223.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Dịch Khiêm sâu sắc nói, "Chính vì anh biết em sẽ liều lĩnh ở lại bên anh, cách duy nhất mà anh có thể bảo vệ em là để cho em rời khỏi anh càng xa càng tốt."

Hạ Tử Du uất nghẹn chua chát nói, "Lúc đó tôi không cần anh dùng cách đó để bảo vệ tôi, tôi vẫn có thể tự mình chăm sóc tốt cho mình, mặc dù ở lại bên cạnh anh, tôi cũng sẽ không để anh phiền lòng về tôi..."

"Nhưng anh rất lo lắng cho em! Cơ hội thắng của anh cực kỳ mong manh, một khi thua, anh chỉ có hai bàn tay trắng, không cách nào chăm sóc tốt cho em và con được... Người anh tin tưởng duy nhất trên đời này và có thể thay anh bảo vệ em chỉ có Robert, cho nên anh mới để em ở lại bên cạnh cậu ấy." Đàm Dịch Khiêm nói rất qua loa sơ sài, nhưng không ai biết khi đối mặt với sự lựa chọn lúc đó anh đã phải chịu đựng áp lực và khốn khổ đến mức nào.

Hạ Tử Du hỏi, "Nếu anh đã nhường tôi lại cho Robert, tại sao còn phải tới tìm tôi?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt hết sức chân thành, "Anh rất muốn em về lại bên cạnh anh."

Hạ Tử Du lại giễu cợt hỏi, "Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới cũng vì như thế mà tôi sẽ yêu Robert?"

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Em không thể nào yêu cậu ta được."

Hạ Tử Du phản bác, "Dựa vào gì mà anh có thể khẳng định như thế? Không phải anh đã dùng bằng mọi cách để tác hợp cho hai chúng tôi sao?"

Đàm Dịch Khiêm thu lại sự sắc bén cơ trí, từ tốn nói, "Bởi vì em đã đến Los Angeles."

Nghe lời nói đầy vẻ tự tin đó của anh, Hạ Tử Du cười nhạo nói, "Chẳng lẽ luật sư của anh chưa nói cho anh biết là tôi liên thủ với Kim Trạch Húc cho nên mới đòi anh phần tài sản ly hôn sao?"

Đàm Dịch Khiêm khẽ nhướng mắt, "Em hợp tác với Kim Trạch Húc thật ra đó chỉ là vì em muốn tìm cơ hội để tiếp cận Kim Trạch Húc..."

Tim Hạ Tử Du bỗng đập mạnh và loạn nhịp, cô chợt ngước mắt nhìn anh.

Anh biết, hóa ra là anh biết...

Đúng vậy, cô hợp tác với Kim Trạch Húc chỉ vì mục đích tiếp cận hắn ta... Cô thật ngốc, cô tới Los Angeles, lại ngây thơ nghĩ rằng mình có thể tiếp cận Kim Trạch Húc, sau đó lấy lại phần văn kiện kia.

Cô biết con người Kim Trạch Húc rất gian xảo, nếu như cô tiếp cận hắn quá rõ ràng, Kim Trạch Húc nhất định sẽ hoài nghi, cho nên việc mà cô có thể làm đó là dùng trạng thái tự nhiên nhất đến hợp tác với Kim Trạch Húc, chỉ cần có được sự tin tưởng của Kim Trạc Húc là cô sẽ có cơ hội lấy lại phần tài liệu đó...

Cô biết nếu muốn chiếm được sự tin tưởng của Kim Trạch Húc thì cô cần phải mất vài ngày mới có thể tiếp cận được hắn, Đàm Dịch Khiêm không thể chờ đợi được, cho nên điều duy nhất mà cô có thể làm đó chính là giúp Đàm Dịch Khiêm nghĩ ra một cách, mặc kệ thắng hay thua anh cũng sẽ được bình an vô sự...

Cô từng nghĩ, cho dù cuối cùng Đàm Dịch khiêm có bị thua đi nữa, cô đã có được sự tin tưởng của Kim Trạch Húc thì tất nhiên sẽ có cơ hội tìm được bằng chứng có thể up hiếp Đàm Dịch khiêm ở chỗ Kim Trạch Húc...

Còn một nguyên nhân nữa là, coi như cô không đồng ý chuyện hợp tác với Kim Trạch Húc, Kim Trạch Húc cũng sẽ nghĩ mọi cách thu mua Đàm thị, cô nghĩ, nếu như có 15% cổ phần "Đàm thị" ở trong tay rồi, ít nhất sẽ không rơi vào tay Kim Trạch Húc, sau này có thể vẫn trả lại được cho anh...

Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới quyết định đó của mình lại phá hỏng kế hoạch của anh...

Hạ Tử Du thản nhiên trả lời, "Tôi thừa nhận, đúng là tôi muốn giúp anh, nhưng nguyên nhân tôi muốn giúp anh cũng chỉ vì tôi là người ân oán rõ ràng. Anh bị Kim Trạch Húc trả thù trong đó ít nhiều cũng có một phần trách nhiệm của tôi, còn một điều nữa đó là ba anh rất yêu thương tôi, cho nên tôi quan tâm đến ba anh, không muốn để ba anh vì anh mà lo lắng."

Ánh mắt sâu xa khó dò của Đàm Dịch Khiêm khóa chặt trên người Hạ Tử Du, thẳng thắn nói, "Cả anh và em đều biết đây không phải là những lời thật lòng của em."

Hạ Tử Du nhíu mày nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh tự tin cho rằng tôi có thể để anh gọi thì đến đuổi thì đi sao?"

Đàm Dịch Khiêm bước đến gần cô thêm một bước "Anh chỉ muốn em về với anh..."

Hạ Tử Du vừa lui về phía sau, vừa lắc đầu nói, "Không đời nào..."

Đàm Dịch Khiêm vẫn cất bước tiếp tục đi về phía cô, "Chúng ta có thể làm lại từ đầu..."

Cả người Hạ Tử Du bị ngăn lại bởi vách tường ở phía sau, "Không thể nào..." Cô đã tự hứa với mình, sẽ không bao giờ vì anh chảy một giọt nước mắt nào nữa, sẽ không bao giờ tiếp tục ngây thơ như trong quá khứ gánh chịu những đau đớn thống khổ kia một lần nữa.

Đàm Dịch Khiêm vươn tay ôm lấy Hạ Tử Du, siết chặt cô vào trong ngực nói, "Anh không muốn thả em ra nữa..."

Hạ Tử Du đẩy mạnh Đàm Dịch Khiêm ra, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho người mà gần đây cô hay liên lạc nhất.

Đàm Dịch Khiêm đoạt lấy điện thoại của Hạ Tử Du, liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, anh hỏi, "Em gọi cho Robert?"

"Không cần anh lo..." Hạ Tử Du giật lại di động, nhanh chân bước cách xa Đàm Dịch Khiêm.

E sợ Hạ Tử Du sẽ làm ra chuyện quá khích, Đàm Dịch Khiêm không đến gần Hạ Tử Du thêm một bước nào nữa.

Hạ Tử Du áp điện thoại đã được kết nối lên tai, từ đầu bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Robert, "Tử Du, Tử Du..."

Một giây trước Hạ Tử Du còn ngụy trang cho mình sự kiên cường, nhưng giờ phút này mọi cố gắng đó đã hoàn toàn sụp đổ, chua xót tuôn trào lên khiến mũi cô cay cay, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nói, "Robert, anh đang ở đâu?"

"Anh muốn vứt bỏ em một mình ở lại nơi này sao, em muốn anh dẫn em về Riyadh... Đúng... Anh mau đến đây đi, có được hay không? Hức hức..."

Lúc Hạ Tử Du gọi điện cho Robert, Đàm Dịch Khiêm liền đứng lặng tại chỗ, anh không bỏ sót mỗi một chi tiết biểu cảm dù là rất nhỏ trên mặt Hạ Tử Du.

Khi cô và anh nói chuyện, mặc dù cô rất khó chịu, nhưng lại cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, không muốn tỏ ra mềm yếu trước mặt anh, dù là chảy một giọt nước mắt...

Vậy mà, khi cô nói chuyện với Robert, cô lại không thể nào che giấu được tâm trạng của mình...

Cô có thể để cho Robert thấy sự ấm ức của mình, có thể ở trước mặt của Robert bật khóc thành tiếng...

Cô không cảm thấy có chút ngăn cách nào, không có phòng bị, giống như nói chuyện với một người mà cô có thể tin tưởng và dựa dẫm vào...

Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới nhận ra rằng, thì ra, sự ỷ lại và lòng tin của cô giờ đây đã trao cho người khác, không biết từ khi nào, người đó đã không phải là anh...

Cúp máy, Hạ Tử Du bám chặt lấy cái bàn bên cạnh, sợ hãi nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Không ai hiểu được, giờ khắc này, có một nỗi đau đớn đang hoành hành trong tim anh...

Thật ra, sau biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong hôn nhân của bọn họ, anh đã từng nghĩ, cả hai đúng là không hợp nhau... Quả thật là không hợp nhau.

Tính cách của hai người có quá nhiều điểm đối chọi nhau, nhiều lúc, cái cô cần chính là một người có tính cách gần giống cô, chẳng hạn như Robert.

Đây cũng là một trong những lý do mà khi anh không thể bảo vệ được cô đã nhường lại cho Robert.

Anh xác định nếu như cô thật sự có thể đến với Robert, thứ mà Robert dành cho cô tất nhiên sẽ không hề thua kém anh...

Anh đã từng nghĩ lúc bản thân bị thất bại, anh hy vọng cô có thể buông tay...

Thế nhưng, giờ phút này, nhìn thấy sự tin tưởng và ỷ lại của cô đều trao cho Robert, tim anh đau đớn như thể bị ai cấu xé...

Anh muốn có cô, phụ nữ trên cả thế giới này, người anh muốn duy nhất chỉ có mình cô.

Nhưng giờ đây cô nhìn anh bằng vẻ đề phòng và lo sợ không yên, trong đáy mắt ẩn hiện đều là nỗi sợ hãi...

Từ đầu đến cuối Đàm Dịch Khiêm chỉ trầm mặt nhìn chăm chăm vào Hạ Tử Du, qua một lúc lâu anh đột nhiên thâm tình cất tiếng gọi cô, "Vợ yêu..."

Lúc Hạ Tử Du nghe được tiếng gọi đó, cả người cô căng thẳng nao nao.

"Em đã từng nói em rất yêu anh, bây giờ vẫn còn phải không?" Lần đầu tiên trong đời Đàm Dịch Khiêm mất đi năng lực nhìn thấu lòng người, anh khẩn cầu hỏi cô.

"Đúng là tôi có yêu anh, như anh đã vứt bỏ tình yêu của tôi, vô tình như một món đồ bỏ đi..."

Anh như rơi xuống vực sâu không đáy, Đàm Dịch Khiêm cảm nhận được phía dưới vực sâu ấy chính là sự rét lạnh đến thấu xương.

Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng nói thêm gì nữa, đôi con ngươi đen sáng ngời như sao đêm dần dần trở nên ảm đạm, cô đơn.

'Rầm'... Lúc này cửa phòng bị đá văng ra, Robert vọt vào trong phòng.

Khi Robert vọt vào trong phòng, điều đầu tiên anh làm chính là ngóng tìm bóng dáng của Hạ Tử Du, sau khi nhìn thấy hình ảnh Hạ Tử Du dựa vào trên góc tường, anh lập tức ôm lấy Hạ Tử Du vào trong lòng, tức giận trợn mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Rốt cuộc cậu đã làm gì?"

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng mỗi khi ở trước mặt người khác, lạnh nhạt hỏi, "Câu quay lại làm gì?"

"Tôi..."

Nhận ra mình đang ôm lấy Hạ Tử Du, Robert lập tức buông tay ra.

Lúc này, Liễu Nhiên từ trong phòng chạy ra, cô bé đi tới trước mặt Hạ Tử Du, vươn tay ôm chặt chân cô, nhìn cô với đôi mắt ửng đỏ, mong chờ mà nhìn Hạ Tử Du, "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn ở chung với ba..."

Liễu Nhiên ở trong phòng rõ ràng đã nghe được tất cả cuộc đối thoại của cả hai.

Liễu Nhiên van xin nói, "Mẹ, mẹ ơi..."

Lúc này Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm xuống, giọng nói dành cho Liễu Nhiên tràn đầy thương yêu vẫn trước sau như một, "Liễu Nhiên, con tới đây..."

Liễu Nhiên từ từ buông Hạ Tử Du ra, thân hình bé nhỏ đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho con gái, nhẹ giọng nói, "Ba đã nói với con cái gì nhớ không?"

Liễu Nhiên tựa trên vai Đàm Dịch Khiêm, lập tức nín khóc gật gật đầu.

Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Liễu Nhiên vào lòng, bình tĩnh nhìn về phía Hạ Tử Du, "Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng anh mong em chuyển đến ngôi biệt thự trước kia của chúng ta ở một tháng... Em yên tâm, anh sẽ không ở lại biệt thự đó, một tháng sau, cho dù em có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ không ngăn cản em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro