chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi lại cùng Thái đón bé My. Sân trường hôm nay vẫn vắng như lần trước, không thấy một bóng đứa trẻ nào. Dường như con bé luôn là đứa được đưa về muộn nhất thì phải! 

- Gia đình cậu không có ai chăm sóc cho con bé sao? Như việc đưa nó về đúng giờ ấy? 

Thái nhìn tôi khẽ nở nụ cười quen thuộc, cậu ấy bảo: 

- Mẹ Thái thì thường xuyên đi làm, mà con bé thì học buổi sáng, vậy nên mỗi người chia thời gian ra chăm sóc cho nó, việc đưa rước thì con bé luôn về sớm hơn mọi người, thế nên mẹ Thái gởi nó cho cô giáo đến khi có người đón. Nhưng Hân đừng lo, con bé với cô giáo khá hợp, nó thích ở lại mà không nhõng nhẽo. 

Nghe Thái giải thích tôi có cảm giác dường như con bé bị bỏ rơi, chắc là nó buồn lắm khi thời gian ở bên người thân chẳng được bao nhiêu. Trong khi ba quan tâm tôi đến thế mà tôi vẫn rất buồn khi ông thường xuyên đi công tác. Chậc, liệu tôi có giúp được gì cho nó không nhỉ? 

- A! Anh Thái! 

Con bé gọi lớn rồi tung tăng với chiếc cặp hồng chạy đến chỗ chúng tôi. Vừa nhìn nhìn thấy tôi, ánh mắt con bé đã lóe lên, nó hớn hở: 

- A, chị bảo có kẹo cho em đâu na? 

Thôi chết! Vì Thái hẹn bất chợt khiến tôi vội vội vàng vàng mà quên mấy viên kẹo đã hứa với con bé. Hay thật, bây giờ tôi thành kẻ noi gương xấu vì không thực hiện lời hứa. Biết biện hộ thế nào đây? 

- Ờ… Chị… 

- My hư quá, đừng gặp ai cũng vòi kẹo như thế chứ! - Thái dường như hiểu nỗi lòng của tôi, cậu ấy lên tiếng giải vây. 

Con bé nghe thế phụng phịu bảo: 

- Nhưng chị Hân bảo lần sau gặp cho My kẹo mà. 

- Ăn kẹo nhiều lại sún răng đấy! 

- My đánh răng là hết sún mà! 

……… 

Hai anh em bọn họ lại tiếp tục cái điệp khúc lần trước. Ây da, tôi không muốn phải ngồi chứng kiến để rồi khi kết thúc con bé lại dỗi tôi. 

Trong trường này chắc chắn là có căn tin, không biết là nó nằm ở đâu nữa nhỉ? 

Đưa mắt tới lui kiếm tìm, tôi mừng rơn khi nhìn thấy cái bảng to tướng chỉ vào hướng căn tin. Người bán nhìn tôi chờ đợi trong khi tôi chẳng biết nên mua gì cho con bé… À, đúng rồi, chocolate! 

… 

Cầm nhanh một nắm trong tay, tôi chạy thật nhanh trở lại chỗ bọn họ. 

- Ăn kẹo nhiều sẽ bị béo phì rất xấu! 

- Nhưng My không sợ béo “ì”! 

Cả hai vẫn chưa ai chịu nhường ai, sao mà dai sức thế không biết. Tôi phải ra tay thôi! 

Khẽ vỗ nhẹ vào vai Thái để ra hiệu cho cậu ấy đừng nói nữa. Tôi chạy vòng qua chỗ bé My, ngồi xuống trước mặt nó, nó bặm môi, nhăn mặt nhìn tôi thể hiện sự giận dỗi. Đưa bàn tay ra trước mặt tỏ vẻ thần bí, tôi nhìn nó cười bảo: 

- My xem chị Hân có gì này! 

Con bé vừa nghe tôi nói đã mở to mắt ra nhìn, đến lúc tôi trở thành hình ảnh tốt rồi đây, có khi nó sẽ xem tôi là thần tượng cũng nên. 

Nhìn Thái khẽ nháy mắt một cái, tôi từ từ mở bàn tay ra, nhìn những viên kẹo chocolate bọc giấy màu khác nhau như kích thích hơn dười nắng. Mắt con bé liền há hốc miệng, gương mặt tỏ rõ sự thèm muốn, nó nói: 

- Oa! Sô-cô-la cho My na? 

Tôi cười nhẹ khẽ gật đầu, lật bàn tay nhỏ của nó ra, vừa đặt đống kẹo vào tôi vừa nói: 

- Ừ, cho My đó! 

Con bé ngay lập tức cười toe toét cầm lấy, gương mặt tỏ rõ sự phấn khích, tháo ngay một viên bỏ vào miệng. Thái cũng ngạc nhiên chẳng khác gì con bé, cậu ấy khẽ hỏi: 

- Hân lấy kẹo ở đâu mà nhanh vậy? 

Chỉ thẳng tay vào cái bảng có hai chữ “Căn tin” ở phía xa, Thái nhìn theo rồi ồ lên một tiếng, cậu ấy nhìn tôi cảm ơn thay con bé sau đó lại cúi xuống nhấc nó lên xe bảo: 

- Được rồi, chúng ta về thôi nào! 

… 

Vừa được thả xuống, con bé đã chạy ù vào trong nhà. Thái nhìn tôi với vẻ ái ngại khó hiểu, cậu ấy ấp úng bảo: 

- Hân… Muốn vào nhà chơi chứ? 

À, tôi biết rồi, chắc là chuyện lần trước của tên Huy nên Thái mới khó xử như thế. Ngay cả bản thân tôi cũng không xác định được là có muốn vào hay không. Lỡ như lại gặp cái tên điên ấy thì ngày hôm nay của tôi thật sự quá đen rồi. Nhưng nếu tôi không vào thì Thái sẽ buồn, mà tôi thì không muốn cậu ấy buồn chút nào… 

Ax, bức quá thì làm lơ thôi, hắn làm gì được tôi kia chứ! Vả lại giờ này hắn cũng đang long nhong đâu đó mà chưa về đâu, tôi nghĩ thế. 

Gật đầu một cái chắc chắn, tôi bước xuống xe bảo: 

- Vào thôi! 

Thái đã lén cười, tôi thấy được điều đó. Thật kì lạ, cậu ấy cứ giống như anh, lúc nài nỉ tôi làm việc gì đó mà thành công, anh cũng cười một mình như thế. Thôi chết, nhắc đến anh tôi mới nhớ, ngày hôm qua tôi đã không lên mạng. Chắc anh lo lắm! 

Ax, sao tôi lại vô tâm thế kia chứ! Nhưng giờ này chắc anh đang làm việc, thôi thì để tối nay vậy. 

Vừa bước vào trong, tôi đã bắt gặp ngay cái mặt đáng ghét của tên Huy đứng xoa đầu con bé. Thế là tôi lại đoán sai nữa rồi, thật là tức hết chỗ nói. 

Tên Huy ngước lên nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên rồi lại làm gương mặt đểu giả nói: 

- Ô, “bạn” Gia Hân cũng ở đây sao? 

Con bé My vừa nghe hắn nói liền cất giọng ngây thơ. 

- Anh biết chị Hân na. 

Tên Huy khẽ lia mắt qua tôi nở một nụ cười khó hiểu rồi hắn lại bảo: 

- Ừ, biết chứ sao không, bạn gái anh mà! 

Gì? Hắn vừa nói gì thế? Hắn lên cơn sảng hay sao mà dám bảo tôi là bạn gái hắn kia chứ? Kẻ ngang nhiên “đầu độc” tâm hồn trẻ thơ như thế thật là không đáng sống mà! 

- Này! Cậu đang đùa đấy hả? Ai dám làm bạn gái cậu cơ chứ! Tôi chưa điên tới mức đó đâu! 

- Sao thế? Không phải thích quá, mà sợ xấu hổ nên bảo thế à? 

Tiến đến khoát vai tôi rồi nói với cái vẻ như đúng rồi. Gương mặt bỉ ổi của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi. 

Hất mạnh tay hắn ra khỏi vai mình, tôi không muốn cái “hắc khí” của hắn dây vào người chút nào. Tốt nhất là không nên đứng gần hắn, chỉ tổ điên đầu thêm thôi, tránh! 

- Này! Tránh xa tôi ít nhất mười mét đấy! Cấm lại gần khi chưa có sự cho phép! 

Nói rồi khẽ lườm hắn cái cuối, tôi tiến tới đưa tay chạm vào lưng bé My, cúi đầu nhìn nó nói nhỏ: 

- Chúng ta lên phòng chơi nhé! 

Con bé chẳng nói tiếng nào rồi cứ thế bước lên trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro