217 - Trở Về Los Angeles Gặp Anh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dáng người đơn bạc của Hạ Tử Du hơi chấn động.

Giờ phút này chị Dư nói tới 'Los Angeles' là nơi mà trước khi tới Trung Đông cô đã từng thề ở đáy lòng là sẽ không bao giờ bước chân tới đó nữa...

Chị Dư nhận thấy phản ứng của Hạ Tu, chị dùng ánh mắt hết sức chân thành mong mỏi nhìn Hạ Tử Du, lời nói cũng có vẻ yếu thế hẳn đi, "Cô Hạ, tôi biết cô có chút bài xích với nơi mà tôi vừa nhắc tới, nhưng mong cô hãy cho tôi mấy phút thời gian để giải thích rõ với cô."

Hạ Tử Du rũ mi xuống, bình thản nói, "Tôi nghĩ việc này không cần thiết."

Dường như chị Dư cũng sớm đoán được phản ứng của Hạ Tử Du, chị nói thẳng, "Tôi nhớ cô Hạ từng nói với tôi, cô nói trong lòng cô xưa nay vẫn luôn kính trọng tôi như chị gái của mình, cô thật lòng xem tôi như một người bạn, chẳng lẽ đó chỉ là cô Hạ nói cho có thôi sao, ngay cả thời gian nói mấy câu với người bạn như tôi cũng không được?"

Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt chính là ánh mắt thâm tình thân thiện mà chị Dư đã từng dành cho cô.

Chị Dư đã từng giúp đỡ cô như thế nào cô vĩnh viễn đều ghi nhớ, nhưng mà... Chị Dư là người của Đàm Dịch Khiêm, cô sợ chị Dư là tới thay Đàm Dịch Khiêm làm việc, cô đã không còn tinh lực để ứng phó.

Thấy Hạ Tử Du đang do dự, chị Dư vội bổ sung, "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô mấy phút, nếu như cô lo lắng, có thể bảo những người hộ vệ này đứng cách chúng ta mười mét để bảo vệ cô."

Người giúp việc nhà Kairos vào lúc này đi tới cạnh Hạ Tử Du, cung kính nói, "Cô Hạ, nếu như cô không muốn gặp người này, tôi sẽ sai người đuổi cô ta đi ngay lập tức, cậu chủ đã căn dặn chúng tôi, không cho phép bất luận kẻ nào làm hại cô."

Hạ Tử Du quay đầu lại nói, "Tôi không sao... Chị bảo hộ vệ đi xuống hết đi, tôi muốn nói chuyện riêng với chị Dư một chút."

Người giúp việc gật đầu, "Dạ, chúng tôi sẽ giữ khoảng cách ở đây để bảo vệ cô, cô yên tâm."

"Cám ơn."

------

Sau khi hộ vệ đi hết, chị Dư mới chầm chậm đi về hướng Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du vẫn đứng tại chỗ, thật ra thì cô cũng không lo lắng chị Dư sẽ làm hại gì mình mà cô chỉ sợ những lời chị Dư sắp nói ra.

Người duy nhất có thể khiến cho chị Dư nói chuyện với cô chỉ có mỗi Đàm Dịch Khiêm mà thôi. Cô biết mình không nên nói chuyện riêng với chị Dư, nhưng mà vì giấc mộng kia cùng với Kim Trạch Húc ra tù... Cô thừa nhận, những chuyện này thật sự rất phiền nhiễu lòng cô, cô cũng muốn từ chị Dư dò hỏi xem được tin tức gì đó.

Đứng ở trước mặt Hạ Tử Du, chị Dư đột nhiên khom người 90 độ, cúi đầu nói, "Cô Hạ, tôi thành thật xin lỗi cô vì thái độ không hay trước kia của mình, hy vọng cô rộng lượng có thể tha thứ cho tôi."

Hạ Tử Du xưa nay chưa bao giờ có ý nghĩ dám oán trách chị Dư, cô nghe thế liền vội đỡ chị lên nói, "Chị Dư, đừng làm vậy..."

Chị Dư từ từ đứng dậy, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Cô Hạ, thật ra thì cho tới nay tôi đều biết cô là một người tốt, nhưng tôi cũng phải thừa nhận mình thật có nhiều bất mãn đối với cô. Bởi vì theo tôi thấy, cô luôn không biết quý trọng hạnh phúc của mình, cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và tổng giám đốc ba năm trước cũng là tại cô, hôm nay cô và tổng giám đốc đi vào con đường ly hôn lần nữa cũng là do cô mà ra... Không thể phủ nhận, cô vì muốn cùng tổng giám đốc đến với nhau mà chịu rất nhiều khổ sở, cô cũng vì tổng giám đốc mà trả giá rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không có dành cho tổng giám đốc thứ mà cậu ấy muốn nhất..."

Đôi mắt đen trong suốt của Hạ Tử Du dần dần trở nên hoảng hốt, trong tít tắt, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một câu mà trước kia Đàm Dịch Khiêm đã nói với cô --

'Hạ Tử Du, em biết không? Thật ra anh chỉ cần một người, một người phụ nữ có thể hết lòng yêu anh.'

Không ngờ những lời nói của chị Dư lại dễ dàng gợi lên hồi ức mà cô mãi chôn giấu ở đáy lòng đến vậy, mấy giây sau, Hạ Tử Du hít sâu một hơi để hóa giải sự chua xót trong lòng, bình tĩnh nói, "Chuyện của tôi và Đàm Dịch Khiêm đã là quá khứ rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết bàn tới những thứ này."

Chị Dư gật đầu, "Quả thật là tôi không nên nhắc tới những chuyện đó ở trước mặt cô, dù sao hôm nay tổng giám đốc cũng đã cùng cô Đan..." Chị Dư dừng một chút, rồi tiếp tục nói, "Vừa rồi nói ra những chuyện đó với cô sự thật là tôi hy vọng mỗi khi nhắc tới tổng giám đốc thì cô có thể dễ chịu hơn... Ít nhất khi còn ở bên cạnh cô tổng giám đốc đã hết lòng yêu thương cô."

Biết lời chị Dư nói là có ngụ ý, Hạ Tử Du thẳng thắn nói, "Chị Dư, chị đừng ngại cứ nói trực tiếp cho tôi biết, rốt cuộc chị muốn nói chuyện gì với tôi?"

Chị Dư gật đầu, "Đúng thật là tôi có chút dong dài... Mục đích thật sự hôm nay tôi tới đây chính là hy vọng cô có thể đi với tôi về lại Los Angeles một chuyến."

Hạ Tử Du khẽ cau mày, chờ đợi chị Dư nói tiếp.

Chị Dư nói, "Cô Hạ hẳn đã biết chuyện Kim Trạch Húc ra tù chứ?"

"Vâng."

"Kim Trạch Húc là một người có lòng trả thù rất lớn, hắn ta oán hận tổng giám đốc đã từng giành mất cô, cũng oán hận chuyện tổng giám đốc phá hủy sự nghiệp của hắn, cho nên chuyện đầu tiên mà hắn sẽ làm sau khi ra từ chính là trả thù tổng giám đốc..."

Hạ Tử Du nói lên nghi ngờ, "Tại sao Kim Trạch Húc có thể ra tù?"

"Có lẽ cô cũng đã đoán được khả năng duy nhất mà Kim Trạch Húc được ra tù."

Hạ Tử Du trầm mặc bày tỏ ngầm thừa nhận.

Chị Dư chợt gật đầu, "Không sai, là tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc..."

Hạ Tử Du lập tức ngẩn người.

Chị Dư sâu kín thở dài, sau đó lấy ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn ở trong lòng trình bày với Hạ Tử Du, "Sở dĩ tổng giám đốc bỏ qua cho Kim Trạch Húc là vì trong tay Kim Trạch Húc đang giữ một bản văn kiện... Có thể cô không biết, nửa tháng trước, tổng giám đốc nhận được một bản văn kiện photocopy, người gửi văn kiện cho tổng giám đốc nói là làm việc cho Kim Trạch Húc... Tôi không biết nội dung trong văn kiện đó là gì, nhưng tôi nhớ rất rõ hôm tổng giám đốc nhận được bản văn kiện đó đã ngồi trầm mặc suy tư trong phòng làm việc cả ngày, sau đó tổng giám đốc bảo tôi liên lạc với luật sư phải dùng tất cả mọi cách giúp Kim Trạch Húc 'thoát' tội..."

Hạ Tử Du kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, "Sao có thể như thế? Vậy rốt cuộc bản văn kiện đó là gì?"

Chị Dư trả lời, "Tôi không biết nội dung trong văn kiện, nhưng tôi biết bản văn kiện đó đã uy hiếp được tổng giám đốc... Kim Trạch Húc đã ra tù vào mấy ngày trước, tổng giám đốc liền bắt đầu dùng vốn lưu động của 'Đàm thị' để tập đoàn 'Y' cùng hạng mục Vịnh của 'Đàm thị' ở phía Tây được tiếp tục hợp tác. Sau khi Kim Trạch Húc ra tù, tức là hơn 20 giờ trước, Kim Trạch Húc tìm đến tổng giám đốc bảo là muốn có 70% cổ phần của tập đoàn 'Đàm thị', tổng giám đốc không nói hai lời liền ký tặng hợp đồng cho Kim Trạch Húc, tuy rằng chữ ký chưa có hiệu lực, nhưng một tuần sau Kim Trạch Húc sẽ cùng tổng giám đốc đứng ra mở hội chiêu đãi ký giả, Kim Trạch Húc muốn tổng giám đốc tuyên cáo với toàn thế giới 'Đàm thị' đổi chủ, tổng giám đốc cũng đã đồng ý..."

"Sao lại có chuyện như vậy?" Hạ Tử Du sau khi nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, "Sao Đàm Dịch Khiêm lại làm vậy..."

Chị Dư bất đắc dĩ nói, "Chuyện này quả thật khiến người ta khó có thể tin, tôi đã từng hỏi tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc không chịu nói gì với tôi cả... Tôi thật sự vô cùng lo lắng, bởi vì tôi biết tổng giám đốc đồng ý với Kim Trạch Húc làm bao nhiêu chuyện chắc chắn là có liên quan đến bản văn kiện mà tổng giám đốc nhận được..."

Hạ Tử Du không ngừng lắc đầu, "Tôi thật không thể tin nổi... Kim Trạch Húc có bản văn kiện gì mà có thể uy hiếp được Đàm Dịch Khiêm? Hơn nữa..." Hạ Tử Du bỗng ngập ngừng không muốn nói tiếp. Thật ra lời Hạ Tử Du muốn nói là, theo cô nhận thấy trên đời này hầu như không có chuyện là có thể uy hiếp được Đàm Dịch Khiêm.

Chị Dư vô cùng nghiêm túc nói, "Cô Hạ, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật..."

Hạ Tử Du nghi vấn hỏi, "Chị nói vào nửa tháng trước Đàm Dịch Khiêm nhận được văn kiện Kim Trạch Húc uy hiếp, nhưng theo tôi được biết, hơn nửa tháng trước cuộc sống của Đàm Dịch Khiêm vẫn an nhàn vui sướng dường như không giống như đang bị vây trong khó khăn lắm, anh ta vẫn rất ung dung thoải mái, nếu như tôi nhớ không lầm, mười ngày trước anh ta đi cùng với Đan Nhất Thuần đến Đại Khê nghỉ mát..."

Chị Dư lập tức giải thích, "Phải, tổng giám đốc đi du lịch tuần trăng mật với cô Đan ở Đại Khê, nhưng đó là vào trước khi Kim Trạch Húc ra tù... Tôi nhớ khi Kim Trạch Húc vẫn chưa có ra tù, có một lần trong lúc vô tình tôi nghe được tổng giám đốc nói chuyện với người của Kim Trạch Húc, tôi loáng thoáng nghe trong câu chuyện của tổng giám đốc nói với người của Kim Trạch Húc có nhắc tới muốn dùng bản văn kiện gốc để trao đổi với việc cho Kim Trạch Húc 'ra tù'. Tôi nghĩ khi đó tổng giám đốc cũng cho rằng sau khi Kim Trạch Húc ra tù sẽ thực hiện lời cam kết, nào ngờ sau khi Kim Trạch Húc ra tù lại tráo trở mà uy hiếp tổng giám đốc, hôm nay lại còn điên cuồng đến mức muốn đoạt lấy 70% cổ phần 'Đàm thị'... Cô và tôi đều biết rõ 'Đàm thị' quan trọng với tổng giám đốc như thến nào, tôi thật sự nghĩ mãi không ra rốt cuộc là bản văn kiện gì lại có thể khiến cho tổng giám đốc khoanh tay chịu bị uy hiếp như vậy, hơn nữa tổng giám đốc làm sao có thể để mặc cho Kim Trạch Húc uy hiếp? Trừ phi phần văn kiện này có thể khiến cho tổng giám đốc tay trắng không kế sách..."

Dù tâm tư đã bị những lời nói của chị Dư khuấy đến rối một nùi, thế nhưng Hạ Tử Du vẫn lạnh nhạt nói, "Cho dù Đàm Dịch Khiêm có xảy ra những chuyện như thế, chị cũng không nhất thiết phải đến nói cho tôi biết..."

Chị Dư nhỏ nhẹ tiếp lời Hạ Tử Du, chị dùng giọng khẩn cầu nói, "Cô Hạ, đây chính là nguyên nhân mà tôi hy vọng cô theo tôi về lại Los Angeles... Ai cũng biết người Kim Trạch Húc quan tâm nhất là Cô Hạ đây, chỉ cần cô theo tôi về Los Angeles, chỉ cần cô bằng lòng tiếp cận Kim Trạch Húc, tôi tin rằng cô có thể giúp tổng giám đốc tìm được bản gốc của phần văn kiện mà Kim Trạch Húc đã uy hiếp tổng giám đốc..."

Hạ Tử Du khó có thể tin ngước mắt lên hỏi, "Chị nói cái gì?"

"Cô Hạ, chỉ có cô mới có thể giúp tổng giám đốc... Cô và tổng giám đốc đã từng là vợ chồng, tổng giám đốc cũng từng vì cứu cô thiếu chút nữa mất luôn tính mạng... Không phải cô cũng mong nhìn thấy tổng giám đốc hai bàn tay trắng chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro