CHƯƠNG 164: TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY ANH CHƯA BAO GIỜ THUA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vệ sĩ đi khỏi, Hạ Tử Du sửng sốt tại chỗ một hồi lâu, mãi sau thật lâu mới lên tiếng: "Ông xã, em muốn cầu xin anh một chuyện!"

Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vào lòng, dịu dàng nói, "Ngoại trừ việc bỏ qua cho Kim Trạch Húc, bất kể em yêu cầu việc gì anh cũng đều đồng ý với em!"

Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Em muốn gặp Kim Trạch Húc một lần."

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Tại sao?"

Hạ Tử Du nhìn kỹ Đàm Dịch Khiêm, sau đó nói, "Bởi vì —— Em muốn nhắc nhở anh ấy rằng anh muốn đối phó với anh ấy."

Đàm Dịch Khiêm ôm sát Hạ Tử Du, "Em bảo vệ hắn ta là vì bí mật trong lòng em sao?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Ông xã, tha lỗi cho em không thể nói cho anh biết bí mật trong lòng em, nhưng em có lý do của em."

Đàm Dịch Khiêm trầm ngâm một lúc rồi nói, "Anh tôn trọng quyết định của em!"

Hạ Tử Du đưa tay vòng qua cổ Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Cám ơn anh."

Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du ngồi trên đùi, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao hôm nay em muốn đi gặp hắn ta?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Em cần nói chút chuyện riêng với anh ấy."

Đàm Dịch Khiêm gác đầu xuống đôi vai mỏng manh của Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Em không sợ anh cho người đi theo em sao?"

Hạ Tử Du nói, "Nếu như anh muốn làm như vậy, anh sẽ không cho em đi gặp anh ấy, huống chi, anh cũng biết Kim Trạch Húc tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em."

Đàm Dịch Khiêm chỉ cười nhẹ, "Bà xã, hứa với anh, phải về sớm, anh chờ em về cùng ăn tối."

Hạ Tử Du quay mặt sang hôn lên gò má Đàm Dịch Khiêm, "Cám ơn ông xã."

....

Ra khỏi Đàm thị, Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Trạch Húc.

Từ sau chuyện vì Kim Trạch Húc khiến hai người cãi nhau rồi lại hòa thuận, Đàm Dịch Khiêm để cho Hạ Tử Du sử dụng điện thoại di động tự do như trước.... Điều này nói rõ Đàm Dịch Khiêm đang từng bước thay đổi tính cách của anh, anh không ngang ngược nữa, hơn nữa còn thấu hiểu và tin tưởng Hạ Tử Du.

Điện thoại di động rất nhanh được nhận, giọng nói Kim Trạch Húc truyền đến: "Xin chào!"

"Là em."

"Tử Du?" Khi vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là số của Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc vô cùng kinh ngạc, "Là em sao?"

Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Em muốn gặp anh..... Em biết anh đang ở Los Angeles, bây giờ anh ở đâu?"

Kim Trạch Húc khó kiềm chế được vui sướng, "Anh còn tưởng rằng em sẽ không gọi điện cho anh nữa.........."

Hạ Tử Du không muốn nhiều lời với Kim Trạch Húc, cô lạnh lùng nói, "Bây giờ anh ở đâu, em tới tìm anh!"

Kim Trạch Húc nói, "Không cần, em nói địa điểm đi, anh sẽ đến tìm em."

"Được, bên cạnh Đàm Thị có quán cà phê Địch Âu, em chờ anh ở đó!"

"Được."

------

Quán cà phê "Địch Âu".

Hạ Tử Du ngồi gần cửa sổ, yên lặng chờ đợi.

Lúc Hạ Tử Du ngồi trong quán cà phê khoảng chừng 20 phút, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Kim Trạch Húc xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tử Du.

Ngồi xuống đối diện với Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên anh tới muộn."

"Không sao, anh uống gì?"

Kim Trạch Húc quay đầu nói với người bồi bàn, "Latte, cám ơn."

Hạ Tử Du rũ mắt xuống, "Nhiều năm như vậy, sở thích của anh vẫn không thay đổi."

Kim Trạch Húc cười khẽ, "Một khi đã trở thành thói quen thì rất khó đổi."

Hạ Tử Du lại ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Kim Trạch Húc, chậm rãi nói, "Trạch Húc, anh nói cho em biết, tại sao anh muốn hại Dịch Khiêm?"

Kim Trạch Húc nhíu mày, "Anh không hiểu em định nói gì."

Hạ Tử Du thất vọng nói, "Chẳng lẽ trước mặt em anh còn ra vẻ vô tội được sao?"

Lúc này Kim Trạch Húc thở dài một hơi, "Em biết hết rồi à?"

Nghe được lời thừa nhận từ chính miệng Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du khó có thể tin được mà lắc đầu, "Trạch Húc, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ dùng phương pháp ngu ngốc như vậy để hại người khác."

Kim Trạch Húc không vui cau mày nói, "Vì thế, hôm nay em tìm anh chính là muốn nhắc nhở anh không nên đối đầu với Đàm Dịch Khiêm?"

Hạ Tử Du nặng nề nói, "Dịch Khiêm đã tra được chủ nhân chiếc của chiếc xe gây chuyện rồi, cũng biết người đứng sau là anh, Dịch Khiêm không có ý định bỏ qua cho anh!"

Kim Trạch Húc lạnh giọng cười một tiếng, "Vậy thì sao? Hắn ta từ trước tới nay không hề có ý muốn bỏ qua cho anh, giữa anh và hắn nhất định phải phân thắng bại."

Hạ Tử Du không thể hiểu nổi, "Thắng bại thật sự quan trọng như vậy sao?"

Kim Trạch Húc gật đầu, "Đối với anh mà nói, đúng là như vậy."

Hạ Tử Du dịu giọng nói, "Trạch Húc, nghe em nói, đừng đấu với Dịch Khiêm nữa, được không?"

Kim Trạch Húc nghe vậy lại càng không vui, "Em sợ anh bại dưới tay Đàm Dịch Khiêm sao?"

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Em không thèm quan tâm đến thắng bại giữa hai người, em quan tâm chính là các người........ Em vẫn mong các người có thể vì em và sống hòa bình."

Kim Trạch Húc lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ cho tới hôm nay em còn cho rằng anh và Đàm Dịch Khiêm có thể trở thành bạn sao?

Hạ Tử Du khó chịu nói, "Tại sao anh nhất định không chịu buông tay? Anh có biết là vì anh mà em đã cùng Dịch Khiêm cãi nhau rất nhiều lần không, đến bây giờ em đã không thể nào nói giúp thêm cho anh được nữa......."

Sắc mặt Kim Trạch Húc tái xanh, "Tử Du, đừng có nói cái kiểu thương hại ấy với anh, thắng bại giữa anh và Đàm Dịch Khiêm còn chưa có định đâu!"

Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Rốt cuộc anh muốn có được cái gì?"

Kim Trạch Húc nghiêm mặt nói, "Chờ đến ngày em quay về bên anh rồi anh sẽ nói cho em biết."

Hạ Tử Du chợt ngước mắt, thốt lên, "Em và anh không thể ở bên nhau!"

Kim Trạch Húc bình tĩnh nói, "Mặc dù bây giờ em vẫn còn là vợ của Đàm Dịch Khiêm, nhưng anh cũng không cho đó là quan trọng."

"Trạch Húc.... Em và anh.... Em và anh vĩnh viễn không thể, xin anh hãy bỏ cái suy nghĩ ấy đi." Thiếu chút nữa Hạ Tử Du đã thốt lên mấy lời từ đáy lòng mình, nhưng sau cùng cũng bị lý trí ngăn lại.

Kim Trạch Húc kiên định nói, "Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay!"

Hạ Tử Du cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng nói, "Nếu như em cho anh một lý do để anh buông tha em, anh có thể đừng chống đối với Dịch Khiêm nữa được không?"

Hạ Tử Du đột nhiên cất cao giọng khiến cho Kim Trạch Húc ngẩn ra.

Hạ Tử Du nhìn chằm chằm Kim Trạch Húc, chậm rãi nói, "Chỉ cần anh hứa với em đừng đối đầu với Dịch Khiêm, em sẽ thuyết phục Dịch Khiêm để anh đi...."

Trầm mặc một lúc, Kim Trạch Húc bình tĩnh nói, "Trên đời này không có lý do để anh buông tha em!" Thật ra thì giờ phút này Kim Trạch Húc biết rõ hơn ai hết điều Hạ Tử Du muốn nói với anh, nhưng anh vẫn giả bộ ngu ngốc.

"Anh sai lầm rồi, có...."

------

Sau khi gặp Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du hoảng hốt trở về nhà.

Hạ Tử Du vừa bước vào cửa nhà, người giúp việc đã thân thiện nói, "Cô chủ, ông chủ đã về rồi."

Hạ Tử Du đang còn hoảng hốt cũng hoàn hồn lại, "À, Dịch Khiêm ở trên lầu sao?"

"Đúng vậy."

Hạ Tử Du lập tức đi lên lầu hai.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Du mở ra cửa phòng

Đập vào mắt duy nhất hình ảnh Đàm Dịch Khiêm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, trong tay cầm một bản kết quả báo cáo, vẫn đang chìm trong suy nghĩ sâu xa.

Hạ Tử Du đi tới, liếc thấy phần báo cáo kiểm tra trong tay Đàm Dịch Khiêm, cô nhỏ giọng giải thích, "Em vẫn không yên tâm, cho nên đến bệnh viện kiểm tra lại....... Bác sĩ nói cơ thể em hoàn toàn bình thường."

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, cầm lên hai tay lạnh như băng của Hạ Tử Du, nhẹ giọng trách nói, "Em ngốc quá, làm gì có ai mỗi ngày chỉ quan tâm đến chuyện sinh con vậy chứ?"

Hạ Tử Du lầu bầu nói, "Em chỉ là lo lắng.... Ngày nào cũng uống ít nhất một viên thuốc an thần."

Đàm Dịch Khiêm không nỡ trách cô nữa, dịu giọng nói, "Được rồi, sau này không cho phép gạt anh tới bệnh viện nữa, một mình em đi anh không yên tâm......."

Hạ Tử Du ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy ôm vòng eo mảnh mai của Hạ Tử Du, "Chúng ta xuống dùng cơm đi!"

"Ông xã...." Hạ Tử Du đột nhiên cất tiếng gọi.

Đàm Dịch Khiêm dừng chân lại, "Ừ?"

Hạ Tử Du hỏi, "Em đi gặp Kim Trạch Húc, chẳng lẽ anh không muốn hỏi em điều gì sao?"

Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, "Khi nào em muốn nói thì tự em sẽ nói với anh..... Chúng ta đi xuống đi!"

Bước chân Hạ Tử Du dừng lại, bỗng thốt lên, "Ông xã, thật ra em gặp Kim Trạch Húc chỉ gần mười phút thôi, em về muộn như vậy là vì........Em vừa đưa Kim Trạch Húc lên máy bay."

Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại.

Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "Chuyện ngày hôm qua, Kim Trạch Húc đã thừa nhận rồi...."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Quả nhiên, thủ đoạn của hắn cũng chẳng hay ho chút nào."

Hạ Tử Du bước đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, vịn lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng nói, "Ông xã, em biết anh rất giận nhưng mà em có thể cầu xin anh một lần cuối cùng được không?"

Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm chợt lạnh lẽo, "Cho tới bây giờ em vẫn muốn anh bỏ qua cho Kim Trạch Húc?"

Cảm thấy toàn thân Đàm Dịch Khiêm tản ra sự lạnh lẽo, Hạ Tử Du cắn môi nói, "Một lần cuối cùng...."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Không thể."

"Ông xã, em thề đây là lần cuối cùng em cầu xin anh...." Hạ Tử Du nắm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu nói, "Em đã thuyết phục Kim Trạch Húc rời khỏi Los Angeles, em tin rằng từ nay về sau anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa!"

Đàm Dịch Khiêm đưa lưng về phía Hạ Tử Du, lạnh nhạt nói, "Anh nói rồi, hắn đã không còn cơ hội."

Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm lập tức mở của đi ra ngoài.

Nhưng lúc này Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ phía sau, nghẹn giọng nói, "Ông xã, em tin chắc từ nay về sau anh ấy sẽ sống trong thế giới của anh ấy, sẽ không quấy rầy đến chúng ta nữa đâu."

Cả người Đàm Dịch Khiêm cứng ngắc, giọng nói càng lạnh lùng hơn so với ban nãy, "Tin chắc?"

Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Vâng, em tin chắc...."

Đàm Dịch Khiêm xoay người, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Em thật sự chắc chắn sao?"

"Em...."

Đàm Dịch Khiêm nhíu lại đầu lông mày, "Em có biết hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hủy tình cảm của chúng ta không?"

Hạ Tử Du hết sức kiên định, "Em biết, em biết hết.... Nhưng em đã thuyết phục anh ấy, anh ấy thật sự sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nữa."

Đàm Dịch Khiêm trầm mặc một lát, rồi chợt vươn tay trái ra nhẹ nhàng mơn trớn lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, lòng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, giọng nói cũng dịu lại đôi chút, nhỏ nhẹ nói, "Bà xã, em có biết không, cho dù em muốn cả thế giới, anh đều sẵn long dâng nó đưa tới trước mặt em....... Đơn giản là vì anh rất quan tâm em, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này người anh cần chỉ có em, anh không cho phép bất cứ ai cướp em khỏi tay anh đâu, lại càng không cho phép bất kỳ ai rắp tâm phá hoại tình cảm giữa chúng ta, cho nên anh không thể tha cho Kim Trạch Húc!"

Hạ Tử Du cắn chặt môi, "Em biết...."

"Vậy em cũng nên quý trọng tình cảm chúng ta giống như anh, đúng không?" Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm êm ái như những lời tâm tình ngọt ngào vào mỗi tối với Hạ Tử Du, anh không nỡ lớn tiếng với cô.

Hạ Tử Du bổ nhào vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, ôm lấy Đàm Dịch Khiêm thật chặt, "Ông xã, xin anh tin tưởng, nếu như không có anh bên cạnh em, cuộc sống của em sẽ chỉ có màu xám, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em tuyệt đối không cho phép tình cảm của chúng ta xuất hiện bất cứ vấn đề gì nữa....."

Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, giọng nói mang theo vô vàn trìu mến, "Đã như vậy, em không nên cầu xin anh bỏ qua cho hắn."

Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, ngập ngừng nói, "Đây là một lần cuối cùng...."

Đàm Dịch Khiêm nhìn khóe mắt ngấn nước của Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Em nhất định muốn anh đồng ý?"

Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, "Em xin lỗi, nhưng xin anh hãy rộng lượng với em một lần này thôi...."

Đàm Dịch Khiêm dịu dàng lau đi nước mắt tuôn ra từ hốc mắt Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Đừng khóc nữa, ông xã đồng ý với em!"

Hạ Tử Du mở tròn lớn mắt, vui sướng nói, "Có thật không?"

Đàm Dịch Khiêm nhẹ gật gật đầu, hòa nhã nói, "Em tin chắc rằng hắn sẽ không tiếp tục làm điều gì tổn hại đến chúng ta hoặc cố gắng phá rối tình cảm của chúng ta?"

Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Em chắc chắn...."

Đàm Dịch Khiêm cắt ngang lời nói của Hạ Tử Du, "Trước khi em 'chắc chắn', anh phải nhắc nhở em một chuyện........."

Hạ Tử Du mở to mắt, nghiêm túc lắng nghe.

Đàm Dịch Khiêm nói chuyện vẫn nhẹ nhàng từ tốn, nhưng nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Đây là lần cuối cùng anh bỏ qua cho hắn, nhưng, nếu Kim Trạch Húc còn xuất hiện trước mắt chúng ta hoặc làm gì đó ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta một lần nữa, anh muốn em phải đảm bảo với anh em sẽ không được can thiệp vào bất kỳ chuyện nào của anh nếu anh đối phó với Kim Trạch Húc, nếu em còn can thiệp vào nữa, thì tình cảm của chúng ta sẽ vì Kim Trạch Húc của em mà đi tới bước cuối cùng."

Những lời nói của Đàm Dịch Khiêm khiến Hạ Tử Du thật bất ngờ, cô sững sờ lặp lại, "Cái gì gọi là 'đi tới bước cuối cùng'?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn xoáy vào đáy mắt sững sờ của Hạ Tử Du, bình tĩnh nói, "Chính là ý mà em hiểu."

Hạ Tử Du chợt lui về phía sau một bước.

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng yên tại chỗ, "Tha thứ cho anh, vì đã bắt em thận trọng đưa ra quyết định này.........."

Hạ Tử Du dựa lưng vào vách tường, giọng nghẹn ngào nói, "Ông xã, tại sao phải nói những lời nặng nề như vậy?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, "Bởi vì —— Anh không muốn em cứ vì Kim Trạch Húc mà hết lần này tới lần khác cầu xin anh!"

Hạ Tử Du sững sờ.

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Anh cho em một phút để suy nghĩ, trong vòng một phút nếu em không cho anh một lời "bảo đảm" hoặc còn chần chừ do dự, anh sẽ xem như không thể xác định được đây là lần cuối cùng em cầu xin anh, như vậy kế hoạch đối phó với Kim Trạch Húc sẽ không thay đổi, nhưng nếu em có thể xác định đây là lần cuối cùng, anh sẽ lập tức hủy bỏ kế hoạch đối phó hắn, dĩ nhiên, nếu em đã quyết định, việc này cũng đồng nghĩa với chuyện em đã đồng ý chuyện anh cần em "bảo đảm".

Ánh mắt Hạ Tử Du dại ra, "Em...." (bút sa là gà chết nha cưng)

Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên trường: "Còn lại 56 giây."

"Ông xã...."

"49 giây."

Từng giây tí tách trôi qua, chưa bao giờ Hạ Tử Du nghe rõ âm thanh của kim giây nhảy nhanh đến vậy.

"30 giây...."

Lúc chỉ còn lại chưa tới mười giây, Hạ Tử Du nhắm chặt hai mắt, thốt lên, "Em bảo đảm!!"

Đàm Dịch Khiêm thu lại ánh mắt không nhìn lên đồng hồ trên tường nữa, mà chuyển ánh mắt âm u lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.

Giờ phút này quanh quẩn trong đầu Hạ Tử Du chính là hình ảnh lúc chiều cô đưa Trạch Húc lên máy bay..... Cô tin chắc Kim Trạch Húc vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.

Nhìn chăm chú Hạ Tử Du hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Anh muốn em nhắc lại một lần nữa."

Hạ Tử Du kiên định nói, "Em bảo đảm."

------

"Tại Đàm thị."

Robert đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm thì thấy Đàm Dịch Khiêm đang nói chuyện với cấp dưới, Robert vốn không muốn nghe lén, nhưng đã mơ hồ nghe thấy Đàm Dịch Khiêm nhắc tới ba chữ "Kim Trạch Húc", cho nên Robert liền dừng lại trước cửa ra vào nghe lén cuộc nói chuyện.

Có lẽ là nghe đến xuất thần, nên lúc vệ sĩ đi ra Robert cũng quên mất việc mình phải đi vào.

Nhìn thấy vệ sĩ, Robert xấu hổ cười, "À, tôi vừa tới, tôi tới tìm Dịch Khiêm."

Vệ sĩ cũng không biết Robert đứng ở đó bao lâu, khách sáo nói, "Tổng giám đốc Đàm đang ở bên trong."

Robert gật đầu, "Được."

Sau khi vệ sĩ rời đi, Robert đi vào.

Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn thoáng qua người bạn tốt, "Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?"

Robert cười cười, "Vốn định tới nhờ cậu một chuyện, nhưng chuyện tôi vừa nghe lén được khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn."

Đàm Dịch Khiêm khép hờ con ngươi đen lại, "Nói thử xem."

Robert nghiêm túc nói, "Trước đó tôi không phải cố ý nghe lén, tôi chỉ vì không muốn quấy rầy cậu và cấp dưới nói chuyện nên đứng ngoài cửa chờ một lát....... Sao hả, người đứng sau khởi xướng lên muốn hại cậu thật sự là Kim Trạch Húc à?"

Đàm Dịch Khiêm trầm mặc ngầm thừa nhận.

Robert không tin được hỏi hỏi, "Vậy cậu tính bỏ qua cho hắn sao?"

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước đến trước tủ rượu. "Tôi chưa bao giờ nói sẽ bỏ qua cho hắn."

Robert nghi ngờ, "Nhưng lúc nãy ở ngoài cửa tôi nghe cậu ra lệnh bảo cấp dưới tạm ngừng kế hoạch.... Theo lý thuyết là cậu có kế hoạch để đối phó Kim Trạch Húc, tại sao lại muốn tạm ngừng?"

Đàm Dịch Khiêm rót ra hai ly rượu, đưa một ly cho Robert, "Cậu đoán thử xem."

Robert cụng ly với Đàm Dịch Khiêm, nghi ngờ lắc đầu, "Tôi đoán không ra."

Đàm Dịch Khiêm nhấp nhẹ một hớp rượu, sau đó đưa ánh mắt ra xa, nhàn nhạt nói, "Tử Du muốn tôi bỏ qua cho Kim Trạch Húc."

"Cái gì?" Robert kinh ngạc, "Tử Du làm sao vậy? Sao cô ấy lại giúp Kim Trạch Húc chứ, cô ấy không biết là Kim Trạch Húc muốn hại cậu sao?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Cô ấy biết, nhưng cô ấy có lý do của mình."

"Lý do gì?"

"Cô ấy không có nói cho tôi biết."

Nghĩ đến người khởi xướng là Kim Trạch Húc hại Đan Nhất Thuần bị thương, Robert giận dữ nghiến răng, "Cô ấy không nói lý do mà cậu đã quyết định tạm ngừng kế hoạch đối phó Kim Trạch Húc ư?"

Đàm Dịch Khiêm nhấp tiếp một hớp rượu, gật đầu, "Ừm...."

Robert kích động nói, "Dịch Khiêm, cậu điên rồi sao? Có lẽ Kim Trạch Húc đang lợi dụng lòng tốt của Tử Du, sao cậu cũng có thể nghe theo Tử Du như vậy? Nếu như cậu thật sự bỏ qua cho Kim Trạch Húc, sau này Kim Trạch Húc nhất định sẽ còn tìm cơ hội để phá rối tình cảm của cậu và Tử Du nữa đấy."

Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên cười cười, cũng không trả lời Robert.

Robert đang muốn tiếp tục khuyên nhủ Đàm Dịch Khiêm, nhưng chợt nhớ tới câu Đàm Dịch Khiêm vừa mới nói, "Đợi chút, cậu vừa rồi hình như nói là cậu không có tính bỏ qua cho Kim Trạch Húc.... Aizzz, tôi bị cậu làm cho ngu muội rồi."

Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm càng cong hơn, "Tôi tạm ngừng kế hoạch là bởi vì tôi đã hứa với bà xã, nhưng chỉ duy nhất một lần này!"

Robert không đồng ý nói, "Nếu Tử Du có lý do cầu xin cậu bỏ qua cho Kim Trạch Húc, cô ấy cầu xin cậu một lần rồi sẽ có lần thứ hai, chẳng lẽ cậu cho rằng lần sau Kim Trạch Húc lại tiếp tục, Tử Du sẽ làm ngơ ngồi yên không để ý sao?"

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh thong thả nói, "Đương nhiên, cô ấy sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ rồi." Đây chính là nguyên nhân mà Đàm Dịch Khiêm buộc Hạ Tử Du phải "bảo đảm".

"Xem ra là cậu đã tính trước hết mọi việc rồi.... Nhưng mà, có ai biết lần sau Kim Trạch Húc sẽ giở trò gì nữa đây, không phải cậu định ngồi chờ chết đấy chứ?"

Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nói, "Tôi không cần biết tiếp theo hắn định làm gì, bởi vì tôi buộc hắn phải đi bước kế tiếp theo sự sắp đặt mà tôi đang dành cho hắn." (dã man)

Robert bừng tỉnh hiểu ra, bước lên cười nói, "Thì ra là cậu đã có kế hoạch rồi...."

Đàm Dịch Khiêm bưng lên ly rượu ngồi lại vào phía sau bàn làm việc, ung dung hỏi, "Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"

Robert ngại ngùng nói, "Ồ, là thế này, tôi thay Đan Nhất Thuần tới cảm ơn cậu đã cho cô ấy ở lại Đàm thị làm việc, nhưng mà bộ phận hậu cần thật sự không phải là nơi dành cho một cô gái xinh đẹp nên ở lại, tôi có thể xin cậu đổi lại chức vị cho Đan Nhất Thuần được không?"

Đàm Dịch Khiêm không nể mặt nói thẳng, "'Đàm thị' không nuôi những người không có năng lực làm việc."

Robert lập tức nói, "Cô ấy làm không tốt cũng không sao, tiền lương của cô ấy tôi sẽ trả, bất quá chỉ là làm lãng phí không gian Đàm thị của cậu một chút thôi..........Đàm đại tổng giám đốc, cậu đồng ý với tôi đi, dù sao thì Nhất Thuần cũng từng cứu cậu mà......."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro