Chap 22: Kẻ thù hợp sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dắt xe khoảng một đoạn, Thái với tôi mới tìm được một tiệm sửa xe. Đẩy chiếc xe đạp tội nghiệp vào trong rồi đưa cho bác chủ tiệm. 

Tôi và Thái ngồi ở chiếc ghế cũ để chờ. Chẳng hiểu sao gió lại lựa lúc này mà thổi tới tấp. Người ướt nhẹp thêm gió “yêu thương” ve vởn, người tôi bắt đầu run lên. Siết chặt cái áo khoát của Thái để chắn bớt gió. Hi vọng rằng chiếc xe của tôi không “bị thương” quá nặng 

- Hân lạnh à? 

- Không, chỉ là nước thấm vào người nên hơi khó chịu thôi! 

Thái gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi lại quay sang chăm chú vào người chủ tiệm. 

Móc ruột ra rồi bơm căng lên, nhúng nó vào nước. Một lúc sau ông ta quay sang tôi lắc đầu thở dài 

- Kiểu này thì phải thay ruột mới thôi, ruột này thủng nhiều chỗ lắm. Vá chắc đến sáng cũng chưa xong! 

Ax, sao lại ác độc đến thế cơ chứ. Thù tôi thì cứ tìm tôi mà trả, tại sao lại nhắm vào chiếc xe đáng thương của tôi cơ chứ. Nó có tội tình gì đâu! 

Nhưng cũng lỡ rồi, có lẽ tôi nên làm mới cho nó, “khỏe” hơn, chắc hơn, thế thì sức nó mới bền hơn để cùng tôi “chiến đấu” được 

- Vâng ạ, bác cứ thay ruột mới đi 

Ông ấy gật đầu, nét mặt có chút vui mừng, vội đứng lên bước thẳng vào trong lấy cái ruột mới ra thay. 

Càng nghĩ lại càng tức, cái tên khốn kiếp ấy. Tôi nhất định sẽ cho hắn biết tay mà. 

- Hân có biết ai gây ra những chuyện ngày hôm nay không? 

Thái chợt quay sang tôi hỏi, đang tức giận lại càng thêm tức giận. Tôi nghiến răng chẳng muốn thốt ra tên hắn 

- Là cái tên mắt để ở mông ấy! 

- Ai? 

- H-o-à-n-g-H-u-y! 

- Huy? Huy sao? 

- Phải! Là cái tên chết tiệt ấy! 

Thái chẳng nói thêm. Cũng phải thôi, nếu tôi là cậu ấy thì tôi cũng thế. Là anh cậu ấy khiến tôi trở thành như thế này, lại mang cùng một gương mặt. Cho dù có tức giận thay tôi đi chăng nữa thì cậu ấy cũng chẳng thể nguyền rủa hộ tôi. Haizz… Thù của tôi, nhất định tôi sẽ tự tính ĐỦ! 

… 

Cuối cùng cũng xong, Thái bảo tôi về trước, cậu ấy quay trở lại trường để lấy xe, nếu bình thường thì tôi sẽ không để cậu ấy đi như thế. Nhưng hôm nay, tôi chẳng còn tâm trí đâu để cảm thấy có lỗi nữa. Chào một cái cho có rồi tôi đạp thẳng về nhà. Cái áo khoát của cậu ấy, chắc ngày mai tôi mới có thể trả. 

… 

“Cạch” 

- Con về rồi đấy hả! 

Mẹ từ trong bếp đi ra hỏi, nhìn bộ dạng của tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt bà. Nhưng đành vậy, tôi đang mệt, bây giờ mà trả lời cho sự quan tâm của bà nữa thì chắc tôi khóc mất. Thà cứ như thế, ôm cặp đi thẳng lên phòng. 

- Con bé này bị gì thế nhỉ? 

“Rầm” 

Đóng xầm cửa, quăng cặp xuống một góc. 

Tóc bắt đầu khô, nhưng tôi phải tắm thôi, dù sao thì cũng chẳng biết cái thứ nước mà tên chết tiệt ấy tạt vào tôi là thứ gì. Không tắm thì chắc ngày mai người tôi sẽ đổi màu mất. Lúc đó chẳng biết nó sẽ kinh khủng đến mức nào 

Mylove is now online 

Cuối cùng anh cũng đã onl rồi, tình yêu của tôi. 



Gõ cành cạch vào bàn phím, bao nhiêu tức tối tôi đều dồn vào đôi tay mà giáng xuống. Kể hết mọi chuyện cho anh nghe “từ đầu đến cuối”. 

<Đúng rồi ấy, ngày mai khi gặp lại, nhất định em sẽ đấm thẳng vào mặt hắn ta một phát và nói: “Dám động vào tôi à! Chừa đi biết chưa hả!”, lúc đó máu mũi hắn sẽ xịt tứ tung và hắn sẽ phải cúi đầu luôn miệng xin lỗi em>

Cười toe toét nhìn vào màn hình, dường như tôi tưởng tượng hơi quá thì phải. Dù gì thì cũng chỉ có thể cãi nhau với hắn chứ làm sao mà đấm được vào cái mặt đáng ghét ấy. Giống như ông Thiên nói, hắn đâu xem con gái ra gì. Tôi mà xuất được một chiêu thì bản thân cũng chẳng toàn vẹn được. Haiz… 

… 

Ngồi chat cùng anh thật lâu, mọi tức giận dường như chẳng còn tồn tại nữa. Anh khiến tôi cười, kể thật nhiều thứ. Ấm áp, đáng yêu, mọi điều tuyệt nhất anh đều có. 

Anh nói tôi nên làm hòa với tên đáng ghét ấy, nhưng làm sao tôi có thể bỏ hết mọi thứ mà xem như không có gì với hắn được chứ. Điều đó chẳng hợp với tôi, nhất là tôi chưa bỏ qua cho đứa nào bao giờ cả. Ax, thật là khó xử.

Lại là cái tên chuyên phá đám ấy, hắn vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc là hắn đã ăn cái thứ chết tiệt gì mà lại dai dẳng đến thế kia chứ? 

Tiếc rằng tôi không thể bỏ cái tài khoản với tất cả bạn như thế này được, nếu không thì tôi đã thoát được hắn từ lâu rồi. 





<Ừ> 

… 

Kiên nhẫn trả lời hắn, xem ra thì hắn cũng không quá tệ như tôi nghĩ. Tất cả những gì hắn muốn là làm quen. Ừ thì làm quen, nhưng cũng chỉ là làm quen mà thôi, tôi không nói tên cũng không nói địa chỉ. Thứ mà hắn có lúc này là yahoo và số điện thoại của tôi (cũng do tôi lỡ tay cho hắn). Chỉ thế và chấm hết. 

Điều khiến tôi lạ hơn đó là cách nói chuyện của hắn, nó có gì đó rất quen thì phải. Giống như… Không đâu! Chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Thái làm sao có thể hành xử dai dẳng như thế chứ, vả lại trong giọng nói của người này cũng có chút ngông cuồng. Tốt nhất là tôi chỉ nên trả lời để được yên thân. Thế thôi! 

… 

10:00 Pm 

Đến giờ đi ngủ rồi. 

Gấp máy tính lại và duỗi người một cái. Xương cốt kêu rắc rắc như muốn vỡ vụn. Có vẻ như ngày hôm nay tôi ngồi trên máy hơi lâu thì phải. 

Mệt mỏi bước xuống dưới nhà, mở tủ lạnh và lấy một ly sữa tươi. Thói quen mỗi ngày của tôi là thế. Mặc dù các nhà khoa học đã chứng minh là uống sữa nóng sẽ giúp ngủ sâu và không gặp ác mộng. Nhưng tôi vẫn thích uống sữa lạnh hơn, dù gì thì giấc ngủ của tôi vẫn rất đẹp đấy thôi! 

- Thuốc gì đây nhỉ? 

Một vĩ những viên thuốc màu trắng đặt trên bàn, tôi cầm lên và lật lại mặt sau. Thuốc xổ? Ai lại uống thuốc xổ nhỉ? Nhà chỉ có tôi, mẹ và ông Thiên. Thế thì ai đang bị đau bụng thế? 

“Cạch” 

Mẹ bước ra từ nhà vệ sinh, gương mặt có chút xanh xao khẽ xoa bụng. Thế thì chắc chắn là mẹ rồi. 

- Mẹ bị đau bụng sao? 

- Ừ, chẳng biết mẹ ăn trúng gì nữa! Uống thuốc mà vẫn chưa hết. À, con uống sữa phải không? Lấy cho thằng Thiên một ly nữa, lúc nãy nó nhờ mẹ mà mẹ chưa rót. 

“Tưng!” 

Một dòng điện xẹt ngang qua đầu tôi khiến các nơron hoạt động nhanh hơn bình thường. 

“Hờ hờ, ông Thiên à! Xin lỗi ông nhé!” 

- Được ạ, mẹ vào trong nghỉ trước đi, con sẽ lấy sữa cho ổng. 

Chờ mẹ bước vào phòng. Tôi vội tiến về phía bếp và bắt đầu “công thức của trả thù” 

Một cái ly 

Một ít sữa 

Và… Hai viên thuốc xổ 

Dùng muỗng khuấy đều 

Ha ha ha! Trần Nhật Thiên à, chúc ông ngủ ngon nhé!! 

Cầm ly sửa lên trước phòng ông Thiên. Tôi gõ nhẹ vài cái, ổng bước ra. Cái vẻ mặt nham nhở lúc sáng vẫn còn đọng lại trên đó. Cười! Ổng chẳng chút hối hận, đã thế thì tôi cũng chẳng có gì phải cắn rứt 

- Gì đây? 

- Cầm lấy, mẹ nhờ đưa! 

Tỏ ra vẫn còn giận vụ lúc sáng rồi dúi ly sữa vào tay ổng. Tôi trở về phòng của mình. Trước khi bước hẳn vào trong, tôi thấy ổng nhấp một ngụm sữa rồi mới đóng cửa. Ha ha, đêm nay nhất định tôi sẽ ngủ ngon!

6:30 Am 

Sửa soạn và ôm cặp bước xuống nhà. Tôi tự hỏi đêm qua ông Thiên có ngủ ngon không nhỉ? 

“Cạch” 

“Rầm” 

Phóng thẳng vào nhà vệ sinh, tay ôm lấy bụng và nhăn nhó đến phát tội, mắt lại thâm quần đáng chú ý, chẳng phải là ông Thiên đó sao! Ha ha, chắc chắn là ổng ngủ ngon rồi! 

Đứng lấy sữa trong tủ lạnh uống, tôi phải đốt chút thời gian để xem “thành quả” của mình, mãi một lúc sau ông Thiên mới bước ra. Gương mặt vẫn chẳng chút gì là “thỏa mãn”. Mẹ tôi nhìn thấy, bà khẽ nhíu mày cất tiếng 

- Thiên, cháu cũng bị đau bụng nữa sao? 

- Chẳng biết vì lí do gì, cả đêm hôm qua cháu bị Tào Tháo rượt đến thừa sống thiếu chết. 

Ông Thiên vẫn không ngừng nhăn nhó. Nhìn mặt ổng giống khỉ không chịu được. Cầm ly sữa trên tay mà tôi không nhịn được cười, phải rồi, cái thứ này chính là thủ phạm đã đầu độc ổng ngày hôm qua. Tôi chẳng có lỗi gì cả! Ha ha 

Mẹ tôi lại tiếp tục lo lắng hỏi thăm 

- Sao lại như thế? Tối qua có ăn gì bậy bạ không? 

Ổng chợt ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi vội quay đi chỗ khác, uống thật nhanh hết ly sữa rồi bỏ chạy ra cửa nói lớn 

- Thưa mẹ con đi học! 

- Con nhỏ kia! Đứng lại đó!!! 

- Plè!!! 

Ha ha, cuộc đời thật đẹp, mỗi ngày là một ngày mới. Hôm qua tôi buồn nhưng hôm nay tôi sẽ vui. Đơn giản chỉ cần biết tạo niềm vui là được, nhất là cười trên đau khổ của kẻ thù. Thật là mát gan mát dạ hết chỗ nói! 

… 

Tại trường 

- Chào Hân! 

- Chào! 

Đặt chiếc cặp lên bàn rồi ngồi xuống. Tôi nhìn quanh, chẳng thấy tên Huy đâu cả, có vẻ như hắn vẫn chưa vào lớp. À, đúng rồi, hắn ta phải đèo ông Thiên. Hơ hơ, có khi cả hai tên ấy hôm nay lại đi trễ cũng nên. Hôm nay nhất định tôi sẽ trả đũa đủ! Cú chót cuối cùng! 

Lấy trong cặp chiếc áo khoát rồi đưa lại nó cho Thái, miệng khẽ cười nhìn cậu ấy 

- Cảm ơn Thái nhé 

- Không có gì! 

Thái nhận lấy rồi bỏ vào ngăn bàn. Tranh thủ thời cơ không có những tên kia ở đây, tôi quay sang cậu ấy hỏi nhỏ 

- Này, cậu là anh em sinh đôi với Huy, thế chắc cậu biết rõ về cậu ta chứ? 

- Cũng tạm, Hân muốn hỏi gì à? 

- Vậy Thái có biết cậu ta sợ thứ gì không? 

Tôi nhìn chăm chăm vào Thái chờ đợi câu trả lời, Thái ngẫm nghĩ gì đó một hồi rồi lại nói 

- Sợ gì à… Chắc là sợ ma! 

- Sợ ma á? 

- Ừ! Ai cũng sợ ma hết đúng không? 

Lời nói của Thái cũng có vẻ đúng. Ma, ai mà có thể tỉnh táo khi đứng trước vật thể ấy được chứ. À không! Có ông Thiên, chẳng phải ổng cười khoái chí khi xem phim ma còn gì!… Nhưng chắc vì đó là phim thôi, khi thấy ma thật thì ổng chẳng có nhe răng ra mà cười nổi đâu. Có khi chân tay rụng rời cũng nên. 

À há! Tôi có kế hoạch rồi! 

- Thái này, hôm qua cậu cũng biết là Huy đã đối xử với mình thế nào rồi đúng không. Thế nên hôm nay cậu giúp mình nhé! 

- Giúp Hân? Chuyện gì! 

- Thì là…… 

Chồm đến gần tai Thái và nói nhỏ tổng quát về kế hoạch tôi đã nghĩ ra. Nghe xong cậu ta nhìn tôi khẽ nhướng mày tỏ vẻ không đồng ý làm tôi hụt hẫng mấy phần. Sau đó vài giây lại cười toe toét 

- Cũng vui đấy chứ! Ok, Thái giúp Hân! 

Cuối cùng cũng thành công rồi! Có được Thái về phe tôi thì chắc chắn lần này tên Huy sẽ chết chắc. Kế hoạch lần này nếu không gặp trục trặc thì chắc chắn sẽ thành công mĩ mãn! 

“Hoàng Huy! Tôi chờ cậu đấy!” 

… 

Từng tiết học dài dằng dẵng cứ thế trôi qua. Ông Thiên ôm bụng chạy đến năm, sáu lần khiến cả lớp được mấy trận cười thích thú, giáo viên thì lắc đầu ngao ngán, dù không muốn cũng phải gật đầu cho đi. Tên Huy thì lại thong thả nhếch môi cười trước sự đau khổ của ông Thiên. Bạn bè thế đấy! 

“Cứ chờ đi đồ mắt để ở mông, cậu sẽ phải chết dưới tay tôi!” 

Liếc sang hắn một cái rồi lại quay đi, cả ngày tôi chẳng nói với hắn một câu. Nhất quyết không được để kế hoạch lần này thất bại! 

* * * 

“Reng!!!!” 

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, Hân ngay lập tức ôm cặp cùng Thái bỏ đi không nói một lời. Huy chẳng quan tâm, lúc này đầu óc hắn vẫn đang bận để cằn nhằn về “ý tưởng” xây nên cái nơi gọi là trường học này. Tất cả chỉ có thể tóm gọn trong hai từ “phiền phức” 

Bỏ hết đồ vào cặp rồi quay ra sau tìm Thiên, nhìn cậu bạn đang đau khổ ôm lấy bụng mà Huy cảm thấy thật buồn cười, thật là chia buồn thay Thiên khi phải ở cùng một đứa em họ như thế. Nghĩ đi nghĩ lại thì Trần Gia Hân quả là một đứa con gái khó nhằn đối với Huy. Ngày hôm qua những gì hắn “giành” cho nó, những tưởng nó sẽ tức mà khóc thét lên. Nào ngờ vẫn mạnh miệng đòi trả thù, đúng là dai sức! Nhưng dù thế nào đi nữa thì Huy vẫn sẽ chống mắt lên để xem nó định làm gì 

- Này, đừng nói là mày lại “chạy” thêm lần nữa đấy nhé! - Nhìn Thiên đang bỏ đi trước Huy hỏi với theo 

- Chờ tao chút! Điên thật! Không biết nó đã cho bao nhiêu thuốc vào ly sữa. Hết ngày hôm nay thì nó biết tay tao! - Thiên nhăn nhó ôm bụng đáp rồi chạy thật nhanh 

- Ha ha, ráng đi nhé! 

Cầm theo cái cặp của Thiên rồi dợm bước đi. Chợt cậu bạn cùng lớp chạy đến trước mặt khiến Huy khựng lại. Cậu bạn vội nói 

- Này, cô chủ nhiệm gọi cậu xuống phòng thí nghiệm hóa có chuyện cần gặp 

Huy khẽ nhíu mày khó hiểu, hỏi lại 

- Chuyện? Chuyện gì? 

- Ai biết, cô chỉ kêu tôi gọi cậu xuống thôi! 

Khẽ nhún vai rồi bỏ đi một mạch, cậu bạn chỉ thờ ơ thực hiện nhiệm vụ của bản thân. 

Thở dài một cái đầy ngán ngẩm, Huy chán ghét cái việc nói chuyện riêng này. Bà cô chủ nhiệm dạo gần đây cứ làm khổ hắn, thường xuyên gọi ra chỉ vì vài giáo viên than phiền. Hắn có làm gì đâu chứ, chỉ là ngủ trong lớp thôi, có phá gì tới ai đâu mà cứ phải cằn nhằn. Biết thế hắn chẳng về đây làm gì, chỉ tổ mệt thân thêm mà thôi. Nhưng dù sao đi nữa thì cái chức lớp trưởng đã nằm chắc trong tay con nhỏ kia rồi 

… 

Bước đi một cách chán nản, Huy nhìn vào từng cái bảng tên để tìm cho ra phòng thí nghiệm hóa. Mới về đây chẳng biết nó nằm ở đâu, lại thêm cái trường chẳng nhỏ gì. Thật là rắc rối quá đi mất! 

Phòng thí nghiệm hóa 

Đây rồi! 

“Cạch” 

Mở cửa bước vào trong, Huy đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Đúng là kì lạ, đã hẹn gặp thì phải có ở đây cơ chứ. Nghĩ rằng cô đến trễ nên Huy đành quăng phịch cái cặp lên bàn mà ngồi xuống. Mắt đảo quanh khắp phòng 

Lạ nha! Nếu là phòng thí nghiệm thì nó chẳng giống mới mấy phòng khác cho lắm. Tại sao ngay góc phòng lại có một chiếc gương to thế kia? Đã thế dụng cụ thí nghiệm cũng chẳng thấy đâu. Nếu như không có bảng và bàn ghế thì chắc rằng sẽ chẳng ai nghĩ đây là một lớp học. Trong phút chốc Huy nghĩ rằng hắn đã vào nhầm phòng, nhưng suy cho cùng thì hắn tuy học dốt chứ đọc thì vẫn đọc được, chẳng thể nào lại đọc sai! 

“Phụt” 

Tất cả các đèn trong phòng đều tắt ngấm, căn phòng chật hẹp chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng được hắt vào từ phía cửa. Huy bắt đầu bực mình vì phải chờ đợi trong điều kiện “thiếu thốn” như thế này. Hắn chẳng buồn chờ nữa, cùng lắm là mời phụ huynh lên nói chuyện thôi. 

“Cạch” 

“Rầm” 

Cánh cửa duy nhất đóng xầm lại và có tiếng khóa. Huy vội bước nhanh đến, cầm lấy tay nắm giật mạnh, miệng tức tối gào lên 

- Khốn kiếp! Đứa nào đùa như thế hả!! Mau mở ra!! 

“Rầm” 

“Rầm” 

Tức tối đá vài phát vào cánh cửa. Huy nghiến răng ken két, tay đưa lên vò đầu vì điên tiết. Cơn giận còn chưa kịp lên tới đỉnh điểm, hắn chợt nghe thấy tiếng động lạ. Tròng mắt giản ra, hắn vội quay về hướng phát ra âm thanh ấy 

“Sột soạt” 

“Sột soạt” 

Hình như là từ góc phòng, nơi có chiếc gương lớn lúc nãy. Lòng tự hỏi thứ quái quỷ gì đang diễn ra. Huy bước chậm đến phía trước, hắn nhất định phải xem kẻ nào muốn chọc điên hắn 

“Cạch” 

- A!!! 

Đèn phát ra phía sau chiếc gương, nhìn thứ tồn tại bên trong nó khiến Huy giật mình bật ra sau, tim đập loạn xạ, mồ hôi túa ra. Trong gương kia… chính là hắn, gương mặt vô hồn lạnh toát, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, không chút cảm xúc. Và điều đặc biệt Huy đang ngồi còn nó… đang đứng 

Tâm trí bắt đầu hoảng loạn, bản thân vẫn chưa biết nên làm gì thì lại có tiếng động khác vang lên 

“Hu hu hu” 

Tiếng khóc! Tiếng khóc phát ra từ phía góc phòng, Huy vội đưa mắt về phía đó. Hình ảnh một người con gái tóc dài lòa xòa trong bộ đồng phục học sinh đang rên rỉ khiến Huy sợ hãi chẳng đứng dậy nỗi, vội dùng tay lê ngồi về phía sau. Miệng lắp bắp quát lớn 

- N… Này! Đứng lại đó! Đứng lại!! 

“Hu hu hu” 

Vẫn không ngừng phát ra những âm thanh ghê người và tiến về phía Huy. Đôi tay trắng bệt dần đưa lên phía trước 

Lưng đụng phải tường, Huy chẳng thể lùi được nữa. Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập nhanh một cách điên cuồng, máu huyết hoạt động nhanh hơn bao giờ hết. Huy chỉ biết trợn to mắt ra mà nhìn thứ phía trước đang dịch chuyển. Tâm trí hắn rối loạn. 

“Hu hu hu” 

Đến gần, ngày càng gần. Lê từng chút đến đầy đáng sợ. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Quờ quạng trong khung cảnh hỗn loạn, tất cả lúc này Huy có thể làm là nhắm mắt và mong mọi thứ biến mất 

“AAAAA” 

Tiếng thét thất thanh phát lên bên tai khiến Huy giật một phát, tim muốn vỡ vụn ra thành từng mãnh. 

“Phụt” 

Đèn vụt sáng, một giọng cười vang lớn

- Ha ha ha 

Từ phía chiếc gương, Thái bước ra cười tươi đập tay với Hân 

- Yeah! Cậu đã làm rất tốt 

Huy trợn tròn mắt đầy tức giận, chống tay xuống đất bật dậy. Hắn gằn giọng để không phải quát lên 

- TRẦN GIA HÂN!!! THÁI!! HAI NGƯỜI!!!

Hân cười đấy hả hê, nó lên giọng tiếp tục châm thêm vào ngọn lửa đang bùng lên của Huy 

- Ha ha, đáng đời cậu nhé! Cho chừa cái tội động vào tôi! Sao hả sự trả thù của tôi ngọt ngào chứ? 

Không thể nào chịu được nữa, mình Hân đã là quá đủ, đằng này lại có Thái góp phần khiến Huy gần như phát điên. Tất cả những trò này quả thật khốn kiếp, như thế là đã quá đủ đối với Huy 

- Cô có dừng mấy cái trò trả thù này đi không hả! 

- Cũng là do anh tự chuốc lấy thôi! 

Huy chẳng bàn cãi với Hân nữa vì vốn dĩ hắn chẳng thể “hạ gục” được nó, dồn uất ức vào Thái, hắn quát 

- Mày hết chuyện làm rồi à! 

Hân vội lên tiếng chen vào 

- Này, đừng có mở miệng trách Thái như thế. Có trách thì trách cậu ăn ở không tốt nên cậu ấy mới theo phía tôi thôi. À! Biết yếu tố bất ngờ nhất ở đây là gì không? - Cười đầy khó hiểu rồi hất mặt về phía cửa, nó nói tiếp - Trần Nhật Thiên cũng tham gia vào chuyện này 

Lời vừa dứt, từ cửa một bóng người bước vào. Thiên dựa lưng vào cửa cười toe toét 

- Ha ha, xin lỗi mày. Cũng chỉ tại nó thuyết phục tao dữ quá, nhưng tao cũng muốn xem xem mày có sợ ma hay không. Ha ha, quả là đáng để xem. 

- Mày…!! 

Tức tối giật lấy cặp và bỏ đi trước, nếu tiếp tục đứng đây thì e rằng hắn sẽ nổi điên lên mà có một trận hỗn chiến xảy ra. Đến thằng bạn thân cũng phản bội, vố này quả thật quá đau rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro