Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


An Tầm ngừng lại rồi lập tức phản ứng kịp, "Bác sĩ Thẩm, có chuyện gì anh không hiểu rõ nữa không?"

Anh còn dày mặt gật đầu, "Có, anh muốn biết tiệm thuốc nào lại mở cửa lúc sáng sớm thế?"

An Tầm không muốn nói cô phải chạy xe bảy tám km mời tìm được một bệnh viện để mua. Thấy cô không trả lời, anh lại hỏi, "Xa không?"

"À không."

Anh xoa xoa đầu cô, đáy mắt sáng lên nhàn nhạt, "Em vất vả rồi."

Bên phía bàn ăn, mọi người đều cúi đầu ăn cơm, thật đúng là chẳng coi ai ra gì, mà bọn họ cũng quen rồi, chỉ có mình Triệu Tĩnh Nhã rầm rầm bỏ lên lầu. Mãi cũng thành quen, mọi người đều không để ý tới. "Hướng Dương đi xuống mò thật hả?" Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.

"Vẫn còn tiếp tục hả, không biết khi nào hắn mới đi lên nhỉ." Một người nói xong thì quay đầu liếc mắt nhìn Tư Vũ, thấp giọng nói, "Bình thường Tư Vũ vẫn ôn hòa lễ độ, nhưng khi tàn nhẫn thì đúng chẳng nương tay."

Người khác gật đầu, "Đúng đấy, nếu chú kia xin lỗi tôi như thế, tôi cũng không nỡ từ chối đâu."

"Bởi thế mấy cậu mới không làm nên chuyện, lòng dạ đàn bà quá, nhà Tư Vũ đâu phải vật trong ao." Đại Xuyên tổng kết.

Vì chuyến bay đặt trước vào giữa trưa, nên Đại Xuyên và hai bạn học nam phải rời đi trước. Mặt trời đã chếch về phía Nam, giữa bầu trời quang đãng, Hướng Dương vẫn lần mò hợp đồng trên bờ biển. Thư kí Quách quay lại từ Xuân Giang, ông đến từ trước bữa trưa, còn mang theo hai chiếc xe tới đón người.

An Tầm ăn xong món tráng miệng rồi trở về phòng ngủ, đánh một giấc tới chiều. Đại Xuyên thu dọn hành lý xong thì tới nói tạm biệt với An Tầm. Cô vẫn còn buồn ngủ, vừa mở cửa đã nghe giọng nói nam trung của anh, "An Tầm, chúng tôi đi đây."

"Ừ." An Tầm đáp lời, đóng cửa ngủ tiếp.

"Này, cô không tiễn chúng tôi à?" Đại Xuyên ngăn cửa lại, có hơi tổn thương rồi.

An Tầm kéo cánh tay đang chống bên cửa xuống, "Lần sau anh lại đến nghỉ, cho anh ở miễn phí luôn." Nói xong cô đóng cửa lại, ngủ.

Kết quả còn chưa đến bên giường, tiếng đập cửa lại vang lên. An Tầm thật sự rất buồn ngủ, bị tiếng gõ quấy rầy, cô bực bội rời giường, mở mạnh cửa ra, "Không quen, không tiễn."

Người nọ cúi đầu cười khẽ, tiếng cười quen thuộc văng vẳng tai, "Không quen à?"

Khỏa thân đối diện với cô suốt hai đêm, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, còn muốn quen đến mức nào nữa đây.

Hình như vẫn còn có thể quen thuộc hơn nữa nhỉ.

Cuối cùng An Tầm mới tỉnh táo hơn một chút, cô mở to mắt, khàn khàn hỏi, "Không phải anh bay chuyến ba giờ à?"

"Giờ đã giữa trưa rồi, em ngủ lâu thật."

An Tầm lại càng tỉnh ráo hơn, sao cô thấy lời này anh nói có phần ai oán quá...

"An Tầm, bây giờ em có thể cầu nguyện đấy." Anh chậm rãi bước lên từng bước, tựa lên khung cửa, cúi đầu nhìn người vẫn còn đang ngơ ngác, như thể còn chìm trong giấc mộng. "Hả? Giờ em chẳng có ước nguyện gì cả."

"Em có, em có thể yêu cầu anh...", Anh đứng thẳng người, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, kéo cô vào ngực mình rồi nhẹ nói như thể thầm thì, "...đừng đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro