5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả Dahyun  và Sana đều không muốn quan hệ của cả hai đi quá xa, họ sợ rằng sẽ không kiểm soát nổi chính bản thân mình vì thế họ không liên lạc với nhau sau đó nữa. Nhưng có một sự kiện xảy ra làm họ không chống lại được quy luật 'tất, lẽ, dĩ, ngẫu'.
...
Hôm đó, Jeongyeon  trưởng phòng gọi riêng Dahyun  vào nói chuyện, cậu nghĩ chắc là chuyện quan trọng.
-Em ngồi xuống đi. Chị có chuyện muốn trao đổi với em.
-Chuyện gì mà quan trọng thế chị ?
-Em sắp tốt nghiệp rồi phải không ?
-Dạ cũng còn 3 tháng nữa, em đang tính xin về thực tập ở Công ty mình, ý chị thế nào ạ ?
-Hợp lý thế còn ý tứ gì nữa. Về đây! -Rồi chị tiếp- Phó phòng bên chị sắp chuyển đến một chi nhánh mới, chị cần người thế vào vị trí đó. Chị đã làm việc với em một thời gian thấy tương đối ăn ý, em hiền lành, có năng lực lại trung thực nên muốn tiến cử em với Tổng giám đốc, em thấy sao ?
Dahyun  bất ngờ quá, chỉ lắp bắp:
-Em sợ em còn quá non, không đủ sức để đảm đương trọng trách đó.
-Non già gì, mà non thì mới ngon! Mà chị nói để em biết cũng còn phải qua một kỳ sát hạch của chính Tổng công ty đấy, không đơn giản đâu nhưng chị tin là em pass thôi. Một đòi hỏi khác là ứng viên phải có bằng tốt nghiệp Đại học nên cũng chưa phải vội vàng.
-Vâng, dù sao thì em cũng rất biết ơn chị.
-Thôi khỏi, khách sáo thế không hợp với tôi.
-Chị cho em hỏi một câu nhé ?
-Em có ba câu, cứ hỏi hết đi ?
-Tại sao chị tốt với em vậy ?
-À, lòng tốt mà cũng phải có lý do nữa sao, đùa chứ chị có một bí mật sau này sẽ cho em biết. Nhưng em phải hứa với chị là sẽ sống tốt, phải thật tốt.
-Điều đó thì chị hoàn toàn có thể tin tưởng em.
Dahyun về phòng làm việc mà không thể tập trung được, cuộc đời đã không quá bạc đãi cậu hay là cậu được thế này vì chính cậu đã phấn đấu không biết mệt mỏi để có nó. Dahyun  muốn gọi điện cho mẹ nhưng mẹ hiện không ở Hàn Quốc, rồi Dahyun  chỉ nghĩ đến Sana . Dahyun  cứ nhắn rồi lại xóa, nhắn rồi lại xóa, mãi một lúc sau cậu mới can đảm gửi đi một tin:
'Cậu dạo này thế nào ? Tối nay có rảnh không ?'
'Cậu lại muốn mời mình ăn mỳ tương đen à ? Trư­a nay ăn rồi, không ăn nữa đâu.'
Bên này đầu dây Sana trả lời mà lòng thấy xốn xang lạ kỳ khi nhận được tin nhắn của Dahyun.
'Không, lần này có thêm cả phần uống nữa, cậu đi với mình nha ?'
'Vụ gì đây ? Vụ gì đây ? Thôi được rồi, 6h30 mà không có mặt ở nhà mình thì coi như­ cậu có bữa tối một mình nha.'
Dahyun  s­ướng rụng tim, Sana  không hề khó chịu hay tỏ ra xa cách như­ cậu nghĩ. Dahyun sẽ cố giữ lấy Sana  như­ một ng­ười bạn.
Đúng 6h30 Dahyun  có mặt như đã hẹn, Sana  chỉ trễ có 10 phút thôi, dạo này đỡ chảnh rồi, Dahyun  thầm nghĩ.
Trông Sana  đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ pha đen, chiết eo, ôm sát lấy cơ thể, đôi chân trần nõn nà lộ ra dưới chiếc váy, cô đi giày cao gót hiệu PRADA. Dahyun  nhìn Sana không chớp mắt.
-Tắc đường! Tắc đường! - Sana  kêu toáng lên.
Dahyun  ngây ngô hỏi:
-Sao lại tắc đường ?
-Thì cậu cứ đứng ngây ra như thế thì tắc đường chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Dahyun quê quá, ú ớ vài tiếng rồi cho xe chạy.
-Cậu muốn ăn gì nào ?
-Này nhé! Cậu mời đấy!
-Thì mình tôn trọng ý kiến của cậu mà.
-Cho cậu chết giờ, có đủ tiền không mà hỏi quý cô kiểu ấy hả ?
-Thiếu gì, mình sắp giàu to rồi.
Dahyun  đưa Sana  đến một nhà hàng Âu gần đó, đồ ăn rất ngon. Dahyun  gọi cho mình một cá hồi nướng, Sana  thấy vậy bảo cậu:
-Mình muốn ăn cái của cậu.
-Cái của mình không ăn được đâu. Sao đòi sớm thế ?
Thấy vẻ mặt cậu rất gian tà, Sana hiểu ra đang bị Dahyun  trêu liền lườm một cái:
-Muốn ăn một mình không ?
-Không, nhưng cậu không ra khỏi cửa được đâu.
-Vì sao ?
-Vì cái của mình thật sự rất ngon. - Dahyun  vẫn chưa chịu tha.
Bữa ăn vì thế rất sôi nổi, họ đã gần nhau thêm một chút. Dahyun  kể cho Sana nghe chuyện công việc của mình và cả về chuyện mà buổi chiều chị Jeongyeon  nói với mình. Sana  chăm chú lắng nghe và động viên Dahyun  nên cố gắng.
Sana  thấy cậu rất chu đáo, còn hơn cả những thằng con trai mà cô đã từng gặp. Dahyun  cẩn thận lấy giấy che chắn phần ăn để dầu không bắn vào Sana , cậu dần dần miếng cá cho mỏng ra trên phiến đá nóng cho nhanh chín sau đó tưới bơ lên phần cá cho mềm ra và béo ngậy.
Ăn xong, Sana bảo muốn về luôn vì sáng mai có tiết học sớm. Dahyun  đưa Sana  về, thấy Sana không nói gì, cậu hỏi:
-Thế cậu định khi ra trường sẽ làm gì ?
-Bố tớ đã nhắm cho tớ một chân trong một tờ báo rồi, chắc sẽ làm ở đó thôi, cụ thể thế nào phải đợi tốt nghiệp đã.
-Ghê quá nhỉ, sau này mình cho mình gửi mấy cái marketing vào đó nha.
-Đúng là đầu óc kinh doanh sành sỏi, đã nghĩ ngay đến chuyện tiếp thị rồi.
-Cậu và Donghae bao giờ thì định làm đám cưới ?
-Oẹ! Gì mà sớm thế trời, thấy miyeon không, còn chưa chừa sao ?
-Mỗi người một cảnh, cứ bì thế thì nhà cái nó phá sản.
-Nghiêm túc nha, tớ chưa có ý định cưới, tớ yêu Donghae nhưng bọn tớ hay bất đồng quan điểm lắm. Cứ để một thời gian nữa xem thế nào đã.
-Yêu thì phải tìm cách khắc phục những nhược điểm của nhau thôi, chẳng có gì tròn trĩnh cả đâu, cậu cầu toàn quá coi chừng ế.
-Ế thì vác đồ sang ăn vạ cậu, lo gì.
Dahyun  thấy vui vui vì câu nói đùa của Sana .
Từ đó trở đi, Sana  và Dahyun  không còn quá giữ kẽ với nhau nữa, họ cởi mở hơn và thường xuyên giữ liên lạc với nhau.
Thời gian này Sana  đã bắt đầu có vai trò nhất định trong cuộc sống của Dahyun , Sana  cũng cho Dahyun  cơ hội được tiếp cận mình, được bước vào những mối quan hệ bạn bè của mình.
Dahyun  thường xuyên đến nhà Sana chơi và cảm nhận ban đầu của cậu là Sana  thật may mắn khi được sinh trưởng trong một gia đình như thế này.
Ông Minatozaki  là một giáo sư khảo cổ còn hai năm nữa thì về hưu, ông hiền lành, chân thực, tôn trọng con cái cũng như bạn bè của nó. Sở thích của ông là chơi cây cảnh, đồ cổ và đánh cờ tướng (mục này thì Dahyun  chiều được). Bà Minatozaki  là người phụ nữ đảm đang, trước từng công tác trong Sở lao động xã hội vì thế mà bà hiểu tâm lý người khác. Tính tình bà đôn hậu giống như mẹ Dahyun  vậy. Đến với gia đình Sana , Dahyun  như tìm thấy một gia đình của mình, tìm thấy một người cha mà cậu luôn khao khát có.
...
Tương lai là một khái niệm hoàn toàn mơ hồ và không thể định hình, nó không bao giờ là một đường thẳng hay sự sắp đặt trước, chỉ có ai can đảm và có niềm tin mới vòng vững vàng bước trên đó được.
Cả Dahyun  và Sana đang khát khao ngày ra trường để được thực hiện những giấc mơ mà mình hằng ấp ủ.
Rồi cái ngày ấy cũng đến.
Tốt nghiệp Đại học không như tốt nghiệp Trung học, không sôi nổi, không lưu bút, không bịn rịn và nhiều nước mắt như tốt nghiệp trung học. Nhưng nó là một sự khởi đầu hoàn toàn mới, đầy quan trọng, từ đây trở đi những con chim non sẽ được đưa vào cuộc đời, một thứ trường học mà mọi lý thuyết sẽ được thực hành và vận dụng triệt để.
Ngay sau khi tốt nghiệp, Jeongyeon  vẫn không quên lời, chị sắp đặt cho Dahyun  một cuộc gặp với Tổng giám đốc.
Dahyun  căng thẳng ra mặt, tối trước hôm phỏng vấn, Sana nhắn Dahyun :
'Qua nhà tớ nha, có cái này tặng cậu.'
Gặp Dahyun , Sana chìa ra một mảnh giấy màu hồng nhỏ và bảo đây là bảo bối, không được mở ra xem, chỉ được xem khi phỏng vấn nếu thấy bí. Dahyun  tò mò lắm nhưng nhớ lời cô dặn nên cũng không táy máy gì cả mà mở ví ra nhét ngay vào.
Sana  chìa bàn tay xinh đẹp trước mặt Dahyun :
-Chúc cậu thành công nhé! My hero!
Câu này là của cô Chủ nhiệm mà, nay Sana  nói lại làm cậu thấy nhớ lại những năm tháng học trò quá. Dahyun nhìn Sana , đôi mắt không chớp rồi cậu cũng chìa bàn tay cứng cáp của mình ra nhận lấy cái bắt tay ấm áp của cô. Sana  cứ để yên tay mình trong lòng bàn tay Dahyun  một lúc, lòng cô thấy xốn xang lạ kỳ.
Sáng hôm sau, Dahyun ăn mặc chỉnh tề, tác phong lịch sự tự tin đến buổi phỏng vấn. Ngồi đối diện cậu là một người đàn ông nước ngoài gọn gàng trong bộ comple màu sáng, tuổi chừng gần bằng bố cậu. Ông quan sát Dahyun như đang quan sát con mồi, còn cậu nhìn ông ta như đang thăm dò người đi săn. Ông cất giọng uy quyền hỏi:
- Kim Dahyun  cô đã làm việc trong công ty tôi bao lâu rồi ?
-Thưa ông cũng được chừng 2 năm rồi.
-Cô tốt nghiệp loại trung bình à ?
-Tôi tốt nghiệp trong số 15 sinh viên xuất sắc nhất của ngành.
Sự hài lòng thoáng qua trong đáy mắt người đàn ông thành đạt này.
-Nếu tôi không nhận cậu làm trong công ty tôi, cậu thấy sao ?
-Ông sẽ mất một chiến lược gia kinh doanh vào tay đối thủ của mình.
-Tự tin có vẻ là thế mạnh của cậu lúc này.
-Tự tin luôn là thế mạnh của tôi từ trước đến giờ.
Ông Tổng giám đốc đã thích lắm rồi nhưng ông vẫn bắn một phát đạn cuối cùng làm Dahyun  hơi choáng:
-Giờ cô hãy cho tôi biết tôi phải làm gì với thị trường hiện nay, chiến lược gia ?
Dahyun  thấy mồ hôi bắt đầu hơi ướt áo, để làm được điều này ngồi bình tĩnh còn mất cả tháng thế mà, rồi bỗng cậu nhớ ra mảnh giấy của Sana , cậu khéo léo mở nó ra, nhanh như cắt, chỉ thấy trên đó một chữ TÂM. Phải rồi, đầu Dahyun lóe sáng lên những câu nói:
-Theo tôi, ông vẫn cần phải duy trì mạng lưới bán hàng bằng xe điện, thị phần ở Hàn Quốc trong những nơi ngõ ngách là một thị trường tiềm ẩn, ông cần phải chú trọng việc quảng bá cho những sản phẩm của mình. Ông không nhất thiết phải dùng những cô người mẫu vì chi phí cao và hiệu quả chưa chắc đã được như mong muốn. Ông có thể dùng ngay những người trong công ty của chúng ta, quan trọng là nội dung quảng bá. Ngoài ra người Hàn Quốc là người châu Á có lối sống nhân văn và đề cao chữ tâm, ông phải chứng minh cho họ thấy những sản phẩm của mình an toàn và có lợi với người tiêu dùng. Đẩy mạnh khâu chăm sóc khách hàng, khâu mà các Doanh nghiệp Hàn Quốc tương đối yếu, chọn thời điểm thích hợp để tung sản phẩm ra. Làm được một số việc đó tôi tin chắc ông sẽ bước đầu thành công còn lại còn phải phụ thuộc chút ít vào yếu tố may rủi.
Gỡ cặp kính ra khỏi đôi mắt, ông Tổng giám đốc dụi dụi đôi mắt để giấu đi cảm xúc của mình.
Ông hài lòng và ông sẽ giữ con người này lại cho Công ty của mình. Nhưng ông không muốn cho cậu biết vội, đeo lại cặp kính, người đàn ông từng trải nói:
-Ok! Tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.
-Vâng! Hẹn sớm gặp lại ông. - Dahyun tự tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro