221.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Đàm nhìn về phía trước, ánh mắt dại ra, nghẹn giọng nói, "Mặc dù Dịch Khiêm không nói gì với chúng tôi, nhưng chị Dư đã kể với chúng tôi về tình hình của Dịch Khiêm... Tôi biết hiện tại nó đang rơi vào khốn cảnh, tôi rất lo lắng cho nó... Dịch Khiêm từ nhỏ đến lớn cho tới hôm nay cũng chưa từng khiến tôi và ba nó lo lắng bao giờ, lúc đi học nó cũng rất thông minh, người khác mất nửa năm để học một thứ gì đó nhưng nó chỉ cần mất một tháng. Sau khi ba nó ngã bệnh nó thay ba nó tiếp quản Đàm thị, dường như trời sinh nó ra đã là thương nhân, 'Đàm thị' được nó quản lý không ngừng phát triển... Tôi vẫn luôn rất kiêu ngạo vì có đứa con trai này... Nhưng mà nó không phải là thần, cũng có lúc nó sẽ gặp phải khó khăn, giống như hiện tại, nó đang đối diện với khốn cảnh... Chị Dư nói, Kim Trạch Húc có tài liệu để uy hiếp Dịch Khiêm, nếu ngày mai Dịch Khiêm không chuyển nhượng cổ phần lại cho Kim Trạch Húc, rất có thể Kim Trạch Húc sẽ để Dịch Khiêm ngồi tù, Dịch Khiêm vốn đã nghĩ ra cách để đối phó với Kim Trạch Húc, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng ít ra còn có phần thắng, nhưng mà cô lại nhẫn tâm phá ngang kế hoạch của nó!!"

Nói tới đây, nước mắt bà Đàm rào rạt chảy xuống...

Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du nhìn thấy bà Đàm luôn luôn tôn quý kiêu ngạo cởi ra áo khoác kiên cường, bởi vì lo lắng cho con trai mà nước mắt rơi dài trên mặt.

Hốc mắt Hạ Tử Du cũng ửng hồng theo, cô khó khăn nói, "Viện trưởng, bác đứng lên trước đi..."

Bà Đàm bắm chặt lấy Hạ Tử Du, lần đầu tiên ở trước mặt Hạ Tử Du ăn nói khép nép, "Tôi không cần cô vì giúp Dịch Khiêm mà phải quay lại bên Kim Trạch Húc làm gì cả, tôi chỉ cầu cô trong lúc quan trọng này đừng giúp Kim Trạch Húc mà khiến Dịch Khiêm càng thêm họa vô đơn chí, nếu như cô có thể cách Dịch Khiêm thật xa đã là rất tốt rồi..."

------------

Buổi tối.

Từ lúc bà Đàm và Đàm Tâm đi khỏi, Hạ Tử Du liền tự nhốt mình trong phòng bệnh...

Robert rất lo lắng cho cô, nhưng dưới sự liên tục bảo đảm của cô, Robert rốt cuộc vẫn phải dẫn theo Liễu Nhiên trở về khách sạn, nhường không gian và thời gian lại cho cô.

Không có ai biết, suốt đêm này, thật ra cô rất muốn gọi một cuộc điện thoại...

Đúng vậy, cô muốn gọi cho anh.

Nói "xin lỗi" cũng tốt, nói "tin anh" cũng được, cái gì cũng được hết...

Cô chỉ muốn nghe giọng của anh mà thôi, muốn biết anh bây giờ có ổn không...

Đáy lòng cô không chắc, rất không chắc chắn...

Thật ra cô cũng giống chị Dư, giống viện trưởng, giống Robert cũng rất lo lắng cho anh, nhưng cô lại không thể biểu lộ sự quan tâm của mình ra ngoài giống như họ...

Mình đã làm hỏng kế hoạch của anh ấy, hiện tại anh sẽ nghĩ sao? Sẽ giống như nhóm người viện trưởng cho rằng mình đang giúp Kim Trạch Húc sao?

Không, vào giờ phút này cô không nên để tâm đến việc anh nhìn nhận về cô như thế nào, cô nên để tâm chính là cửa ải ngày mai này, anh sẽ vượt qua như thế nào?

"Em không muốn để cho anh một mình, một mình chìm nổi trong biển người..."

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.

Nhìn thoáng qua dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, sau khi xác định tâm trạng không có ảnh hưởng gì cô mới ấn nút nghe, bình tĩnh nói, "Không biết Kim tổng có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm lại gọi điện cho tôi?"

Kim Trạch Húc khẽ bật cười, "Anh gọi đến chỉ là muốn nói cho em biết, thật đáng tiếc anh không thể mua được 15% cổ phần còn lại trong tay Đàm Dịch Khiêm, nghe nói là bởi vì lão già của anh ta không cho phép anh ta bán ra chỗ cổ phần còn lại của 'Đàm thị', cũng đúng, Đàm Khâm coi trọng 'Đàm thị' giống như ba nuôi anh cũng là ba em coi trọng 'Trung Viễn' vậy..."

Hạ Tử Du lạnh giọng nói, "Anh không thể mua được cổ phần của Đàm thị cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết, tôi đã đòi lại phần tài sản ly hôn của tôi từ phía Đàm Dịch Khiêm... Tôi cũng cần phải cảm ơn anh nhiều đấy, làm người có lúc không cần quá thanh cao, không có đạo lý nào mà vượt qua được tiền cả."

Kim Trạch Húc làm ra vẻ quan tâm nói, "Nghe nói hôm nay bà Đàm đã đến bệnh viện tìm em sao? Có phải em đã bị bà ta mắng cho một trận rồi không?"

Hạ Tử Du không hề nể mặt nói, "Trễ thế này mà Kim tổng gọi đến chỉ vì muốn hỏi chuyện này, tôi nghĩ không cần mất thời gian nữa, tôi chuẩn bị ngủ rồi, vui lòng cho tôi gác máy."

Kim Trạch Húc vội vàng nói, "Chuyện anh nói còn chưa hết mà... Chuyện bây giờ anh nói với em mới là chuyện chính."

Hạ Tử Du im lặng lắng nghe.

Kim Trạch Húc tiếp tục nói, "Ngày mai anh sẽ cùng tổng giám đốc Đàm, à, không... Về sau cũng không nên gọi anh ta là 'Tổng giám đốc Đàm' nữa, anh ta bây giờ chỉ nên gọi là Dịch Khiêm thôi... Trưa mai anh và Dịch Khiêm sẽ cùng nhau mở họp báo, đến lúc đó toàn thế giới cũng sẽ được xem, anh hy vọng em có thể mở ti vi lên xem hoặc muốn đến tận nơi xem cũng được, anh mong rằng lúc mình chiến thắng có thể được nhìn thấy em, cùng anh chia sẻ niềm vui đó..."

Hạ Tử Du bình tĩnh lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ xem trên tivi, về phần đến tận nơi, thật xin lỗi, ai thắng ai thua tôi cũng chẳng thấy vui mừng gì."

Kim Trạch Húc tựa lên khung cửa trong phòng, lại cười nói, "Có phải em không muốn đến tận nơi là vì biết ngày mai Đàm Dịch Khiêm sẽ biến thành một kẻ đáng thương, em sợ phải nhìn thấy hình ảnh như thế đúng không?"

"Tại sao Kim tổng lại nghĩ như thế?"

"Bởi vì hiện giờ em đang rất tự trách, vì em đã phá hỏng kế hoạch của Đàm Dịch Khiêm..."

Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, "Anh đang nói vớ vẩn cái gì thế?"

Kim Trạch Húc dương cao độ cong nơi khóe miệng, cười lạnh nói, "Hạ Tử Du, em cần gì phải giả vờ như thể mình không hề quan tâm đến Đàm Dịch Khiêm chứ? Anh biết em đã nhiều năm rồi, tính cách em thế nào anh còn không hiểu sao? Em yêu Đàm Dịch Khiêm còn hơn thứ gì trên đời này..."

Hạ Tử Du cũng cười theo, "Kim tổng anh thật đúng là người biết lấy chuyện cổ tích ra pha trò đấy."

Kim Trạch Húc nhẹ nhàng nói, "Em có thừa nhận hay không cũng chẳng sao cả, hay để anh trực tiếp nói cho em hiểu vậy... Thời điểm Đàm Dịch Khiêm truyền ra ngoài tin tức muốn bán thảo cổ phần Đàm thị, anh đã biết ngay là anh ta đang giở trò... Anh thừa nhận, trong quá khứ anh rất khó phòng bị được anh ta, anh ta muốn anh ngồi cả đời trong tù, nhưng thật đáng tiếc chính là, con rết trăm chân đập hoài không chết, được sống lại từ cõi niết bàn anh đã không còn giống với trước kia nữa, anh ta muốn gài bẫy anh, vậy anh cũng thử đùa với anh ta một chút... Anh biết hắn muốn dụ anh mua cổ phần của hắn, mặc khác cũng đã đào sẵn một cái bẫy để anh nhảy vào, thế là anh cũng mạn phép kéo luôn cả em vào... Em thật quá mức ngây thơ đấy, em nghĩ anh sẽ tin em hợp tác với anh là vì muốn đánh bại Đàm Dịch Khiêm sao, Tử Du ơi là Tử Du, chút mưu mẹo đó của em vẫn chưa đủ khả năng để qua mặt anh đâu, nhưng hết lần này tới lần khác cứ bỏ mặc chính người đàn ông mà em yêu nhất... Ôi thật là, kế hoạch của Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị lâu như thế, trong một đêm đã bị em phá hủy, tuy nhiên, thông qua chuyện Đàm Dịch Khiêm bị buộc phải huy bỏ kế hoạch lần này, ngược lại em có thể suy nghĩ tới một vấn đề là Đàm Dịch Khiêm có còn quan tâm đến em hay không... Tử Du, em thấy sự phân tích của anh thế nào?"

Cách điện thoại, giọng điệu của Hạ Tử Du vô cùng kiên đinh và còn mang theo sự khinh bỉ, "Anh vĩnh viễn không bao giờ thắng được anh ấy!!"

Kim Trạch Húc cũng không tức giận, vẫn cười cười nói, "Vậy sao, anh nhớ trước đây anh đã từng nói với em, chuyện thắng thua giữa anh và Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có quyết định đâu... Ngày mai, em sẽ nhìn thấy được sự thật ai thắng ai thua rồi!!"

Hạ Tử Du cười mỉa nói, "Anh hãy tự cầu nguyện cho bản thân mình đi!"

Kim Trạch Húc trơ trẽn nói, "Người nên cầu nguyện chính là Đàm Dịch Khiêm, hắn đã không còn một phần thắng nào cả! Em cứ chờ xem đi, ngày mai nếu hắn không công bố với toàn thế giới chuyển nhượng cổ phần lại cho anh, số phận cuối cùng của hắn đó là phải sống những ngày tháng trong tù đấy!"

"Tốt, tôi sẽ chờ đến ngày mai xem anh thua thảm hại như thế nào!!"

Thốt ra những lời châm biếm vào điện thoại xong, Hạ Tử Du không cho Kim Trạch Húc có cơ hội đáp lại, cô đã dứt khoát tắt máy kết thúc cuộc nói chuyện.

----------

Trưa hôm sau.

Sáng sớm, Robert đã đến bệnh viện đón Hạ Tử Du quay lại khách sạn...

Giờ phút này, Robert và Hạ Tử Du đều ngồi trên giường, Liễu Nhiên ngồi trên đùi Robert, ba người chăm chú nhìn vào chương trình đang trực tiếp trên tivi...

"Hoan nghênh các vị phóng viên đã đến với cuộc họp báo của tập đoàn 'Đàm thị' và tập đoàn 'Y' hôm nay..."

Đúng lúc căng thẳng này, Liễu Nhiên đột nhiên hỏi một câu rất ngây thơ, "Chú 'củ cải', tập đoàn 'Đàm thị' là công ty của ba phải không ạ?"

Robert đang nhìn chằm chằm vào TV nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời, "Đúng, là công việc kinh doanh của ba con, công ty đó rất lớn."

"Hay quá, ba thật là lợi hại."

"Nhóc con, con mau im lặng một chút..."

"Dạ."

Hạ Tử Du từ đầu đến cuối không hề hé răng, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào TV tim đập như trống dồn.

Cảnh trên TV đột ngột chuyển sang phía ngoài của cuộc họp báo, Kim Trạch Húc đang mặc một bộ vest rất đẹp trai, đeo kính đen, hăng hái để đám phóng viên chụp ảnh liên tục.

"Kim tổng, ông có thể tiết lộ một chút nội dung ngày hôm nay hay không, là có liên quan đến chuyện 'Đàm thị' muốn đổi chủ như bên ngoài đồn đãi sao?"

"Kim tổng, có lời đồn nói ông đã mua được 70% cổ phần của Đàm thị sao?"

Hàng loạt những vấn đề của phóng viên bay đến tai Kim Trạch Húc, Kim Trạch Húc chỉ cười không nói, cuối cùng làm bộ giống như thật sự bị đám phóng viên bị quấy rầy quay lại nói với đám phóng viên một câu, "Mở cuộc họp báo này là chủ ý của tổng giám đốc Đàm, còn vấn đề cụ thề như thế nào hay là mọi người đợi tổng giám đốc Đàm đến rồi hỏi ông ấy đi!"

Nghe được lời nói của Kim Trạch Húc trên TV, Robert tức không chịu được, "Tên khốn kiếp này, muốn để toàn thế giới nhìn thấy Dịch Khiêm cúi đầu xưng thần với hắn đây mà."

Hạ Tử Du vẫn duy trì tỉnh táo, giữ im lặng không nói một lời.

-----------

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kim Trạch Húc đến rất đúng giờ, nhưng bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm vẫn mãi không thấy xuất hiện.

Các phóng viên của các kênh truyền thông nổi tiếng thế giới đã sớm chặn kín đường trước chỗ ngồi của hai vị tổng giám đốc, từng cái máy quay phim cùng với vô số microphone chĩa thẳng về phía bọn họ.

"Kim tổng, đã đến giờ họp báo, tại sao vẫn không thấy Tổng giám đốc Đàm tới?"

Có phóng viên đã bắt đầu đặt câu hỏi...

Kim Trạch Húc liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngay sau đó nói với Đường Hân ở bên cạnh, "Cô đi xem thử đi, nếu Đàm Dịch Khiêm dám đổi ý thì cô biết phải làm thế nào rồi đấy!"

Đường Hân gật đầu, cô đang định xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên --

"Tổng giám đốc Đàm, Tổng giám đốc Đàm..."

Đàm dịch Khiêm bước đi tới hiện trường ở trước mặt, tất cả phóng viên lập tức lao đến.

Trong giây tiếp theo, tất cả hình ảnh chuyển thành bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm...

Khoảnh khắc Đàm Dịch Khiêm xuất hiện bầu không khí dường như lắng đọng xuống -- Bộ vest đen như mực, dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ đi giữa những ánh đèn plash không ngừng lóe lên, anh giống như một vị Vương giả, cả người toát lên sự khí phách cùng phong độ ngạo mạn của bậc Vua chúa, thật giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Kim Trạch Húc dẫn đầu vỗ tay, "Hoan nghênh Tổng giám đốc Đàm." Thật ra hắn muốn đưa Đàm Dịch Khiêm lên càng cao, như vậy lúc rơi xuống mới càng đau.

Tất cả mọi người đang có mặt cũng phối hợp vỗ tay, bỗng dưng, Đàm Dịch Khiêm liếc mắt quét qua cả đám phóng viên, đám phóng viên từng bị Đàm Dịch Khiêm tố cáo đều sợ hãi mà yên tĩnh lại.

Kim Trạch Húc dường như không thể chờ đợi được nữa, hắn đứng lên mỉm cười nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Tổng giám đốc Đàm, mọi người đã đợi anh rất lâu rồi... Giờ thì bắt đầu buổi họp báo được rồi, vậy nhờ anh nói với các nhà báo nguyên nhân tại sao hôm nay chúng ta lại mở cuộc họp báo này."

Đàm Dịch Khiêm ung dung dựa vào thành ghế, sau khi điều chỉnh cho mình một tư thế thoát mái nhất mới nhìn sang Kim Trạch Húc, sau đó đưa mắt nhìn tới đám phóng viên của các kênh truyền thông đang nhìn mình chằm chằm chờ đợi, cười mà như không cười nói, "Cám ơn sự có mặt của chư vị phóng viên truyền thông, hôm nay tôi có một chuyện quan trọng cần tuyên bố, đó chính là tập đoàn 'Đàm thị' và tập đoàn 'Y' từ hôm nay trở đi sẽ xác nhập lại thành cùng một công ty! Nói đơn giản chính là -- Trong một tháng tới, tập đoàn 'Y' sẽ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn 'Đàm thị' tôi và trở thành một trong các công ty chi nhánh của Đàm thị."

Nghe được lời của Đàm Dịch Khiêm, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng có nghi vấn nhưng lại không dám lên tiếng đặt câu hỏi, mà gương mặt tươi cười rạng rỡ của Kim Trạch Húc sau khi nghe những lời nói đó của Đàm Dịch Khiêm đã bắt đầu vặn vẹo khó coi.

Kim Trạch Húc cố gắng duy trì hình tượng, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Dịch Khiêm, nhỏ giọng nói, "Anh đang nói cái gì?"

Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ liếc sang Kim Trạch Húc, khóe miệng thoáng hiện ý cười nói, "Kim tổng, anh thua rồi..."

Kim Trạch Húc nghiến răng nói, "Đàm Dịch Khiêm!!"

Đường Hân đứng bên cạnh mặt lạnh nói, "Kim tổng, ngay bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp chuyện mà anh đã giao."

Đàm Dịch Khiêm thoải mái tự nhiên mà nói với tất cả đám phòng viên trước mặt, "Hôm nay là một ngày rất tốt, mọi người có thể đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời."

Đàm Dịch Khiêm vừa nói ra lời này, lập tức đám phóng viên liền ào lên đặt câu hỏi.

"Tổng giám đốc Đàm..."

Cũng không có ai ngờ tới, chưa có một phóng viên nào kịp đưa ra câu hỏi hoàn chỉnh, thì lúc này có sáu vị cảnh sát Los Angeles mặc cảnh phục đã nghiêm túc xuất hiện ở hiện trường.

Các câu hỏi của nhóm phóng viên đưa ra không thể không dừng lại.

Giây phút tiếp theo, trong khi nhóm phóng viên vẫn còn đang nghi ngờ nhìn nhau, một vị cảnh sát trưởng đã đi tới trước mặt Kim Trạch Húc, những cảnh viên còn lại bước đến còng tay Kim Trạch Húc, đồng thời cũng còng luôn cả Đường Hân đang có mặt tại hiện trường, ngay sau đó cảnh sát trưởng vô cùng nghiêm túc nói với Kim Trạch Húc, "Thưa ông Kim Trạch Húc, ông bị tình nghi giết người có chủ đích, bắt cóc, chiếm đoạt tài sản, gây trở ngại tư pháp công chính... Hiện ông đã bị bắt, mời ông theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro