17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự Thạch lôi điện thoại ra gọi mãi không thấy trả lời. Loay hoay cả ba người vội vàng đi tìm Nhược Trân. Nói vậy nhưng chỉ có Tự Thạch là cuống quít. Ba người chia nhau đi, Tự Thạch và Mạc Đinh một đường, mình tiểu Triển một đường.

Tự Thạch thì hấp tấp lo lắng vì ông anh này từ bé rất nhát gan có khi giờ này đang ngồi đâu đó khóc lóc rồi cũng nên. Tiểu Triển thì ung dung lang thang, ngẫm nghĩ Nhược Trân to đầu vậy còn phải lo sao. Chắc không chết được đâu cứ từ từ ngắm cảnh chút đã chắc lát nữa cũng tự mò tới thôi.

Long dong hơn nửa ngày ba người trở về điểm hẹn vẫn chưa thấy Nhược Trân. Bây giờ hai tên tâm băng mới có chút mảy may lo lắng. Trời cũng gần tối mới hớt hả chạy vội tìm. Tiểu Triển thấy hơi có lỗi, dù sao lúc đấy không nên bỏ đi trước như vậy.

Nhược Trân sau khi bị bỏ rơi vẫn ngồi nghỉ một lúc. Cứ ngỡ Tiểu Triển sẽ quay lại nhưng đợi mãi vẫn không thấy đâu. Khi này Nhược Trân mới mò mẫm tự tìm đường đi. Xung quanh bốn bên cây là cây Nhược Trân bị mù đường cứ thế đi mãi mãi không biết đã đến chỗ nào. Càng lúc trời càng nắng gắt cậu bắt đầu sợ, thấy nơi này âm u đến phát khóc. Tiếng gió lay tiếng chim chóc bắt đầu văng vẳng, thân mình nhếch nhác Nhược Trân chỉ biết vừa chạy vừa khóc. Càng lúc càng hoảng loạn.

Chạy đến nơi nào đó rậm rạp ẩm ướt không có chút khí thông thoáng Nhược Trân bị trượt chân suýt ngã xuống cái hố sâu, may sao túm được cành cây bên cạnh. Cái hố vừa sâu vừa tối, bên dưới đầy tiếng sột soạt Cành cây mỗi lúc một trĩu xuống, giờ Nhược Trân không còn giám khóc nữa, giờ chỉ còn tuyệt vọng. Có lẽ sẽ phải chết ở nơi này, một nơi xa nhà không có ai bên cạnh. Bây giờ phải làm sao đây, bây giờ nên làm thế nào, tay mỗi lúc một run lên có lẽ máu không còn muốn lưu thông nữa. Cành cây như yếu dần, không biết thế nào nữa Nhược Trân cố bỏ balo trên lưng xuống cũng bớt nặng phần nào. Đồ trên người cũng cố gỡ xuống chỉ còn duy nhất một bộ quần áo mỏng.

Nhược Trân cố gắng, kéo chút sức lực bám vào trong bờ. Vừa vào Nhược Trân lại òa ra khóc, nằm ngửa ra đất mà thương cho số phận, sức bây giờ chắc cũng không còn để bước đi nữa. Đang cố nín Nhược Trân nghe tiếng điện thoại reo, bật dậy mò tìm. Xoay qua xoay lại, chỗ nào, ở chỗ nào. Đâu mất rồi, không thấy nữa, đi đâu rồi. Tìm, tìm, rồi chợt nhận ra nó đã cùng balo rơi xuống cái hố ấy.

Tiếng nhạc chuông cứ reo làm cậu càng sợ hãi, cố lê lết túm từng thân cây để bước đi. Cậu cứ đi mãi đi mãi với đôi chân mỏi nhừ, dạ dày trống rỗng cùng với đôi bàn tay đầy máu và vết xước. Vừa dùng sức chống cự, vừa gào thét. Từ nhỏ đến lớn đứt tay Nhược Trân cũng chỉ mới bị một lần thì làm sao mà chịu được cảnh này. Nó như là xuống địa ngục vậy.

Nhược Trân giờ coi như cái xác không hồn, môi nứt nẻ, mắt khô khốc không mở nổi, hai tay buông xuôi, cả thân dựa vào gốc cây, chân duỗi thẳng. Trời dường như sắp tối, Nhược Trân nhắm mắt ngủ cho quên đi cái cảnh kinh hoàng này.

Mạc Đinh và Tự Thạch đi mãi đi mãi, chân đã mỏi nhừ vẫn không tìm ra Nhược Trân. Tiểu Triển mỗi lúc một lo lắng, cứ thế vừa đi vừa hét tên Nhược Trân.

Đang đi Tiểu Triển va vào một thân cây thấy trên đó có thứ gì dính dính. Máu, là máu, chính là máu. Có lẽ đây là máu của Nhược Trân. Vừa men theo vết máu trên cây, tim Tiểu Triển vừa chạy loạn nhịp. Ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết ăn nói thế nào với Tự Thạch.

Đến một đoạn toàn bụi rậm và cây cổ thụ, Tiểu Triển thấy mất dấu máu, bắt đầu xoay quanh tìm kiếm. Cuốc chốc thấy có cành cây nhỏ ở bụi phía xa khẽ rung Tiểu Triển vội vã chạy lại. Một hình ảnh khó coi hiện trước mắt. Một người tả tơi nằm như chết, máu me khắp tay chân và quần áo. Tiểu Triển ngồi xuống lay lay.

"Này, này, tỉnh lại đi, tỉnh lại"

Nhược Trân từ từ mở mắt, không biết do đói và kiệt sức hay sao mà mình thấy ảo giác. Nhược Trân khẽ cười chỉ vào hình ảnh trước mắt

"Tại anh, tên đáng ghét. Tất cả là tại anh. Nếu không phải vì thích anh tôi đâu có đến mấy cái chỗ này tại...tại anh. Tên độc ác, bỏ rơi tôi...haha là tại anh"

Qua nụ cười nhạt Nhược Trân vừa chửi vừa rơi nước mắt mắt

" Tránh ra, đừng có lừa tôi, anh không phải thật. Tránh ra. Tôi sẽ chết ở đây"

Thấy Nhược Trân cư xử vậy, Tiểu Triển nhăn mày ôm lấy cơ thể yêu ớt đang làm nhảm nhấc bổng lên. Nhược Trân giật mình, mở to mắt, bỗng vỡ òa mà khóc. Nhược Trân không biết tại sao thấy Tiểu Triển lại khóc nữa, đây không phải ảo giác mà là thật, Nhược Trân ôm chặt lấy cổ và dụi đầu vào ngực Tiểu Triển khóc lóc mà trách móc

" Là anh thật sao, tên đáng ghét. Đồ xấu xa, sao anh bỏ mặc tôi đi như vậy, tôi sợ, tôi rất sợ,.. . Huhu "

Tiểu Triển mặt không lạnh không nóng,không biết nên biểu cảm như thế nào, vẫn ôm khư khư Nhược Trân trên tay trở về. Nhược Trân nói xong ngủ thiếp trong lồng ngực Tiểu Triển không hay. Tiểu Triển nhún mày nhìn thật rõ khuôn mặt này

"Xin lỗi "

Câu này không mấy dễ dàng để nói ra, cũng may Nhược Trân đã ngủ rồi không thì chốn mặt đi đâu cho hết nhọ.

Về đến điểm hẹn tiểu Triển đặt Nhược Trân xuống lấy áo khoác lên người cho Nhược Trân rồi mới gọi điện báo cho hai người kia. Nhận được tin Tự Thạch mới thấy lòng nhẹ nhõm.

Hai người trở về trời cũng đã tối. Giờ này mà xuống núi thì không thể được. Dù sao kế hoạch cũng là ở lại một đêm mà. Ba người lặng yên cắm lều để cho Nhược Trân tiếp tục ngủ. Có lẽ lần này Nhược Trân bị hoảng không ít.

Nhược Trân tỉnh dậy được Tự Thạch chăm sóc băng bó cho. Cũng không có gì nặng lắm chỉ là vài vết xước nhưng do cựa nhiều nên mới chảy nhiều máu thôi. Thế mà Nhược Trân cứ than như sắp chết đến nơi. Ăn cơm song cả bốn người ngồi dưới đống lửa trò chuyện, chơi bài, chơi kéo búa bao,ngắm trăng sao....vv. Không ai nhắc lại chuyện lúc sáng vì sợ Nhược Trân lại tiếp tục kêu than. Nhược Trân mà nhẽo nhẽo lại hết cả buổi.

Vui vẻ tới khuya cũng thấm mệt. Cả bốn chuẩn bị đi ngủ thì Tiểu Triển Khựng lại.

" Đồ dựng lều đâu. Không dựng lấy gì ngủ"

Tự Thạch và Mạc Đinh ngủ chung một lều, tiểu Triển và Nhược Trân mỗi người một lều riêng nên Tiểu Triển mới hỏi Nhược Trân như vậy. Nhược Trân bí xị

" Rơi xuống hố rồi"

Tự Thạch nhìn hai người

"Thì anh và Nhược Trân ngủ chung. Có sao đâu"

Tiểu Triển nhăn mặt không nói một lời nào đi vào lều. Tự Thạch thấy mặt Nhược Trân nghệt ra đành cười cười

" Cứ vào đi. Kệ anh ấy"

"Nhưng... "

" Không sao đâu mà. Vào đi'

Tự Thạch và Mạc Đinh xô Nhược Trân về phía lều, đá đá mày ám chỉ bảo Nhược Trân cứ xông pha đi, không sao hết. Lần này đi chơi là muốn tác hợp cho hai người mà. Sao không nhân cơ hội mà gắn bó chút dây mơ rễ má.

Nhược Trân mặt nửa vui nửa buồn. Đôi má đỏ lên vì mắc cỡ, rồi từ từ từng bước tiến lại lều. Bước một bước lại ngoái lại nhìn hai người kia, rồi cuối cùng cũng tiến vào trong.

Hai vợ chồng nhà này thấy Nhược Trân tiến vào vui vẻ đập tay nhau 'zê' ăn mừng. Rồi dắt tay nhau trở vào lều của mình.

Nhược Trân bước vào đỏ mặt không biết nói gì. Thấy Tiểu Triển nằm quay mặt sang một bên nhắm mắt ngủ Nhược Trân chỉ biết nằm xuống bên cạnh cũng quay lưng lại với Tiểu Triển. Tiểu Triển thấy Nhược Trân nằm xuống kéo gối lại chỗ mình

"Có một gối thôi, nằm đất đi"

Nhược Trân mặt nặng nhưng không giám nói gì. Dù sao mình cũng là người ở ké, không thèm chấp. Suy đi nghĩ lại thì cũng tại Tiểu Triển chứ, đáng lẽ cái gối ấy phải nhường cho mình. Mà thôi, mặc kệ.

Dù là đi tác hợp cho hai người kia nhưng Mạc Đinh vẫn mang theo đồ dùng. Cả hai cố hết sức để tiếng động lạ không quá lớn làm tác động đến Nhược Trân và Tiểu Triển nhưng có lẽ bên kia vẫn nghe thấy. Thật không biết ngại là gì mà. Hai vợ chồng nhà này thật quá đáng.

Sáng sớm, Tiểu Triển nhún mi mở mắt dậy. Dụi dụi nhìn xuống thấy người nặng nặng. Rõ là tối qua hai người nằm quay lưng lại với nhau mà. Đúng thế, sao giờ Nhược Trân lại gối đầu lên tay Tiểu Triển, đã vậy còn ôm Tiểu Triển mà ngủ ngon như lợn.

Tiểu Triển cố nâng tay, chân Nhược Trân khỏi người nhưng không nổi. Cũng không muốn đánh thức Nhược Trân vậy đành nằm ngủ tiếp.

---------+-+---------

#Biyi: hazzz. Muốn bỏ quá trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro