5. Bắt đầu chinh phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua hai ngày cậu không về nhà cũng không thấy cha cậu gọi tìm về. Chán chường trên giường của Mạc Đinh cậu ủ rũ. Hắn từ ngoài tiến vào gọi cậu dậy
" tỉnh rồi thì xuống nhà ăn sáng"

Cậu không thèm trả lời hắn nhưng nghĩ lại từ sáng hôm qua chỉ ăn có bắt cháo tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng, lại còn bị hắn bức... không nghĩ đến nữa. Nghe tiếng dạy dày " ọ...ọ..." kêu cậu mới từ từ ra khỏi chăn.

Hắn lấy quần áo cho cậu mặc " cũng vừa đấy chứ" hắn cười thành tiếng

Cậu thấy thân hình mình cũng được đấy chứ sao mặc quần áo của hắn ta như kiểu mặc đầm vậy vừa dài vừa rộng. Đang đói lại mệt nên cũng chẳng thèm đôi co với hắn. Cậu tính đứng dậy bước xuống giường thì chao đảo ngã, may hắn ở gần đó vội đỡ lấy cậu " không dậy được thì phải nói chứ''.

Thực sự thấy hắn rất đáng ghét nhưng cậu không còn cách nào khác. Hắn bế cậu vào nhà tắm giúp cậu vệ sinh rồi bế xuống dưới nhà ăn sáng. Cậu thấy hắn nhiệt tình cũng có chút mảy may động lòng nhưng vẫn im lặng.

Xuống đến nhà ăn, người giúp việc cùng những hầu cận bảo tiêu trong nhà có chút sửng sốt. Họ có biết cách đây một hôm Hà Mạc Đinh có đưa một người về nhà nhưng quá bất ngờ khi lần này lại là một nam nhân kèm theo đó là cậu ta còn được ở lại đến hôm nay. Mọi lần khi có chuyện khó chịu hắn sẽ tìm nữ nhân phát tiết mỗi lần phát tiết xong tất cả đều bị đuổi đi trong đêm. Quá kì lạ không chỉ vậy khi Tự Thạch ở trên phòng, hắn ta còn không cho ai tiến vào phòng dọn dẹp, hôm nay còn tự tay bế cậu ta xuống phòng ăn. Thật quả là khó hiểu. Cậu ta thật may mắn. Nhưng chắc cũng chịu đủ ha.

Hắn sai người làm toàn những món nhẹ cho cậu ăn. Thấy cậu ăn ngấu nghiến hắn chỉ biết ngồi cười nhìn cậu đắm đuối và không nói một lời. Hắn mê dáng vẻ này mất rồi sao nhìn cậu lại đáng yêu đến vậy.

Tự Thạch cứ thế ăn cũng chẳng thèm để ý đến những gì xung quanh chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi chẳng thiết nghĩ thêm gì nữa. Hắn cũng quả là chu đáo tiếp đãi cậu rất tốt nhưng cậu không biết nên làm gì nữa.

" tôi ăn song rồi" sau một hồi chiến đấu cậu cũng dừng lại lấy khăn lau miệng nhìn hắn nói.

" được rồi. Nghỉ một chút rồi tôi đưa cậu đi chơi " hắn vừa nói vừa rời khỏi bàn ăn đi lên phòng

Cậu cũng không quen biết ai ngoài hắn ở đây nên sau khi lấy đủ năng lượng cậu cũng lẽo đẽo theo hắn lên phòng. Nghe đến được đi chơi là cả người cậu tưng tửng hết cả lên bởi vì tính cậu thích được tự do bay nhảy mà. Lên thấy hắn đang dựa người lên sofa đợi cậu, cậu đắn đo không biết nên nói chuyện gì với hắn, nhưng vì được đi chơi cậu lại gần ngồi xuống cố mở lời trước " chúng ta sẽ đi đâu vậy "

" trước tiên mua cho cậu mấy bộ đồ. Sau đấy cậu muốn đi đâu tôi đưa cậu đi"

" hây. Thật sao. Vậy chúng ta sẽ đi công viên đi sở thú đến khu vui chơi...vv vân mây " cậu hí hửng như một đứa con nít.

Nghe thấy Tự Thạch nói từ "chúng ta" hắn không hiểu sao lại lọt tai quá vậy. Nghĩ thầm trong bụng ' đã chấp nhận mình rồi sao. Chắc chắn là vậy. Nhìn vui thế kia cơ mà' nhưng vẫn chưa chắc được
" cậu thích những nơi như vậy sao. Tôi không nghĩ cậu trẻ con vậy đâu"

"Không được sao" Tự Thạch xị mặt

" được. Được chứ"

Đang nghĩ đến vụ đi chơi nhưng Tự Thạch lại đắn đo một chút " sao anh tốt với tôi vậy"

Hắn ngồi sát lại cạnh cậu nhìn thẳng vào mắt cậu. Một chân quỳ trên ghế ở giữa hai bắp đùi cậu, tay chống lên chỗ để tay của ghế như hắn sắp đè lên cậu. Giờ cậu và hắn mặt cách mặt cũng chỉ có 1cm nữa là chạm vào nhau, hắn bật cười " tôi nói rồi mà. Tôi thích cậu"

Tự Thạch hai tay túm cổ áo hắn mặt nghiêng sang bên né tránh " anh đừng có đùa như vậy chứ "

" cậu có biết cậu rất đáng yêu không" hắn nâng cằm cậu quay mặt về phía hắn nhìn chằm chằm vào môi cậu.

Hắn thấp mình xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào. Cậu nhắm chặt hai mắt cố mím môi né tránh hắn. Đang khúc hay thì " cốc..cốc boss xe đã chuẩn bị xong"

Cậu được đà đẩy hắn ra đứng phắt dậy lau miệng " đi...đi chơi"

Hắn nhìn dáng vẻ ngố của cậu lúc này vẫn chỉ là rất buồn cười
_____________________

Trên đường đi cậu uất hận lẩm bẩm ' ông đây không bỏ nhà đi thì ngươi dám làm vậy với ta xác ngươi cũng không còn từ lâu rồi. Đồ biến thái, đáng ghét. Grừ. Đáng ghét đáng ghét '

Thấy vẻ mặt cậu kì lạ hắn lấy tay sờ lên trán cậu " thấy không khỏe sao"

Đang chửi hắn nên cậu bị hắn làm cho giật mình cười nhạt " ờ...hờ...hơ không... không sao. Trên xe nóng quá. Là nóng quá"

" giảm nhiệt độ điều hòa xuống"

" vâng boss"

Hắn quay sang cậu xoa lên mái tóc cậu " được rồi chứ"

" được được rồi "

Suốt buổi đi chơi với cậu hắn luôn làm theo ý cậu, cái gì cũng nghe lời cậu, cậu ở đâu hắn theo đó. Hắn chưa bao giờ cho thời gian của mình bị lãng phí lúc nào hắn cũng công việc công việc. Nhưng hôm nay nhờ có cậu, đi với cậu hắn mới có thời gian được vui vẻ như vậy bỏ qua hết mọi phiền lo bỏ qua hết những tính toán giấy tờ hợp đồng... Thường ngày hắn chỉ gặp khách hàng ở những nơi lầu cao sang trọng hay đến những quán bar uống rượu chứ có bao giờ hắn đi đến những nơi như vậy.

*Cha mẹ hắn mất từ rất sớm hắn ở với cậu mợ. Hắn chưa bao giờ nhận được tình thương sau khi cha mẹ mất vì tai nạn giao thông. Vì không có bố mẹ lại nghèo khó hắn bị người ta kinh rẻ xa lánh ghét bỏ nên hắn quyết định bỏ đi đến một nơi khác kiếm sống. Hắn luôn ghi sâu những thống khổ của bản thân đã phải trải qua trong tâm trí bởi vậy hắn không bao giờ ngừng làm việc. Vì vậy mà chỉ với đôi bàn tay trắng hắn đã trở thành một Hà Mạc Đinh mà ai cũng ngưỡng mộ.*

Tự Thạch không ngờ Mạc Đinh hắn ta cũng trẻ con không kém. Hai người đi cùng nhau mà cái gì hắn cũng đòi nghịch. Cậu còn phát hiện được hắn rất thích ăn đồ ngọt. Bây giờ cậu lại thấy mình như bảo mẫu dẫn hắn đi chơi. ' còn dám bảo mình trẻ con'

Sau khi đi mua quần áo cho Tự Thạch hai người tìm chỗ ăn trưa, tiếp đó đi xem một bộ phim rồi tới công viên vui chơi bắt đầu trở về thì đã 8h tối. Trên đường về khoảng cách của hai người cũng dần ngắn lại chỉ có nói chuyện xàm và cười đùa.

Hai người cứ mải đùa cùng nhau mà không biết Tiểu Triển bảo tiêu thân cận của Hà Mạc Đinh và tài xế của hắn Hải Long đang ngồi đá mày với nhau nhìn đôi tình nhân đang tỏa đầy mùi hường sau xe kia. Hai người họ lần đầu thấy boss vui đến như vậy nghĩ thấy Tự Thạch quả là lợi hại

______________________

Về tới nhà hắn sai người dọn cho cậu một phòng bên cạnh phòng hắn. Từ giờ hắn không ép buộc cậu, hắn muốn tự mình chứng minh tình cảm dành cho cậu, chinh phục cậu làm cậu tự nguyện yêu hắn ở bên hắn đến suốt đời này.

Sau khi ăn tối song hắn cùng cậu trở về phòng. Đến cửa phòng cậu bước vào nhưng chợt lại quay ra " ngủ ngon" rồi sập cửa chuồn đi ngủ

Hắn đứng ngẩn người một lúc. Cậu đúng là đáng ghét sao lại làm vậy với hắn, tim hắn giờ như muốn đi cấp cứu vậy. Hắn biết đây chỉ là một lời xã giao nhưng hắn...hắn vui quá. *Cảm giác như cấc mày được crush dạ với câc mày ý. Sung cmn sướng. Hí hí*
Hắn trằn trọc mãi vì cậu không ngủ được mà cậu không lo nghĩ gì hết ngủ say như chết

------------^_^--------------

Biyi: không biết có hợp khẩu vị của các thím không nữa 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro