3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dahyun đã làm đủ mọi nghề.
Năm thứ nhất phát tờ rơi quảng cáo, tháng lương ít ỏi đầu tiên Dahyun  dành mua quà tặng mẹ hết. Bà cảm động lắm nhưng vẫn không quên mắng cậu hoang phí. Công việc nắng mưa dãi dầu mà lương tháng chẳng đủ ăn sáng, vậy là bỏ.
Năm thứ hai làm gia sư cho một đứa con gái học trung học năm hai nhưng suốt ngày hết bị ông chủ nhà lại đến cô con gái gạ gẫm đi bar.
Có lần đứa con gái bảo Dahyun :
- Dahyun dạy em học thế này mỗi buổi mama em trả nhiêu tiền ?
-Khoảng 20 nghìn won.
-Vậy em trả Dahyun  gấp 3 lần nhưng là để Dahyun  đi chơi với em nha ?
Choáng quá! Dahyun  xin nghỉ luôn.
Sau đó thì chuyển sang chạy bàn trong một nhà hàng cực kỳ sang trọng. Công việc đi đêm về hôm nhưng cái bực mình là ở chỗ khách hàng thuộc loại lắm tiền nhiều của nên coi nhân cách của người làm chẳng ra cái thá gì. Có lần Dahyun dẫn khách đến một cái bàn để ngồi, lão ta quay ra bảo Dahyun :
-Tao có tiền muốn ngồi đâu không được à ?
-Dạ nhưng bàn này đã có người đặt rồi ạ! - Dahyun vẫn lễ phép trả lời.
Lão ta sửng cồ tóm cổ áo Dahyun :
-Mày có tin tao có thể ngồi lên cổ mày mà ăn cơm được không ?
Chủ nhà hàng vội vã chạy ra xin lỗi khách và không quên quăng cho Dahyun  một cái nhìn cảnh cáo. Lão khách được thể hét:
-Quỳ xuống!
Dahyun  nhìn lão ta không hề sợ sệt, gạt đôi bàn tay dơ bẩn ra khỏi cổ áo mình. Dahyun quay bước vào trong và từ hôm đó Dahyun  cũng tạm biệt luôn cái nhà hàng này.
Bây giờ thì khá hơn rồi, Dahyun  trưng dụng chiếc xe điện cũ của cô cho mình từ năm thứ nhất để đi làm thêm. Dahyun  nhận giao hàng cho một công ty nước giải khát. Công việc này Dahyun  thấy phù hợp hơn cả nên làm dài hơi hơn.
Seoul toàn ngõ nhỏ mà thời buổi bây giờ kinh doanh là phải tận dụng mọi thị trường, bỏ mất phần nào coi như lỗ nên Công ty tuyển thêm một số giao hàng bằng xe máy, xe điện nếu không thế chắc không đến lượt Dahyun .
Dahyun  chăm chỉ lại có học thức nên được đồng nghiệp lẫn bạn bè quý mến. Trông Dahyun hơi cá tính nhưng họ cũng thấy không có vấn đề!
Trong nhóm của Dahyun  làm có 5 người, chị Kim là vợ anh Lee cũng là nhóm trưởng, còn lại là Dahyun , Jimin và Doojoon.
Mấy anh chị thường nói với cậu: "Bọn anh vì điều kiện không được học hành đến nơi đến chốn nay cả nhóm có mày học cao vì thế mày là niềm hy vọng của các anh chị đấy. Cố lên nhé nhóc!"
Nhờ làm việc chăm chỉ nên Dahyun  kiếm được kha khá. Ngoài việc đủ dùng để chi tiêu cho bản thân, cậu đã thuê được một căn hộ mới tầm 35m2, ở tầng 3 của một khu chung cư cũ. Với một người độc thân và hoàn cảnh như cậu thì căn hộ này quá ổn.
Căn hộ này là của hai mẹ con cô gái ở tầng 1. Họ ở không hết nên để lại cho cậu thuê với giá hữu nghị vì thấy 'Dahyun  hiền lành lại lễ phép' bà chủ nhà nói vậy. Còn cô con gái thì đang học trung học không biết có nghĩ như mẹ không nhưng cậu thấy cô bé hay cười với cậu lắm.
Dahyun  đã bỏ ra nguyên một ngày chủ nhật để dọn dẹp và trang trí lại, giờ đây trông nó rất tươm tất.
Thế rồi cái ngày định mệnh ấy đã đến.
Trong một lần đến giao hàng cho một gia đình, Dahyun  bấm chuông, trong nhà có tiếng một người phụ nữ trung niên:
-Ai đấy ?
-Dạ, cháu đến giao thùng nước ngọt mà gia đình đã đặt ạ. - Dahyun  hét to.
-Ờ cháu chờ tí nha. Con ơi, mở cửa giúp mẹ đi. -Bà gọi cô con gái.
Sau tiếng dạ, Dahyun thấy tiếng cạch cửa, cậu vội xuống xe tháo thùng hàng, lách qua khe cửa mà cô gái vừa mở. Sau khi cẩn thận đặt thùng hàng xuống đất, Dahyun  quay ra không quên chào chủ nhà:
-Chào bác, cháu đi đây.
Không thấy người phụ nữ trả lời, chắc bà còn đang bận trong bếp, hôm nay nhà này chắc có tiệc. Cô gái bước theo cậu ra để đóng cửa và khi cậu ngẩng lên chào cô gái, cậu sững sờ, không tin vào mắt mình, Sana  đang đứng đó cũng nhìn cậu trân trối.
Dahyun  gần như chết lặng, hai người bạn với quan điểm 'không đợi trời chung' sau gần 4 năm tình cờ gặp lại.
Định mệnh chăng ?
Sau những phút đứng tim, Dahyun  bối rối bước lên xe, vội vã lao đi như chạy trốn một điều gì đó. Cả hai không kịp không nói với nhau một lời nào.
Dahyun  đi khỏi rồi mà Sana vẫn chưa hoàn hồn.
Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày Dahyun  chuyển đi, Sana  không gặp lại Dahyun  một lần nào. 4 năm là khoảng thời gian đủ dài để Sana thay đổi và trưởng thành, đủ dài để cô nhận ra những gì mình làm với Dahyun  thật quá đáng.
Giờ đây gặp lại Dahyun , Sana  không tin vào mắt mình, một cô gái mảnh khảnh mà sức sống mãnh liệt đến lạ kỳ. Sẵn sàng từ bỏ cuộc sống an nhàn để được tự do sống theo đúng bản thân mình, kể cả phải nhọc nhằn còng lưng làm việc thế kia vẫn không đầu hàng.
Hỏi trong số những bạn trai của Sana đã có ai được như vậy chưa.
Bất giác Sana nghĩ đến người yêu hiện tại của mình.
Một cậu ấm thực thụ, học giỏi, cùng khóa nhưng không cùng lớp Sana . Sau khi chia tay cậu bạn thời trung học và là mối tình đầu của mình, Sana quen Donghae trong một lần sinh hoạt ngoại khóa của khối.
Lee Donghae tài hoa, lãng tử lại rất ga lăng nên rất được lòng các cô gái và Sana  cũng không ngoại lệ. Nhưng ngoài việc học ra Donghae không biết làm bất kì việc gì khác. Tiền đã có gia đình chu cấp, tính ra tiền tiêu vặt của Donghae bằng tiền lương người khác kiếm cả tháng. Donghae trẻ con quá, nhiều lúc Sana  và Donghae toàn cãi nhau những chuyện không đâu.
Rồi nghĩ đến Dahyun , Sana  thấy mình phải có một lời xin lỗi cậu, dù sao cũng đã là người lớn rồi vả lại Sana  cũng đã từng là lớp trưởng.
Còn Dahyun , sau khi bỏ đi cậu bối rối vô cùng, Sana đã biết được thân thế của Dahyun  thế nào cô ấy cũng đồn ầm lên cho mọi người biết cho mà xem.
Chậc!
Nhưng mà sợ gì mình có đi ăn cắp ăn trộm gì đâu mà lo, làm ăn đàng hoàng đấy nha.
Nghĩ vậy Dahyun  cho qua chuyện gặp Sana  và coi đó như một tai nạn nghề nghiệp mà thôi. Lần sau nếu thấy địa chỉ đó cậu sẽ nhờ Jimin giao hàng hộ, thế là xong.
Dahyun  về nhà sau một ngày mệt nhoài, quăng tấm thân lên giường chẳng buồn tắm giặt, ngủ cái đã, tối muộn dậy tắm và làm gói mỳ, vậy là ok rồi.
Sống độc thân thật cũng nhiều cái lợi.
Nh­ưng Dahyun  đâu biết rằng những ngày sau đó, Sana đã tìm gặp các bạn để hỏi về tung tích của cậu. Tuyệt nhiên không ai biết cậu ở đâu, chỉ có thể nhờ Tzuyu và Chaeyoung  như­ng hai đứa đó giờ đã chuyển nhà. Lúc trước vì thấy họ thân với Dahyun nên Sana  không xin số điện thoại giờ thấy thất cách quá.
Có đi tìm gặp mọi người thế này Sana  mới biết thêm nhiều điều về Dahyun .
Trong một lần ngồi uống nước và tán dóc với con bạn thân Park Jihyo , Sana  thăm dò hỏi Jihyo :
-Cậu còn nhớ Kim Dahyun  không ? Dahyun đồng...
-Đồng cái gì ? - Jihyo  gắt- Cậu nhẹ nhàng chút đi, gọi là Dahyun  thôi cũng được mà, ngày xư­a cũng tại cậu đó, cậu không chèn ép cậu ấy quá đáng thì chắc cậu ấy cũng không chuyển trường đâu.
-Này! Ăn nói hàm hồ vừa thôi, oan tớ đấy.
-Oan gì! Tớ nghe nói sau khi chuyển trường cậu ấy vất vả lắm, làm gì cũng làm miễn là ra tiền. Thế mà đỗ Đại học loại ­ưu đấy. Bái phục.
-Thế cậu có liên lạc gì với cậu ấy không ?
-Sao thế ? -Mặt Jihyo  đổi sắc nhìn Sana thăm dò.
-Này! Đừng điên! Tớ chỉ hỏi theo quán tính thôi.
-Liên lạc thì không như­ng có một lần tớ gặp lại Dahyun . Hôm đó tan làm trễ, trời lại mưa to dữ lắm. Tớ vội vàng đạp xe về nhà, rồi luýnh quýnh vì đụng phải mấy tên chẳng ra gì trêu chọc, nên tớ ngã ra đường, may mà không có xe ô tô đi qua. Mấy tên đó rú lên c­ười rồi vọt luôn. Đúng lúc đó có người đi tới, chở hàng như­ núi, như­ng vẫn dừng xe, loay hoay đỡ chiếc xe điện rồi đỡ tớ lên. Vừa ngẩng lên cảm ơn thì tớ nhận ra là Dahyun , mặt cậu ấy đỏ dừ, chắc thấy ngại. Cậu ấy chào tớ rồi đi liền, thấy tội quá. Tớ chỉ kịp nói với theo 'Liên lạc với mọi người Dahyun nhé!'. Cậu ta giơ ngón tay lên ra hiệu ok. Từ lúc đấy tớ không gặp cậu ấy nữa. Thế mới biết, đời chẳng biết thế nào, cứ tưởng 'không bình thường' như­ng còn tử tế hơn những người bình thường
Sana  im lặng nghe Jihyo  nói, lòng thấy nôn nao không yên. Trong lòng cô đau đáu một ngày gặp lại Dahyun .
Một lần khác, đang ngồi tám với mấy đứa bạn đại học ở quán coffee. Sana  thấy một đứa con gái đi đến gần mình, sau mấy giây định hình, Sana nhận ra đó là Miyeon , cái đứa ngày xưa học tệ nhất lớp và chỉ lo yêu đương mà không lo học. Nó gọi Sana  ra nói chuyện riêng, Sana  thấy lạ vì trước đây cô không mấy khi trò chuyện với người bạn này.
Miyeon  cất giọng hỏi:
-Cậu dạo này sao rồi ? Còn quen Tae Hyun không ?
-Mình ổn! Mình chia tay Tae Hyun khi vào năm nhất Đại học rồi.
-Vậy hả ? Thế cậu có còn nhớ Kim Dahyun không ?
-Tất nhiên!
-Cậu có biết liên lạc với Dahyun bằng cách nào không ?
-Mình không biết, cậu biết mình không quan tâm đến Dahyun  mà nên không có mối liên hệ nào với cậu ta cả. Thế cậu tìm Dahyun  có chuyện à ?
-Ừ, muốn gặp cậu ấy để cảm ơn vì chuyện của thằng bé nhà mình.
-Cậu có con rồi sao ? - Sana há hốc mồm ngạc nhiên.
-Ừ, tớ không đỗ đại học nên ở nhà lấy chồng luôn, tệ lắm Sana  à.
Rồi không đợi Sana  hỏi, Miyeon  cứ tuôn một tràng bộc bạch nỗi lòng.
-Mình lấy chồng sớm, chồng mình là con một ông chủ kinh doanh ô tô, đào hoa, giàu thì khỏi nói cậu cũng biết. Anh ta hơn tớ gần 10 tuổi nên rất từng trải. Cứ tưởng lấy chồng thế là sướng nhưng mình gần như sống trong địa ngục với lão chồng khủng khiếp ấy. Cuộc đời mình bị đầy đọa bởi thói trăng hoa và những trận đòn vũ phu của hắn ta. Lấy nhau ba năm thì đủ ngần ấy ngày mình sống trong cô đơn và buồn tủi. Cuối cùng trong một lần hắn đánh mình, mình không nhịn nữa cũng vác gậy phang hắn một cái và bế con về nhà mẹ.
-Thế hắn có trách nhiệm gì với mẹ con cậu không ?
Rít một hơi thuốc dài và thả những vòng khói vẻ bất cần, Miyeon  than:
-Trách nhiệm gì cái loại người ấy. Nó bỏ mình cũng chẳng nhìn gì đến con luôn. Hơn 1 tháng trước thằng bé bị viêm phổi, cấp cứu trong bệnh viện Thành phố, mình bấn quá, nghe bác sỹ bảo nộp viện phí gần năm trăm nghìn won mà muốn ngất. Lục túi trước túi sau được độ hơn hai trăm nghìn. Đúng lúc đó mình gặp Dahyun , cậu ất vào đón người nhà xuất viện, nhận ra mình, thấy mình mếu máo Dahyun  nghe mình kể qua thế là cậu ấy móc ví đưa mình toàn bộ số tiền cậu ấy có, thế mới đủ, không có cậu ấy mình chẳng biết lúc đó thế nào. Giờ đang muốn gặp lại để cảm ơn và trả tiền mà không biết cậu ấy ở đâu. Lúc đó bối rối quá cũng chả kịp hỏi số điện thoại.
-Vậy giờ cậu sống thế nào ?
-Mình kiếm được việc rồi, một chân bán hàng mỹ phẩm, lương tháng cũng ổn. Nếu cậu gặp được Dahyun  thì gọi mình nhé. Số điện thoại của mình đây. -Nói rồi Miyeon chìa tấm danh thiếp của mình cho Sana .
-Okay! Nếu gặp mình sẽ gọi cậu. Chúc cậu may mắn nhé!
-Thanks! Bye!
Miyeon  nói rồi quay về chỗ những người bạn của mình. Còn lại Sana  đang tự hỏi sao cậu ta tốt thế nhỉ, gặp chỉ thấy toàn người khen thôi. Sana  càng quyết tâm gặp lại cậu. Cô thấy mình nợ cậu một lời xin lỗi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro