"Hôn nhau cách một chiếc khăn giấy à, có ướt át không vậy?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hint mạnh cho mí bá:Chap này có kissss

Sau khi đã sắp xếp đâu vào đó, mọi người tới nhà hàng ăn lẩu với nhau, cơm no rượu say nên nổi hứng muốn chơi trò 007.

Bạch Mộng Nghiên hơi bối rối: "Là trò gì vậy?"

Đột nhiên Hồ Thiến Tây đứng dậy cầm chiếc đũa gõ lên ly rượu: "Hì hì để Trác Du Nữ Vương giới thiệu cho mọi người quy tắc của trò chơi, thật ra rất đơn giản, ví dụ như A chỉ vào B nói 0, B chỉ vào C nói 0, MC có thể chỉ vào bất cứ ai là 7, đồng thời bắn về phía người đó, điều quan trọng nhất là, hai người ở hai bên bị bắn phải giơ tay đầu hàng, nếu không người thua sẽ bị phạt."

"Nghe đơn giản phết, giống như trò trẻ con ấy nhỉ, chơi luôn, anh đây chính là Trác Du Tiểu Vương Tử." Thịnh Nam Châu nói dõng dạc.

Hồ Thiến Tây: "Ồ."

Chiếc đũa gõ lên chén rượu ba lần, trò chơi chính thức bắt đầu. Hồ Thiến Tây cầm một chiếc đũa lướt qua một vòng trước mặt mọi người, rất phấn khích "mau chóng tuân lệnh", lập tức chỉ tay về phía Đại Lưu: "0!"

Đại Lưu liếc mắt nhìn đông nhìn tây xung quanh chỉ đại một người, hô lớn: "0!"

Thái Từ Khôn phản ứng cực nhanh, thậm chí còn đủ thời gian liếc mắt nhìn Tần Cảnh, Bạch Mộng Nghiên vừa nhìn ánh mắt của Thái Từ Khôn là biết anh đang ủ mưu.

Quả nhiên một giây tiếp theo, anh nói thật nhanh, quay sang bắn Tần Cảnh, cười rất xấu xa: "7."

Tần Cảnh lập tức ngã xuống, Thịnh Nam Châu ngồi bên cạnh còn đang thong dong gặm mực khô, mới kịp phản ứng, giơ hai tay đầu hàng.

"Chậm." Thái Từ Khôn thong thả ban chết cho cậu ta.

Hồ Thiến Tây nhìn khóe miệng Thịnh Nam Châu dính sợi cá mực, cười lạnh: "Trác Du Tiểu Vương Tử sao? Em thấy anh là Trác Du Husky thì có."

Thịnh Nam Châu bị phạt chạy ba vòng quanh ký túc xá sủa tiếng chó, mọi người được một trận cười lộn ruột, Thịnh Nam Châu lạnh cóng đến mức toàn thân run rẩy trở về từ bên ngoài, cậu ta chỉ vào người cười lớn nhất là Thái Từ Khôn, dọa:

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Cậu đợi đấy cho tớ!"

Giọng điệu Thái Từ Khôn cà lơ phất phơ, nén cười: "Đừng để tôi đợi lâu quá."

Phong thủy luân chuyển, không nghĩ tới cuối cùng cũng có cơ hội cho Thịnh Nam Châu trả thù, lúc đến lượt Thái Từ Khôn, anh vừa phản ứng nhưng bị chậm một giây sau đó bị ban chết.

Bạch Mộng Nghiên ngồi bên cạnh hơi lo lắng Thái Từ Khôn khi anh bị phạt, vừa rồi rõ ràng cô đã giật tay áo nhắc nhở cho anh rồi.

"Phạt gì?" Thái Từ Khôn bắt chéo hai tay trên bàn, thản nhiên nói.

"Để cháu nghĩ một tí." Hồ Thiến Tây đảo mắt mấy lần về phía hai người, nhanh trí nói: "Này, hay phạt cậu hôn Nghiên Nghiên cách một chiếc khăn giấy đi, không quá đáng lắm đâu đúng không?"

"Cmn, hôn đi, hôn đi!!"

"Hay lắm, kích thích quá!"

"Hôn nhau cách một chiếc khăn giấy à, có ướt át quá không vậy?"

Mọi người thét chói tai giống như gà gáy, giữa khung cảnh ồn ào ấy Bạch Mộng Nghiên cảm thấy choáng váng nheo mắt, gò má trắng nõn như giọt nước rơi trên giấy, khuôn mặt đỏ bừng tựa như hoa đào nở rộ.

Bạch Mộng Nghiên nhìn về phía Thái Từ Khôn theo bản năng, trong lòng thầm rơi nước mắt, cô cảm thấy cổ họng rất khô khan. Thái Từ Khôn tựa vào sô pha, chân dài lười biếng gác lên bàn trà, một tay vẫn luôn nghịch tóc Bạch Mộng Nghiên , tay kia cầm một cái cái chai rỗng đánh về phía cậu bạn, ngả ngớn nói:

"Ướt át cái đầu cậu, đổi đi."

Ông chủ Thái lên tiếng, bình thường đám người này vẫn ăn bám bố mẹ, bọn họ không thể không từ chối, mọi người không thể làm gì hơn buộc phải nghĩ cách khác để phạt Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khônthu chân lại, cong lưng rồi nhéo nhéo các đốt ngón tay mềm mại của Bạch Mộng Nghiên , động tác vô cùng thân mật, Bạch Mộng Nghiên ngẩng đầu, cô nhoẻn miệng cười rồi khẽ cụp mi, đáy mắt thoáng chút mất mát.

Rõ ràng cô phải vui mừng vì đã thoát khỏi trò đùa của bọn họ chứ, cớ sao lại cảm thấy mất mát như vậy.

Hai người đang quen nhau thật sao? Bên nhau mấy tháng, giữa hai người cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, thỉnh thoảng anh cũng sẽ ôm vai, như vậy cũng đã là hết sức thân mật rồi.

Sau khi mọi người đã nghỉ ngơi thoải mái thì đã bắt đầu thu dọn đồ xuất phát đi đến chỗ trượt tuyết. Hồ Thiến Tây hết sức phấn khích, cô ấy mặc áo choàng màu đỏ, nhảy nhót bước đi thậm chí còn ngâm nga vài câu hát.

Thịnh Nam Châu vẫn không nhanh không chậm đi theo ở sau lưng cô ấy, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng rất khó nhận ra, hỏi: "Đại tiểu thư, vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Hồ Thiến Tây đáp.

Thật ra thì Bạch Mộng Nghiên cũng hơi hưng phấn nhưng tính cô không quá nhiệt tình, không hay thể hiện ra ngoài. Cô lớn lên ở phương nam, cũng chưa thấy tuyết bao giờ.

Đặc biệt là xưa nay Lê Ánh cũng chưa từng có tuyết rơi, nhiệt độ không khí thấp nhất ở phía nam cũng chỉ đến tám độ, ngày thứ hai lúc mọi người đi học mới phát hiện trên trên lan can có băng, tất cả mọi người đều kích động muốn chết, thậm chí còn có người nếm thử chỗ băng đó.

Thái Từ Khôn phát hiện tâm trạng của Bạch Mộng Nghiên thay đổi thì nhướng nhướng mày: "Vui vẻ như vậy sao?"

"Dạ!"

Thái Từ Khôn cúi đầu nhìn cô, gương mặt trắng nõn, chóp mũi lạnh đến mức đỏ ửng, đôi mắt lưu ly to tròn như phát sáng. Anh nổi ý xấu muốn trêu chọc cô, giơ tay nhéo gương mặt xinh đẹp của cô, nhướng mày hỏi:

"Em không trượt tuyết sao?"

"Không." Bạch Mộng Nghiên bị niết đau, cô gạt tay của Thái Từ Khôn ra, lúc cười còn để lộ lúm đồng tiền: "Không phải có anh sao?"

Có lẽ là do Bạch Mộng Nghiên vui vẻ quá mức nên sau khi nói xong mới phát hiện mình đã vô thức kéo dài vài chữ, giống như đang làm nũng.

Bạch Mộng Nghiên ngơ ngác nhìn đôi mắt đen kịt của Thái Từ Khôn, bỗng nhiên tim đập nhanh một nhịp rồi vội vã đẩy anh ra, thấp giọng gọi: "Tây Tây, chờ tớ với."

Thái Từ Khôn đan hai tay vào nhau, nhìn bóng dáng của Bạch Mộng Nghiên chạy trối chết phía trước, đuôi mắt đầy vẻ lười nhác hiện ra ý cười.

Cuộc thi trượt tuyết Bắc Sơn này là cuộc thi trượt tuyết tự do lớn nhất Bắc Kinh, vừa đi vào đến bên trong khung cảnh rộng lớn mở ra trước mắt, những ngọn núi tuyết hùng vĩ xếp san sát, phần sân bãi rất rộng, song song hai bên bờ là hàng cây thông dài bất tận.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, mọi người nhận lấy quần áo, Thái Từ Khôn rất quen thuộc với hoạt động trượt tuyết này, vì hàng năm anh thường xuyên đi du lịch Na-uy nhảy ván và trượt tuyết trên núi nhưng anh không quá đam mê trượt tuyết, chỉ cảm thấy thể loại trượt tuyết ngoài trời như này không kích thích, tính mạo hiểm cũng bình thường.

Thái Từ Khôn thay quần áo xong vèo vèo rồi đi tới giám sát xem Bạch Mộng Nghiên đã thay xong chưa, giọng điệu không cho phép thương lượng: "Ăn chút thức ăn cho ấm bụng trước."

"Vâng." Lần này Bạch Mộng Nghiên không dám ăn mặc mỏng ở trước mặt anh như lần đó nữa.

Sau khi thay quần áo xong, huấn luyện viên dẫn mọi người tới cánh đồng tuyết, Hồ Thiến Tây và Bạch Mộng Nghiên đều có người đi cùng, những người khác thì do huấn luyện viên dạy.

Hồ Thiến Tây ở phía đông, chưa từng tiếp xúc với gậy trượt tuyết, cả người cứng ngắc giống như con ếch xanh khi gặp hoạ: "Em nói anh biết, mạng của em rất rất đáng giá, bây giờ giao cho anh, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt đấy."

Thịnh Nam Châu liếc mắt, nổi tính đại thiếu gia: "Con mẹ nó, em có trượt hay không, nói cái này được mười lăm phút rồi đấy."

Trái với bộ đôi oan gia cãi nhau gà bay chó sủa bên này, Thái Từ Khôn và Bạch Mộng Nghiên một bên khác hoà hợp hơn rất nhiều. Ngay từ lúc bắt đầu, Thái Từ Khôn đỡ cánh tay của Bạch Mộng Nghiên di chuyển chậm rãi trên sườn dốc.

Anh dạy cho Bạch Mộng Nghiên vài động tác cơ bản, đi kèm cô vài vòng, cô gái nhỏ cũng học rất nhanh, chỉ trong vài phút là Bạch Mộng Nghiên đã có thể tự trượt một mình.

Nhưng Bạch Mộng Nghiên luôn nhát gan, trò trượt tuyết vừa mạo hiểm vừa kích thích này cô mãi chưa dám buông tay, học xong vẫn nắm chặt cánh tay Thái Từ Khôn.

Giọng điệu Thái Từ Khôn bất đắc dĩ, tiếng mỉm cười rất nhỏ: "Anh ở đây."

"Em cứ nhìn đằng trước, đừng sợ, anh ở sau lưng nhìn em."

Có lời trấn an của Thái Từ Khôn, Bạch Mộng Nghiên mới an tâm càng trượt càng vững, cô chống gậy trượt tuyết, cúi người, chậm rãi chuyển động về phía trước, gió lạnh vù vù thổi tới, cô đưa tay quệt khóe miệng, cảm thấy không khí ngập tràn vị tuyết.

Thái Từ Khôn thấy cô trượt tốt, lặng lẽ buông lỏng tay.

Bạch Mộng Nghiên chưa từng có cảm giác thả lỏng như vậy, trái tim như sắp nhảy ra, rõ ràng cổ họng bị gió tạt vào rất khó chịu, có thể cô không hưng phấn được nhưng mọi ràng buộc trong giới hạn an toàn trước nay đã hoàn bị phá bỏ vào giây phút này.

Cô không tự chủ lao nhanh hơn, không ngờ dưới sườn núi có một người rẽ sang, Bạch Mộng Nghiên cố gắng giảm tốc độ nhưng không thể cản nổi đà lao xuống.

"Thái Từ Khôn... Em em em..." Bạch Mộng Nghiên tỉnh táo lại, bị dọa đến mức không nói nên lời.

Thái Từ Khôn đang trượt tuyết ở đối diện thì nghe thấy tiếng cô, lập tức ném gậy trượt tuyết đi, dò xét nơi gần nhất ngay lập tức nhưng dốc đứng đường rất nhỏ, anh nhanh chóng đi vòng quanh phía Bạch Mộng Nghiên trượt trước đó. Thái Từ Khôn trượt đến rất nhanh, không quan tâm rào chắn trước mặt, vọt mạnh một đường ngang, cuối cùng vọt tới phía trước cô, đưa tay đón người.

"A a a, anh... Anh tránh ra đi!"

Nguy hiểm phía trước, Bạch Mộng Nghiên căng thẳng sợ hãi, một đường thét lên, giọng nói vang vọng cả bầu trời. "Ầm" một tiếng, Bạch Mộng Nghiên và Thái Từ Khôn đâm trực diện vào nhau, gió thổi tuyết mù, cô mơ hồ nghe được một tiếng kêu đau, đồng thời hai người cùng ngã xuống đất, mũ bảo vệ bị quật bay sang một bên.

Bạch Mộng Nghiên cảm giác đầu mình đụng phải ngực Thái Từ Khôn một chút, từng đợt đau đớn. Trừ cái đó ra, đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền đến, trái lại gương mặt mềm mại dán vào cơ thể, nhiệt độ nóng hừng hực đang nhắc nhở cô.

Thái Từ Khôn đã đỡ thay cô một phát này.

Bạch Mộng Nghiên vội vàng mở mắt ra đẩy bả vai Thái Từ Khôn ra, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Không ai đáp lại.

Bạch Mộng Nghiên lắc lắc anh ba lần, tiếng sau to hơn tiếng trước, cô rất lo lắng, hai mắt Thái Từ Khôn vẫn nhắm chặt, trên mắt còn dính một chút tuyết, môi vẫn rất đỏ, lộ ra sự bất thường, giống như một pho tượng đẹp trai nằm trên nền tuyết và không hề nhúc nhích.

Bạch Mộng Nghiên dùng dằng đứng lên từ trên người Thái Từ Khôn, hít mũi một cái: "Em đi gọi người đến đây."

Cô đang định quay đầu rời đi thì bỗng nhiên có một cánh tay nắm lấy cổ tay của cô, vô cùng lạnh lẽo chợt túm Bạch Mộng Nghiên xuống khiến cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, lại ngã sấp xuống một lần nữa, cánh môi va vào xương quai xanh bên trên của anh.

Cùng lúc đó, tiếng hít thở ấm áp phả vào cổ, một giọng khàn khàn giống như đang khổ sở đè nén âm thanh:

"Thật không nỡ."

Thái Từ Khôn áp gáy cô xuống, hôn lên đôi môi lạnh như băng ấy, khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau, gió tuyết ngừng lại, thỉnh thoảng có tiếng cành thông rơi xuống như có gì đó đã hòa tan.

Bạch Mộng Nghiên không nhịn được mà mở to mắt, nghe thấy nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

Có gió gào thét thổi qua, Thái Từ Khôn dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, động tác rất nhẹ, dường như anh rất tận hưởng nụ hôn này, hai người rơi vào bên trong tuyết lớn mềm mại, lành lạnh lại có một nụ hôn ngọt ngào.

Thái Từ Khôn cười nhẹ một tiếng, dứt khoát đưa tay ra sau đỡ lấy chiếc gáy của cô, không nhẹ không nặng liếm lên đôi môi cô, anh nuốt một chút, yết hầu chậm rãi nhấp nhô giống như đang dùng thanh âm nói chuyện, cười nói:

"Cục cưng, em ngậm chặt như vậy, anh vươn đầu lưỡi ra kiểu gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro