ĐỊNH MỆNH NGHIỆT NGÃ P7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này thì tôi mở mắt ra nhìn xem 2 người này có phải là người hay không. Bọn nó thì nhìn nhau như 2 viên đạn vậy. Ở đây mà có quả boom chắc người tôi tan nát rồi. 2 chàng prince màh nhiều cô mơ ước lại ở đây cãi nhau vì tôi. Buồn cười thật. Thật sợ là 2 đứa đó vẫn nhìn nhau không chớp mắt. Hay tìm ra " cục mụn " của đối phương. haha =)), tôi đang nghĩ lung tung thì : 

- Sáu ơi, Sáu chưa ăn cơm phải không? Đi ăn với Phượng nhé

Con Phượng lại õng ẹo đi vào :

- Đi Sáu

Lúc này thằng Đỏ như " diều gặp gió " liền bộp vào :

- Đi kìa TRường, có em dễ thương mời đi kìa.

- Phượng phiền quá - Thằng Trường mặt nhăn như gì vậy.

Rồi con Phượng bắt đầu diễn thuyết. Nào là sao lại phiền, rồi người ta có lòng tốt mà Sáu nỡ thế này thế kia. Lúc này tôi liền nói với Trường :

- Thôi Trường đi ăn cơm đi

- Không Tr ở đây với D thôi, ở đây có kẻ xấu - Nó vừa nói vừa nhìn về phía thằng Đỏ

- Đi ăn rồi mua về cho D - Tôi nói với vẻ lạnh lùng vốn có của mình

Rồi nó đành đem cái mặt nhăn nhó của mình đi. Thằng Đỏ " đá đểu " bằng cái vẫy tay và miệng luôn nói :

- Bye bye

- Làm trò gì vậy? - Tôi lên tiếng

- Có làm gì đâu? Bọn thằng Khá, Hoàng, Đen, Sinh, Hugo với mấy đứa chuẩn bị chuyển về đây học đó.

- Cái gì? - Lúc này tôi thật sự ngạc nhiên

Giữ bình tĩnh tôi hỏi tiếp :

- Sao bọn nó chuyển xuống đây?

- Trường đuổi vì phá quá, ông bà già bọn nó gữi xuống đây và cũng nhờ cậu vọng chuyển giùm. Nó ở chung nhà với Đỏ luôn.

Tôi liền hoảng hốt hỏi :

- Học lớp nào?

- 10c8 chứ lớp nào

- Hả?

- Như thế có đồng bọn chống lại bọn bạn của Lỳ rồi. Hehe - Nó cười nham hiểm

- Nếu chống lại bạn tôi tức là chống lại tôi - Tôi nói với giọng sắc lạnh

- Đỏ không chống lại Lỳ, Lỳ đừng cố chấp. bọn kia càng bảo vệ thằng Trường càng chết thôi.

- Tôi không muốn ai làm tổn thương đến Trường

- Bên Đỏ còn có nhỏ Thư Phượng, nó say thằng Trường như điếu đổ vậy mà

- Kệ mấy người. Đừng chống lại bạn tôi

- Lỳ nên là người đứng giữa coi chuyện này. ĐỪng xen vào

- Đó là bạn tôi, tôi không đứng ngoài

- Bọn thằng Hoàng cũng là bạn Lỳ

- Nhưng trong tôi giờ bọn thằng Tuấn hơn bọn thằng Hoàng

- Lỳ.....

Rồi nó im lặng không nói được lời nào. Tôi mới nói với nó :

- Nhưng mắc gì chống lại bọn nó?

- Vì có thằng Trường

- Lại là Trường, con người có quyền yêu thương. ĐỪng có làm như vậy

- Thái độ của Lỳ đối với thằng đó thì không lạnh mấy, tại sao đối với Đỏ lại lạnh lùng như vậy???

- Vì Đỏ không còn là Đỏ. Thế thôi, đi ra ngoài. Làm tôi bực rồi đấy - Tôi gắt nhẹ

............................

Vừa lúc đó thằng Trường về. Tôi nói với Đỏ :

- Cũng đã khuya rồi Đỏ nên về được rồi. Chiều mai có gì lên trường gặp nhau. Tôi nói trước không được gây rắc rối cho bọn thằng Trường nghe không?

- Không bao giờ. Đỏ về.

Nói rồi nó quay qua thằng Trường gằn giọng :

- Tao thua mày lần này nhưng không có lần sau nữa đâu nhóc ạh.

- Về " mạnh khoẻ " nhé - Thằng Trường lên tiếng nói sock thằng Đỏ.

Tôi biết rằng ngày mai và cả những ngày sau này không còn yên bình nữa. Có lẽ chúng tôi phải đối đầu nhiều, nhưng k hông phải tôi mà chính là nhóm bạn của tôi bây giờ. Đặc biệt là người con trai đang đứng trước mặt tôi. Trường ! Cái tên ấy, luôn được trái tim tôi nhắc nhở. Hoà cùng nhịp đập. Nó ngồi xuống và gỡ hộp cơm với gà rán món khoái khẩu của tôi. Nó nhẹ nhàng đưa cho tôi và bảo :

- D ăn cho khoẻ nghe, mai còn đi học

- cảm ơn. Phượng đâu rồi

- Thôi đừng nhắc tới con " điên " đó nữa. Bọn thằng Tuấn gỡ rối giùm Trường, Tr mới vào đây được đó.

- Bọn thằng Tuấn về rồi hay sao?

- Ùhm, chú kia với mẹ D, thằng nhóc V.A cũng về luôn rồi.

- Tr ở lại đây với D thiệt àh? - Tôi nói nhưng không với chút gì gọi là vui vẻ

-Chứ sao nữa?

- Ùhm

- Nếu D không muốn thì Tr về vậy - Nó nói với giọng buồn buồn và toan đứng dậy.

- Thôi dù sao giờ cũng khuya rồi. Mọi người về hết rồi. Cứ ở lại đây đi - Tôi nói nhưng với vẻ thờ ơ vốn có của mình.

- D cho Tr hỏi một câu được không?

- Cứ hỏi

- Thật sự tình cảm không thể tranh giành nhau mà có được. Cốt ở trái tim D đang hướng về ai mà thôi. Tại sao D không nói ra 1 lời để Tr và Đỏ không phải như vậy nữa.

- D nói rồi - Tôi trả lời

- Nhưng con người Đỏ là như vậy hay sao?

- Tr cũng là con trai thử nói vì sao nó như vậy?

- Vì nó thương D quá hay sao?

- D không biết

- Tr không muốn đấu đá nhau, vì tất cả đều là bạn bè

- D cũng như Tr nhưng thằng Đỏ không chịu giờ biết làm sao? - Tôi thở dài

- Đám tụi mình ghét nó lắm D ạh ! Thằng Đỏ có một mình làm sao lại nỗi?

- Không có một mình đâu

- Là sao? - Nó ngạc nhiên

- Ngày mai sẽ có 1 đám cũng vào lớp mình, khoảng 5 hay 6 thằng gì đó. Bạn nó chuyển xuống đó. – Tôi nói chậm

- Ôi trời - Nó nói hơi lớn và ôm mặt.

- Bọn nó cũng là đám mà D chơi hồi học trên đó

- Vậy " cuộc chiến " này bắt buộc ư?

- Đúng vậy. - Tôi trả lời với khuôn mặt sắc lạnh

- Còn D ở bên nào? cả 2 bên đều là bạn - Nó nói ngập ngừng, mắt nhìn thẳng vào tôi khiến tôi lúng túng.

- Tôi không biết - Tôi trả lời

- Lại tôi nữa rồi ! Đỗi cách xưng hô rồi mà

- Ùhm. Chắc D sẽ ở bên bọn Trường - Tôi nói chắc chắn

- Thiệt sao? - Nó cười rất vui

- Tất nhiên. Tôi àh nhầm D đã chôn vùi đi quá khứ rồi

..........

Nó giữ trong im lặng phút chốc rồi nói với tôi :

- D ăn cháo nhé. Tr đi mua cho D

- Ùhm, mặc áo vào đi không lạnh

Lần đầu tiên tôi biết quan tâm một người khác. Trong lòng tôi lúc này rối loạn, lòng không vui, đau nhói đó chứ. Thật sự quãng thời gian bên bọn nó hồi học ở N.B.K rất vui, tôi không thể nào quên. Bọn nó chắc cũng không quên được con bé nhí nhãnh như tôi. Cũng lâu rồi tôi không lên đó. Và cũng rất lâu rồi bọn nó không biết rằng con nhóc Lỳ ngày xưa không còn nữa. Mà thay vào đó là 1 con Duyên lỳ lợm, bướng bĩnh, quậy phá và đặc biệt lạnh lùng. Đó là điểm khác biệt nhất với con người trước kia của tôi. Liệu tôi làm như vậy là đúng hay là sai? Liệu bọn nó có đành lòng hay không??? Tôi thật không biết phải làm sao. Tôi không thể là người đứng giữa, mà nếu phải chọn thì tôi làm sao chọn bây giờ? Một bên là bạn cũ, một bên là bạn mới. Ai cũng tốt............

Trường......

Mới đi có chút xíu mà ngủ rồi. Nhìn nó ngủ giống thiên thần quá. Miệng nhỏ xinh, mắt tròn to, hàng lông mi cong vút, người cao ráo, dáng chuẩn, khuôn mặt thì khỏi phải nói, quá ư là hoàn hảo. Con người này, chính nó đã khiến bao người phải ngả nghiêng. Đẹp ! Không phải nói là rất đẹp. Nói về đẹp thì con Phượng nó cũng đẹp đó chứ, cũng là con nhà khá giả, nhưng tôi không thích nó bởi vì tấm lòng, tâm hồn của nó còn thua nhóc HQ rất nhiều......... :

- Về khi nào vậy? - Nhỏ ngóc đầu dậy hỏi tôi

- D cứ ngủ đi

- Thôi hok ngủ nữa

- Vậy ăn đi nè - Tôi đưa ra cho nó

- Ùhm để đó

- D àh...

- Cái gì? - Nhỏ trả lời khi nào cũng với khuôn mặt không chút nụ cười.

Tôi muốn nói với nó nhiều lắm. Bỗng tôi buộc miệng :

- Tr không muốn D khóc nữa

- Tại sao? - Nhỏ nói

- Không biết nữa

- Đừng lo D không khóc nữa đâu - Nhỏ nói và với ánh mắt long lanh chết người

- Vậy hứa với Tr không khóc D nhé

- D........- Nhóc Hq ấp úng không lên lời.

Tôi liền nói :

- Nếu khóc, muốn khóc thì cứ dựa vào vai Tr đây. Luôn bên cạnh D mãi mãi.

Lúc này, bỗng dưng sao nó ngồi suy nghĩ. Đăm chiêu một điều gì đó. Rồi nó nói :

- Tr có biết không? Ngày trước Đỏ cũng nói như thế. Y chang như thế. Tại sao 2 người giống nhau quá vậy?

- Nhưng D hứa với Tr nhé

- Ừh được rồi D hứa vậy - Nhỏ trả lời có vẻ buồn lắm.

Lại là Đỏ. Nhắc tới cái tên ấy. Tôi không muốn đấu đá nhưng nó bắt tôi vào cuộc thì tôi phải vào. Dù tôi không thể dành được t/c của D thì mãi mãi lòng tôi vẫn thương D. Chỉ thế là đủ.........!

* Nhóm ở bên Tuấn, Trường :

- Thằng Tin : Không đẹp, học cũng tạm được. Nhưng bồ là con Thiên Trang ở 10c7. Chỉ nói 1 câu " môn đăng hộ đối " là mọi người đủ biết rồi chứ gì nữa? ^^! Gia đình kinh tế cũng được. Có chiếc dream chiến làm bạn và cái xe đạp màu đen tuyền.

- Thằng Rin : Tên thiệt là Minh Trường. Nhưng để phân biệt với thằng Trường của D nên toàn gọi là Rin thôy. Gia đình cũng khá giả hơn thằng Tin. Được cái jupiter màu đỏ trắng và chiếc xe đạp màu xám. Chưa có bồ. Nhìn được hơn thằng Tin, được gu ăn mặc, nhưng tính thì hơi giống con gái xíu.

- Thằng Thành : Thằng này thì toàn bị gọi là " pê đê " vì nó có nước da trắng bóc như con gái. Tính thì ẻo lả, thích chọc gái. Gia đình rất khó, không dễ dàng nên tuổi lớp 10 không cho đi xe. Chỉ được cái xe đạp màu tím đen thôy. Còn lại khi cả đám đi chơi bằng xe máy thì đi ké.

- Thằng Hiếu : Có 1 cái răng khểnh, cười rất có duyên. Có bồ là con Nhung 10B1, nhưng nó cũng chẳng thik nhỏ đó, cặp chơi thôi. Tính hay cười, đặc biệt là rất thương con nhóc HQ ( thương đây là tình anh em kết nghĩa vì con nhóc HQ là em kết nghĩa của nó ). Là thằng thân thiết nhất với thằng Trường. Gia đình khá giả, làm bạn với cái mio ultimo và chiếc xe đạp màu xanh da trời.

- Thằng Tuấn : Tận đáy lòng người nó thương chính là...........nhóc HQ. Nhưng nó luôn theo sát con D như một vị thần hộ mệnh. Luôn ở phía sau phụ trợ và giúp đở con D bất cứ lúc nào. Vì con D nó có thể hy sinh tất cả. Con D luôn nghĩ rằng trong Tuấn nó là một người bạn thân thiết từ bé, nhưng ngược lại trong Tuấn nhóc D lại là một người quan trọng hơn ai hết. Hiện giờ bồ nó là con Giáng Kiều 10c5. Nhà giàu, được làm bạn với cái novou đen. Rất đẹp trai, tướng tá cao ráo. Rất hot đấy, học hành cũng chuẩn. Còn gì bằng?

- Thằng Cường : Nhỏ con nhất nhóm. Bồ là con Tâm 10a1. Chuyên đi chọc gái. Câu gắn với nó là " Gái ở đâu có Cường ở đó ". Chơi hết mình vì bạn bè. Nhưng là thằng hay gây sự với thằng Trường nhất nhóm. Không đẹp ( nêu nói quá là xấu ), cũng có 1 chiếc dream và một chiếc xe đạp màu lục xám.

- Thằng Bon : Tên thiệt là Tiến. Tính tội nhất nhóm ( theo mình thấy ). Luôn âm thầm trong mọi việc. Không bao giờ bộp chộp, nhìn cũg dễ thương với má lúm đồng tiền. Gia đình nói chung cũng khá giả và đặc biệt là chiều con, nó thích làm gì thì làm nhưng nó rất ngoan. Có chiếc sirius và chiếc xe đạp màu vàng trắng làm bạn. Rất kén chọn, chưa có bồ. Rung rinh trước con Dạ Thảo nhưng không dám nói.

- Con Dạ Thảo : đã chơi với con nhóc HQ được 9 năm trời. Thân thiết như hình với bóng, cứ nhắc đến thảo là fải nhắc tới Duyên, như một cặp bài trùng trời sinh. Gia đình cũng thuộc vào loại được. Nhưng nó luôn nóng tính, luôn bênh vực D. Và đặc biệt nghe lời con nhóc HQ thôi rồi. Nhưng nó không có xe riêng, chỉ có cái xe đạp màu hồng. Còn đi chơi chung với nhóm khi nào nhóc HQ hoặc là bồ nó chở. Bồ nó là thằng Bờm học 11c3.

- Thằng Việt : luôn im lặng. Chiều cao có chút khiêm tốn. Luôn vì bạn bè. Chỉ biết có thế. Gia đình không có gì là giàu có nên không có xe riêng, khi nào đi chơi thì có người chở. Chưa có gf ( girl friend ).

- Trường : ( đã giới thiệu ).

- Duyên : ( cũng đã giới thiệu luôn òy ).

Bạn của thằng Đỏ :

Nói trước là nhà thằng nào cũng giàu, ba mẹ đều có chức có quyền và ba mẹ của bọn này toàn hợp tác với nhau nên việc những " cục cưng " của họ chơi với nhau không phải ngoại lệ, 1 band của bọn này toàn đi xe nouvo đen, chế lên. Chỉ có xe thằng Đỏ là xanh trắng ( vì để hợp với con D là trắng hồng thôi ). Thằng Đỏ chỉ có thói quen chơi với bọn nhà giàu chứ không như nhóc HQ đâu ! Và nhóm này thì mến nhóc HQ thôi rồi

- Thằng Khá : Là con cả, sau nó còn có 1 đứa em. Tướg " đô " thôi rồi, khoẻ nữa. Không đẹp đâu, được 1 má lúm đồng tiền nhưng chẳng giúp gì được cho nó. Mặt có mụn nữa

( eo ôi ). Nhưng con gái theo nó bởi vì tiền thôy. Đang " sở hữu " một con bồ rất đẹp ( không bằng nhóc HQ đâu ), cũng thuộc dạng khá giả.

- Thằng Hoàng : Công tử bột luôn, không bao giờ chịu thua 1 ai cái gì. Là con một của

gia đình nên được chiều khỏi nói. Rất lì, chỉ sợ mỗi father, còn ai nói gì cũng không nghe. Có tật nói nhiều, hay tán gái. Lúc trước say con D như điếu đổ nhưng đành " ngậm ngùi " nhìn Đỏ với Duyên.....Đến giờ vẫn chưa thích cô nào mặc dù có nhiều cô phải chết mê chết mệt. Đặc biệt khi học ở trường Phạm Văn Đồng này. Vì đẹp mà !

- Thằng Minh : Da không trắng cũng không đen. Phải công nhận baby, nhưng nó sống theo phương châm " Ta đẹp ta có quyền ". Khi nào cũng ra oai. Là một thằng máu mặt trong giang hồ. Ba mẹ nó làm dưới quyền ba mẹ của thằng Hoàng. Cũng chưa có bồ. Ăn mặc thì khỏi chê luôn. Là đứa phá tiền nhất nhóm này. Rất quý nhóc HQ.

- Thằng Đen : Là anh họ của thằng Đỏ. Gia đình bề thế. Là con út trong gia đình, khi nào cũng im lặng là chính. Luôn đấu khẩu với thằng Đỏ. Nó coi nhóc HQ như một đứa em gái thực thụ. Rất ngạc nhiên vì sự thay đỗi của nhóc HQ.

- Thằng Ty : Từng là em kết nghĩa của nhóc HQ. Nhưng chính nhóc HQ sau này đã làm cho nó khóc trong ngày gặp nhau. Là con thứ trong gia đình có 3 chị em. Nhưng là đứa con trai duy nhất nên được cưng khỏi chê. Và khi gặp Dạ Thảo đã bị " sét đánh ".

- Cuối cùng là thằng Đỏ : Lòng luôn nhớ về nhóc HQ. Cũng thay đỗi quá nhiều sau khi chia tay với D. Lúc trước hiền khô ( đó là bên ngoài ), không bao giờ nói sock một ai, im im, style chuẩn. Đẹp trai, đẹp hơn cả thằng Trường. Luôn là chổ dựa tinh thần cho nhóc HQ lúc trước. Chỉ mang lại niềm vui cho nhóc HQ chứ chưa bao giờ làm nó buồn dù chỉ một lần, trong khi đó nhóc HQ luôn làm nó đau khổ nhưng nó không màng vì nó cũng suy nghĩ như thằng Trường : " Chỉ Đỏ yêu Lỳ là đủ ". Cái biệt danh nhóc Lỳ là nó đặt cho nhóc HQ. Phải nói là chung tình hết sức, thật lòng " quá đáng ". Nhà giàu nhất trong đám của bọn nó. Nhưng nó đã trở thành con người khác hẳn sau 1 thời gian thất tình, học hành sa sút, chơi bời sa đoạ, chỉ có nhóc HQ mới kéo nó ra khỏi. Nó quyết định lật đổ thằng Trường ra khỏi đường đi..............

Về phía con D thì......

Ơ sao nó ngủ gục thế kia nhỉ? Sáng rồi. Không biết mấy giờ rồi nữa. Tôi không thích đeo đồng hồ mà lại khoái sưu tập đồng hồ. Tôi cứ để yên cho nó ngủ. Mà nghĩ cũng hay, tối qua tôi chăm nó tối nay nó lại chăm tôi. Trông nó ngủ đẹp trai đến lạ. Thu hút lắm. Tôi định lấy tay vuốt tóc nó thì nó tĩnh dậy :

- Ơ ! D dậy khi nào vậy? sao không kêu Trường dậy

Tôi bụm miệng cười. Nó nhìn tôi, mắt nhắm mắt mở. Tôi liền nói :

- Chắc bữa nay tôi àh quên D không cười nữa quá. Khi nào cười Tr cứ nhìn tô...i àh quên nữa D như vậy thì kì lắm.

Nhìn mặt tôi có tếu hay không mà nó cứ nhìn hoài như thế. Kì thiệt , chưa nói gì thì nó lên tiếng :

- D àh ! dễ thương mãi thế này D nhé.

" Cạch "

Tiếng cửa mở. Tôi nghĩ chắc nhóc V.A đến đó màh. Nhưng không ngờ lại là Đỏ. Tôi liền hỏi :

- Sáng sớm mà đỏ đến đây làm gì?

- Kệ Đỏ. Mang đồ ăn đến chứ làm gì?

Tôi vẫn im lặng :

- Mẹ Lỳ với ông kia và thằng V.A đang ăn sáng ở ngoài áh.

- Ùhm.

- Họ làm thủ tục xuất viện rồi. Đỏ vào đây rước Lỳ về

Tôi chưa nói gì thì thằng Trường đã lên tiếng :

- Không cần mày đâu Đỏ ạh. Mày về đi

- Mày mới là người về đó nhóc

- Tao bằng tuổi mày chứ đ" phải nhỏ hơn mày đâu mà nhóc

- Chẳng lẽ bằng tuổi mẹ mày àh?

- Mày.......

Thằng Trường mặt đỏ tía. Tôi biết rằng nó ghét nhất ai xúc phạm tới bố mẹ nó. Lúc này như không chịu nỗi nó nắm lấy cổ áo thằng đỏ. 2 đứa này làm như không có tôi vậy :

- Tao thách mày đụng tới tao đấy thằng chó - Thằng Đỏ ra vẻ thách thức

Bỗng tôi buộc miệng nói :

- Im đi ! Tôi tự ra chổ mẹ tôi. Trường đi về đi, cảm ơn vì tối qua. Còn Đỏ thì cũng về luôn đi, tôi không cần đâu. - Tôi nói với 2 người với 2 thái độ khác nhau.

- Được ! Lỳ muốn bệnh vực nó chứ gì? còn tình cảm với Đỏ mà phải dối lòng. Được lắm, mày chờ đó nha Trường - Đỏ chỉ thẳng mặt thằng Trường.

" RẦM "

Tiếng đóng cửa thật mạnh của nó. Tôi ngao ngán nhìn theo. Thằng Trường ngồi thụp xuống. Chỉ nói nhẹ :

- Để Tr xách đồ ra cho D

- Ùhm - Tôi trả lời.

Sau khi thay đồ tôi với Trường ra ngoài. Mẹ tôi và chú Toản với nhóc V.A đứng ở chổ thanh toán viện phí rồi. Thằng Trường lại và nói :

- Cháu chào cô chú

- Vất vả cho cháu rồi - Mẹ tôi cười với nó

- V.A chở bạn về nhà đi con. - Ông ấy nói với nhóc V.A

- Dạ cháu có xe rồi, cháu về trước ạh. Chào D với V.A nhé - Nó nói rồi cười rồi đi nhanh.

Lúc này chỉ còn gia đình tôi. Cô y tá trực ở quầy thanh toán nói :

- 2 anh chị đẻ được 2 đứa con đẹp như tranh ý. Nhất là con bé này nè, dễ thương quá.

- Em quá khen rồi. - Mẹ tôi nói

Rồi ông ấy với mẹ nhìn nhau cười. Thật ra cứ nghe ai nói chúng tôi là một gia đình tôi lại không thích. Tôi cứ nhớ về những lời nói mẹ tôi chữi, nhất là cái tát ngày hôm đó. Sao thế này? Quá khứ thì thôi để nó trôi về quá khứ. Dù gì bà cũng là mẹ tôi. Bà vẫn tưởng tôi còn trách bà nhiều lắm. Tôi lên tiếng trước :

- Trưa nay con muốn ăn ở nhà hàng Hoàng Anh đc không mẹ?

Bà nhìn tôi và ôm chầm lấy tôi. Cười tươi :

- Được con yêu ạh.

Nói rồi cả gia đình chúng tôi về nhà. Vì sợ tôi lạnh nên mẹ tôi với ông ấy đi xe ô tô đến. Về tới nhà, cô Ba chạy ra và nói :

- Cháu yêu của cô. Cô biết sáng nay cháu về nên làm điểm tâm rồi đó.

- Dạ để cháu lên lầu một chút ạh.

Tôi chạy nhanh lên lầu. Thật ra là lên phòng để online. Tôi rất nghiện online. Tôi có thể ngồi hàng giờ trước laptop mà không mõi mắt. Vừa online yahoo messenger thì

"BUZZ "

Nhóc Baby : Moi ve ha d?

Bé na : ùhm

Nhóc Baby : con met k d?

Bé na : ko

Nhóc Baby : chuyen cua tr voi do thi ke di, d cu ke moi chuyen, d nen la ng' dung ngoai

Nhóc Baby : Tr khong muon d kho xu trong viec nay dau

Nhóc Baby : tinh cam ma, tr ko mun vay ma do mun the thi jo tr biet lam sao

Nhóc Baby : moi ve nha ma tr nho d roi

Bé na : D không thể để mọi người liên luỵ được. D cũng chẳng biết làm sao

Nhóc Baby : Tr nghe noi bon ban no toan la nha giau, giang ho lam phai ko? tr thi ko sao nhung bon thang tin, rin, tuan voi may dua nua kia. Tr khong mun bon no bi sao ca vi chuyen nay la do tr ma

Bé na : Vậy Tr sai rồi. Đối với bọn nó, bạn bè luôn có nhau mà.

Nhóc Baby : tr biet la nhu vay nhung ma bon no deu la ng' ngoai tai sao bi loi vao chuyen nay chu. Tr met lam

Bé na : Vậy thì nghĩ đi nhé. D không làm phiền Tr nữa.

Nhóc Baby : thoi tr noi chuyen voi d thoi

Nhóc Baby : d an sang chua

Bé na : Chưa nữa, Tr ăn chưa

Nhóc Baby : vay d di an roi len noi chuyen voi tr co dc ko?

Lúc đó cô Ba lên phòng tôi nói :

- Xuống ăn sáng rồi lên choi game thì chơi con

- Dạ cháu biết rồi

Tôi luống cuống out liền mà không kịp chào nó. Nhưng chắc không sao....

Buổi trưa cả nhà tôi đi ăn cơm ở nhà hàng Hoàng Anh. Có cả cô Ba đi nữa. Mẹ tôi nói người làm ko nên đi nhưng riêng tôi, tôi coi cô Ba như một người trong nhà. Dù là người làm của gia đình nhưng không có nghĩa là quan hệ Chủ - Tớ. Vì thời jờ khác lúc xưa rồi. Vừa đến. Tôi thấy chiếc innova biển số quen quen. Mẹ tôi liền nói với ông Toản :

- Hình như gia đình của Cường Vân đến trước rồi anh àh

- Vậy àh? Thôi chúng ta vào nào.

Tôi thì khững lại không muốn vào. Tôi nghe tên gia đình này quen quen. Vừa bước vào thì :

- Đây này !

Người đàn bà ấy. Sang trọng ! Đẹp. Chính là mẹ thằng Đỏ. Không những có mẹ nó mà còn có ba nó nữa. Nhìn qua bên trái thì ôi trời ơi ! Thằng Đỏ. Tôi kéo nhóc V.A lại nói nhỏ :

- V.A ơi ! chị với em qua Moon xanh ăn gà rán đi.

- Ba mẹ la đó. Kệ đi chị, vào đi thôi nào

- ùhm

Tôi nói nhưng mặt như bánh bao nhiều vậy đó ! Thôi thì đành chịu vậy. Chưa kịp phản ứng gì thì mẹ thằng Đỏ ra khỏi ghế lại chổ tôi " đon đả " :

- Lâu rồi cô không gặp con. TRời ơi ! Bữa nay dễ thương quá. Đẹp lắm.

- Dạ, cô chú khoẻ không ạh - Tôi hỏi nhưng vì tính tôi đã thay đổi nên khuôn mặt không chút nụ cười.

- Cảm ơn con, cô chú khoẻ ! Thôi ngồi xuống đây này

Nói rồi bà đẩy ghế ra để tôi ngồi gần bà và gần.......thằng Đỏ. Tôi ghét cực kì. Bực mình quá đi mất. Mặt tôi thì nhăn nhó khỏi nói. Nhưng vẫn không thoát khỏi sự lạnh lùng vốn có trên khuôn mặt. Giữa bữa ăn thằng Đỏ gắp thức ăn cho tôi, tôi liền gạt ra. Thì mẹ tôi lên tiếng :

- Đừng ngại mà. Sau này 2 gia đình cũng thông gia mà.

- Đúng đó ! Có được con dâu như bé na với gia đình thông gia vậy thì còn gì bằng mà - Ba thằng Đỏ tiếp lời.

Người lớn chẳng hiểu gì con trẻ. Lúc này do quán tính hay sao mà tôi đứng phắt dậy nói :

- Con đi tolet.

Tôi kịp nghe được tiếng nói của bà mẹ thằng Đỏ :

- Con nó dạo này không cười đùa như trước mà khuôn mặt có vẻ im lặng và không được thoải mái nhỉ?

- Nó vậy đó chị àh, đỗi từ lâu rồi

- Àh ra vậy

- Thôi anh chị với cháu ăn đi rồi để mấy đứa còn đi học nữa

- Ùhm

Rồi mọi người dừng lại cuộc nói chuyện và bàn công việc, tán gẫu với nhau rất vui vẻ. Nhưng tôi thì không thoải mái chút nào như lời cô Vân nói. Tôi đứng trong w.c và chỉnh lại đầu tóc, đồ áo để chuẩn bị đi học. Bỗng thằng Đỏ ở đâu ra nói :

- Dễ thương rồi, đẹp rồi mà. Không cần sửa soạn cũng đẹp

- Đỏ vào đây làm gì? - Tôi hỏi

- Gặp Lỳ chứ làm gì?

- Tôi không muốn 2 gia đình biết chuyện

- Ba mẹ Đỏ rất thương Lỳ mà. Lỳ làm vậy....

Tôi cắt lời nó :

- Tôi biết, họ sẽ thất vọng về tôi? Hay sao?

- Sao Lỳ cứ có thái độ đó với Đỏ? Biết lòng Đỏ đau lắm hay không?

- Tôi vô cảm từ lâu rồi Đỏ ạh - Tôi trả lời kèm theo cái cười nữa miệng " rất đểu "

Rồi tôi nói tiếp :

- Còn gì không? để tôi lên ăn còn đi học

Sau đó tôi bước ra trước con mắt ngỡ ngàng của nó. Nước mắt tôi cứ như muốn tuôn ra vậy. Bên ngoài tôi thờ ơ nhưng lòng tôi lại đau nhói. Người con trai tôi từng thương đây sao? Sao nhiều thủ đoạn quá vậy? Trời ơi ! Muốn nói với anh ngàn lần. Tôi không yêu con người này của anh đâu mặc dù còn yêu anh.........

_______________________________________

Một lúc sau tôi với Việt Anh đi xe đến trường. Xe của tôi màu trắng hồng, đúng chất con gái đấy. Nhưng đó là của ngày xưa, bây giờ tôi muốn đổi lại tông màu trắng - đen cho đúng chất con người tôi. Vào trường....

Cả đám bọn kia đang ngồi đợi chúng tôi rồi. Tôi liền lại chổ bọn nó :

- Đến lâu chưa? - nhóc V.A hỏi

- Rồi

- Chờ dài cổ đây

- Sao đi cùng thằng đó? - thằng Bon hất hàm hỏi tôi

- Nó tự theo chứ ai đi chung? - thằng nhóc V.A nói

- Thằng đó như chó theo đuôi - thằng Tin nói nặng lời

- Thôi tao vào lớp - Tôi nói với vẻ thờ ơ rồi đi nhanh vào lớp trước con mắt khó hiểu của nó.

Thấy nó với con Thư Phượng ngồi đó. Tôi đặt cặp xuống. Định quay ra thì nó kéo tay tôi lại. Thằng Tuấn ở phía sau liền chạy tới gạt tay nó ra. Rồi.....................

-Mày định làm gì nó thế thằng kia?

Tôi nghe giọng quen quen. Liền quay lại. Chính là bọn nó, bọn nó đã chuyển xuống đây nhanh thế sao? Chưa kịp phản ứng gì thì bọn nó nhận ra tôi và còn gì ngoài bằng những cái nhảy bổ lại và hỏi lấy hỏi để. Tay bắt mặt mừng, có thằng còn ôm chầm lấy tôi giống như tôi là " vị thánh sống " vậy :

- AAAAAAAA - thằng Đen la lớn

- Lỳ đây mà? trời ơi, giờ còn dễ thương hơn trước nữa. - thằng Khá tiếp lời

- Tao té đây - thằng Hoàng nhìn tôi

- Nhớ mày quá Lỳ ơi - thằng Minh ôm luôn tôi.

Cả đám nó nhao nhao nên bọn bạn tôi cũng đi vào. Lúc này tôi đứng ở giữa. Bọn bên kia thì không hiểu chuyện gì xảy ra. Và bọn bạn tôi cũng vậy. Tôi liền nói 1 câu khiến mấy đứa kia hơi khững lại và quá ư là ngạc nhiên :

- Mấy người bỏ tôi ra.

Đến lúc này thì thật sự tôi không biết xử sự làm sao cho vừa lòng. 2 bên đang làm gì thế này? Đứng ở 2 ranh giới. Thằng Đỏ bước ra :

- Bắt đầu cuộc chiến - Chỉ mặt thằng Trường và đưa tay chỉ mặt hết mấy đứa trong đám tôi.

Bọn bên tôi thì tức đỏ mặt. Thằng Trường phản ứng lại :

- Thường thôi Đỏ ạh

Bây giờ thì 2 đám này gây sự chú ý đặc biệt rồi. Bọn con gái xúm lại xem cái đám mới tới. Cũng đúng thôi, vì bọn nó là " con nhà giàu " mà. Đẹp trai nữa, ai không thích. Tại sao như vậy chứ? Tôi không muốn ở trong tình trạng này.....! TRời ơi ! Ai hiểu được lòng tôi. Khoảng im lặng giữ đến lúc tiếng trống điểm vào 15" đầu giờ.

Ông thầy Hà vào nói :

- Tình hình lớp mình lại có thêm 5 bạn nữa chuyển vào lớp mình. Thầy thấy có sự không bình thường ở đây nhưng mong các em mới đến và học sinh cũ của lớp 10c8 sẽ đoàn kết với nhau.

Ngay lập tức dưới lớp có tiếng xì xào :

- " Đoàn kết "? Nghe hơi bị khó với bọn này

- Ừ hình như tranh giành con D thì phải

- Thằng Trường baby với thằng Đỏ " đẹp dzai " mới tới đó

- Mà nhìn nhóm thằng Đỏ vip thật, toàn đẹp trai mới chết chứ

- Lớp mình toàn nam thanh nữ tú không àh

- Nếu không có con D chắc lớp mình cũng không đông vậy được đâu

- Mày nói xem con D nó sẽ bên phe nào?

- Tao không biết nhưng nghe đâu bọn mới tới là bạn thân trước của nó mà

- Hình như là vậy, đúng là dân vip chơi với dân pro.

" RẦM "

- Mấy người hết chuyện àh?

Con Thảo nghe được rất bức xúc cho tôi. Cũng như cả đám bạn của tôi. Lúc này dường như nó quên mất sự có mặt của thầy. Ông ấy liền lên tiếng :

- Thảo ! Em làm gì đấy?

- Dạ....em xin lỗi - Nó ấp úng rồi ngồi xuống

Sau đó ông lại luyên thuyên vài cái. Nhưng có ai biết được tôi đang đau đầu lắm hay không? Thế nào cũng có tin mới bị lan. Tự bản thân tôi lại tạo thêm 1 " scandal " cho chính mình rồi trời ạh. Tôi làm sao đây? Chẳng biết làm gì cả. Thật sự bất lực. Những ngày sau tôi sẽ đối mặt với những chuyện này ra sao? Tôi muốn nghĩ học quách cho rồi. Sinh ra xấu cũng khổ mà đẹp cũng khổ. Giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ. Không đặc biệt cũng khổ mà quá đặc biệt cũng khổ. Ai cũng có nỗi khổ riêng......!

Tiết 1 là Công Nghệ của bà Kim Tuyến. Đang ngồi thì thằng Tuấn viết giấy xuống :

" Mày đừng lo, bọn tao sẽ ở bên mày và thằng Sáu. Tao biết tình cảm của mày đang bị chi phối. Mày đừng xen vào chuyện này được không? "

Tôi viết lại :

" Chuyện này do tao mà ra. Tao phải đứng ra mà giải quyết chứ. "

" Sao cũng được vì trước giờ tao chưa bao giờ khuyên được mày "

Thế rồi tôi cũng không viết lại cho thằng Tuấn.

Đến khi ra về. Tôi đi với bọn thằng Tuấn, bọn thằng Đỏ thì đi phía sau để ra nhà xe ở ngoài trường lấy xe. Tôi cũng đã kịp nghe lời rì rầm của bọn ở trường :

- Nghe nói thằng bồ cũ của nhóc lạnh lùng và thằng Trường đang tranh giành nhau đó mày

- Ùhm, cái tin này đang thành tin nóng đó

- Nghe đâu nhóm của bọn thằng Tuấn cũng đấu đá luôn với đám bạn của thằng Đỏ hay Thịnh gì đó mới chuyển về đó

- Ê ! nghe nói đẹp và vip lắm

- Ờ toàn con nhà giàu

- Cả 2 phe đều thích nhóc lạnh lùng hết mày

Tôi dừng lại và quay về phía những người đang xì xào về chúng tôi lườm 1 cái sắc lẻm, tôi hỏi :

- Mấy người rảnh không?

Với khuôn mặt của tôi lúc này thì bọn nó nói xin lỗi rồi lánh đi. Tôi tức lắm. Tôi biết ngay sẽ có chuyện mà. Thực sự tôi không thích lúc này. Ra tới nhà xe, bọn nó lại cứ sock lẫn nhau. Tôi liền lên tiếng :

- thôi đi

Cả 2 đám nhìn tôi. Nhưng bọn thằng Tuấn thì không có gì là ngạc nhiên nhưng bọn của thằng Đỏ thì nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu :

- Lỳ có phải của ngày xưa nữa không?

- Đã lâu lắm rồi không gặp. Không còn là người ngày xưa nữa

- Nói thật, người ngày xưa không thờ ơ với người khác như người ngày hôm nay đâu

- Em thay đỗi rồi sao Lỳ? - anh Đen hỏi tôi

- Lỳ nghịch ngợm đáng yêu ngày trước đâu rồi?

- Cười đi, để chúng tôi kiếm lại Lỳ của ngày xưa

Họ càng nói tôi càng đau lòng, tôi càng muốn khóc. Kỷ niệm ngày xưa, có ai thấu hiểu lòng tôi? Ai biết được vì sao tôi lại trở nên như vậy? Thằng Trường bước lên nói :

- Nên hỏi ai đã khiến nó trở nên như vậy. Bọn này không muốn gây xích mích gì

- Mày là cái con c gì mà lên tiếng? - thằng Khá nặng lời

- Đ.m tụi mày nha, đ" xúc phạm tới tụi mày thì cấm nặng lời với tụi này - thằng Bon bước ra.

- Dạ em không dám chọc " dân thường " đâu ạh - thằng Minh sock

Lúc này không khí thêm căng thẳng. Lúc này thằng Tin bước lên :

- Tụi chó má.... - Mặt đỏ lừ

Thằng Rin liền can thằng Tin lại và nói :

- Đúng ! Bọn em dân thường nên không dám nói chuyện với " dân ngu "

Cứ thế bên này sock bên kia. Chắc tôi không lên tiếng chắc bọn nó không im :

- ĐƯỢC CHƯA?

Cả 2 bên im bặt. Tôi bực mình dắt xe và ra hiệu cho đám thằng Tuấn ra về. Còn bọn thằng Đỏ ngơ ngác.......

Hôm nay khởi đầu một tuần mà thế này có mà cả tuần xui rồi......Tôi lắc đầu ngao ngán.

Vậy là cuộc chiến này bắt đầu ư ? Chắc gì tôi đã lại bọn nó ? Nhưng nhóc HQ tôi biết mà, nó không như bọn kia . Nhóc HQ cũng là con nhà giàu đấy ! Rất giàu, đẹp, vip, học giỏi, cái gì cũng là nhất nhưng nó không khinh những người như bọn kia. Đến cả tính cách thì nó cũng nhất, ai chơi với nó rồi mới biết. Nó không như những lời người khác nói. Tôi thương nó nhiều lắm, nếu không vì nó tôi cũng không lao vào cuộc chiến với " bọn nhà giàu " kia đâu. Sáng thứ 3 học thể dục.

..................

Học nhảy cao với đá cầu. Nhóc HQ tâng cầu rất siêu, tuy nó bị bệnh tim nhưng nó luôn muốn được học thể dục. Nhưng nó chỉ được phép nhảy cao và tâng cầu hay đánh cầu lông thôi chứ nó không được chạy. Cái môn mà nó ao ước nhất đấy. Mới sáng sớm đã đụng mặt cái bọn chó chết kia rồi. Vừa bước vào sân thể dục thì :

- Sáng sớm đã ám rồi - thằng gì tên Minh bên đó nói

- Chẳng biết ai ám ai - bên tôi nói

- Hơ hơ đau bụng quá

- Haha

Bọn bên nó đứng cười. Còn đám bên tôi thì tức, xong con thảo đứng ra nói :

- Sáng sớm chó sủa ở đâu mà lắm dzậy nè?

- Có đám chó khác nghe bọn này sủa rồi sủa theo

- Àh vậy cùng loại thôy. Không hơn j' nhau đâu, haha

2 bên cứ sock qua sock lại và có lẽ không có hồi kết nếu nhóc HQ không đến kịp thời :

- Nè, thôi đi nghe. Mấy người hết việc hả?

Khuôn mặt sắc lạnh của nó nhìn 2 bên, lạnh lùng đến từng cái nhìn. Sợ thật.

Chúng tôi học thể dục. Lúc tâng cầu cũng như nhảy cao, bên tôi với bên nó cứ ép sân nhau, thi đấu bất cứ lúc nào. Tôi mệt lắm, nhưng kệ, cũng hay hay, cũng thú vị.

Đến lúc ra chơi 5" giữa tiết. điện thoại con nhóc HQ reo lên. Nó cầm điện thoại lên nghe. Hình như có chuyện gì, mặt nó tái mét và điện thoại rớt khỏi tay nó

" Cốp "

- Lỳ, Lỳ sao vậy? - Thằng Đỏ lại đỡ con nhóc HQ

Có chuyện gì rồi........................

-Chúng tôi nhanh chóng đưa nhóc HQ vào phòng y tế. Còn Thằng V.A cũng nhận điện thoại và nước mắt nó chảy ra, nói trong tiếng nấc :

- Mẹ...D...b...ị ta...i nạ...n rồi

Lúc này cả 2 đám, tôi và thằng Đỏ nhìn nhau mà xót xa. Cũng lúc đó nhóc HQ tỉnh dậy và nói như một người bất thần :

- Mẹ đâu ! mẹ đâu rồi.

Lúc này mọi người chỉ biết xin phép thầy thể dục rồi chạy lên bệnh viện nhanh chóng. Tuy nhóc HQ không khóc nhưng tôi biết rằng nó khóc không nỗi nữa. Nước mắt không rơi vì quá đau lòng. Mong cô Long sẽ bình yên, không sao.......

Vừa đến nơi, người đàn ông ấy gục đầu xuống ngồi đó. Thằng V.A hoảng hốt lại hỏi :

- Ba ba, mẹ mẹ đâu ba

........

Một sự im lặng chết người bao trùm. Nhóc HQ lúc này có vẻ rất sợ. Sợ mất một cái gì đó. Nó chạy nhanh lại chổ người đàn ông ấy. Cầm tay lắc mạnh và hét lớn :

- MẸ ĐÂU CHÚ ƠI ! MẸ CON ĐÂU

Đúng lúc đó thì bác sĩ bước ra với một vẻ mặt ảm đạm. Lập tức người đàn ông và cả chúng tôi vây quanh và hỏi :

- Cô Long sao rồi bác sĩ?

- Mẹ con sao rồi bác sĩ - nhóc V.A hỏi

- Vợ tôi sao rồi?

- Cô ấy có sao không?

- Làm mọi cách bác phải cứu sống cô ấy

Ông không trả lời vì bất chợt nhìn thấy nhóc HQ. Ông ấy liền kéo thằng Tuấn lại nói :

- Con lại kéo bé Duyên đi chổ khác. Nó nghe sợ rằng nó chịu không được đâu.

Thằng Tuấn ngay lập tức liền chạy lại chổ nhóc HQ và kéo nó đi. Nó vùng mạnh và lại nắm tay hỏi bác sĩ :

- Bác ơi mẹ con đâu?

- Mẹ con khoẻ rồi phải không?

- Bác ra đây báo tin vui cho con phải không?

- Bác àh bác nói đi

- Bác đừng làm con sợ bác ơi

- Con xin bác

- Mẹ con vẫn quay về với con phải không?

- Bác ơi bác nói đi mà

Ông ấy dường như không ngăn nỗi nước mắt. Nhưng có cặp kính dày cộp che lại.

Ông bình tĩnh và nói với nhóc Hq :

- Ừ mẹ cháu không sao rồi cô bé dễ thương ạh. Cháu với bạn ra mua cho mẹ ít sửa đi nào

Lúc này trên mặt nó rạng rỡ hẳn. Khỏi cần thằng Tuấn kéo đi thì nó cũng kéo thằng Tuấn đi. Nhưng có lẽ ai cũng biết câu trả lời là như thế nào rồi.

Đến khi bóng nhóc HQ khuất hẳn. Ông mới nói :

- Tôi thật sự xin lỗi gia đình. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng cô ấy không thể qua khỏi. Chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình. Còn ai thì hãy vào gặp mặt lần cuối.

Nhóc V.A thụp xuống. Như một người mất hồn. Con Thảo ôm mặt khóc còn riêng người đàn ông ấy lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế. Cái tin này như điếng người. Cả 2 đám chúng tôi cũng đắng cay thay cho nhóc D vậy. Sau đó các y tá đẩy chiếc giường nằm ra. Trên đó có một con người còn trẻ, còn đẹp, đang rất thành đạt, có một người con như tranh vẽ nhưng lại phủ lên chiếc mền trắng toát. Màu đó là của sự tinh khiết nhưng đồng thời cũng là tang thương chết chóc. Trời ơi !

Vừa lúc đó. Nhóc HQ cùng với thằng Tuấn cầm sữa chạy vào. Nó thấy chiếc giường đẩy một màu trắng toát. Nó làm rớt hộp sữa trên tay. Tiến lại gần nhưng với những bước đi chạm và nhẹ. Nó không lại ở chổ cái giường ấy mà lại từng chổ chúng tôi và người đàn ông ấy hỏi :

- Mọi người ơi, đó không phải mẹ D phải không?

- Thảo àh, mẹ tao đang ở trong kia phải không?

- Trường, trường àh, có thấy mẹ D đâu không?

- Chú Toản ơi ! Bác sĩ nói mẹ cháu khoẻ rồi sao bác ngồi đây?

- Ai nói cho D nghe đi mà

Không ai dám nói, không ai nói hé 1 lời, vì không khí lúc này như một màu đen bao quanh. Con D sẽ phải chịu một cảnh tang thương nó không hề muốn. Xót xa quá ! Ông trời như thế là ác với nó lắm. Nhìn qua thằng V.A thì nó nhìn về phía trước nhưng vô hướng, không định hình được bất cứ điều gì. Cả 2 đám chúng tôi không nhìn nhau như mọi ngày. Người đàn ông ấy đứng dậy tiến lại gần nhóc HQ và nói:

- Na - con phải bình tĩnh,không được xúc động mạnh, nếu không mất con chú không biết làm sao cả. Con lại gặp mẹ lần cuối đi con

Rồi những giọt nước mắt thực sự rơi trên khuôn mặt người đàn ông ấy. Ông khóc mà khiến ai cũng phải thương thay. Khoé mắt tôi cay xè. Thương cho gia đình ấy và thương cho nhóc HQ. Lúc này thì nó tiến gần lại cái giường và lấy tay kéo chiếc mền trắng xuống, tay nó run,nước mắt nó chảy xuống trên 2 đôi má hồng :

- Mẹ ! mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con

- Mẹ ơi không phải sự thật, mẹ ngủ thôi phải không?

- Mẹ tĩnh dậy đi, đừng lừa con, đừng giấu con, đừng hành hạ con mà

- Con mua sữa cho mẹ đây này. Sữa mà mẹ thích nhất đấy mẹ àh

- Mẹ tĩnh dậy uống đi mẹ

- Mẹ phải xem con mẹ thành đạt. Con chuẩn bị đi thi học sinh giỏi rồi đó mẹ

- Nhất định con sẽ làm mẹ vui mà. Mẹ tĩnh lại đi

- Mẹ ơi ! đừng làm con sợ

Người đàn bà ấy. Khuôn mặt còn lành lặn, còn đẹp lắm. Làn da trắng nhưng không còn trắng hông mà trắng bệch. Khuôn mặt ấy mới hôm qua còn cười với tôi mà. Sao giờ bà đi nhanh thế? Nhắc đến nhóc HQ thì ai cũng phải thấy tội cho nó. Vừa khóc vừa nói, chạy lại lấy sữa rồi giơ lên trước mặt mẹ, cứ lắc mạnh mẹ nó để tưởng như đây không phải là ác mộng. Thật sự là ác mộng đối với nó. Tội lắm ai ơi ! Sao nỡ cướp mất niềm tin của một người con gái, của một đứa tuổi teen, cái tuổi mà cần có mẹ bên cạnh lắm đấy. Nhớ lại những lời mấy đứa kia nói thì nó không cha, giờ mất mẹ. Nỗi đau này có thấu hiểu không ai ơi? Trời ơi. Khoé mắt tôi cay xè, lòng tôi đau khi thấy nhóc HQ khóc. Những giọt nước mắt đau khổ tột cùng, không có niềm đau nào lớn bằng nỗi đau mất mẹ ai ơi !

Đến lúc này, thằng V.A tiến gần chổ nhóc HQ và nói :

- Chị ơi ! Chị đừng như vậy, mẹ đi thật rồi

Tất cả mọi thứ như sụp đổ, có lẽ chân nó không trụ nỗi. Nó quỳ thụp xuống, các y tá bác sĩ khóc theo nó luôn. Nó nói trong tiếng khóc :

- Mẹ ơi !

Nói một cách thất thanh. Cổ họng nghẹn đắng. Không ai không thấy thương cho nó. Chắc đau lắm. Đột nhiên nó ôm ngực, mặt tím ngắt, nằm xuống đó. Các bác sĩ đưa nó vào phòng cấp cứu. Ông bác sĩ lúc nãy lại nói :

- Gia đình làm thủ tục đưa cô ấy về mai táng. Bệnh viện chúng tôi mặc dù đã cố hết sức nhưng không thể. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng mong gia quyến tránh xúc động mạnh cho con bé. Nó sẽ chết bất cứ lúc nào đấy

Sau đó, nhóc V.A và ba nó đưa xác cô ấy về, con Thảo nó đi theo để phụ giúp họ. Còn lại chúng tôi, ai cũng phải buồn. Lo lắng, sợ hãi nếu có một điềm xấu gì nữa. Thằng Đỏ nãy giờ như người mất hồn, nó không thể nói lên lời nào, giờ nó mới buộc miệng :

- Sao nó chịu nỗi? Ba không, mẹ mất. Giờ ai bên cạnh nó đây?

___________________________________________

Rồi nó khóc. Chúng tôi cũng khóc theo, ai nói con trai không phải khóc? Tất cả đều khóc thương cho cô Long và vì nhóc HQ quá tội. Sau khi tĩnh dậy chắc gì nó đã là nhóc HQ như trước? Chắc gì tinh thần đã ổn định như trước.

Vừa lúc đó ông bác sĩ lúc nãy đi ra. Chúng tôi xúm lại hỏi :

- Nó sao rồi ạh?

- Tim đập yếu, đôi khi mất nhịp đập, đang rối loạn tinh thần, mạch lúc đập lúc không, đồng tữ giãn, đang nguy hiễm đến tính mạng.

Thằng Tuấn lao lên :

- Bác ! Bằng bất cứ giá nào, bác phải cứu được nó. Cháu xin đấy

Nó nấc lên như một đứa con nít. Cũng đúng thôi, người bạn thân nhất của nó mà. Không riêng gì nó, đứa nào cũng sợ hãi hết. Lúc đó thằng Tuấn giữ bình tĩnh và nói :

- Bên Đỏ về nhà con D giúp chú lo hậu sự cho cô còn chúng tôi sẽ ở lại đây

Bọn nó không đồng tình rồi nói :

- Để bọn này ở lại. Nhóc Lỳ là một phần tử không thể thiếu của bọn này

Tôi lên tiếng :

- Giờ còn đứng đây cãi vã , mấy người không thấy thương nó àh?

Cả 2 bên im lặng. Thằng Đỏ lên tiếng và nói một câu khiến tôi ngạc nhiên :

- Được rồi, mấy người ở lại đây. Chiều nay chúng tôi lên

Mắt ai cũng đỏ hoe. Ai chứng kiến cảnh này đều phải rơi nước mắt. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng, chính mẹ nó là động lực khiến nó luôn cố gắng, nỗ lực trong cuộc sống. Mất mẹ nó sẽ ra sao?? Sẽ ra sao???

Cái mùi thuốc, tiếng người la oai oái. Tiếng chân, tiếng chạy của bác sĩ y tá để cứu mạng sống của con người cứ loắng thiếng. Là con người , sinh ra sao phải chết ? Có ai muốn thế đâu? Cuộc sống như một vòng tuần hoàn vô định. Đến chiều, không ai muốn về, đến giờ cái phòng nhóc HQ nằm trong đó vẫn chưa mở cửa. Tất cả bác sĩ và y tá cũng hok ra. Nghiêm trọng đến thế sao? Nó có bị sao không? Đến khoảng 2h chiều. Chú Toản chạy vào :

- Các con ơi ! Na thế nào rồi

Nhìn ông tiều tuỵ, phờ phạc hẳn đi. Chúng tôi vội nói :

- Từ lúc đó đến giờ chưa có ai ra. Phòng vẫn đóng kín mít, lúc trưa bs có ra nói là nó đang gặp nguy hiễm

Ông ấy vẫn lặng lẽ, khuôn mặt thoáng rùng mình và chắc là buồn lắm. Đau lòng lắm ông nói với chúng tôi :

- Tuy bác không phải ba ruột của bé Na nhưng vì chưa bao giờ có con gái nên nó như một đứa con gái của bác. Nó không bao giờ tỏ thái độ khinh khỉnh với bác, ngược lại rất tôn trọng bác. Nó rất thương mẹ. Trời ơi !

Ông nói rồi giọng lại nghẹn. Chúng tôi cũng nghẹn ! Vì thương quá, vì thấy cảnh tượng lúc này buồn quá. Con người mà ! ai không có lương tâm, mà nhất là đối với người chúng tôi thương và quý mến như nhóc HQ.

Người đàn ông đó vẫn ngồi, cứ nhìn vào cánh cửa. Đến 4h chiều cánh cửa mở. Còn đợi gì nữa? Chúng tôi nhảy ào lại. Người bước ra không là bác sĩ, không là y tá, không là hộ tá cũng chẳng phải những người làm vệ sinh. Mà chính là nhóc HQ.

Khuôn mặt buồn rượi. Đôi mắt tròn to ấy đỏ hoe, khuôn mặt tái xanh. Bước ra những bước chậm rãi. Như là kiệt sức vậy. Chúng tôi lại hỏi :

- Mày sao rồi?

- Cố lên

- Đừng buồn

- Mày như thế mẹ mày không yên bình đâu

- Cố lên mày ơi !

- D ơi có sao không D - tôi hỏi

Nó vẫn đi, nó không nói gì, nó vẫn lặng lẽ, vẫn im lặng. Chắc vì đau lòng quá không nói được. Người đàn ông kia đứng dậy đi theo nó, chúng tôi cũng thế. Ông ấy nói với nó :

- Con lên xe chú chở về

.........

Nó vẫn im lặng như thế, vẫn đi chậm rãi. Như tìm kiếm một cái gì đó. Ra tới sân bệnh viện nó khững lại. Tôi liền nói với ông ấy :

- Chú đi về, để bọn cháu chở nó về.

Rồi ông ấy đi ra xe trước. Tôi lấy xe, kêu nó lên xe. Không như mọi ngày, nó bước lên, ngồi sau xe và vẫn im lặng không nói gì. Từ bệnh viện về tới nhà nó thì xa. Trời thì lạnh, chiều mà. Mấy đứa cứ đi cùng hàng với nhau, cũng phải im lặng chứ nào đâu dám nói gì? Bất chợt thằng Tuấn chạy lại gần và nói :

- Đừng buồn nữa, mày mạnh mẽ mà

- Đúng đó D ơi, kiên cường lên D ơi

- Thương mày lắm D àh

- Cố gắng lên mà

- Nói 1 câu để bọn tao biết mày vẫn là D đi D ơi

Cả đám, ai cũng muốn nó bình thường lại. Thế nhưng ai cũng thất vọng và rất buồn khi nó không nói gì. Lại không nói gì, lại cứ im lặng. Trời ơi ! nhóc HQ ơi ! Có biết lòng Tr đau như thế nào khi nhìn D như vậy không?

Đến khi về đến nhà. Chúng tôi thấy rất đông xe, có lẽ người ta biết tin rồi đến viếng. Bước vào bên trong, một không khí ảm đạm chưa từng có. Ai cũng khóc, ai cũng la, ai cũng thương cho số phận. Mọi người nhìn nhóc HQ bằng một con mắt thương vô cùng. Thương lắm ấy ! Cô người làm của nhà nhóc HQ chạy lại :

- Thương quá con ơi !

Bà nói xong thì khóc ngất ngưỡng. Thế mà nhóc HQ vẫn im lặng như lúc đầu, vẫn không nói gì, nhóc V.A thu mình một góc. Thấy chị về, nó chạy lại :

- Chị ơi, cố lên chị nhé

Nó vẫn khóc, nó nói nhỏ. Cái cảnh tượng lúc này. không ai mà không rơi lệ được. Tôi cứ nghĩ nhóc HQ sẽ nói lên lời nhưng không ! Nó vẫn im lặng, nó bước lên lầu. Chúng tôi để nó lên, những người đồng nghiệp, cấp dưới của mẹ nó, cũng như của ông ấy. Tất cả bạn bè, ngồi đó thất thần. Cái tin này khó ai tin đó là sự thật được. Vì quá đau lòng. Họ nói với nhau :

- Con bé tội quá

- Chị Long có đứa con giỏi và như tranh vậy mà giờ đi sớm quá

- Thành đạt

- Tôi không tin đây là sự thật nữa

- Chắc con bé nó sock lắm

- Nhìn nó là biết đó mà

- Giờ nó như đứa mồ côi vậy

- Nhưng tài sản chị Long để lại thì dư sức cho nó sống

- Nhưng đối với con gái mẹ là thứ quan trọng nhất để nó sống

Họ cứ nói. Chúng tôi cứ nhìn nhau, không ai nói được nên lời. Dường như ai cũng mệt mõi, không phải mệt mõi và buồn quá nên ngồi xuống. Rồi một lúc sau nhóc HQ bước xuống với cái áo tang, khăn quấn đầu màu trắng. Người nó một màu trắng toát. Ôi ! Đau thương quá.

Thế nhưng nó vẫn không nói, ai hỏi nó cũng không nói. Và rồi không nói không rằng nó lại trước quan tài, bàn thờ của mẹ quỳ xuống. Rồi quỳ đó. Mọi người ai cũng ngạc nhiên. Cũng thấy thương nó vì cách xử sự của nó.

.................................................. .......

Ai thấu hiểu lòng tôi đau, quặn thắt vô cùng khi mất một người mẹ......! Ông trời ơi sao nỡ cướp đi niềm tin của con....! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binhboo