Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông ta vì sợ Băng tìm cách bỏ trốn nên mới dặn dò Phúc và hai vệ sĩ đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Băng.

Xem ra ông ta rất hiểu tính cách của Băng. Hiểu rằng Băng không phải là một cô gái không dễ bị khuất phục.

Có thể Băng chấp nhận làm mọi thứ vì Hoa, nhưng chỉ cần Hoa được tự do, Băng sẽ không ngại ngần gì mà đưa Hoa đi trốn cùng với mình.

Nhưng đáng tiếc, kế hoạch của Băng không thể thực hiện được vì ông ta đã đoán trước được hết mọi thứ.

Bây giờ Băng chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời ông ta về nhà trọ xếp hành lý, sau đó leo lên xe về nhà ông ta.

Về đến nhà trọ, Phúc không an phận chờ Băng dưới xe mà cùng với hai vệ sĩ dẫn cả hai lên tận căn phòng trọ rộng hơn mười mét vuông.

Tuy đây không phải là một căn phòng rộng dãi và sang trọng nhưng sạch sẽ và thoáng mát.

Căn phòng này là do một người bà con họ hàng xa của Hoa để lại cho cả hai thuê.

Vì là của người quen nên tiền thuê nhà không mất bao nhiêu, cả hai chỉ lo tiền sinh hoạt và tiền đóng học phí.

Do Băng là một cô gái lanh lợi, hoạt bát và thông minh nên kiếm việc làm cũng không khó lắm.

Gia đình của Hoa thuộc diện khá giả, nên về cơ bản Hoa không phải lo tiền sinh hoạt và tiền đóng học phí nhưng vì muốn đi theo Băng, nên Hoa cũng tập tành đi làm thêm và kiếm thêm thu nhập cho mình, tuy không nhiều nhưng Hoa rất vui.

Nay tự nhiên không còn được sống với người bạn thân, người chị em tốt của mình, Hoa khóc rấm rứt mãi.

Hoa lo sợ, hốt hoảng, cảm thấy hụt hẫng và cô đơn.

Hoa cảm tưởng mình như vừa đánh mất đi một viên ngọc quý.

Hoa thực lòng không muốn xa Băng, không muốn từ nay phải sống thủi thủi trong căn phòng thuê rộng hơn chục mét vuông này.

Hoa phải làm gì để quay trở về cuộc vui vẻ, tuy nghèo hèn nhưng lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười đây ?

Hoa khóc, khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Hoa khóc nhiều quá nên mắt đỏ hoe, mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.

Thấy Hoa khóc, mặc dù nhủ lòng là sẽ không khóc, mà phải mạnh mẽ động viên, an ủi và xoa dịu nỗi đau trong lòng Hoa, nhưng Băng không làm được.

Cuối cùng từng giọt nước mắt lăn dài trên má Băng.

Băng ôm chầm lấy Hoa, Băng nói qua làn nước mắt.

_Cậu…cậu đừng buồn, đừng lo lắng gì cả. Mình sẽ về thăm cậu hàng ngày. Chẳng phải chúng ta có điện thoại liên lạc là gì, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện và nhắn tin cho mình.

Hoa nói không nên lời.

_Mình biết là thế nhưng từ nay mình sẽ không được sống bên cạnh cậu nữa, không thể hàng ngày cùng cậu ăn cơm, cùng cậu làm mọi chuyện, cùng cậu chia sẻ một chiếc giường. Cậu nói đi làm sao mà mình không cảm thấy buồn, không cảm thấy hụt hẫng, cô đơn và sợ hãi.

Đẩy Hoa ra khỏi cơ thể, nắm lấy hai vai Hoa, Băng trấn an Hoa.

_Cậu đừng buồn, đừng khóc, đừng lo lắng, nếu cậu không muốn sống ở đây, cậu có thể dọn đến sống cùng mình. Thế nào, cậu có đồng ý không ?

Mặc dù được sống cùng Băng là ước nguyện và mong của Hoa nhưng chỉ cần nghĩ hàng ngày phải nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng, và ánh mắt đang sợ của ông ta thì dù Hoa có phải sống một mình ở đây và thỉnh thoảng được trông thấy Băng, được nói chuyện với Băng trên điện thoại còn hơn.

Hoa không muốn Băng phải khó xử, phải chịu sức ép của ông ta vì mình.

Chỉ cần nghe ông ta nói và sử dụng mình như một con tốt để ép Băng kết hôn, rồi làm theo lời ông ta nói, Hoa hận không thể giết chết chính mình.

Hoa đã đưa Băng vào hoàn khốn cùng và khổ sở thế này, Hoa làm sao có thể hại Băng hơn.

Cuộc sống chung với ông ta chưa chắc gì đã có hạnh phúc mà có khi Băng phải chịu nhiều đau khổ, mất mát, phải rơi lệ và phải chịu cảnh giam cầm.

Chỉ cần nghĩ đến những nỗi đau mà Băng sắp phải chịu, Hoa lại thấy lòng mình đau khói, nước mắt trên má Hoa không ngừng rơi xuống.

Hoa thương cô bạn thân của mình quá.

Hoa ước giá mà mình có thể mạnh mẽ, giá mà gia đình mình giàu có, Hoa đã có thể giúp được Băng rồi.

Nhưng đáng tiếc, ước mơ và giấc mộng của Hoa chỉ mãi là một giấc mộng, chỉ mãi là một ý nghĩ, chúng không thể nào thành hiện thực được.

Hoa đành phải để cho bạn mình đi, đành phải giương mắt đứng nhìn bạn mình bước vào một cuộc sống không đảm bảo được tương lai và hạnh phúc.

Hoa thấy mình hèn quá, nhu nhược quá.

Lẽ ra khi đứng trước mặt ông ta, Hoa phải mạnh mẽ yêu cầu ông ta phải mang lại cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp cho Băng, nhưng cho đến cuối cùng, Băng lại chính là người đứng ra bảo vệ và che chở cho Hoa.

Hoa không biết làm gì để giúp Băng, Hoa chỉ biết khóc, biết thể hiện tình cảm của mình bằng những giọt lệ trong suốt và bằng những cái ôm siết chặt đầy tình yêu thương.

Băng cảm động, dù Hoa và Băng không phải là chị em ruột nhưng họ còn tốt hơn cả chị em ruột.

Có được một người bạn tốt và chân thành như Hoa, Băng không hề hối hận vì những gì mà Băng đã làm và hy sinh vì Hoa.

Chỉ cần Hoa sống vui vẻ và an toàn, Băng nguyện làm tất cả.

Trên đời này, có mấy ai đối xử tốt và thực lòng với Băng.

Băng chỉ có hai nơi để đi và để về là cô nhi viện và căn nhà trọ.

Lau nước mắt trên má Hoa, Băng dịu dàng hỏi.

_Tại sao cậu không trả lời mình, thế nào cậu có muốn đi không ?

Hoa lắc đầu.

_Không ! Mình không muốn đi ! Mình sẽ ở đây chờ cậu, tuy chúng ta từ nay không được sống cùng nhau nữa nhưng chỉ cần cậu vui, mình vui, cậu cười, mình cười, cậu nhớ đến mình, mình nhớ đến cậu, chỉ cần trong trái tim chúng ta vẫn khắc ghi hình bóng của nhau, thì dù có xa cách bao nhiêu cũng không ngăn cản được tình cảm của chúng ta đúng không ?

Băng cười thật tươi, mặc dù lệ trên má vẫn không ngừng rơi xuống nhưng có được mấy câu nói này của Hoa, Băng có thể yên tâm dọn đi, có thể yên tâm không ưu phiền và tiếp tục con đường mà cả hai đã nguyện ước là cho dù khó khăn và gian khổ thế nào cũng sẽ cố gắng thực hiện bằng được.

Ôm lấy Hoa, Băng cảm động nói.

_Cảm ơn cậu. Mặc dù cha mẹ mình là người sinh ra mình, nhưng người hiểu mình duy nhất chỉ có một mình cậu.

_Mình cũng thế, người hiểu và yêu thương mình nhất cũng chỉ có một mình cậu.

Đứng ở bên ngoài cửa, Phúc lặng im đứng nhìn cả hai.

Phúc không ngờ được rằng hai cô gái nhỏ bé này lại sống có tình cảm và trọng nghĩa như thế.

Họ có thể hy sinh vì nhau, có thể vì người kia mà sống và phấn đấu.

Xem ra cánh mày râu vẫn còn phải học hỏi họ nhiều.

Quẹt nước mắt trên má, Hoa không khóc nữa mà đã cố gắng mỉm cười, cố gắng vui lên.

Hoa nghĩ hôm nay là ngày cưới của Băng, dù không có áo cưới, không có hoa, không có khách mời, không có người đến chúc mừng và chung vui, nhưng vẫn nên vui, nên cười, nên chúc mừng cô bạn thân, chúc cho Băng được hạnh phúc và có thể tìm được tình yêu thật sự của mình khi sống với ông ta.

Hoa hy vọng ông ta sẽ trân trọng, bảo vệ, che chở và nâng niu Băng như một người phụ nữ quan trọng của cuộc đời mình.

Băng đã chịu quá nhiều đau khổ và mất mát rồi, Băng xứng đáng được hưởng hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cõi