Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ bố mẹ mình đang vui vẻ nói cười bên cạnh, ông ta quay người bỏ đi.

_Chờ đã ! Con định đi đâu thế ?

Bà Hoàng vội hỏi.

Ông ta đi mà không thèm quay đầu lại.

Bà Hoàng tuy tính cách trẻ con, nhưng là người rất nhạy cảm và tinh tế, chỉ cần quan sát vẻ mặt và biểu hiện khác lạ của thằng con trai, bà có thể đoán ra được tâm sự u uất và đau khổ trong lòng ông ta.

_Nó đã gặp phải chuyện gì đúng không ?

Bà nhìn thằng con trai cả bằng ánh mắt tò mò.

Trọng Tuấn cười khổ.

_Mẹ cũng biết tính cách của cậu ấy rồi, một khi cậu ấy không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích.

_Có thể chuyện này liên quan đến cô gái đó.

Mộ Hương suy đoán.

_Cô gái nào ?

Bà Hoàng sáng mắt hỏi.

Chỉ cần biết thằng con trai út chịu đi bước nữa, chịu lập gia đình và yêu người khác thì dù có là bất kì ai, bà cũng chấp nhận.

_Là em gái của Lã Thu Nguyệt.

_Thật sao ?

Bà Hoàng kích động kêu lên.

_Tại sao mẹ không nghe nó nói gì ? Có phải thằng Quân đã yêu con bé đó rồi đúng không ?

_Con cũng không biết nữa, nhưng hai người đó đã đi đăng kí kết hôn.

Bà Hoàng và ông Hoàng ngơ ngác nhìn nhau.

Sau hai giây nụ cười vui sướng và trẻ con của họ xuất hiện rạng rỡ ở trên môi.

Bà lập tức kéo ông Hoàng đi thật nhanh theo ông ta. Bà muốn hỏi cho rõ ngọn nghành.

Vậy là tâm nguyện của hai ông bà đã thành hiện thực.

Tuy chưa từng gặp em gái của Lã Thu Nguyệt, nhưng ông bà tin rằng, chắc chắn cô gái đó cũng xinh đẹp và dịu dàng giống như chị gái.

Tuy không thật sự thích một cô con dâu liễu yếu đào tơ nhưng chỉ cần thằng con trai yêu và muốn lấy làm vợ, ông bà mừng còn chưa kịp, ông bà làm gì còn tâm trí và hơi sức đâu để phản đối và nói có đồng ý hay không ?

Mà dù có nói cũng vô ích, vì ông ta không phải là một thằng con trai dễ bảo và nghe lời.

Mọi chuyện lớn nhỏ, ông ta đều tự quyết định và tự tìm ra cách để giải quyết.

Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta đã thể hiện là một đứa con độc lập và có chí hướng lớn.

Hai nữa, bố mẹ của ông ta lại là người hay ỉ nại, hay có tính cách bỏ của chạy lấy người nên họ càng thấy anh em ông ta tự lập, họ càng vui sướng.

Bố mẹ ông ta là một tiểu hài nhi nên chỉ thích vui chơi, và làm những việc mà cả hai thích.

Kinh doanh, làm chủ một tập đoàn lớn khiến cho họ buồn chán và ngán ngẩm.

Họ thích dành mấy tháng, thậm chí là mấy năm để đào mộ và nghiên cứu những dấu tích của những thời đại xa xưa, hơn là đi bằng xe ô tô, ăn ngon mặc đẹp, ngủ trong một căn nhà sang trọng và đắt tiền.

Có bố mẹ kì lạ như thế, nên cũng phải có một đứa con trai kì lạ như ông ta mới xứng.

Ngồi trong xe, ông ta im lặng không nói gì, dáng vẻ suy tư và mệt mỏi.

Ông ta đang tự đặt ra hàng trăm hàng nghìn câu hỏi.

Ông ta muốn biết giờ này Băng đang ở đâu, đang làm gì ?

Có đúng là Băng vẫn đang ở Việt nam hay là Băng đã bay ra nước ngoài rồi ?

Nhớ lại hình dáng một cô gái mà ông ta bất chợt nhìn thấy lúc nãy, ông ta có linh cảm người con gái đó là Băng.

Lúc đó trái tim ông ta đã đập dữ dội trong lồng ngực, thậm chí niềm tin của ông ta còn mãnh liệt đến nỗi suýt chút nữa ông ta đã hét gọi tên Băng thật to.

Lẽ ra lúc đó, ông ta nên gọi, nên hét tên Băng.

Nếu ông ta làm thế, biết đâu Băng đã quay đầu lại nhìn ông ta, đã chấp nhận nghe lời cầu xin của ông ta, rồi cùng ông ta quay về, cả hai sẽ làm lại từ đầu và sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng đó là chỉ là câu truyện cổ tích, còn đời sống thực sự đâu có dễ dàng và suôn sẻ như thế.

Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, ông ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỉ cần nghĩ đến hình bóng của cô gái ấy, trái tim ông ta như có ai đang xé đang cào, lòng quặn thắt vì đau, vì buồn khổ.

_Có chuyện gì đúng không con ?

Ngồi bên cạnh, bà Hoàng quan tâm hỏi.

_Không có gì cả.

Ông ta lạnh lùng trả lời.

Bà Hoàng cầm lấy tay ông ta, bà mỉm cười.

_Con đừng dấu mẹ. Tuy rằng mẹ biết tính của con hay lạnh lùng, vô cảm lại ít nói, nhưng biểu hiện này của con giống hệt một người thất tình và cô đơn. Nếu có chuyện gì, con cứ nói, mẹ sẽ chăm chú lắng nghe và cho con lời khuyên.

Ông ta nhìn người mẹ trẻ con và dễ thương của mình.

Tính cách của bà cũng giống hệt như tính cách của Băng.

Nếu ông ta lấy Băng, cũng không khác gì bố mẹ của ông ta .

Bất giác, ông ta xìu xuống, cơ thể cứng đờ từ từ thả lỏng, lòng bàn tay đượm mồ hôi.

_Con đã lấy vợ.

Ông ta thông báo.

_Mẹ đã biết.

Ông ta cau mày nhìn bà Hoàng.

Sau khi nghĩ kĩ, biết thế nào chuyện này cũng là do Lý Mộ Hương nói nên không còn thắc mắc nữa.

_Mẹ cũng biết cô ấy là em gái của Lã Thu Nguyệt ?

_Mẹ biết.

Bà Hoàng vừa cười vừa trả lời.

Hình như bà đang chờ ông ta nói tiếp. Xem ra, bà cũng là một bà mẹ rất kiên nhẫn và biết lắng nghe.

_Mẹ còn biết gì nữa không ?

Lần này ông ta không kể tiếp, mà hỏi ngược lại bà Hoàng.Đây là kiểu nói chuyện quen thuộc của ông ta.

Ông ta không bao giờ nói chuyện với người khác quá mười câu, ông ta chỉ nói vài câu đơn giản, còn đâu luôn đặt câu hỏi cho người khác tự trả lời.

Biết tính của thằng con trai, nên bà Hoàng nói luôn.

_Mẹ biết con và cô ấy chỉ đi đăng kí kết hôn.

_Đúng.

Ông ta gật đầu xác nhận.

_Tại sao hai đứa không tổ chức lễ cưới mà chỉ đi đăng kí kết hôn ?

Bà Hoàng nêu ra thắc mắc của mình.

_Mẹ cho là cần thiết sao ?

Không nhanh, cũng không chậm, ông ta lại hỏi vặn ngược lại câu hỏi của bà Hoàng.

Bà Hoàng bật cười thú vị, đã lâu rồi không còn được tranh luận cùng thằng con trai út, bà gần như quên mất cảm giác hưng phấn, xen lẫn bực mình khi nói chuyện với một lãnh nhân như ông ta.

_Tại sao lại không cần thiết ? Con nên nhớ hôn là chuyện đại sự cả đời, dù con không thích phô trương nhưng cũng không thể làm qua loa cho xong chuyện.

Bà Hoàng lên tiếng dạy bảo thằng con trai.

_Mẹ cho rằng con đang làm sai ?

Ông ta vô thức hỏi.

_Mẹ không hiểu con đã suy nghĩ gì khi chỉ đi đăng kí kết hôn, nhưng nếu là mẹ, mẹ muốn có một bữa tiệc nhỏ, muốn được chung vui cùng bạn bè và người thân.

Vẻ mặt của ông ta lúc này rất khó coi.

Ông ta đang hối hận, đang thấy mình là một tội đồ.

Nhớ lại khuôn mặt buồn khổ, đầy nước mắt của Băng khi đi đăng kí kết hôn, ông ta biết Băng không hề muốn, không hề cảm thấy vui.

Lúc đó chắc Băng đã hận ông ta, cũng căm ghét ông ta nhiều lắm.

Ông ta đã làm sai rồi, lẽ ra ông ta không nên chỉ vội vàng qua loa, càng không nên ép Băng lấy mình bằng được.

Nhưng nghĩ lại nếu không ép Băng lấy mình, ông ta làm sao được trải qua những phút giây đầy mật ngọt và đam mê như thế, làm sao ông ta biết được rằng Băng không phải là Lã Thu Nguyệt.

Có thể Lã Thu Nguyệt đã từng là người con gái mà ông ta yêu hơn cả mạng sống của chính mình, nhưng quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ.

Hiện tại người con gái mà ông ta yêu không phải là Lã Thu Nguyệt, mà là Lâm Nhã Băng.

Nhưng đã muộn mất rồi, khi nhận ra được sự thật này, ông ta đã để lạc mất Băng.

Không để ý đến vẻ mặt khó coi của ông ta, bà Hoàng vô tư nói tiếp.

_Mẹ nghĩ chắc là vợ con cũng có mong ước giống như mẹ.

Vỗ vai ông ta, bà Hoàng tò mò hỏi.

_Cô ấy tên là gì ?

_Lâm Nhã Băng.

Giọng ông ta yếu ớt như một người vừa mới ốm dậy.

_Cái tên rất đẹp. Cô ấy bao nhiêu tuổi ? Con và cô ấy kết hôn với nhau lâu chưa ?

Ông ta im lặng không đáp.

Ông ta đang chìm vào trong mộng tưởng.

Từng hình ảnh, cử chỉ, vóc dáng của Băng hiện lên trong kí ức của ông ta.

Nhớ đến nụ cười thơ ngây, hồn nhiên và trong sáng của Băng, ông ta bất giác nở một nụ cười khó hiểu.

Ông ta có cảm giác sục sôi, có ý muốn dâng trào mãnh liệt khi nghĩ về Băng.

Nhắm mắt lại, người ngả ra sau ghế xe, ông ta ngồi im lắng nghe nhịp đập trong trái tim mình, lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm trong lòng mình.

Ông đang tự hỏi, mình làm như thế có sai không, có đúng không khi đem một cô gái vô tội ra làm vật thế thân cho kế hoạch trả thù của mình ?

Nhưng có một điều ông ta biết rõ rất ràng, thật ra ngay từ đầu người làm sai không chỉ có mình ông ta mà còn có cả cô vợ nhỏ của ông ta nữa.

Nếu Băng đã biết ông ta lấy mình vì muốn trả thù và muốn mình thay thế chị gái Lã Thu Nguyệt, tại sao Băng vẫn chấp nhận, vẫn đồng ý sống bên cạnh ông ta ?

Tuy không thể ép Băng lấy mình, vì dù có đưa được Băng đi đăng kí kết hôn, đó cũng chỉ là một cái tên giả cùng với một CMND hết hiệu lực.

Nhưng từng ngày sống bên cạnh nhau như một cặp vợ chồng thật sự, ông ta đã ngỡ tưởng rằng mình đang có một gia đình, đang tìm lại được những kí ức ngọt ngào và đắm say mà mình đã đánh mất.

Năm ngày trôi qua, Băng cho ông ta cảm giác đang ở sống trên thiên đường, năm ngày sau, Băng đã khiến ông ta rơi xuống địa ngục của đau khổ.

Từ nay kể về sau, chỉ khi nào tìm được Băng, khiến Băng chấp nhận tha thứ cho mình và chấp nhận lấy mình, ông ta mới nở được một nụ cười hạnh phúc và xua tan đi được đám mây mù trên đầu, nếu không, suốt cả cuộc đời này ông ta sẽ sống trong u buồn, sống trong cô độc và đau khổ.

Ông ta hy vọng là chiều nay khi đến cô nhi viện, Phúc sẽ tìm được thông tin gì đó liên quan đến Băng, hy vọng có thể sớm tìm ra được Băng.

Đêm nay, ngày mai, rồi mai sau, biết đến bao giờ, căn biệt thự rộng lớn và lạnh giá của ông ta mới tràn ngập tiếng cười và hơi ấm của Băng ?

Do nhà họ Hoàng giàu có nên anh em ông ta mỗi người đều có nhà riêng, bố mẹ ông ta cũng có một căn nhà ở vùng ngoại ô.

Ông bà Hoàng thường xuyên sống ở nước ngoài nên căn nhà ở ngoại ô sáu năm nay đều do một người giúp việc và một ông quản gia chăm sóc và lau chùi.

Lần này về nước, không biết hai ông bà sẽ ở trong nước bao lâu những căn nhà đó sẽ không còn bị bỏ hoang nữa, vì chỉ cần ông bà Hoàng sống ở đâu, nơi đó sẽ rất náo nhiệt và rộn vang tiếng cười.

Từ xa căn nhà bốn tầng sơn màu xanh nhạt hiện lên trong nắng vàng, trong gió, trong màu xanh của lá và của cây.

Hơn một năm nay, ông ta mới quay lại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cõi