, hờ hững của Sasuke đối với nàng, hay là vì sự cô độc, buồn tủi của một cô gái còn quá non nớt ở thế giới xa lạ này? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu Sakura hệt như một mớ bòng bong lộn xộn, không có lối thoát.

Dù có đau đớn thế nào, dù có buồn tủi đến bao nhiêu đi nữa, thì sâu thẫm trong tâm thức của Sakura, nàng vẫn có thể từa tựa nhận ra thứ cảm xúc luôn luôn trỗi dậy trong trái tim mình.

Không thể đối diện với sự vô cảm của hắn, không thể đối diện với gương mặt vô cảm của hắn, nàng không thể...


Ý nghĩ hiện lên trong đầu Sakura, rõ mồn một như ban ngày. Cảm giác đó... không phải là giả tạo, nó tồn tại và vẫn luôn nằm trong trái tim nàng. Nhưng bất chợt, nàng cười buồn, nụ cười bất cần như đang muốn chế nhạo chính trái tim ngu ngốc của nàng. Thật nực cười, thích ư? Nàng làm sao có thể thích một người như Sasuke chứ? Nàng là người tương lai, hắn là người cổ đại, cả hai căn bản không thể hòa hợp!

Nghĩ lại thì, nàng và Sasuke, hai người hệt như bầu trời và mặt đất, hệt như hai hành tinh trong một quỹ đạo song song không bao giờ gặp nhau được.

Quan trọng hơn, dù muốn thì tình cảm này cũng không bao giờ có kết quả, nàng không thuộc về nơi này. Nàng và Sasuke sẽ không bao giờ đến được với nhau. Trừ phi, vận đổi sao dời, đất trời biến chuyển, nếu không, Haruno Sakura vẫn sẽ trở về thế giới của chính mình, nhất định như vậy.

Nhưng còn... tình cảm này? Nàng phải làm sao đây?

Thôi thì... cứ đặt nó ở trong một góc thật sâu của trái tim và giữ mãi nó trong lòng, để không ai biết được tình cảm này, không ai cả.

Thở hắt ra một tiếng, Sakura khẽ ngước nhìn lên bầu trời trong vắt, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua đáy mắt lục bảo đang u buồn. Phút chốc, mắt lục bảo tươi sáng trở lại, sức sống của một đóa hoa kiên cường trỗi dậy trong nàng. Sakura không buồn nữa, thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng, nàng không muốn mình cứ tiếp tục rơi vào cái vòng lẩn quẩn rắc rối này để rồi lại đau vì nó. Có lẽ, số phận đã an bày như vậy rồi.

"Bầu trời hôm nay có gì đẹp mà cô cứ nhìn mãi thế?"

Giọng nói của Naruto khiến Sakura giật bắn, kéo phăng nàng ra khỏi cái thế giới khép kín của riêng mình. Từ nãy đến giờ nàng cứ lo suy nghĩ về mấy chuyện vẩn vơ mãi mà quên mất rằng có một người đi bên cạnh.

Sakura tức tối, quay sang định cho gã một ánh nhìn cảnh cáo vì đã phá tan đi thời khắc bình yên nhất trong ngày thì bất ngờ thấy Naruto đã đứng sát bên cạnh mình từ lúc nào. Ánh mắt cũng nhìn theo hướng nhìn của nàng lúc nãy về phía bầu trời, mái tóc vàng óng ánh lòa xòa làm nàng chói cả mắt, khiến Sakura nheo mắt lại đầy khó chịu.

Như gặp bệnh truyền nhiễm, Sakura vội nhảy sang bên cách xa Naruto một khoảng, mặt mày vẫn nhăn nhó trông rất khó coi, nàng tiếp tục bước đi mà không thèm nhìn hắn hay nói gì cả, ít nhất là lúc này, Sakura thực chẳng muốn cãi vã với Naruto.

Nhưng sự bình tĩnh của Sakura hôm nay quả thực lại trở thành công cóc. Naruto thì không nghĩ thế, hắn lấy làm lạ, ngạc nhiên trước hành động ngoan ngoãn của Sakura. Bình thường, nếu hắn châm chọc như thế thì đã sớm bị nàng 'nả pháo' vào mặt liên tiếp rồi mới đúng, đằng này lại chả đá động gì đến, hắn thấy mất hứng, thật chẳng giống Sakura bướng bỉnh mà Naruto biết chút nào.

Haizz ~ chắc chuyện này chưa đủ liều lượng khiến nàng ta nổi điên lên thì phải, nghĩ thế, Naruto cười ranh mãnh rồi nhìn về phía nàng, tiếp tục chọt thêm một câu:

"Chán sao? Thế thì làm chuyện gì ý nghĩa hơn vậy..." Nói xong từ từ cúi đầu xuống...

"Đồ biến thái!!! Cút đi cho tôi!!!!!!!"

Nàng gầm lên, quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn bắn ra lửa, thực sự Sakura đã có ý nghĩ rằng sẽ bay lại đấm cho cái tên kia một phát. Nhưng nàng đã cố kiềm chế bản thân mình, đấm ngay-vào-mặt một tướng quân tại doanh trại này, dù gì cũng là một hành động tự rước họa vào thân.

Nhưng nàng lại càng tức điên thêm khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Naruto, hắn ta đang nhìn nàng mà cười hề hề trông rất bình thản, nét mặt y như người chả có tội gì. Tức, tức, tức, nàng thật muốn bùng nổ như ngọn núi lửa ngay tại đây để hả cơn giận.

Bỗng dưng, cái tên hentai nhìn nàng ôn nhu, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng rỡ như chứa cả bầu trời cao rộng, nàng giật mình khó hiểu, lòng nhất thời khinh bỉ: Tên này đúng là bệnh nặng mà.

"Thế mới đúng là bà chằn đanh đá mà ta biết!"

Naruto nhẹ giọng nói, tiến gần về phía Sakura và nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt của nàng, tưởng như có thể nhìn thấu cảm xúc trong đáy mắt. Có cái gì đó rất mãnh liệt, thôi thúc Naruto làm điều này mà không cần suy nghĩ. Nó như một bản năng đã được rèn luyện từ lâu, chỉ biết rằng mình không thể để cô gái bẻ nhỏ đó phải u buồn, không để nàng phải chịu bất cứ một tổn thương nào.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Naruto, nàng mới chợt hiểu ra ý nghĩa việc hắn vừa làm, ánh mắt lục bảo phút chốc trở nên vui vẻ trở lại, long lanh từng giọt nước nhỏ bé, màn sương mờ đục buồn bã và cả ngọn lửa cháy trong mắt bỗng biến mất, bất giác Sakura thấy cảm kích vô cùng. Nàng chợt phì cười thành tiếng, tiếng cười khúc khích lan tỏa vào trong không gian khiến mọi vật cũng muốn vui lây, xua tan đi mọi sự im ắng trong khu rừng này.

Đoạn, Sakura ngước lên nhìn Naruto, nàng lại bật cười khanh khách rồi nói:

"Thật là...cách chọc cười của anh...đặc biệt thật đấy...Nhưng..." Sakura bỗng quay đi, ngước mắt nhìn lên bầu trời nơi những tán lá xanh đang tung tăng nhảy múa, môi chợt mỉm cười "...dù sao...cũng cảm ơn anh, Naruto."

Giọng nói thanh thoát hòa lẫn vào tiếng gió vi vút thoảng qua trong không gian của hai người, gió mơn man trên làn da mịn màn, khẽ vuốt ve mái tóc màu đào của nàng khiến chúng tung bay trông như những dải lụa hồng phất phơ trong làn gió. Nụ cười đẹp tựa sướng khói thoắt ẩn hiện trong từng lọn tóc, khiến nó trở nên huyền bí, mờ ảo tựa ánh trăng mờ nhạt thấp thoáng sau những cụm mây màn bạc.

Dù không nhìn thấy được gương mặt Sakura, nhưng Naruto biết chắc rằng, nàng vẫn đang mỉm cười, mỉm cười vì hắn. Dõi theo từng lọn tóc dài của Sakura khẽ bay bay lướt trên cơn gió cùng váy áo đong đưa theo từng bước chân nhịp nhàng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể khiến cô gái ấy tan biến, lòng hắn bỗng trào dâng một cảm xúc lạ.

Muốn được chạm tay vào suối tóc mượt mà đó, muốn được ôm chặt cô gái ấy trong vòng tay mạnh mẽ của mình, bảo vệ nàng khỏi mọi điều đau khổ trên thế gian này, để nàng mãi mãi không rời xa, mãi không biến mất khỏi cuộc đời hắn...


Dù biết...

Ái tình là cạm bẫy, là khổ đau...

Nhưng..

Chỉ cần được ở cạnh nàng..

Thì ta tình nguyện dấn thân vào..

.

..

...

"Ọc..ọc.c..c.c...c"

"Ôi trời ơi, cái bụng của mình."

Một tiếng kêu quá quen thuộc vang lên, Sakura thầm kêu khổ, nguyên nhân chính là từ cái bụng 'đói meo' của nàng. Chỉ chờ có thế, Naruto đã bật cười ha hả, giọng cười vui thích pha chút gì đó chế giễu , hành động này rõ ràng là đang 'cười trên sự đau khổ của người khác' và điều này làm Sakura phát cáu. Nàng lên giọng nghiêm nghị kèm theo ánh nhìn sắc lẻm dành cho Naruto:

"Chuyện này đáng cười lắm sao? Thấy một cô gái xinh đẹp đang bụng đói đứng trước mặt mình mà không giúp gì thì chẳng đáng mặt quân tử đâu."

Câu nói rõ là đang xỉ vả cái người đang cười nhạo nàng và cũng nhằm 'cảnh cáo'. Nhưng Naruto vẫn cười mãi, thậm chí là càng lớn hơn, chảy cả nước mắt. Được một lúc, khi cảm nhận thấy cái sát khí lạnh toát phát ra từ người Sakura cùng ánh mắt như muốn 'băm' hắn ra thành trăm mảnh thì Naruto mới dần lấy lại sự nghiêm túc. Hắn cố nhịn cười, hắng giọng nói:

"Đừng lo, cô sẽ sớm được đi 'giải quyết' cái bụng của mình thôi, nhưng trước hết sẽ phải chịu khổ một chút vậy."

Nói đến đây, Naruto lại bật cười khe khẽ nhưng rồi cố kìm lại, nét mặt giả nghiêm túc trong thật chẳng giống một Naruto ngày thường chút nào. Còn Sakura thì cứ ngẩn người ra đó, không hiểu mấy về câu nói của hắn.

Đang còn mãi suy nghĩ thì bỗng chiếc mũi 'siêu' thính của Sakura ngửi được mùi thức ăn thơm lựng, nàng nhìn xa xa, thấy Naruto đang dắt nàng đi về hướng một căn lều to nằm sâu trong doanh trại. Càng đến gần, mùi thức ăn càng rõ hơn, cứ thay nhau xồng xộc vào mũi Sakura khiến cái bụng nàng càng 'biểu tình' dữ dội hơn nữa.

Trong chốc lát, nhiều dây noron thần kinh của Sakura liên kết lại với nhau tạo thành một chuỗi những dữ liệu trong đầu nàng, Sakura mập mờ nhận ra được hàm ý trong câu nói của Naruto. Mặt nàng bỗng đần cả ra, miệng lấp bấp: "Ch-chẳng lẽ là..."

Naruto nhìn nàng cười tươi rồi đưa tay vén tấm bạc trước cửa lều lên. Đập ngay vào mắt Sakura là quang cảnh một gian bếp với nhiều người đang hối hả làm việc, nào là xào, nấu, nhặt rau, dọn bát đĩa....chắc là để chuẩn bị buổi trưa cho các binh lính ở đây. Tất cả đều là nữ và họ rất lành nghề, những đôi bàn tay cứ thoăn thoắt làm việc không ngơi khiến Sakura hoa cả mắt.

Nhưng điều làm nàng trợn mắt há miệng nhất lại chính là một bàn thức ăn thật lớn với bao nhiêu là món ăn đang tỏa mùi thơm nghi ngút. Sakura đánh ực trong miệng, chỉ muốn lao tới ngay để đánh chén hết chỗ thức ăn đó. Nhưng nàng không thể nào làm thế được vì một cung nữ như nàng mà làm như thế thì còn ra thể thống gì, chưa nói việc còn bị phạt. Vả lại Naruto không tốt đến nỗi dẫn nàng đến nhà bếp để mà 'giải quyết' cái bụng.

Và suy đoán của nàng chỉ có thể là....

Naruto sau khi nói chuyện gì đó với một người phụ nữ trung niên có thân hình mập mạp, chắc có lẽ là trưởng bếp, thì liền đi cùng bà ta đến chỗ nàng. Sakura chả nghe thấy họ nói gì, chỉ biết rằng bà ta nghe xong thì cười vui vẻ, nét mặt tươi roi rói và cúi đầu chào Naruto, trông rất cảm kích. Nàng chợt cảm thấy ghét Naruto vì cái nụ cười tươi vui đến độ thản nhiên như chả biết chuyện gì của hắn, cộng với ánh nhìn chế giễu và có chút thương hại, có lẽ vậy, khiến nàng muốn đá cho hắn một cú.

"Sakura, từ bây giờ người này sẽ phân công việc cho cô, đây là nhà bếp của một doanh khu trong trại, một doanh khoảng 300 người, toàn doanh trại có 10 khu, tức là khoảng 3000 người. Ở đây rất rộng, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn làm việc chứ đừng có chạy lung tung."

Ngừng một lát, quan sát nét mặt đang vô-cùng-nhăn-nhó của Sakura, Naruto nói tiếp: "Tất nhiên, mọi người cũng sẽ được dùng bữa nhưng...phải chờ sau khi phục vụ binh lính, tướng quân và hoàng thượng trước đã."

Nói xong, hắn nhìn Sakura và cười hì hì trông rất thích thú. Dù biết nàng sẽ tức đến chết nhưng cũng phải để cô gái này chịu khổ đôi chút, một phần vì đó là ý muốn của Sasuke, phần còn lại là...sự đen tối trong hắn muốn thế. Phải để Sakura biết được cảm giác thế nào là 'nhìn thấy mà không được đụng tới'. Cái bản tính cứng đầu của nàng ta cũng nên được mài dũa lại rồi.

Sakura tội nghiệp vừa nghe câu nói của Naruto thì y như rằng 'sét đánh ngang tai, đất trời sụp đổ'. Làm sao mà nàng có thể chịu nổi việc này chứ! nhịn thôi đã đành, thế mà lại còn phải nhìn người khác ăn trong khi cái bụng đang biểu tình rầm rộ, đây đúng là cực hình mà!!!

Nàng quắt mắt nhìn Naruto, tức muốn chết cũng không thể 'nả pháo' vào mặt gã như lúc nãy. Cái khuôn mặt 'ngây thơ' đó giờ đang nhìn nàng y hệt một con mèo mà cười cười vui vẻ. Hậm hực, nàng quay phắt đi, hùng hổ tiến về phía mọi người với gương mặt quyết tâm, mặt kệ cho Naruto cười đi nữa. Sao chứ? Chỉ là chút công việc đơn giản thôi mà, có gì phải sợ nào. Người ta nói 'muốn ăn phải lăn vào bếp', giờ nàng cũng phải 'lăn' vào đây để được no bụng thôi, chỉ cần cố gắng kìm chế mình lại thì chắc chắn là...sẽ nhịn được thôi.

"Nhất định, nhất định mình sẽ làm được." Sakura đánh ực trong miệng khi đi qua chỗ thức ăn hấp dẫn đó, thầm kêu khổ.

Nghĩ đến đây, nàng liền xắn tay áo 'lăn' ngay vào bếp bằng một tốc độ như ma cà rồng khiến người ta nhìn trân trối, chỉ biết lấy làm bó tay trước cô nàng này.

Nhìn cảnh tượng đó, Naruto không thể nào kìm được, hắn bật cười, ánh mắt xanh rộ lên những niềm vui thật khó tả. Rất may là không gian trong đó khá ồn ào và mọi người đang chú tâm làm việc nên cũng chả ai nghe thấy tiếng cười ha hả của hắn. Thái độ của Sakura, vừa làm vừa 'nghía' đến chỗ thức ăn trên bàn khiến hắn tức cười muốn chết, trông nàng ta y như một con mèo nhỏ tội nghiệp đang nhìn con cá trước mặt nhưng lại sợ không dám vồ lấy vậy.

Chợt, Naruto gửi đến nàng một cái nhìn dịu dàng cùng nụ cười cảm mến rồi quay mặt bước đi, trong lòng vẫn còn lưu lại chút luyến tiếc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro