ĐỊNH MỆNH NGHIỆT NGÃ P6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào giờ ông thầy dạy toán. Mới đầu học kì ông đã giở sổ kiểm tra bài cũ. Bất ngờ ông kêu lớp này có học sinh mới phải không? 

- 9 người luôn thầy ơi

- Toàn nhân tài áh thầy

- Gọi mấy bạn mới " khai trương " đi thầy

Cả lớp nhao lên. Ông đập tay xuống bàn

" rầm ".

- Im lặng

- Tôi đang cầm danh sách 9 em mới chuyển tới. Hnmmmm....để xem nào

Tôi vẫn bình thản. Chỉ có bọn kia là ngồi sợ sệt, mặt đứa nào đứa nấy tái thấy buồn cười. Bỗng ông kêu :

- Phạm Ngọc Thịnh

Tiếng ông ta cứ " thánh thót " như chim hót. Bọn kia thở phào nhẹ nhõm thậm chí còn đắc ý nữa. Nó lên bảng, ông thầy hỏi 5 câu thì chỉ trả lời có 2 câu. 4 điểm. Lúc này cả đám kia tự nhiên cười đắc ý. Ông thầy nhìn vào bảng danh sách. Còn nhìn tôi cười 1 cái rất " nham hiểm ". Tôi biết mình chuẩn bị " dính chướng " :

- B.Đ.M.Duyên

Tôi lên bảng. Ông ta hỏi " rất ít ", hỏi tùm lum, bài trước cũng có. Nhưng hên chỉ số IQ của tôi không tệ, học hành rất good nên trả lời được hết. Ông thầy hỏi tôi :

- Mỏi chân chưa?

- Cái đó tuỳ thầy hỏi nữa hay không

Ở dưới lớp đứa nhìn tôi ánh mắt khâm phục, đứa thì rầm rì :

- Thầy ơi được rồi áh thầy

- Nhiều lắm rồi

Ông im lặng một lúc rồi nói :

- Cho bạn mấy điểm đây?

- 9

- 10

- 11

- 9

Cả lớp náo loạn cả lên. Ông thầy nói làm cả lớp im lặng :

- Đối với chị này thì chừng này chưa xi nhê, để bữa nào kiểm tra tiếp. Không có điểm

- Hả? - Tôi há hốc ngạc nhiên

Chừng đó mà ông ta còn kêu chưa " xi nhê ", rồi " kiểm tra tiếp ". Thật hết biết với ông thầy này. Ức chế thật. Tôi thất thểu đi về chổ. Không biết phải làm cái gì để ông điên này bớt khùng nữa. Ngồi vào chổ bổng có một tờ giấy ném lên chổ tôi :

" D ơi ! Trường nè, học giỏi ghê nha "

Tôi liền viết : " Kệ tôi không liên quan tới Trường ". Tự dưng ông thầy ở đâu thù lù ở ngay phía sau thằng Trường, chụp được tờ giấy và nói :

- Xíu nữa 2 anh chị gặp tôi

Bực mình thật ! Hết chuyện của thằng Đỏ rồi lại gặp ông thầy này. Ông này nhìn tôi có vẻ nham hiểm lắm nhá. Tức thật đó chứ. Thầy cô có tật hay suy bụng ta ra bụng người lắm.

Hết tiết tôi với thằng Trường lại chổ ông ta, ông ta nói :

- Duyên với Trường ! Lúc nãy 2 em làm gì vậy hả?

- Em chỉ kêu bạn học giỏi chứ mấy thầy

- 2 anh chị đọc đi

Ôi trời ơi ! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa.

" Anh yêu em nhiều lắm ! "

" Thôi đi ! "

Tôi với thằng Trường 4 mắt tròn vo nhìn nhau không chớp. Thằng Trường đâu ghi như vậy. Tôi liền nói với ông thầy :

- Bạn không ghi vậy, em cũng không ghi vậy.

- 2 em cầm tờ giấy về mà suy nghĩ lại hành động của mình, yêu đương thầy cô không cấm được nhưng phải lo học, đặc biệt là em đấy nhé thần đồng.

Ông đưa tờ giấy cho 2 đứa tôi và đi. Cả đám xúm lại cầm tờ giấy đọc rồi hỏi :

- Chữ này không phải của thằng Trường

- đúng ! Của ai vậy

Chẳng ai biết, chỉ có tôi biết, chữ của thằng Đỏ chứ không ai hết. Tại sao nó cứ nhằm vào thằng Trường thế không biết? Trong khi cả đám lao nhao thì tôi bước về bàn thằng Đỏ lúc bọn nó không để ý. Tôi liền chìa tờ giấy và hỏi :

- Đỏ làm trò gì đây?

- Đỏ không làm liên luỵ tới Lỳ đâu

- Tôi không cần biết liên luỵ tới tôi hay tới ai nhưng dừng trò này lại gấp. Không được đụng tới bạn tôi

- Bạn àh? Lỳ không ngăn được Đỏ đâu

Nói rồi nó ném quyển sách xuống rồi đi ra khỏi ghế ngồi. Cả đám chạy lại chổ tôi rồi hỏi :

- Chẳng lẽ cái này là do nó làm?

- đm thằng chó

- Thật không chịu nỗi

- Đúng ! Do nó viết - Tôi lên tiếng

Tôi không biết phải làm sao. Sinh ra là một đứa đặc biệt làm gì cơ chứ? Sao không bình thường như mọi người được cơ chứ. Tôi mệt mõi lắm rồi

.........

Giới thiệu về Đỏ một chút nhé :

- Lúc trước là một con người dễ thương, yêu D kinh khủng, có thể làm bất cứ cái gì vì người mình thương. Rất đẹp trai, sở hữu khuôn mặt baby nên lúc cặp với D được mệnh danh là cặp đôi đẹp nhất khối 9 hồi đó. Không những thế là con nhà giàu, tuy im nhưng có máu mặt trong giang hồ. Và bây giờ thì liều lĩnh, có nhiều thủ đoạn và trong mắt nó chỉ biết tôn trọng một mình con D. Ai đụng chạm tới nó là biết liền !!

************************************************** ******

Tôi không biết mình phải làm gì, không thể để chuyện của tôi liên luỵ tới Trường được. Vì dù sao nó cũng là con người, có quyền yêu có quyền thương người khác chứ. Tôi biết rõ con người của Đỏ. Nếu nó đã muốn cái gì thuộc về nó thì nó sẽ làm bằng được, nó không hề nà một cái gì cả vì thế Trường đang ở trong thế gặp nguy hiểm. Tôi phải làm sao bây giờ? Có ai giúp tôi không?

Lúc ra về bỗng 1 cánh tay đập vào vai tôi :

- Mày sao vậy D?

- Tuấn àh?

- Tao mệt quá rồi

- Vì thằng Đỏ chứ gì?

- Ùh, tao sợ có chuyện gì với thằng Trường

- Tao cũng đang lo đây.

- Kệ đi, tao sẽ cố gắng sắp xếp.

- Về nha

Nói rồi tôi với nhóc V.A nhanh ra chổ phía mẹ tôi đang chờ. Chúng tôi dạo này nhác đi xe đến trường nên kêu mẹ đến đón. Nhìn bà sang trọng, đẹp, rất đẹp. Bản thân tôi luôn tự hào về mẹ nhưng bây giờ mẹ đã không còn như ngày xưa. Tôi leo lên xe và đi về. Cuộc đời như 1 vòng tuần hoàn vậy. Tối nay nhà tôi có khách nên tôi kéo V.A ra ngoài nói :

- Tối nay 2 chị em mình đi chơi, kệ họ

- Okie - Nhóc hớn hở hẳn lên.

Đến tối 2 chúng tôi lẻn đi chơi, không xin phép. Nhưng chắc sẽ không sao đâu vì 2 chị em tôi đi mà. Nhóc V.A chở tôi, mà lạ đi ngoài đường ai cũng nhìn tôi. Chắc tối nay ăn mặc dễ thương quá đó mờ ( tự khen ). Đến đường Điện Biên Phủ tôi chợt thấy ai quen quen. Chưa kịp gì thằng nhóc V.A nói :

- Chị ơi thằng Sáu kìa

- Kệ nó em

Ngay lập tức có 2 chiếc xe đi vọt lên, giống như ép xe nó. Có một thằng rất giốgn thằng Đỏ. Bọn nó nẹt pô ầm ĩ, như muốn cho thằng TRường ra lề vậy. Tôi liền kêu thằng nhóc V.A đưa tôi chạy xe vì nó chạy xe còn rất yếu. Tôi liền phóng nhanh xe lên chổ bọn nó. Nhưng không muộn rồi.

" Rầm "

- Haha, cho mày chết

Rồi bọn kia chạy. Tôi chạy nhanh xe đến chổ thằng Trường nằm. Nó nằm bất động, máu miệng nó ứa ra, chiếc xe của nó trượt dài trên đường. Mọi người hiếu kỳ liền bu đông xem. Tôi kêu thằng nhóc V.A gọi xe cấp cứu. Tôi sợ. Nước mắt tôi chảy ra, không biết vì sao. Mong rằng Trường không sao. Tôi lên xe cấp cứu với nó và kêu thằng V.A về nhà nói với ba mẹ nó. Lên tới bệnh viện, nó được đưa vào khu cấp cứu. Bác sĩ nói tôi ở ngoài không được vào. Tôi hoảng hốt, lúc này không biết làm gì, đầu óc bấn loạn. Tôi liền nhớ ra bọn kia. Bấm điện thoại lên và gọi từng đứa.

Một lúc nhóc V.A đến với ba mẹ Trường. Khuôn mặt họ hiện rõ sự sợ hãi, nếu có chuyện gì chắc họ chết mất. Bác Anh liền lại chổ tôi :

- Bé Duyên ơi, sao nó lại bị như vậy?

- Dạ cháu...... - Tôi không biết phải nói sao

Lúc đó thằng nhóc V.A liền đở hộ cho tôi :

- Cô ạh ! Bọn nào ép xe Sáu đó cô.

- Trời ơi, con tôi nó hiền vậy, nó có làm gì ai đâu. Giờ nó bị sao thì sao tôi sống

Vừa dứt lời bà khóc ngất trên ghế chờ của bệnh viện. Nhìn bà tôi đau quặn thắt. Giờ tôi phải làm gì đây? Còn ba nó thì đứng ngồi không yên, mặt ông hiện chút buồn phiền và lo lắng. Ai mà chẳng vậy. Tôi không nhìn thấy xung quanh đang có ai, người tôi như mất hồn vậy. Bọn thằng Tuấn hớt hải chạy đến hỏi :

- Ai làm ai làm??

- Trời ơi ai làm vậy?

-- Nó có sao không?

- Sao mày với con Duyên lại biết nó bị tai nạn

Rồi không biết đứa nào nói với con Phượng. Nó đến rồi la lên :

- Trời ơi , Sáu có sao không?? huhuhhuhu

Khóc bù lu bù loa lên hết. Tôi thật sự đau đầu. Lúc này cả thế giới như quay cuồng trong tôi vậy. Giờ tôi phải làm sao? Làm thế nào đây? Tại tôi mà ra. Do tôi cả. Phải chi tôi không gặp Trường, phải chi tôi quay lại với thằng Đỏ thì không sao rồi.....

Như theo cảm xúc, tôi đứng dậy ôm chầm lấy con Thảo khóc. Cả đám sửng sờ nhìn tôi khóc, vì trước giờ tôi chưa bao giờ khóc vì một người con trai. Bọn nó ngạc nhiên như vậy cũng đúng. Vì sao vậy? Người tôi thương là nó chứ không ai hết !!! Trường ơi tôi muốn nói tôi thương Trường nhiều........!

Tối hôm đó tôi với V.A cùng xin mẹ ở lại bệnh viện. Mẹ tôi đồng ý vì có cả nhóc V.A ở đây nữa. Tôi kêu nhóc V.A về nhà thằng Tuấn ngủ, còn để tôi ở lại ngó thằng Trường giúp Cô Anh với chú Lợi. Họ rất tin tưởng tôi nên không hỏi nhiều.

12h đêm......

Tôi thấy có một bàn tay ai đó đang nắm chặt tay tôi. Yên bình và ấm áp lắm, chính thằng Đỏ đã làm tôi ra nông nỗi này. Nhưng ai đã đem tôi vào bệnh viện, ai đang ở cạnh tôi lúc này. Tôi mở mắt dậy. Không tin vào mắt mình đó chính là con nhóc HQ, nó ngồi và nằm ngủ gục lên giường tôi. Bàn tay của nó như truyền hơi ấm cho tôi vậy. Nhìn nó ngủ thật dễ thương làm sao. Đầu tôi đau như búa bổ vậy. Tôi đánh liều đưa tay lên vuốt tóc nhóc. Bỗng nó bật dậy :

- Làm gì nhìn tôi ghê vậy? - Nó nói

- Nhìn D ngủ buồn cười, chảy nước dãi, còn nghiến răng nữa - Tôi cười

- Ê giỡn hả? không có đâu - Nhỏ biện hộ thật dễ thương.

Tôi liền hỏi nó :

- Ai đưa Trường đến đây? Sao D lại ở đây?

- Tôi chứ ai - Nhỏ trả lời bằng giọng nói sắc lạnh

- Cảm ơn D nha

- Khỏi cần

- Nhưng sao D đem Trường lên bệnh viện. Hay.......- Tôi định nói thì nhỏ cắt lời

- Tôi không muốn mang tiếng thấy chết không cứu, mất công tốn 2000 nhang nữa. - Nhỏ vẫn trả lời với bộ dạng như vậy.

Nhóc HQ giống như buồn ngủ lắm. Dụi dụi mắt, mặt thì nhăn nhó, miệng cứ lủm bủm cái gì đó. Tôi ôm bụng cười. Nó liền lườm tôi và nói :

- Khuya để cho người khác ngủ, đừng làm ồn

- Nhìn D buồn cười quá haha

- Biết thế tôi không ở lại đây

- Ủa mà sao D ở lại đây

- Àh vì tôi thấy ba mẹ Trường lo với lại lần trước Trường cũng chăm tôi nên tôi muốn trả nợ. Coi như từ nay tôi không nợ gì Trường nữa nhé.

Thì ra là vậy. Trong trái tim nhỏ tôi là gì??? Sao nhỏ có thể nói như vậy?? Dù tôi biết nhỏ là một con người sòng phẳng nhưng mà chẳng lẽ những gì tôi làm không thể làm rung động trái tim của nhỏ sao??? Lớp băng này dày quá, tôi không phá vỡ được. Có thể tôi chưa đủ nóng để phá nó??? Buồn thật đấy. Bỗng :

- Trường sao vậy? mệt àh hay sao thẩn thờ vậy? thôi ngủ đi.

- Chứ D ngủ đâu?

- Tôi ngồi đây được rồi

- Trời lạnh lắm, hay lên đây ngủ đi. Giường rộng mà ! Trường xích ra ngoài cho D nằm nhé

- Cảm ơn, tôi không có thói quen đó.

Nói rồi nhỏ đẩy cái ghế ra chổ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy trời đầy sao. Đẹp nhưng lạnh lắm. Nhưng không lạnh bằng trái tim của người con gái kia. Khuôn mặt hiện lên thánh thiện, như thiên thần hộ mệnh vậy ! ước gì thiên thần ấy chỉ hộ mệnh cho tôi........

- D nè ! D thích ngắm sao lắm àh?

- Ùhm, ngủ đi, lắm chuyện

- D ngủ đi rồi Trường ngủ

- Tôi chưa ngủ

- Vậy Tr thức với D luôn nha

- Tuỳ, nhưng tôi không nói chuyện nữa đâu

- Tại sao vậy?

- Tôi không thích

- Tại sao D không cười nhiều? D cười rất đẹp

Bất chợt nhỏ im lặng một lúc lâu. Rồi nhỏ nói :

- Tôi không còn nụ cười

- Trường hỏi D 1 câu được không?

- Cứ hỏi

- D thương Đỏ đến vậy àh? vậy sao 2 người không quay lại với nhau

- Có lẽ yêu nhau quá nên hok quay lại.

- Có như thế nữa sao?

- Ùhm, mà đừng hỏi nhiều nữa

- Trời đã lạnh mà D còn lạnh giá hơn nó nữa.

- Vậy sao? Tôi xin lỗi vì tôi mà Trường bị liên luỵ

- Không sao, vì D Trường bị sao cũng được. D đừng lo cho Trường. Để xem thằng Đỏ làm gì

- Đừng có khùng. Trường không đấu lại nó đâu - Nhỏ gắt lên

- Trường sẽ đấu tới cùng dù có ra sao

- Tôi không phải con rối mà 2 người dành qua dành lại

- Trường không coi D là một con rối, Tr không dành D vì tình cảm không ai lấy của ai được. Trường chỉ muốn cho nó biết Trường cũng thật lòng thương D như nó.

- Tôi.......Hnmmmmmmmmmm

Nhỏ im lặng một lúc lâu rồi nói với tôi :

- Tôi không thể để liên luỵ tới Trường được. Tr nghỉ ngơi cho khoẻ, chắc mai Phượng lên đó.

Mới nói chuyện 1 tý mà nó đã ngủ rồi. Thằng này thiệt là......Nhìn nó ngủ hay thiệt. Mắt con trai gì mà y chang con gái, lông mi cong vút. Mà giống lúc thằng Đỏ ngủ thiệt. Tôi lại nhắc tới đỏ rồi. Sao người con trai này giống người con trai đó thế kia???khuôn mặt điển trai này làm chết bao nhiêu cô gái đây. Ngày mai chủ nhật, về rồi lại cùng bọn kia lên thăm nó.

Sáng hôm sau....Trời đang mưa

Tôi với nhóc V.A về nhà. Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt " sát khí " tôi liền lên tiếng :

- Mẹ làm gì vậy?

- Tối qua 2 chị em con đi đâu

- Thì con nói có bạn bị tai nạn ở bệnh viện nên ở lại

" Bốp "

Một cái tát giáng trời in hằn lên má tôi. Tôi không khóc. Tôi vẫn đứng đó ôm mặt. Thằng nhóc V.A liền nói :

- Mẹ làm gì vậy? Tối qua chị với con ở bệnh viện coi thằng Sáu con Cô Anh với chú Lợi làm cùng cơ quan với mẹ đó. Sao mẹ đánh chị?

- Ủa hôm qua mẹ với chú Toản thấy chị con ở Bar Blue mà

- Mẹ sai rồi. Mẹ quá đáng với chị quá. - Thằng nhóc V.A luôn lên tiếng

- Chưa hỏi con cái rõ ràng mà sao làm như vậy rồi Long? Làm như thế tổn thương cháu nó. - Cô Ba lên tiếng

- Nhưng rõ ràng hôm qua cháu thấy nó ở quán Blue mà chị - Người đàn ông ấy nhấn mạnh.

Lại là người đàn ông ấy. Lại chính lời nói của ông ấy khiến tôi ăn trọn 1 cái tát của mẹ. Đau lắm, giờ tim quặn thắt. Tôi liền nói :

- Ùh, cứ coi tôi là như vậy đi, cứ nghe theo lời người đàn ông này đi

Nói rồi tôi lao ra ngoài đường, cứ đi thất thểu giữa trời mưa. Nhóc v.A đuổi theo tôi. Tôi kêu nó về nhà xíu nữa tôi về. Nó thì nghe lời tôi, thương tôi lắm, nó liền đi về. Tôi không ganh tỵ, tôi không tức nó, tôi không coi nó là đứa con của người đàn ông kia mà tôi coi nó như một đứa em trai thực thụ. Cớ sao mẹ tôi làm thế với tôi? cái tát đầu đời mẹ dành cho tôi đấy ! Mẹ ơi ! mẹ ngày xưa đâu rồi........

Lúc này thật sự nước mắt tôi chan hoà với nước mưa. Nó không có vị mặn của nước mắt, nó không có vị nhạt của nước mưa mà chỉ chen lẫn đắng cay của cuộc đời. Trời lạnh quá. Tôi đói nữa......Tôi thấy tôi như dần quỵ xuống...........

Tôi lờ mờ tỉnh dậy. Một màu trắng toát, tinh khiết lắm...Giờ không còn lạnh mà ấm rồi. Tôi chợt ngồi dậy. Bỗng một tiếng nói quen thuộc :

- Đang chuyền dịch đấy, nằm yên đi Lỳ

Là Đỏ ! Tại sao tôi lại ở bệnh viện? Tôi nhớ tôi đang đi trong mưa cơ màh. Tôi liền hỏi :

- Sao tôi ở đây?

- Té ra đường ngay trời mưa mà còn hỏi, mặt mày trắng bệch. Làm Đỏ lo lắm biết không?

- Àh thế àh? cảm ơn

- Mà sao ra nông nỗi đó. Trời thì lạnh, nhờ mấy cô y tá thay đồ cho đó. Thằng nhóc em Lỳ đi mua đồ ăn rồi

Giọng nói ngày xưa. thái độ ngày xưa, khác hẳn trên lớp. Đúng ! đây là người tôi đã yêu và từng yêu. Đúng là con người này rồi. Vẫn khuôn mặt này, vẫn những lời nói này với tôi. Nhưng lúc này người tôi nghĩ tới đang là mẹ tôi. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi lúc này. Bất chợt giọt nước mắt tôi lại rơi lần nữa, lòng thì đau nhói. Lúc đó thằng Đỏ lại gần tôi và nói :

- Thiên thần mang tên băng giá, nhưng ấm mãi trong tim Đỏ. Lỳ biết là ai không?

Tôi vẫn im lặng để những giọt n"c mắt rơi xuống.

- Là Lỳ, luôn là Lỳ. Mãi chỉ có một mình Lỳ thôi. Muốn khóc hãy khóc hết đi. Trong lòng không còn muộn phiền, lo âu nữa đâu.

- Tôi cảm ơn - Tôi nói trong tiếng khóc nấc

Và nó ngồi xuống giường và đưa tay đẩy đầu tôi vào vai nó. Bờ vai vững chắc ấy, luôn là nơi để tôi dựa vào. Nhưng sao cảm giác không còn như xưa nữa. Nhưng tôi vẫn muốn nó quay trở về. Tôi không phản ứng. Tôi vẫn khóc. Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt một người con trai nào nhiều bằng khóc trước mặt Đỏ......

- Tại sao Đỏ làm thế với Trường

- Vì Trường cướp mất Lỳ của đỏ

- Tôi có thích Trường đâu

- Những cử chỉ và lời nói cũng như ánh mắt của Lỳ nói lên điều đó. Đừng giấu Đỏ

- Tôi........

Tôi chưa kịp nói gì nó đã cắt lời :

- Dù rằng biết Lỳ chưa quên được Đỏ nhưng trong tim Lỳ lúc này hình bóng ai lớn hơn??? Ai là cái bóng của ai? Đỏ biết được rồi.

- Vì sao Đỏ chuyển về đây?

- Vì sức chịu đựng con người có hạn. Ký ức ngày xưa quay về, Đỏ muốn bên cạnh Lỳ mãi mãi.

- Không thể được đâu

- Chỉ có Đỏ yêu Lỳ là đủ

- Vậy Đỏ đừng làm tổn thương đến Trường

- Không thể

- Đỏ khác rồi, Đỏ khác con người trước kia Lỳ thương - Tôi bất chợt nói lớn và đổi cách xưng hô như ngày nào.

- Đúng, đỏ khác rồi. Cũng vì một người mà ra thôi - Nó nói và nhìn ra xa.

Đúng là tôi làm đau lòng rất nhiều người. Bỗng nó nói tiếp :

- Phải chi ngày đó Đỏ không ghen quá đáng thì không tuột mất Lỳ rồi

- Đỏ đừng nhắc lại. Qúa khứ mãi là quá khứ. Hãy để nó là kí ức đẹp của chúng ta

- Quay về bên Đỏ như ngày xưa được không?

- Tôi.......

" cạch "

Tiếng mở cửa làm tôi với thằng Đỏ giật mình. Thì ra là nhóc V.A. Nó lườm thằng Đỏ rồi đưa cho tôi đồ ăn :

- Chị ăn đi, nhìn chị nhợt nhạt quá đó.

- Em ăn gì chưa? mà mấy giờ rồi

- 2h chiều rồi đó chị

- Vậy àh?

- Chị àh

- Cái gì?

- Cho ba em với mẹ vào nhé

- Thôi chị không muốn gặp họ. Đừng cho họ vào

Chưa kịp gì mẹ tôi với người đàn ông đó bước vào. Tôi liền nói :

- Mẹ với chú đi ra, con cần sự yên tĩnh. Đừng làm phiền con

- Bé ! mẹ....

Tôi không đợi bà nói tôi cắt lời :

- Con không muốn nghe mẹ nói gì hết. Mẹ với chú ra ngoài đi

Ngay lập tức bà đi ra ngoài. Còn tôi bên trong, ăn cháo mà nuốt không qua nữa. Tôi cố gạt nước mắt. Nghẹn ứ ở cổ họng. Tôi liền nói với V.A và Đỏ :

- 2 người ra ngoài. Tôi không muốn ai ở trong này

- Thôi để Đỏ ở trong với Lỳ

- Em cũng ở với chị

- Àh ! Trường sao rồi? em qua thăm nó chưa? - Tôi hỏi nhóc V.A

- Bọn thằng Tuấn xíu nữa cùng với thằng Trường qua đây đó chị ạh

- Vậy àh? sao em cho bọn nó biết?

- Thì bọn nó không thấy chị nên bọn nó hỏi, em chẳng biết nói sao nên nói ra luôn.

- Thôi được rồi, khi nào bọn nó đến em với Đỏ cùng vào luôn. Giờ 2 người đi ra ngoài đi.

- Ùhm - 2 người nói đồng thanh

Tôi nhìn trong mắt của V.A có vẻ không ưa thằng Đỏ cho lắm........

Thật sự tôi lo cho nó lắm. Nhưng sao nó lại bị lên bệnh viện? Bệnh tái phát hay sao? Không đâu. Nhưng sao hỏi thằng V.A nó không chịu nói?? Bác sĩ không cho tôi xuất viện. Nhưng tôi đã xin ba mẹ rồi. Ba mẹ tôi cũng quý nhóc HQ lắm. Tôi kiếm phòng vip 1 nhỏ đang nằm thì thấy cô Long với chú Toản đứng đó. Có cả thằng Đỏ ở đó nữa.... Cả đám chúng tôi liền lại chào 2 cô chú và xin phép vào phòng thăm nhóc HQ. Bỗng thằng Đỏ đứng ngay cửa nói :

- Ai vào thì vào thằng Trường ở ngoài

- Cái gì? - Cả đám há hốc

- Thì Thịnh nói rồi, ai vào thì vào thằng Tr ở ngoài

- Đừng vô duyên - con Thảo cố gạt tay nó ra

Bỗng cánh cửa mở ra. Nhóc đứng đó cầm cái bình chuyền gì đó và nói với vẻ mệt mõi :

- Đừng có khùng nữa. Để Trường vào luôn đi.

Rồi đám chúng tôi hất tay thằng nhóc Đỏ ra và đi vào. Thấy nhỏ nằm đó với cái bịch truyền dịch thì phải. Thằng Tin hỏi :

- 2 vợ chồng mày hay nhỉ? ngày trước chồng vào bệnh viện. Ngày sau vợ lẽo đẽo vào........luôn.

- Tin ! - Thằng Bon gắt lên

- nói đùa thôi mà

- Nhưng sao mày ra nông nỗi này D? - thằng tuấn hỏi nhóc HQ

- Đúng đó, người tái nhợt àh - con Thảo tiếp lời

........

Nó vẫn giữ sự im lặng chết người. Tự dưng thằng Đỏ bước vào nói :

- Do mày đó Trường

- Mắc gì do tao? - Tôi hỏi

Nhóc HQ liền cắt lời nó :

- Đỏ ra ngoài. Đừng ở trong này, im đi không được nói.

- Lỳ im đi mới đúng. Nói để nó biết chứ ? Do tối qua ở lại bệnh viện chăm mày mà nó về bị mẹ nói đi

chơi rồi tát cho nó 1 cái. Nó chạy ra ngoài trời mưa tầm tã, té ngay giữa đường đó. Mày thấy sướng không?

D liền nói lớn :

- ĐỪNG NÓI NỮA

Lúc này trong tôi cảm giác là gì? chính vì do tôi mà nó bị như vậy? Tôi chẳng làm được gì cho nó mà khiến nó bị liên luỵ. Tôi muốn xin lỗi nó nhiều lắm.Mắt nó như muốn khóc vậy, tôi thương nó nhiều lắm. Nhưng vì ai khiến tôi bị té xe? là thằng chó này . Nhóc V.A liền nói:

- Do ai mà chị tao như vậy? Do ai mà thằng Sáu bị té xe? mày nói đi thằng chó

- Tao.....

Thằng Đỏ ấp úng không nói ra lời. Nhóc HQ liền cứu vãn tình thế :

- Đỏ ở đây sáng giờ rồi, đi về đi. Đừng lên nữa, có ba mẹ tôi rồi. Cảm ơn vì hôm qua đem tôi lên bệnh viện.

- Chiều Đỏ lên với Lỳ

- Sao cũng được - Nhỏ buông lời lạnh lùng nhưng pha chút mệt mõi.

Nói rồi thằng Đỏ đi về. Ai cũng nhìn nhóc HQ với con mắt ái ngại. Thằng Thành bức xúc nói :

- Thằng chó đó đốn mạt thiệt. Mẹ ! nó nghỉ nó là ai? con nhà giàu mà kiêu như dog

- Đúng đó, chó gặm cũng không xứng mà

- Sao tao ghét nó kinh khủng

- Chắc phải biểu tình kêu thầy chuyển nó qua lớp khác

Cả đám nhao nhao. Con D bực mình lên tiếng :

- ĐỪng nói nó vậy

Về với suy nghĩ của con D thì.......

Tôi không biết phải nói sao. Thằng Đỏ tự nhiên nói ra làm gì. Tôi không muốn ai biết cả màh, thật sự không muốn. Nhưng mọi người biết rồi thì làm sao đây? Chẳng lẽ kêu họ không biết àh? Đang chưa kịp nói gì với cái đám đang ngồi nhao nhao thì :

- Sáu ! Sao sáu xuất viện sớm làm gì vậy? đang mệt mà

Ôi trời ạh ! con Thư Phượng ở đâu ra mà xuất hiện vậy nè? Thật khó chịu. tôi liền lên tiếng :

- Đây là phòng bệnh của tôi chứ không phải phòng bệnh của Sáu. Đến đây làm gì?

- Àh xin lỗi D nha ! D khoẻ chưa? P hỏi vì P lo cho Sáu thôi mà

Cả đám trợn tròn mắt lên nhìn con nhõ. Mà ai cũng phải gọi là " hãm trai đẹp ". Nhưng nó si thằng Trường mất tiêu rồi. Thằng Hiếu lên tiếng :

- Đi chổ khác đi, chổ này không có tiếp khách nữa.

- Đúng đó, ám khí quá bà

- Sáu ra ngoài cho nó nói đi

- Đứng đây ẻo ẻo hồi nữa là mắt tui chảy nước áh

Lúc đó. Tôi buồn cười nhưng tôi cũng không để nó quê :

- Thôi ngồi xuống đây đi. Mấy người thôi đi

- Hì ! cảm ơn D nha - Nó nói với tôi rồi quay qua hỏi lấy hỏi để thằng Trường

Hình như nó không biết xấu hổ thì phải. Tôi nghĩ chắc dây thần kinh ngại bị đứt rồi. Tôi cười thầm trong bụng.

Cả đám chơi cùng tôi đến tối. Rồi tôi vẫn nằm đó một mình. Mẹ tôi đẩy cửa vào, tôi nhìn mẹ nhưng với ánh mắt lạnh tưng. Tôi hỏi :

- Mẹ vào đây làm gì?

- Mẹ muốn nói chuyện với con

- Có gì thì mẹ nói đi

- Việc hôm qua.....

Tôi biết bà định nói gì. Tôi không muốn nghe nên tôi cắt lời mặc dù tôi biết mình làm như vậy là sai :

- Thôi đừng nhắc tới, con không muốn nghe, nếu nói về chuyện này thì mẹ ra ngoài đi.

- Mẹ biết mẹ làm con tổn thương nhưng con àh, chú Toản nhìn nhầm chứ không muốn đổ lỗi cho con. Do mẹ không hỏi rõ ràng. Mẹ xin lỗi con

- Con không cần đâu. Mẹ hiểu ra mọi chuyện đc rồi. Mẹ ra ngoài đi. Con cần yên tĩnh. Kêu nhóc V.A vào giùm con.

- Con đừng như vậy.

Lúc này tôi muốn nói ra hết. tôi không sẽ không còn buồn vì mẹ nữa :

- Mẹ có biết không? mẹ không còn như ngày xưa. Đồng ý có thêm 2 người trong nhà thì tình cảm củng phải chia cắt, nhưng tại sao? cả 1 tuần những buổi trưa mẹ vắng mặt cùng người đàn ông ấy? Tại sao suốt ngày mắng chữi con vì nghe lời ông ấy? Tại sao không suy xét và không tin con gái của mình. Mẹ nói đi? Con không ganh tỵ gì với ông ấy cũng như nhóc V.A nhưng tại sao mẹ đối xử với con như vậy? Cha không có bây giờ có mẹ cũng như không ! Giờ mẹ nói con làm sao đây? Cái gì con cũng làm theo mẹ rồi. Mẹ muốn con học giỏi con cũng học giỏi, mẹ muốn con kiên cường con cũng kiên cường, mẹ không cho con có bạn trai con cũng không có. Mẹ cấm không cho con trai chở con thì con cũng không để ai chở, mẹ bảo con thương yêu V.A như em trai con cũng làm được. Có bao giờ mẹ nghĩ đến cảm giác con hay không????????? !!!!!

Tôi nói 1 lèo. Mẹ tôi cũng đứng đó nghe. Nước mắt tôi lại chảy. Tôi không ngăn được nó. Khoé mắt cay xè, tôi khóc nấc lên như một đứa con nít vậy. Lúc này không biết thằng Trường với thằng Tuấn, con Thảo ở đâu ra liền vào nói với mẹ tôi :

- Cô ra ngoài đi cô, để bọn cháu khuyên nó

- Cô bình tĩnh, đừng xúc động mà hại sức khoẻ

Mẹ tôi đi ra ngoài. Tôi không biết lúc nãy mình nói như thế có quá đáng không? nhưng trong lòng tôi nhẹ hẳn. Chẳng biết do sao mà tôi ôm chầm lấy thằng Trường mà khóc lấy khóc để. Trước giờ chỉ có người tôi thương tôi mới được phép như thế. Thằng Tuấn với con Thảo nhẹ nhàng " rút lui ". Lúc này trong phòng chỉ còn tôi với thằng Trường. Bất chợt tôi giật mình, đẩy nó ra :

- Xi...n lỗi - Tôi nói ấp úng, mặt mày nóng bừng.

- Không sao. Khóc xấu đi đó, không yêu nữa đâu đó - Nó chọc tôi

- Thôi đừng chọc tôi - Tôi nói

- Đổi cách xưng hô đi, Duyên - Trường cho gần gũi. Đừng " tôi " mà kì lắm

- Ùhm, sao cũng được. Mấy giờ rồi?

- Mới 7h, tối nay Tr xin ở lại đây chăm D nha

- Thôi Trường mới bị té xe nên ở nhà nghỉ ngơi đi.

" Cạch "

Tiếng mở cửa làm tôi giật mình. Kèm theo tiếng nói :

- Để nó chăm sóc cháu đi bé ạh. Cô chú không nói gì đâu

Thì ra là ba mẹ thằng Trường. Tôi liền chào :

- Cháu chào cô chú

- Cháu nghĩ cho khoẻ đi. Cô chú mua cho cháu ít trái cây đó. Cô chú ra ngoài nói chuyện với ba mẹ cháu nhé - Cô Anh nói và cười hiền từ

- Dạ. - Tôi nói nhỏ

Thật ra ba mẹ thằng Trường rất quý tôi. Một phần có thể là do chú Lợi làm ở công ty mẹ. Còn một phần tôi dễ thương quá chăng? ( tự suy diễn ). Bỗng thằng Trường nói :

- Sau này D là vợ Trường đó, hehe - Rồi nó cười

- Giỡn mặt àh? - Chắc mặt tôi đỏ bừng

- Ba mẹ Trường chấm D rồi áh, không thoát được đâu - Nó nói tiếp

Tôi đang định nói thì cửa mở. Một người đi vào.......

.....................

Chẳng ai khác ngoài thằng Đỏ. Nó nhìn thằng Trường bằng con mắt tia đạn. Tôi liền lên tiếng :

- Đỏ đến đây làm gì?

- Đến thăm Lỳ, tối nay Đỏ ở đây với Lỳ

- Hả - Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên

- Không được sao? - Nó hỏi

- Đúng không được đâu - Thằng Trường lên tiếng

- Mày là cái quái gì bon chen ở đây?

- Tao là bạn nó thì tao phải lên tiếng chứ. Tối nay tao chăm nó rồi, xíu nữa mày lo về đi - Trường nói giống như Tr là con người khác hẳn vậy. Tôi thật mệt với 2 người này.

- Cái gì? - Thằng Đỏ ngạc nhiên

- Gì gì mà gì? Điếc thì nghe rè rè chứ - Trường sock thằng Đỏ

- Mày không nói hok ai biểu mày câm đâu Trường ạh - Thằng Đỏ bốp lại ngay lập tức.

- Tao nói vì có con chó nãy giờ sủa quá nhiều

- Mày......- Thằng Đỏ mặt đỏ tía.

Lúc này thì tôi chịu không được rồi. 2 thằng điên này. Tự dưng đứng đây cãi nhau như không có mặt của tôi vậy :

- 2 người đang làm gì vậy?

- Tối nay để Trường / Đỏ ở lại đây chăm D nha - Cả 2 cùng nói 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binhboo