Chương 1: Lỡ bước chân qua định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé Xuyến Lâm là học sinh đại học chuyên khoa dược liệu, y thuật cổ truyền và hiện đại. Học lực đạt toàn loại xuất sắc, dáng người chuẩn, đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, khuân mặt đẹp tựa tiên thiên, da trắng, môi hồng. Hôm nay cô có hẹn với bạn bè leo núi để xả stress trong học tập. Cô đang nghiên cứu về dược phẩm và hành vi của con người. Cô có lợi thế về dược vì nhà cô gia truyền đều học dược lý. Cô cũng tài năng thiên bẩm, người ta gọi cô là thiên tài trong ngành dược lý.


Bước đi nhanh trên con phố tấp lập người qua lại, đột nhiên một bóng đen vụt qua với giọng nói: "Kiếp nạn của cô tới rồi cô gái à". Xuyến Lâm quay lại thì người đó biến mất, chớp mắt cái tiếng xe tải phanh gấp, nhốn nháo tiếng người, đầu cô đau, cô nghe thấy tiếng còi cứu thương kêu inh ỏi. Cô rất buồn ngủ.


Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang ở một chỗ xa lạ, đập vào mắt cô là một dãy vườn hoa đào, hoa đào nở rộ, bay bay trong gió tạo nên một cảnh đẹp ngẩn người. Ngẩn người một lúc cô chợt bừng tỉnh, sờ nắn khuân mặt, nhìn dáng người một cái cô hét lên, muôn thú xung quanh cô cứ phải gọi là cách xa mười dặm cũng nghe thấy.


Xuyến Lâm lúc này vội vàng tìm chỗ có nước để soi lại khuân mặt, loanh quanh trong khu rừng đào cô thấy có một suối nước nóng tuyệt đẹp, vội vã lao tới xem khuân mặt của mình thì cô thở phào nhẹ nhõm, giống y khuân mặt của cô, nhưng khuân mặt này chỉ độ mười sáu tuổi trẻ hơn cô rất nhiều. Đến bây giờ cô mới biết mình đã chết ở hiện tại và hồn phách cô đã nhập vào xác của người ở dị dới này. Ngồi ngẩn ngơ ở hồ nước nóng một chút để cô nhớ lại những chi tiết còn xót lại của thân chủ cô đang tạm trú này.

Thân chủ này tên là Huyền Lâm, con gái truởng của một huyện lệnh quản đường ở huyện Đào Cửu. Cô tuy là thiên kim tiểu thư nhưng do mẹ mất sớm phụ thân cô lấy vợ khác, có thêm một tiểu muội và một tiểu đệ đệ. Cô đã phải tự lập gánh sinh khi mẹ cô mất. Ăn không đủ lo, làm việc quần quật như ôsin. Thật đáng thương!


Tiểu muội năm nay mười bốn tuổi tên Muội Ca, tiểu đệ đệ năm nay mười hai tuổi, tên Thanh Hàn. Hai tỷ muội họ được nuông chiều từ nhỏ nên hống hách thành tính chuyên bắt nạt Huyền Lâm. Tuy nhỏ nhưng thủ đoạn họ độc ác, vì không ai để ý, Huyền Lâm đã bị đánh cho tới chết rồi quăng vào vườn đào này. Nghe nói vườn đào này có quỷ chuyên ăn xác người.. Nhớ tới đây Huyền Lâm chợt lạnh người. Nhìn lại cơ thể đau buốt, bẩn thỉu của mình, Huyền Lâm không nhịn được mà muốn tắm rửa. Do học về dược lên cô có thể tự chữa cho mình bằng phương pháp đơn giản nhất có thể.


Tắm rửa xong cô vội vàng mặc y phục vào vì nghe có tiếng thở dốc của một nam nhân. Cô lúp mình dưới gốc cây đợi chờ trong sợ hãi. Từ đâu một nam nhân tóc bạch kim, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp, ngã sầm trước mặt cô, cô ngây ngốc một cái rồi lấy chân đá người nằm dưới đất một cái, bắt mạch, nắn cổ, thử xem còn hơi thở không. Thật may anh ta còn sống. Là một người học dược, cô ngứa tay ngứa chân muốn cứu người.


Vừa nhìn khuân mặt kia cô lại sờ mặt mình rồi thét lên: "Wtf. Mọa nó chứ bà đấy còn tưởng mình là người đẹp nhất rồi. Không ngờ tới ở thế giới này con trai còn đẹp hơn cả nữ nhân là ta đây nữa. Ông trời ơi! Mắt ông mù cả rồi sao. Omg! Nhìn làn da này đi, bóng loáng mịn màng, không tỳ vết kìa. Ta thật sự ghen tị với ngươi rồi đấy, cô lầm bầm. Nước miếng cô không tự chủ mà rơi ra. Vỗ vỗ mặt một cái rồi cô bắt đầu xem xét tình hình. Cô bắt mạch rồi ngây người ra bần thần. Chàng trai trước mắt cô trúng hơn ba loại độc khác nhau, loại độc nào cũng rất độc, người thường có thể chết ngay tức khắc, còn chàng trai này có vẻ đã chịu đựng được một khoảng thời gian rồi. Cô vội rút châm cài tóc trên đầu chàng trai xuống rồi bắt đầu tìm huyệt đạo châm xuống để cứu anh ta một mạng. Vừa rút châm cuối cùng ra tóc anh ta đột nhiên đen tuyền trở lại, nhìn rất ảo, nhưng màu đen này lại hợp với anh ta một cách kỳ lạ. Đợi anh ta tỉnh dậy rồi nhờ anh ta đưa cô ra khỏi đây. Cô mệt mỏi chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy cô đã thấy mình bị trói lại rồi. Hiện tại lại nhiều đâu thêm ra hai người lạ mặt đang cầm kiếm chĩa vào cô. Cô hét ầm lên: "Các ngươi đang làm gì thế mau thả ta ra. Thả ta ra ngay! Đừng để lão nương ta đây điên tiết lên." Cô hét ầm ĩ lên một lúc mới thấy thanh niên kia mở giọng, một giọng nói ấm áp, trầm lắng, nhưng đầy tính sát khí: "Cô là người đã cứu ta sao?"


Huyền Lâm trả lời lạnh lùng: "Đúng là ta. Chính ta đã cứu ngưu một mạng đấy". Mau thả ta ra đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro