11♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hôm Momo trở về Anh, nàng đã mời Sana đi ăn tối.
Hai người bạn cùng có chung tình yêu với một con người ngồi đối diện nhau, cả 2 đều 'mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười' nhưng chỉ có một người có được mũi tên của thần Erot. Momo nói với Sana:
-Mai mình bay rồi, không biết đến bao giờ mới gặp lại các cậu nữa. Cũng chẳng làm gì giúp các cậu được nên hy vọng là sau khi mình ra đi cậu và Dahyun sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Sana  bối rối và ngạc nhiên nhìn Momo:
-Sao cậu biết chuyện mình với Dahyun  mà tại sao cậu lại về Anh ?
-Mình đã nói chuyện với Dahyun  rồi. Cậu ấy yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến nỗi không thể cân đong đo đếm được. Mình ghen đấy!
-Mình cũng yêu Dahyun , tuy không thể nói trước điều gì nhưng giờ mình đã hiểu tại sao lúc trước cậu yêu cậu ấy. Dahyun  có trái tim nhân hậu và can đảm lạ kỳ. Trái tim ấy luôn đầy ắp tình yêu thương. Cậu ấy trong sáng như một đứa trẻ, trước mặt Dahyun  mình như nhìn thấy cả con người mình. Bên cạnh cậu ấy mình tìm thấy sự bình an và trân trọng.
Momo lặng đi vì những gì Sana  nói, Sana  phải yêu Dahyun  nhiều lắm mới có thể thấu hiểu cậu như vậy. Momo nói:
-Mình hiểu cậu, hiểu tâm lý cậu nhưng cái gì nếu có cơ hội mà không nắm lấy thì sẽ vụt mất đấy. Cậu cần có thời gian để suy nghĩ nhưng đừng lâu quá, hỏng việc.
Sana nhìn Momo, theo thời gian, nàng đã thay đổi quá rồi, sắc sảo hơn, chín chắn hơn. Nếu ngày xưa Momo  có một phần can đảm thế này thì có lẽ Sana  đã không có Dahyun.
-Mình biết, mình đã có một thời gian để làm quen cảm với giác mới. Tình yêu của những người cùng giới luôn nhiều trắc trở và gian truân nhưng bên Dahyun  mình sẽ được tiếp thêm nghị lực. Mình sẽ nói với cậu ấy.
-Chúc hai người hạnh phúc. Phải thật hạnh phúc nhé Sana!
Hai người con gái nhìn nhau, đôi mắt long lanh nước vì những cảm xúc.
Sana  định bụng sẽ nhắn cho Dahyun  đón mình vào tối mai nhưng đúng là 'phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí'.
Sana gọi mãi mà không được đến khi được thì cô mới biết là Dahyun  đang đi công tác ở Busan, phải chừng một tuần nữa mới về.
Sao mà trớ trêu thế không biết, vậy là Sana lại phải chờ thêm một tuần nữa, cô muốn nói điều quan trọng và thiêng liêng này trước mặt cậu chứ không phải qua tin nhắn. Sana  muốn dành cho Dahyun  một bất ngờ.
Trước hôm Dahyun  về hai ngày, Sana rủ Jihyo đi chơi tối. Không ngờ lại gặp Chaeyoung đang đi cùng bạn. Cô nàng nhìn thấy Sana và Jihyo  mồm lại như thia lia:
-Trời! Cơn gió nào đưa tôi gặp lại các cô bạn yêu dấu thế này ?
-Gớm! Nghe thấy gai gai thế nhỉ ? Cậu đi với ai thế, đừng có mồm mép nữa.
Chaeyoung thôi không đùa nữa bảo:
-Tớ đi với bạn ở toà báo thôi. Dahyun  về chưa Sana  ?
-Chưa! Tối thứ bảy này cơ.
-Ở nhà một mình đã thấy buồn chưa ?
Sana  gật đầu. Dahyun  nói tiếp:
-Cậu trả lời nhanh lên nếu không là nó nhận lời đi làm ở nơi khác vài năm đấy.
Sana  giật mình:
-Làm gì ? Làm ở đâu ?
-Ilsan! Thấy nó nói là chỗ bạn của trưởng phòng nó trong đó đang cần người.
-Vậy hả ?
Sana  như người mất hồn. Thế này thì phải nói ngay khi Dahyun về vậy, nếu trời không cho cơ hội thì cô sẽ tự tạo cơ hội cho mình, nhất định thế. Cô hỏi Chaeyoung :
-Cậu biết Dahyun  đi chuyến tàu mấy giờ về đây không ?
-Chuyến 9h tối, chắc phải gần 12h mới về đến nhà.
-Vậy hả ? Cảm ơn nhé!
Trong đầu cô nghĩ cô sẽ gặp Dahyun  ngay khi cậu về.
-------------
Dahyun mệt mỏi sau một chuyến công tác mà lịch làm việc dày đặc, không có thời gian nghỉ ngơi hay thăm thú đâu cả. Cậu chỉ tranh thủ mua được một ít đồ tặng Sana  và mẹ. Cậu định bụng mai sẽ gặp Sana và hỏi lại lần cuối cùng để còn có những quyết định khác.
Vừa tắm táp xong, đầu tóc còn chưa kịp khô đã nghe có tiếng chuông cửa, Dahyun lẩm nhẩm vì không hiểu sao giờ này còn có khách.
Dahyun  ra mở cửa tay vẫn còn xoa xoa cái khăn bông trên đầu. Cậu như không tin vào mắt mình, Sana đứng ở đó đẹp như một thiên thần, cậu bất động, chiếc khăn bông rơi xuống, Sana  cất giọng hỏi:
-Cậu về bao giờ, sao không nhắn cho tớ ?
Dahyun  đóng cửa, khẽ quay lại nhìn: 
-Tớ mới về, thấy muộn nên không dám gọi cậu. Tớ...
Không để cho Dahyun nói hết câu, Sana nhào tới, ôm lấy cổ cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn ngất ngây và Dahyun  ngất thật, Dahyun  đê mê trong cái hôn bất ngờ và ngọt ngào ấy. Cậu lắp bắp hỏi:
- Vậy là sao ?
-Vậy là em sẽ ở đây đêm nay, ngốc ạ!
Nói rồi Sana  lại ôm lấy cổ cậu, giọng lạc đi:
-Nhớ em không ?
-C..ó..ó ạ!
Thế rồi những yêu thương, nhớ nhung bị che đậy lại trong hai con tim giờ trào lên mãnh liệt, không một chút e dè dường như cả hai đã chuẩn bị cho giây phút này lâu lắm rồi.
Dahyun nhấc bổng Sana  đặt lên giường, đôi môi cậu run rẩy lần tìm bờ môi cô. Môi cô mềm và thơm như một trái dâu tây chín mọng, quấn chặt lấy môi Dahyun. Cậu hôn lên khắp khuôn mặt xinh đẹp mà cậu hằng ao ước có được. Rồi đôi môi tham lam của cậu lướt dọc cơ thể Sana , Dahyun cảm thấy tất cả những gì trên người cô đều mới lạ như một sự cám dỗ.
Dục vọng đang làm hai người không còn e dè gì nữa, Dahyun  cởi chiếc váy Sana  đang mặc, cơ thể ngọc ngà lộ ra dưới ánh đèn ngủ đầy mê hoặc. Cậu ngây người ngắm cô, Sana e thẹn, kéo đầu cậu xuống ngực mình. Dahyun  hít hà mùi cơ thể cô rồi cậu hôn lên ngực cô, hôn lên bầu ngực căng tròn như mời mọc của cô. Cô oằn mình trong những mơn trớn của Dahyun , Sana  kéo chiếc áo phông ra khỏi đầu Dahyun như một bản năng, Dahyun cũng cởi bỏ tất cả những thứ còn sót lại trên người mình và trên người cô.
Hai cơ thể trẻ trung giờ là của nhau, giờ thuộc về nhau. Dahyun  mạnh mẽ nhưng rất dịu dàng. Ngón tay cậu khéo léo như một nhạc công đang chơi những bản nhạc êm dịu một cách đầy trân trọng. Sana đê mê trong khoái cảm mà cậu mang đến. Khi cơn đê mê lên đến cực điểm, Dahyun  không còn biết gì nữa, chỉ còn chìm đắm trong những tiếng rên đứt quãng của cô:
- Hyun... đau em...đừng..đừng..dừng lại!
............
Khi những tia nắng bình minh mang ngày mới đến bên Sana, ánh nắng nghịch ngợm nhảy múa trên mặt cô, cô mới mở mắt ra.
Sana với tay lấy đồng hồ, đã 8h30 rồi. Đêm qua hai người mây mưa quá nên ngủ không biết trời đất là gì. Dahyun  đang rúc đầu vào ngực cô ngủ như một đứa trẻ, cô thấy Dahyun đáng yêu quá, không kìm lòng được cô cúi xuống thơm vài cái lên mái tóc mang mùi bạc hà của cậu.
Dahyun  cũng thức dậy, sau bao nhiêu năm vất vả, đoạn trường giờ cậu mới tìm thấy một nửa của đời mình.
Giờ Sana đã là của Dahyun, cậu sẽ không bao giờ làm cô phải đau lòng, cậu sẽ dành trọn tình yêu của mình cho cô.
Sana cũng vậy, cô thấy giờ mình đã là người của cậu, dù không được chấp nhận một cách hợp pháp nhưng cô đã dành cho cậu thứ quý giá nhất thì cô sẽ theo Dahyun  đến bất cứ đâu, miễn là nơi đó có cậu. Sana âu yếm hỏi cậu:
-Giờ cậu muốn tớ gọi cậu thế nào nhỉ ?
-Cậu thấy thế nào ?
-Thế gọi là lão công. 
-Haha! Thế tùy cậu thôi, lão công nghe hay đấy!
-Lão công ơi,Hyun ơi! Em đói lắm rồi!
-Em dậy trước đi!
-Không, Hyun dậy trước đi!
-Vậy mình cùng dậy nhé!
  Sana  ngượng ngùng vì hai đứa không một mảnh vải che thân, cô thấy cậu cứ ngắm mình đến nỗi mặt đơ ra lại càng đỏ mặt, cô vơ vội cái chăn mỏng quấn quanh từ ngực đến hông. Dahyun thấy thế càng khiêu gợi nên nhảy bổ xuống giường kéo tuột cái chăn của cô rồi cậu bế cô vào phòng tắm, những ngọt ngào của đêm qua chưa đủ và rồi Dahyun  và Sana  lại cháy hết mình trong ngọn lửa đam mê bất tận.
Dahyun  ôm siết Sana  trong vòng tay tựa như sợ cô sẽ vụt biến mất như một giấc mơ, cậu thầm thì:
-Dọn sang ở chung với Hyun nhé!
Sana  vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:
-Không! Để cho Hyun đi lại bao giờ tuột da bàn chân thì em về.
Cậu nài nỉ mãi cũng không được nên đành thôi nhưng cậu không dễ đầu hàng thế. Hàng ngày Dahyun cứ từ công ty về nhà Sana  rồi lại về nhà mình có hôm mệt ở lại nhà cô luôn, thấy việc đi lại bất tiện quá mà cậu lại không muốn dọn về nhà cô vì sợ bọn bạn nó chê 'chó nằm gậm chân' và sợ nhất là Jihyo  nghĩ Dahyun  đang lợi dụng cô nên cậu quyết tâm đón Sana sang ở chung.Dù nhà mình nhỏ hơn một chút nhưng cậu cũng đã mua lại được của bà chủ rồi, không phải trả tiền thuê nữa vả lại nó cũng tương đối đầy đủ.
Chiều một ngày chủ nhật, Dahyun  chạy ra kho hàng mượn anh đồng nghiệp con Hyundai 2 chỗ ngồi 18 chỗ nằm của anh. Cậu quyết định thôi thì cứ thử sắm vai đóng một bộ phim kiểu romantic của nước ngoài may đâu thành công.
Dahyun  lái chiếc xe với một bó hoa to để cạnh ghế lái. Đến sân chung cư nhà Sana , Dahyun  gọi điện thoại và bảo:
-Em dọn về với Hyun nha ?
-Bây giờ thì chưa, để sau nhé. - Sana vẫn không đồng ý.
-Em không thương Hyun à, ngày nào Hyun cũng vài lượt đi về thế rồi cũng đến thành bộ xương khô thôi.
-Thương chứ, thương thì vẫn có thưởng đấy thôi.
-Thôi mà, tóm lại là em có dọn về không ?
-Không! 
-Được rồi! Hyun sẽ đứng dưới sân nhà em gào to lên đến khi nào em chịu đồng ý thì thôi.
-Thách Hyun đấy!
Sana không biết Dahyun đang ở dưới nhà và cũng không nghĩ là cậu dám.
Nhưng Kim Dahyun này là ai chứ ?
Cậu dám nói là dám làm.
Sana đang ở tầng 6 thấy tiếng gọi vang động cả khu chung cư, giữa trưa tiếng hét càng lảnh lót. Cô sợ quá, vội vàng vớ lấy cái điện thoại, đứng ra ban công, tiếng gọi ' Sana  ơi' vẫn không dừng. Một vài người hiếu kỳ đã thò cổ ra ban công. Sana  nhấn số bảo cậu:
- Hyun đúng là điên thật! 5 phút nữa không có mặt trước cửa nhà em thì đừng có đón với rước gì cả...nhưng mà phải đi thang bộ đấy.
Dahyun  mừng quýnh lên, thang bộ thì thang bộ, vì cô, cậu sẵn sàng leo cả chín tầng mây mười tầng gió chứ sáu tầng cái tòa nhà kia chẳng có nghĩa lý gì. 
Dahyun  vụt chạy hai bậc cầu thang một cách đầy hứng khởi nhưng đến tầng thứ ba thì mệt phờ, thầm nghĩ bản thân ngốc quá, chả biết phân phối sức lực gì cả, cứ đi bậc một chắc nhanh hơn. 
Lên được tầng sáu, hai cái đầu gối Dahyun như muốn lỏng ra, Sana  thì khoanh tay đứng đợi cậu từ lúc nào, miệng cười thách thức. 
Vậy là Sana đồng ý dọn về cùng Dahyun , cậu vui vẻ thu dọn hành lý cùng cô. 
Bắt đầu từ tối nay Minatozaki Sana sẽ là bà chủ nhà của Kim Dahyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro