Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi đợi ông ta trên xe ô tô, Băng buồn chán không nói một câu với Phúc.

Mặc bộ váy này khiến Băng vừa bực mình, vừa cảm thấy không quen, lại vừa cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt ai.

Tất cả cũng tại ông chồng lạnh lùng và cao ngạo của Băng ép Băng phải làm những việc mà Băng không muốn.

Chống tay lên cằm, mắt nhìn ra bên vệ đường, đầu bốc khói vì giận, mắt mở trừng trừng nhìn cây phượng không chớp mắt.

Băng đang trút hết mọi tức giận và bực mình lên cái cây tội nghiệp, bằng cách ban cho nó những ánh mắt giết người của mình.

Một lúc sau từ trong cửa hàng Á Âu, ông ta ung dung và thong dong bước về phía xe ô tô.

Phúc nhanh chóng làm bổn phận của mình.

Băng mải ngắm cây phượng bên đường một cách say mê đến nỗi không hay không biết là ông ta đã trèo lên xe và đang ngồi bên cạnh mình.

Đến khi chiếc xe chuyển bánh, Băng cũng vẫn chìm vào trong suy nghĩ mông lung.

Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng nên không lên tiếng hỏi Băng.

Nhưng tự dưng thấy cô vợ hôm nay đột nhiên đổi tính, nên đành phải lên tiếng hỏi.

_Cô đang nghĩ gì thế ?

Không có tiếng trả lời.

Băng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi suy tư của mình.

Ông ta bắt đầu quan sát khuôn mặt đang chìm trong mộng tưởng của Băng.

Một lần nữa, ông ta lại ngây người ra để ngắm Băng.

Một vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và thuần khiết. Vẻ đẹp này không thể dùng những từ thô thiển của nhân gian để miêu tả.

Tuy không thể ví Băng là tiên nữ, là mỹ nhân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ để một con người lạnh lùng và vô cảm như ông ta phải rung động, phải si mê và phải từ bỏ đi tính cách cao ngạo của mình.

Ông ta nói là ông ta không muốn yêu, nhưng hình như càng trốn tránh, lại càng dễ dàng rơi vào bẫy tình hơn.

Băng ngước mắt lên nhìn ông ta.

Khi ánh mắt Băng và ánh mắt ông ta giao hòa với nhau.

Xung quanh họ có một tiếng sét xẹt ngang qua.

Mặt Băng đỏ bừng, trái tim đập thật nhanh, mắt bối rối vội cụp ngay xuống, đôi môi mọng đỏ vội mím chặt lại.

Không dám nhìn ông ta thêm cái nào nữa, Băng quay mặt đi.

Biểu hiện nửa tỉnh nửa say của Băng đã thu hút ánh mắt của ông ta.

Ông ta tham lam muốn được chiêm nghiễm khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng, muốn đắm chìm vào trong ánh mắt long lanh trong sáng như nước trong hồ vào mùa thu của Băng.

Bàn tay ông ta đổ mồ hôi vì phải cố kiềm chế không dám đụng vào người Băng.

Ngay lúc này ông ta muốn chạm vào tóc Băng, muốn vuốt ve từng sợi tóc suôn mềm, muốn vuốt ve hai gò má mịn màng và trắng hồng của Băng.

Ông ta còn tham lam muốn hôn Băng.

Hốt hoảng, sợ hãi, ông ta không dám nhìn Băng thêm cái nào nữa.

Ông ta bắt đầu không điều khiển được chính mình.

Ông ta nhận ra sai lầm của bản thân khi bắt Băng phải thay đổi.

Trong bộ váy xanh dương ôm sát người, mái tóc, khuôn mặt hoàn hảo, trước kia ông ta đã có tình cảm với Băng, nay Băng biến thành một mỹ nhân, trái tim ông ta theo đó cũng đập lên những nhịp điệu rộn ràng, ngay cả ánh mắt cũng si mê và tham luyến nhìn Băng.

Băng đã phải cố nén giận từ chiều đến giờ, ông ta không biết điều nói vài câu, ông ta còn im lặng nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu khiến Băng điên lên.

_Ông muốn gì ?

Băng khiêu khích hỏi.

_Tôi không muốn gì cả.

_Có thật là ông không muốn gì ?

Cô vợ trẻ con bắt đầu chất vấn.

_Đúng. Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao ?

Băng nghiến chặt răng.

_Ông bắt tôi làm những việc mà tôi không thích, ông chỉ nói được thế thôi à ?

Miệng ông ta nhếch lên.

_Cô muốn tôi xin lỗi cô ?

_Không cần.

Ông ta nhìn thẳng vào mặt Băng.

_Nếu không muốn tôi xin lỗi cô, cô muốn tôi làm gì ?

Băng đón nhận ánh mắt đáng sợ của ông ta.

_Ông sẽ xin lỗi tôi khi tôi yêu cầu sao ?

_Không.

Ông ta trả lời mà không cần suy nghĩ đến lấy một giây.

Băng cười nhạt.

_Nếu đã biết là mình không thể, tại sao ông lại hỏi tôi một câu kì cục như thế ?

Miệng lưỡi của Băng càng ngày càng lợi hại.

Dám cãi lý và cãi tay đôi với ông ta, xem ra trong mắt Băng, ông ta đích thực là một ông chồng không có trọng lượng.

Trước khi nổi điên lên, ông ta phải tự an ủi bản thân là không nên chấp trẻ con nếu không có bao nhiêu phong ba bão táp, ông ta đều trút hết lên đầu Băng.

Không muốn cãi nhau với trẻ con, ông ta chọn cách nhắm mắt dưỡng thần, chọn cách im lặng là vàng.

Băng là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, đột nhiên thấy người lớn lờ mình đi, thấy ông ta không nói chuyện với mình nữa, Băng nhất quyết phải tìm cách cho ông ta mở miệng và chịu nói chuyện với mình.

Để túi sách sang một bên, Băng ngồi nhích lại gần ông ta, miệng dịu dàng gọi.

_Hoàng Trọng Quân !

Ông ta giật thót, trái tim lỡ mất hai nhịp, lòng lại lầm rầm kêu khổ.

Cô vợ trẻ con lại sắp biến thành yêu nữ.

Ông ta im lặng không đáp.

Băng không cho thế là buồn, là chản nản mà ngược lại chính sự im lặng và lạnh lùng của ông ta đã khiến Băng càng quyết tâm trêu đùa ông ta hơn.Băng vuốt ve má ông ta, đầu dựa lên vai ông ta, miệng cười thầm.

"Hoàng Trọng Quân ! Ông tưởng là ông có thể bình yên mà nghỉ ngơi hả ?"

"Nếu tôi mà không phá được ông, không quậy cho phát điên lên, không trả được mối hận này, tôi thề sẽ không làm người"

"Quân tử có thú tất phải báo, có ân tất phải trả. Ông là kẻ thù của tôi, nếu để cho ông sống yên, thì còn gì là thiên lý nữa"

Lòng đã quyết, chí đã bền, Băng quyết tâm hành động.

Ngồi lên lòng ông ta, tay bấu vào cổ ông ta, môi gần như chạm vào môi ông ta, Băng cười càng lúc càng tươi.

Đầu tiên, Băng hung hăng ôm siết lấy ông ta, Băng muốn nghiền ông ta thành cám.

Biết rằng cơ thể mình quá nhỏ bé, nên không thể nghiền nát được ông ta, Băng chuyển sang kế hoạch khác.

Mắt nhìn vào khuôn mặt đang giả vờ say ngủ của ông ta. Cái đầu linh hoạt và nghịch ngợm của Băng không ngừng tính toán, không ngừng bày mưu tính kế.

Cuối cùng, Băng áp môi mình vào môi ông ta.

"Tên kia ! Để xem khi ngươi giả vờ ngủ, ta chiếm tiện nghi của ngươi trước xem người còn hung hăng mà tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nữa không ?"

Môi Băng vừa chạm vào môi ông ta, ông ta run lên một cái.

Thật lạ, dù gặp phải bất cứ tình huống nào ông ta cũng không rùng mình, cũng không lo sợ, cũng không cảm thấy bối rối đến mất cả phương hướng, thế mà nay chỉ một cái chạm nhẹ vào môi của Băng, ông ta đã run lên rồi.

Cơ thể ông ta bắt đầu thả lỏng, ngay cả trái tim cũng không điều khiển được nhịp đập của mình.

Nụ cười trên môi Băng càng ngày càng mở rộng.

Thay vì dùng những lời lẽ bất bình và tức giận để chọc tức ông ta, Băng lại khôn ngoan dùng mĩ nhân kế với ông ta.

Băng sờ má ông ta, vuốt ve mắt, mũi, và lùa vào tóc ông ta, miệng thì thầm vào tai ông ta.

_Sao anh không nói gì ?

Ông ta nuốt nước bọt, lòng kêu khổ.

Trước đây, dù con gái có cởi đồ trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối cũng không biến sắc, không có cảm giác gì.

Tại sao cô vợ trẻ con chỉ cần động chạm vào người, thì thầm nói chuyện, và cười rất ngây thơ, ông ta đã không chịu đựng được nữa rồi ?

Ông ta có cảm giác mình đang ngồi bên cạnh một cái lò lửa.

Ngay lúc này ông ta muốn ôm chặt lấy Băng, hôn Băng, và chiếm lấy Băng.

Băng không biết rằng ông ta càng lúc càng không thể không chế được dục vọng của bản thân, Băng vẫn cứ vô tư nghịch và trêu đùa ông ta.

Băng giống như một đứa trẻ con đang thể hiện tình cảm của mình bằng cách hôn lên khắp mặt ông ta, năm ngón tay nhỏ bé đang nghịch mái tóc đen mượt của ông ta.

Cúi xuống khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của ông ta, ngón trỏ của Băng quét nhẹ lên môi ông ta.

Băng dùng răng cắn nhẹ vào môi ông ta.

Mặt ông ta đỏ dần lên, điều buồn cười là ông ta không còn dũng khí để cho Băng muốn làm gì thì làm nữa mà nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Trừng mắt nhìn Băng, giọng khàn khàn, ông ta quát nhỏ.

_Ngồi yên đi !

Nếu để ý kĩ sẽ thấy, ông ta không còn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nữa, mà thực sự đã bị cô tình nhân nhỏ bé làm cho phát điên và phát cuồng lên rồi.

Băng cười khì khì, Băng không coi mấy lời nói hung hăng và hàm chứa đe dọa của ông ta vào đâu.

Băng tiếp tục trò chơi của mình.

Ôm lấy khuôn mặt ông ta, Băng bắt ông ta phải nhìn vào mặt mình.

Mắt Băng nheo lại đầy tinh nghịch, khuôn mặt đỏ bừng e lệ, dáng vẻ mười phần rung động lòng người và mê say.

Ông ta ngẩn ngơ nhìn.

Xong !

Lúc này ông ta đã thực sự bị con yêu nữ quyến rũ, bị làm cho mê loạn.

Băng áp môi mình vào môi ông ta.

Không biết Băng lấy đâu ra nhiều dũng khí và gan dạ như thế.

Băng không cần biết là mọi người có cảm giác gì, sẽ đánh giá mình ra sao ?

Băng chỉ cần biết là phải tìm đủ mọi cách để quyến rũ ông chồng lạnh lùng và vô cảm này.

Khi nhìn vào mắt ông ta Băng cảm nhận được nỗi đau, cảm nhận được sự cô đơn và buồn chán của ông ta.

Băng muốn làm một làm một ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho tâm hồn lạnh giá và cô đơn của ông ta.

Mặc dù không hiểu thế nào là hôn, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng khi hôn ông ta, con tim, cơ thể của Băng đã hướng dẫn Băng làm điều đó.

Lúc đó ông ta mặc Băng muốn làm gì thì làm, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, vòng tay của ông ta đã ôm siết lấy eo Băng, ông ta còn hôn Băng cuồng nhiệt hơn cả Băng.

Ngay sau khi cảm nhận được không khí xung quanh mình bị cướp mất, cảm nhận đôi môi mình đang bị ông ta hôn như muốn nuốt mình vào bụng, Băng hốt hoảng vội đẩy ông ta ra.

Nhưng Băng không còn đường lui nữa rồi, chính Băng là người khơi mào trước, nên ông ta bắt Băng phải chịu trách nhiệm cho những gì mà Băng đã gây ra.

Thấy ông ta không chịu buông mình ra, mà càng lúc ông ta càng hôn mình cuồng nhiệt hơn.

Băng nhất định không chịu thua, Băng cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta.

Cứ như thế cả hai không biết hôn nhau bao lâu, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, hôn đến nỗi không còn kiềm chế được những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng mình.

Ông ta là một con người giỏi kiềm chế và làm chủ hoàn cảnh của mình như thế, có thể điều khiển được bản thân trước bất cứ tình huống nào, nay lại bị thua bởi một cô vợ trẻ con vốn không hiểu ái tình là gì.

Đến lúc ông ta buông Băng ra, Băng dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình trong ngực áo của ông ta, môi Băng đã sưng đỏ vì ông ta hôn cuồng nhiệt quá.

Cả hai im lặng lắng nghe nhịp đập rộn ràng trong trái tim của nhau.

Không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng phá tan đi không khí ngọt ngào và hoan ái mà cả hai vừa mới tạo ra.

Từ xa, ngôi biệt thự của ông ta thấp thoáng sau hàng cây.

Băng ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và bối rối, mặt Băng vẫn đỏ bừng, sắc hồng trên má làm cho Băng càng thêm phần kiều diễm và quyến rũ.

Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ làm cho ông ta đông cứng.

Ông ta không còn là chính mình nữa, đã được nếm mùi vị của ái tình, nếu bảo ông ta quên đi làm sao ông ta có thể quên được, còn nếu bảo ông ta cố kìm nén, ông ta liệu có làm được không khi cô vợ trẻ con thỉnh thoảng lại thích biến thành một yêu nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cõi