Đỉnh Cấp Lưu Manh 646 - 651

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 646

"Cố Nhân" mười năm không gặp

Dịch: Sở Phong

Biên: PLB

Nguồn: www.tangthuvien.com- Này, ngươi làm gì thế!

Mắt thấy cảnh một người lớn khi dễ một đứa trẻ diễn ra trước mặt mình, cho dù không quen biết tiểu cô nương kia, Hướng Nhật cũng sẽ quản chuyện này, hắn mang vẻ mặt âm trầm đi tới.

- Cứu mạng.

Nghe có người tới, cô bé cả gan la lên một tiếng, hi vọng có thể dọa bảo vệ buông tay ra để mình chạy trốn. Nhưng khi nhìn thấy người tới là Hướng Nhật, cô bé thoáng cái mắt đã sáng rực lên, sau đó lại lập tức cúi đầu, thân thể cũng không giãy dụa nữa.

- Nó mới hái hoa trộm, đúng lúc bị tôi bắt được.

Bảo vệ quả thật bị tiếng "Cứu mạng" hù cho giật mình, vội vàng giải thích, còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào nhánh hoa hông trên tay cô bé, dễ dàng nhìn ra nó vừa mới bị hái.

Hướng Nhật nhìn lướt qua cửa bệnh viện, hai bên là vườn hoa, phải có hơn mười chủng loại, hoa hồng chẳng qua là một trong số đó. Hắn biết bảo vệ nói sự thật, nhưng cho dù như thế, chuyện này hắn nhúng tay vào là chắc rồi.

- Cứ buông cô bé ra đã, có gì ta sẽ đi nói với lãnh đạo của viện các anh.

Bảo vệ rất bất mãn với giọng ra lệnh của Hướng Nhật, nhưng ánh mắt lạnh như băng của Hướng Nhật chiếu thẳng tới, hắn sợ tới mức trong lòng run lên, cũng không dám nói nhiều, thả tay cô bé ra, phẫn nộ bỏ đi.

Lúc này, mấy người Sở Sở cũng đã vây quanh lại đây. Mặc dù cũng không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi tất cả đều thấy được cảnh ngộ của bô bé, giờ phút này người nào cũng nhìn cô bé bằng vẻ mặt tràn đầy mẫu tính.

Hướng Nhật cũng nhìn cô bé lúc này đang cúi đầu vân vê tà áo, trong lòng hiện lên một tia nhu tình, hắn biết, cô bé đến bệnh viện hái trộm hoa, nhất định là nỗi khổ tâm khó nói.

- Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật cố gắng làm giọng mình thật nhẹ nhàng.

- Thúc thúc, thật xin lỗi.

Trầm mặc một hồi, cô bé rốt cục ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ, giống như một đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì đó.

- Nói cho ta biết nguyên nhân.

Cô bé nói xin lỗi càng làm cho Hướng Nhật cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ có hiểu biết như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.

- Mẹ con không có tiền khám bệnh. . .

Chẳng qua là một câu nói đơn giản, nhưng những người lớn ở đây không ai phản bác được. Mà cô bé nói tới đây, nước mắt nhịn không được chảy xuống, thân hình gầy yếu cũng nấc lên.

Mặc dù đã sớm đoán được cô bé có nổi khổ tâm, nhưng không ngờ tang thương đến vậy, lại là một đứa nhỏ vì lo cho mẹ chữa bệnh mà phải đi ăn trộm.

Nhìn thân hình ốm yếu của cô bé, nhất định không đủ các chất dinh dưỡng bình thường, giờ còn lo kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, ăn uống thiếu thốn càng là điều đương nhiên.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, rồi con kể tường tận cho ta.

Không biết tại sao, Hướng Nhật thấy cô bé trước mặt gây cho mình cảm giác rất quen thuộc, cứ như là. . . Cứ như là đứa nhỏ này có mối liên lạc nào đó cùng mình. Nghĩ tới đây, một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu làm hắn sợ hết hồn, sau đó vội lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô bé.

Hướng Nhật lúc này mới chú ý tới một điểm, tay cô bé mặc dù được rửa rất sạch sẻ, nhưng có chút thô ráp, không được non mịn như những đứa trẻ cùng lứa. Hướng Nhật trong lòng lại thấy đau xót, điều này hiển nhiên là do quanh năm làm việc nhà lưu lai. Nhà bình thường, cho dù nghèo khổ thế nào, cũng sẽ không để trẻ nhỏ quá vất vả. Mà đứa bé mới mười tuổi đã có bàn tay thô ráp như vậy, cũng có thể hình dung cuộc sống lúc trước là vất vả như thế nào.

- Thúc thúc, con muốn đi thăm mẹ.

Mặc dù cả ngày chưa ăn gì, nhưng cô bé vẫn cự tuyệt đề nghị của vị thúc thúc mà nó có cảm giác rất thân thiết.

- Mẹ của con cũng ở trong bệnh viện này?

Hướng Nhật có chút kinh ngạc, không ngờ lại vừa khéo như vậy.

- Dạ!

Cô bé gật mạnh đầu.

Hướng Nhật hướng ánh mắt về phía mấy người Sở Sở, chờ quyết định của các nàng .

- Hướng Quỳ, chúng ta cũng cùng đi xem sao.

Từ cuộc đối thoại vừa rồi chúng nữ đã sớm đoán được đại khái phần nào, tình mẫu tử càng ngập tràn, giờ phút này cả đám chỉ mong ôm cô bé vào lòng để nhiệt tình thương yêu một phen, sao lại có thể cự tuyệt đề nghị của cô bé cơ chứ?

Đoàn người đi theo cô bé tới khu phổ thông, đẩy cửa một phòng bệnh trong đó ra, theo cô bé đi vào.

Phòng bệnh phổ thông đương nhiên không thể so với phòng săn sóc đặc biệt, cả gian phòng đầy mùi thuốc sát trùng, hơn nữa trong không khí cũng hơi ẩm thấp, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.

Trong phòng bệnh tổng cộng có ba giường bệnh, tất cả đều có người. Mà gian phòng đặt tới ba giường bệnh lại không to bằng một nửa phòng bệnh của hai gã gia súc Tinh Tinh cùng ông anh vợ nhiễu sự, mỗi giường thậm chí cách nhau chưa tới một mét, chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể với tới giường của đối phương.

Nằm trên giường gần cửa là một lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, một đôi vợ chồng trung niên đứng bên cạnh giường bệnh, thoạt nhìn thì hình như là con trai con dâu của lão nhân, căn cứ chủ yếu để suy đoán là việc người đàn ông trung niên kia và lão nhân qua tuổi hoa giáp trên giường bệnh có dung mạo rất tương tự. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trên giường bệnh ở giữa là một nữ nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, ba nam nhân trẻ tuổi cùng đứng bên giường, trên mặt còn hiện lên nét tự tin và kiêu hãnh, đúng kiểu thanh niên chưa từng trải nghiệm sự tàn khốc của xã hội, hiển nhiên còn là sinh viên chưa tốt nghiệp.

Còn trên giường bệnh gần cửa sổ nằm trong cùng, một nữ nhân có mái tóc dài che đi cả khuôn mặt nằm tựa vào thành giường, đang xem quyển sách ố vàng trong tay, thỉnh thoảng có thể nghe được từ miệng nàng tiếng thở dốc nặng nề cũng như tiếng ho khẽ khẽ dù đã cố nén lại.

- Mẹ!

Cô bé tiến vào trong phòng bệnh, khẩn trương chạy tới giường bệnh trong cùng.

- Tiểu Ái.

Nữ nhân tóc nghe tiếng con gái gọi, xoay đầu lại, khẽ vuốt tóc ra sau, lộ ra một khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp, ánh mắt đầy trìu mền nhìn con gái chạy đến gần mình.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc kia, cả người không thể ức chế được cơn run rẩy. Gương mặt này, đối với hắn mà nói, thật sự quá quen thuộc, đến nỗi mà ngày trước khi chưa nhập vào thân xác này, hầu như đêm nào hắn cũng mơ tới gương mặt này, chẳng qua gương mặt trong giấc mộng hồng hào và trẻ trung hơn hiện giờ.

“Là em sao?”. Hướng Nhật chua xót liếm liếm môi, năm xưa trong cơn tức giận đã rời khỏi nàng, không ngờ mười năm sau lại gặp lại.

- Me, đây là thúc thúc con mới quen, người tốt lắm.

Hướng Nhật còn đang ngẩn người thì cô bén kéo tay hắn lại, chính thức giới thiệu với mẹ.

- Chào. . . chào cô.

Hướng Nhật có phần không dám nhìn gương mặt tái nhợt kia, đối với "Cố nhân" mười năm không gặp này, trong lòng hắn chỉ biết có áy náy, vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại, không ngờ vận mệnh lại để cho hai người gặp nhau trong tình huống như vậy.

- Thật ngại quá, Tiểu Ái gây thêm phiền toái cho anh rồi.

Nữ nhân tóc dài lễ phép nói lời xin lỗi Hướng Nhật. Trên thực tế, nàng cũng không cho là nữ nhi chủ động "làm quen" đối phương, theo như suy đoán của nàng, có thể là con gái ở bên ngoài gây ra phiền toái, giờ người ta tìm tới tận cửa để nói chuyện. Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên nàng gặp phải. Có điều đối phương không phải loại vừa đến đã mắng ầm ĩ, điều này làm cho nàng yên tâm rất nhiều.

- Không, cô bé rất hiểu chuyện.

Hướng Nhật xoa xoa đầu cô bé, đột nhiên thân thể cứng đờ, nhìn nữ nhân tóc dài bằng ánh mắt sững sờ, giọng có chút run rẩy:

- Cô nói, đứa nhỏ này tên là Tiểu Ái?Chương 647

Người phụ nữ quật cường

Dịch: dendaycung

Biên: PLB

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Đúng, có vấn đề gì không?

Nữ nhân tóc dài nhìn Hướng Nhật, không hiểu tại sao nam nhân đột nhiên lại tỏ ra quá kích động như vậy.

- Không, không có. . .

Hướng Nhật cố gắng khống chế tâm trạng của mình, xoa xoa đầu cô bé, động tác càng thêm ôn nhu.

- Tên rất dễ nghe.

- Thúc thúc, tên của con thật sự dễ nghe sao?

Nghe Hướng Nhật tán dương, cô bé nắm lấy bàn tay đang xoa xoa đầu mình, mang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

- Uhm, tên của con dễ nghe nhất thế giới.

Hướng Nhật ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ trìu mến, cẩn thận ngắm nhìn cô bé, diện mạo quả nhiên thấp thoáng cái bóng dáng cực kỳ quen thuộc của "Người kia" năm đó.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Hướng Nhật, khuôn mặt cô bé tỏ ra hết sức vui sướng, cũng không biết tại sao, nàng rất có hảo cảm với vị thúc thúc mới quen này. Nếu như không phải mẹ còn nằm trên giường bệnh, có lẽ cô bé đã hân hoan nhảy nhót rồi.

- Tiểu Ái, không giới thiệu mấy vị a di này sao?

Thấy thanh niên kia cùng con gái mình thân thiết với nhau như vậy, nữ nhân tóc dài rốt cục hoàn toàn yên lòng. Dĩ nhiên, chủ yếu là nhờ bên cạnh còn có mấy người Sở Sở, nếu như con gái chỉ mang theo một nam nhân xa lạ trở lại, chỉ sợ nàng không thể không lưu tâm.

- Những a di này là. . . Bằng hữu của thúc thúc.

Đối với mấy người Sở Sở bên cạnh, cô bé đúng là không biết nên giới thiệu thế nào, may là suy nghĩ của nó rất đơn giản, nếu đã đi cùng thúc thúc, vậy chính là bằng hữu của thúc thúc.

Mà thấy con gái có một thoáng khựng lại, nữ nhân tóc dài vẫn không được rõ lắm, có lẽ con gái không quen mấy a di này. Lễ phép gật gật đầu với mấy người Sở Sở, nữ nhân tóc dài cố gượng dậy.

Thiết Uyển vội ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng ấn nàng nằm lại trên giường:

- Cô thân thể không khỏe, cứ nằm đi.

Có lẽ bởi vì trong bụng đã có một tiểu sinh mạng, đối với một người đã làm mẹ như nữ nhân tóc dài, nàng rất có hảo cảm, cũng cực kỳ đồng tình, từ mẩu đối thoại rất hiểu chuyện lúc nãy của cô bé, nàng đã đoán ra, nữ nhân này chắc là một mình nuôi con khôn lớn.

- Cha của đứa nhỏ đâu?

Sở Sở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, nàng cũng không suy nghĩ sâu xa được như nữ cảnh quan, chỉ thấy nữ nhân kia bệnh đến vậy mà chỉ có một đứa con gái 10 tuổi ở bên cạnh chăm sóc, đối với người chồng-người cha không có mặt trong bệnh viện, nàng hết sức căm phẫn.

Hướng Nhật bên cạnh thân thể run lên, không nói gì.

Nữ nhân tóc dài một lần nữa vuốt lại mái tóc vừa buông xuống trước mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh, chẳng qua là trong ánh mắt toát ra nỗi hoài niệm sâu sắc và sự đau thương:

- Đã đi rất xa, có lẽ cả đời này cũng sẽ không trở về.

Một câu nói, khiến mấy người Sở Sở lại thấy lòng xót xa, nhất định là người đàn ông kia đã bỏ rơi đôi mẹ con đáng thương này.

- Không sao, hết thảy đều sẽ ổn thôi.

Thiết Uyển ở một bên khuyên nhủ, nàng rất muốn ôm nữ nhân rất đáng thương này vào trong lòng, nhưng tuổi của đối phương rõ ràng lớn hơn nàng, tay vừa đưa ra lập tức rụt trở về. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Cảm ơn các cô. . .

Nữ nhân tóc dài nhìn mấy người Sở Sở đầy cảm kích, trong ánh mắt có chút phức tạp. Những cô gái xinh đẹp trước mắt, bình thường xuất hiện một đã là cực kỳ hiếm, không ngờ này lúc này lại xuất hiện cả một đám, hơn nữa thân là người từng trải, nàng cũng nhìn ra được một điều, nhóm mỹ nữ này e là đều có cảm tình với nam nhân trẻ tuổi bên cạnh.

Vùa hay lúc này Hướng Nhật đứng lên, bắt gặp ánh mắt của nữ nhân tóc dài, nhưng hắn lập tức chột dạ quay đầu đi, có điều nốt ruồi nắm dưới khóe mắt bên phải của đối phương mắt lại khắc sâu trong trí óc hắn. Nó có tên là "Nốt ruồi mỹ nhân", Hướng Nhật đã từng một mực cảm thán, nốt ruồi này không nằm dười khóe mắt bên trái, bởi vì nếu nó ở đấy, nghe nói là một loại điềm báo vô cùng may mắn, sẽ mang đến may mắn cho chủ nhân. Nhưng nếu nằm dưới khóe mắt phải thì tục xưng là nốt ruồi mỹ nhân, "Không xinh đẹp ắt có phúc” là đặc trưng của nốt ruồi mỹ nhân, mà nàng lại đẹp đến mức họa quốc ương dân, dĩ nhiên là không có phúc phần.

Hiện tại xem ra, lúc trước mình đã nói trúng.

Hướng Nhật đột nhiên nẩy sinh cảm giác áy náy, nếu như lúc trước mình không nói như vậy, có lẽ nàng sẽ sống tốt hơn chăng? Lắc lắc đầu, Hướng Nhật vứt ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩn:

- Xin hỏi, cô bị bệnh gì?

Câu hỏi này có chút đường đột, nhưng nữ nhân tóc dài chỉ cười thản nhiên:

- Bệnh nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

Nhưng cô bé lại kéo kéo quần Hướng Nhật:

- Thúc thúc, mẹ bị bệnh . .

- Tiểu Ái!

Nữ nhân tóc dài lập tức khẽ gắt một tiếng, ngăn không cho cô bé nói tiếp.

Cô bé bị mẹ quát, nhất thời cúi đầu tủi thân, cũng không dám nói tiếp nữa.

Hướng Nhật không hỏi tiếp, bởi vì hắn biết nàng vẫn luôn là người quật cường, quyết tâm chuyện gì là sẽ kiên trì đến cùng, nếu không năm xưa cũng sẽ không bỏ đi khi đã mang bầu. Mà muốn biết đối phương bị bệnh gì, lát nữa tìm bác sĩ là có thể biết ngay.

Nghĩ ngợi một hồi, Hướng Nhật lại hỏi bằng giọng thương lượng:

- Tôi có thể dẫn Tiểu Ái đi ra ngoài ăn cơm không?

Thấy thân hình gầy yếu của cô bé, Hướng Nhật không chỉ cảm thấy thật đau lòng, mà lại càng có chút khó hiểu, còn nhớ ngày trước gia cảnh của nàng rất tốt, so với Sở gia giàu nhất Bắc Hải thì không kém mấy, có điều hiện giờ nhìn thân hình thiếu dinh dưỡng của cô bé, hoàn toàn không giống người xuất thân từ nhà Phú Quý. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm các nàng trở nên nghèo túng như vậy —— tuy đã giao hẹn là không liên lạc lại, nhưng mấy năm nay, Hướng Nhật cũng chưa từng nghe nói gia tộc kia có dấu hiệu suy bại.

- Con phải ở chỗ này với mẹ.

Nữ nhân tóc dài còn chưa mở miệng, cô bé đã cự tuyệt hảo ý của Hướng Nhật, mặc dù một bữa cơm rất có sức hấp dẫn đối với nó, nhưng không gì quan trọng bằng việc ở lại bên cạnh mẹ đang bệnh nặng. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhìn cô bé mím chặt môi, Hướng Nhật cũng biết tiểu cô nương này được di truyền từ mẹ tính quật cường, đành đi đường vòng:

- Tiểu Ái, chúng ta đi ăn cơm trước, rồi mang về cho mẹ con một ít đồ ăn nhé?

- Thật ạ?

Ánh mắt cô bé nhất thời sáng ngời, hiển nhiên câu cuối cùng "Mang về cho mẹ con một ít đồ ăn" rất hấp dẫn nó.

- Dĩ nhiên, thúc thúc sao lại gạt con cơ chứ, cho dù thúc thúc gạt con, mấy a di kia cũng sẽ không gạt con, đúng không?

Hướng Nhật chỉ chỉ vào mấy người Sở Sở ở một bên, trong lòng lại càng chua xót, không ngờ chỉ là vì chuyện mang về cho mẹ một ít đồ ăn mà có thể làm cô bé thay đổi ý định ban đầu, khó trách tại sao cô bé mới tí tuổi đã không ngại đi trộm hoa của bệnh viện để kiếm tiền cho mẹ khám bệnh.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Hướng Nhật, cô bé liền tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía nữ nhân tóc dài trên giường bệnh. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nàng vốn muốn từ chối, dù sao đối với người từng là một Đại tiểu thư chưa bao giờ phải lo cơm áo gạo tiền, lúc này lại phải dựa vào sự tiếp tế của một người xa lạ thì đúng là nàng hơi khó có thể tiếp nhận. Nhưng thấy con gái nhìn mình đầy chờ mong, cuối cùng không đành lòng, gật đầu, nhưng lại nói thêm một câu:

- Cũng không cần mang đồ ăn cho tôi, nếu được, mang cho tôi một chai nước thôi.

Chương 648

Trứu Văn Uyên

Dịch: dendaycung

Biên: PLB

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Sở Sở, các em dẫn Tiểu Ái đi tìm chỗ nào ăn cơm trước đi, anh có việc bận chút, tý nữa em gọi điện thoại báo cho anh biết ở đâu là được rồi.

Mới vừa đi ra cửa bệnh viện, Hướng Nhật đột nhiên ngừng lại, đưa tay ra hiệu với Sở Sở, lập lờ chỉ chỉ vào cô bé.

- Uhm, vậy anh nhanh lên nhé.

Mặc dù không hoàn toàn hiểu ý bạn trai, nhưng Sở Sở cũng đoán được là hắn đi giúp nữ nhân rất đáng thương kia. Đối với chuyện này, Sở Sở cũng không ghen, bởi vì nếu bạn trai không giúp, chính nàng cũng muốn đi giúp.

- Tiểu Ái, chúng ta đi ăn trước, sau đó chờ thúc thúc, được không?

Nhìn ra được cô bé cùng Hướng Nhật rất gần gũi, Sở Sở trưng cầu ý kiến của nó.

- Dạ —

Cô bé thật ngoan, đồng thời cũng rất thông minh, hình như biết Hướng Nhật đi làm chuyện gì.

- Nếu như thúc thúc muốn biết mẹ bị bệnh gì, có thể đi tìm bác sĩ Trương, phòng ông ấy nằm ở góc hành lang.

- Ừ, ta biết rồi.

Hướng Nhật gật đầu, trong lòng lại càng thêm thương yêu cô bé. Đưa mắt dõi theo mấy người Sở Sở đến khi họ khuất bóng, lúc này hắn mới xoay người tiến vào trong bệnh viện.

o0o

Văn phòng của bác sĩ Trương rất dễ tìm, dựa theo lời chỉ dẫn của cô bé, Hướng Nhật đi thẳng tới văn phòng của đối phương.

Bác sĩ Trương đang uống một tách trà nóng, nhìn thấy có người đi vào, vội đặt tách xuống, đứng dậy, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nghi hoặc: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Anh là?

- Bác sĩ Trương phải không?

Hướng Nhật quan sát vị bác sĩ ước chừng trên dưới 40 tuổi trước mặt, cất lời hỏi.

- Đúng, chính là tôi, xin hỏi anh là?

Đoán đối phương có thể là thân nhân của người bệnh, thái đô của bác sĩ Trương thân thiện hơn chút.

- Ta muốn biết, bệnh nhân ở phòng số 7 giường só 3 bị bệnh gì?

Hướng Nhật không nhiều lời với đối phương quá, hỏi thẳng điều mà mình muốn biết.

Nghe ra đối phương là hỏi thăm bệnh tình của người khác, hơn nữa nghe cách nói, cũng không giống người có quan hệ gì đó với bệnh nhân kia, bởi vì nếu có quan hệ, đáng lẽ mở miêng là phải nói "Người nào đó của tôi", chứ ai lại dùng từ bệnh nhân.

- Anh có quan hệ thế nào với cô ấy?

Bác sĩ Trương dè dặt nhìn Hướng Nhật, hắn không thể không làm vậy, còn nhớ, người ở phòng số 7 giường số 3 mà đối phương nhắc đến chính là một nữ bệnh nhân, hơn nữa trông hết sức xinh đẹp, bên cạnh chỉ có một đứa con gái chừng 10 tuổi. Quan trọng nhất là, hắn từng chịu sự ủy thác của một vị đại nhân vật mà ngay cả viện trưởng cũng phải đích thân tiếp đón, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào tiếp cận nữ bệnh nhân kia, nhất là nam nhân.

- Ta là thúc thúc của con gái cô ấy, ông nói xem ta có liên hệ thế nào với cô ấy?

Ánh mắt Hướng Nhật trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn chỉ muốn có được đáp án, chứ không phải nghe ông bác sĩ trước mặt nói nhảm.

Đây là lần đầu tiên bác sĩ Trương nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, hắn có một cảm giác đáng sợ, là nếu mình không trả lời ngay thì trong nháy mắt sẽ bị đối phương xé thành từng mảnh, thế là quên ngay lời ủy thác của đại nhân vật kia. Nhưng thân là một bác sĩ, khả năng chịu áp lực chung quy vẫn mạnh hơn người bình thường, bưng tách trà trên bàn lên, uống một ngụm để che dấu sự bối rối của mình:

- Thật ra thì cũng không có bệnh gì, là do năm đó lúc sanh con không cẩn thận để lại mầm bệnh.

- Nghiêm trọng không?

Vừa nghe bệnh là do sanh con mà nên, Hướng Nhật lập tức trở nên khẩn trương, hắn biết chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Cân nhắc câu từ một chút, bác sĩ Trương cũng dần dần trở lại trình độ của một bác sĩ chuyên nghiệp:

- Nếu như bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày đều tích cực nghỉ ngơi điều dưỡng, đại khái nửa năm là sức khỏe sẽ ổn định.

- Nói cách khác, cô ấy chỉ là được nghỉ ngơi và điều dưỡng không đủ, bản thân cũng không có bệnh gì phải không?

Hướng Nhật thở phào nhẹ nhỏm, nếu là vậy, cũng không cần quá lo lắng.

- Có thể hiểu như vậy, tuy nhiên tình huống của bệnh nhân. . . Tôi nghĩ nếu cứ để cô ấy cố gắng gượng như vậy, đến lúc đó bệnh tình trở nặng mất.

Bác sĩ Trương cũng nhìn ra vẻ mặt nhẹ nhõm của Hướng Nhật, không khỏi cường điệu vấn đề. Thật ra thì đối với nữ bệnh nhân kia, bác sĩ Trương không chỉ đồng tình, còn cảm thấy hết sức nghi hoặc. Theo lý thuyết, có thân thích là một đại nhân vật như vậy, căn bản sẽ không xuất hiện cái vấn đề mà ngay cả phụ nữ có thai nhà bình thường cũng có thể tránh được, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

- Bác sĩ, ông nói cứ cố gắng gượng là sao?

Nhìn ánh mắt bác sĩ hơi lóe lên, Hướng Nhật trầm giọng hỏi.

Vốn muốn nói thẳng: ngươi đã là thúc thúc của con gái cô ấy, chẳng lẽ còn không rõ sao, nhưng nghĩ tới ánh mắt đáng sợ của đối phương, bác sĩ Trương cuối cùng nén lại cái suy nghĩ xem ra rất mang ý trả thù này:

- Là thế này, Trứu tiểu thư cũng mới vào viện ngày hôm qua mới, thật ra cứ cách mười ngày nửa tháng cô ấy lại tới bệnh viện khám bệnh, lần nào cũng trong trạng thái lao lực quá độ, cho nên tôi nghĩ, công việc của Trứu tiểu thư ở bên ngoài cũng không thoải mái, nếu như cô ấy có thể nghỉ việc, an tâm dưỡng bệnh. . .

Bác sĩ Trương chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Hướng Nhật cũng hoàn toàn minh bạch, chẳng qua là trong lòng càng thêm nghi hoặc, đáng lẽ cái từ "lao lực" không thể xuất hiện trên người nàng, lại chợt nhớ tới những ngón tay thô ráp của cô bé kia, Hướng Nhật bỗng nhiên thấy đau xót khôn xiết. Mặc dù vẫn không rõ nàng rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nhưng có thể đoán được trong chuyện này nhất định có chút nội tình mà hắn không biết.

- Bác sĩ, bắt đầu từ bây giờ, ta muốn ông chuyển cho cô ấy sang phòng bệnh tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, còn có hộ sĩ tốt nhất, tóm lại, phải chiếu cố đến khi cô ấy khỏe hẳn mới thôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! Nhưng có một điểm ông phải nhớ kỹ, tuyệt đối không để cô ấy biết là ta yêu cầu bệnh viện làm vậy. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật nghiêm túc nói.

Nhưng bác sĩ Trương lại âm thầm kêu khổ, không phải hắn không muốn làm như vậy, mà vốn không thể thực hiện được. Đối với nữ bệnh nhân thường xuyên đến khám bệnh kia, hắn cũng hiểu rõ tính quật cường của đối phương, căn bản sẽ không tiếp nhận sự an bài này của bệnh viện, thậm chí còn hoài nghi trong bệnh viện có người có ý đồ với nàng, do đó chưa biết chừng sẽ chuyển sang bệnh viện khác.

Đang muốn nói gì đó, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, đi vào một thanh niên hơn 30 hơn tuổi mặc bộ âu phục rất vừa người, trông không quá tuấn tú, nhưng cũng không khó coi, trên mặt lộ ra vẻ hợm hĩnh trời sanh, luôn nhìn người khác bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

- Trứu tiên sinh.

Bác sĩ Trương vừa nhìn thấy người này, vội vàng đứng lên, vẻ mặt rất sợ hãi, hiển nhiên vị "Trứu tiên sinh" này là một đại nhân vật mà hắn tuyệt đối không thể đắc tội.

- Muội muội của ta hiện tại thế nào?

Trứu tiên sinh thấy trong văn phòng ngoài bác sĩ Trương còn có một ngoại nhân khác, cau mày, hiển nhiên rất khó chịu với việc bác sĩ Trương biết rõ hắn định tới mà còn đồng thời hẹn gặp người khác.

- Thật ngại quá, Trứu tiên sinh, còn chưa kịp báo cho ngài, Trứu tiểu thư hiện tại đã được đến phòng bệnh số 7.

Bác sĩ Trương dĩ nhiên nhìn ra được vẻ mặt bất mãn của Trứu tiên sinh, những nghĩ tới ánh mắt đáng sợ của một người khác trong văn phòng, trong lòng nhịn không được run lẩy bẩy, hai người này hắn không dám đắc tội bất kỳ ai.

Sau khi thấy Trứu tiên sinh bước vào, chân mày Hướng Nhật chợt nhíu lại, bởi vì hắn biết vị Trứu tiên sinh này, hơn nữa còn không xa lạ gì. Trứu Văn Uyên, một tên tiểu nhân chuyên môn hãm hại sau lưng người khác, cũng là —— anh ruột của nàng.

Chương 649

Dạy dỗ

Dịch: dendaycung

Biên: PLB

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Phòng bệnh số 7?

Trứu Văn Uyên càng nhíu mày chặt, hình như đang suy tư gì đó, một lát sau, lại nhìn bác sĩ Trương, hỏi:

- Gần đây có người đến thăm cô ta không?

Bác sĩ Trương dè dặt liếc Hướng Nhật một cái, lắc đầu:

- Không có.

- Uhm, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho ta biết.

Căn dặn xong, Trứu Văn Uyên xoay người đi ra khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Hướng Nhật, hiển nhiên, trong mắt hắn, đấy chỉ là một tiểu nhân vật không đáng kể, hoàn toàn không xứng để hắn tiếp xúc.

Hướng Nhật đi theo Trứu Văn Uyên ra khỏi văn phòng, thấy hắn đi vào phòng bệnh số 7, Hướng Nhật cũng lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh số 7. Hắn muốn biết, rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì.

- Văn Tĩnh.

Nghe giọng Trứu Văn Uyên không thấy hỉ nộ ái ố gì, nhưng rất âm trầm.

- Sao anh lại tới đây?

Nữ nhân tóc dài trên giường bệnh hơi ngẩng đầu lên, nhưng rồi lập tức cúi đầu, giọng thản nhiên như không, cứ như đang nói với một người xa lạ không hề có quan hệ với mình.

- Ta là ca ca ngươi, đến thăm cũng không được sao?

Giọng Trứu Văn Uyên rõ ràng mang chút tức giận, đúng vậy, đối với đứa em gái ruột không nghe lời này, hắn hoàn toàn không có bất cứ hảo cảm gì. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chỉ cưng chìu một mình nó, thậm chí còn lên kế hoạch để phần lớn gia sản cho nàng thừa kế, hắn có thể vui được sao? Nhưng cũng may, cô ta này cũng không biết nổi cơn điên gì, lại đi yêu một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa còn chưa lập gia đình đã có con, làm mất hết thể diện Trứu gia . Nếu không mình được nở mày nở mặt như giờ sao?

- Ca ca?

Nữ nhân tóc dài nói nhỏ một câu tự giễu mình, rồi im lặng. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng Trứu Văn Uyên lại càng tức giận, hắn chịu không được cái giọng như thế hờ hững với hết thảy của muội muội, đã bị đá khỏi Trứu gia rồi, nó còn đắc chí gì chứ? Còn tỏ ra kiêu ngạo gì chứ?

- Ngươi còn nhớ thằng kia à, cũng đã mấy năm rồi, nói không chừng thằng kia chết lâu rồi.

Trứu Văn Uyên gằn giọng nói, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo như độc xà.

- Anh cút đi cho tôi!

Nữ nhân tóc dài chợt rống to, toàn thân run rẩy không ngừng, kéo theo từng trận ho khan kịch liệt.

Ba sinh viên bên giường bệnh ở giữa nhìn cảnh tượng này không vừa mắt, một người trong số đó tiến lên trước một bước, nói bằng giọng bất mãn:

- Nơi này là bệnh viện, muốn ầm ĩ xin mời đi ra ngoài.

Trứu Văn Uyên quay đầu sang nhìn, lấy thái độ cao cao tại thương đặc trưng của mình để nhìn chằm chằm đối phương:

- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, có tin ta gọi ngay vệ sĩ vào ném ngươi ra ngoài không?

Cậu sinh viên kia khựng lời, nhìn đối phương toàn thân mặc hàng hiệu, hơn nữa còn có vệ sĩ theo bên cạnh, nhất định phi phú tức quý. Mặt nín nhịn đến đỏ bừng, rốt cuộc không nói gì nữa, hai người bạn bên cạnh cũng tự giác không tiến lên phụ họa.

Trứu Văn Uyên không để ý đến đối phương nữa, lại quay sang nhìn nữ nhân tóc dài lúc nãy vẫn có vẻ kích đông, bắt đầu khiển trách nàng, rất ra vẻ huynh trưởng:

- Nhìn lại xem bây giờ ngươi trông thế nào, chẳng những đi làm lao động chân tay, còn ở phòng bệnh như vậy, đúng là làm mất mặt Trứu gia.

Nữ nhân tóc dài đã bình tĩnh lại phần nào, một tay nhẹ nhàng xoa ngực.

- Bây giờ tôi còn là người của Trứu gia ư?

- Chỉ cần ngươi vứt bỏ đứa con hoang kia, cha nói, ngươi vẫn là người của Trứu gia. Toàn bộ công ty cũng chờ ngươi tiếp quản.

Trứu Văn Uyên nói như thể xuất phát từ lòng từ bi, trên thực tế, hắn cũng cũng không ngại thuật lại chính xác lời cha mẹ, mặc dù biết một khi cô ta trở về sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, nhưng hắn lại càng khẳng định một chuyện, đứa con gái quật cường này sẽ không vứt bỏ con để của mình, cho nên hắn cực kỳ yên tâm.

Ở cửa phòng bệnh, Hướng Nhật nghe đến đó, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, con hoang sao? Trứu gia? Thì ra là các ngươi biến nàng thành như bây giờ.

- Tôi tình nguyện không làm người của Trứu gia!

Trứu Văn Tĩnh trả lời vô cùng dõng dạc, đồng thời cũng hết sức quyết liệt, không ai có thể lay chuyển quyết định của nàng.

- Được lắm, ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào?

Trứu Văn Uyên cười lạnh, mấy năm qua, hắn dần mất đi sự kiên nhẫn với trò đùa này, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì không vừa ý, sự kiên nhẫn tưởng như đã phai nhạt lại chậm rãi khôi phục như cũ. Hơn nữa lần này hắn không chỉ tới đùa, còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần đứa em gái này phối hợp.

- Tiểu Ái đã mười tuổi rồi nhỉ?

Trứu Văn Uyên đột nhiên đổi giọng, thản nhiên hỏi.

- Anh muốn làm gì?

Trứu Văn Tĩnh lạnh giọng, nàng cũng biết cái thứ “chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi”( giả bộ thân thiên nhằm thực hiện mưu đồ xấu) chẳng hảo tâm gì, con gái là bảo bối của nàng, không có bất cứ vật gì trên đời này có thể đổi lấy nó, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm thương tổn nó.

- Còn nhớ Lưu Quốc Dương không?

Trong đầu Trứu Văn Tĩnh không khỏi hiện lên hình ảnh một người đáng ghê tởm cứ bám riết lấy nàng, lạnh lùng thốt:

- Quên rồi.

Nhưng hình như Trứu Văn Uyên không nghe được câu trả lời của nàng, tiếp tục nói:

- Hắn muốn nhận nuôi con gái của ngươi, còn có thể đón ngươi về nhà, như vậy, con gái ngươi có cha, mà cô cũng có thể an tâm tịnh dưỡng...

- Trứu tiên sinh phải không?

Lời còn chưa nói hết, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng không chút cảm tình nào.

- Ngươi là ai!

Trứu Văn Uyên xoay người lại, thấy đối phương chính là tên ngoại nhân vừa rồi có mặt trong văn phòng của bác sĩ Trương, hơn nữa còn gọi mình là "Trứu tiên sinh", cuối cùng cũng không vì bị người ngắt lời mà phát tác ngay, nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng.

- Người đánh ngươi.

Hướng Nhật cũng không nói nhảm, tung thẳng một cước, đá bay Trứu Văn Uyên ra ngoài.

- A ——

Trứu Văn Uyên kêu thảm một tiếng, lưng đập vào vách tường rồi bị bắn trở lại, tiếp đó ngã nhào xuống đất.

Hướng Nhật đuổi tới tung thêm một cước, Trứu Văn Uyên đang nằm úp sấp liền bị đá cho lật người lại, nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sự việc bất thình lình khiến người trong phòng bệnh người đều trở tay không kịp, ba sinh viên vừa bị Trứu Văn Uyên dọa thì trợn mắt há hốc mồm, mà Trứu Văn Tĩnh thì kinh ngạc đến ngây người, ngoài ra còn có chút thống khoái, không ngờ kẻ vừa dương dương đắc ý trước mặt mình trong nháy mắt đã bị người ta đánh cho bò không dậy nổi. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Biết tại sao ta đánh ngươi không?

Hướng Nhật dùng chân dẫm lên lồng ngực Trứu Văn Uyên, khẽ dùng lực, làm hắn đau đến nỗi mặt tái xanh.

- Bởi vì ngươi chính là súc sinh!

Trứu Văn Uyên vô duyên vô cớ bị đánh, giờ lại bị sỉ nhục như vậy, khóe mắt còn liếc thấy ánh mắt hả hê của ba sinh viên mới vừa bị mình dọa, oán hận trong lòng không để đâu cho hết, mang vẻ mặt oán độc trừng mắt với Hướng Nhật:

- Ta sẽ không bỏ qua ngươi!

- Rất tốt, hoan nghênh ngươi tới gây sự với ta.

Hướng Nhật cười lạnh, sự uy hiếp của đối phương uy hiếp trong mắt hắn chẳng khác nào truyện cười.

- Giờ ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi còn không cút đi, ta không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Mắt thấy Hướng Nhật thật sự tới gần mình, Trứu Văn Uyên dĩ nhiên không dám chậm trễ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hắn hiểu đạo lý này. Chỉ cần để hắn đi ra ngoài, ắt sẽ có cơ hội báo thù. Cố nén đau đớn, Trứu Văn Uyên đứng lên, chật vật chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chương 650

Hoàn toàn không có !

Dịch: Sở Phong

Biên: PLB

Nguồn: www.tangthuvien.com

"Ngài đâu cần phải làm như thế?" Trứu Văn Tĩnh nhẹ nhàng mà thở dài nói, lúc Hướng Nhật lao tới, nàng liền đã nhận ra đối phương chính là người trẻ tuổi mà vừa rồi bị Tiểu Ái kêu là "chú" , chỉ là không rõ hắn vì sao đã đi lại quay lại. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?" Hướng Nhật đưa lưng về phía Trứu Văn Tĩnh, hắn không dám xoay người, sợ bởi vì quá mức kích động mà làm cho đối phương nhìn ra điểm gì.

"Vâng." Trứu Văn Tĩnh nhẹ nhàng mà đáp, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, người trẻ tuổi trước mặt nàng lần đầu gặp này tựa hồ có chút sợ nàng.

"Tiểu Ái làm sao bây giờ ?" câu Hướng Nhật hỏi quả thực khó mà hiểu nổi.

"Tiểu Ái ? Con bé làm sao?" Trứu Văn Tĩnh đương nhiên nghe không hiểu, cho dù nàng là một phụ nữ cực kì thông minh, nhất thời cũng rất khó tưởng tượng, rõ ràng nói là hỏi chính mình một vấn đề, như thế nào lại kéo đến trên Tiểu Ái rồi.

"Tiểu Ái nó còn rất nhỏ." Hướng Nhật tiếp tục mấy câu nói chẳng chút ăn khớp của hắn, quay đầu, nhìn Trứu Văn Tĩnh đang nhíu mày bởi vì mấy câu hỏi chẳng đâu vào đâu của hắn, "Cô cảm thấy thân thể của chính mình còn có thể chống đỡ bao lâu ?"

Trứu Văn Tĩnh mặt mày càng nhăn hơn: "Tôi không rõ anh đang nói cái gì ?"

"Cô còn tính lảng tránh vấn đề này sao ?" Hướng Nhật có chút nổi nóng, hắn cảm thấy người phụ nữ này vẫn cứ quật cường y như trước, không thèm quan tâm tình trạng thân thể của chính mình chút nào, "Tôi đã từng hỏi qua bác sĩ, thân thể của cô cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối sẽ suy sụp mất. Mà đến lúc cô suy sụp, Tiểu Ái làm sao bây giờ ? Chẳng lẽ để cho một cái đứa bé nhỏ như vậy đi chăm sóc cô bị liệt?"

Trứu Văn Tĩnh trầm mặc, cúi đầu, có thể chính nàng cũng nghĩ qua vấn đề này, chỉ là vẫn không muốn đi đối mặt, thậm chí còn cho rằng thân thể của chính mình tuyệt đối có thể chống đỡ tiếp.

"Cô không biết sao ? Tiểu Ái vì bệnh của cô, cư nhiên đi hái trộm hoa của bệnh viện đem bán." giọng Hướng Nhật vẫn cứ bình tĩnh, bất quá trong giọng nói có một cỗ cảm giác thân làm cha mẹ lại phát hiện đứa nhỏ của chính mình không hiểu chuyện mà sinh ra cưng chiều cùng buồn bã, thậm chí là cảm giác vô lực khi phát hiện đứa nhỏ hư hỏng mà không có cách nào khác thay đổi sự thật.

"Con bé … sẽ không, Tiểu Ái là đứa bé ngoan như vậy, con bé sẽ không làm chuyện như vậy …" Trứu Văn Tĩnh sắc mặt có chút trắng bệch, tuy rằng trong lời nói thì nói sẽ không, nhưng sự lo lắng vội vàng trong giọng nói lại bán đứng nàng.

"Sẽ không ?" Hướng Nhật hơi hơi cười lạnh, "Hôm nay Tiểu Ái có đưa tiền cho cô không ?"

Trứu Văn Tĩnh nhất thời nhớ tới cái gì, mặt không khỏi biến sắc, mò dưới gối đầu, từ dưới lấy ra hai tờ tiền mặt 100, vẻ mặt chờ đợi cùng tuyệt vọng nhìn Hướng Nhật: "Tiểu Ái nói đây là mượn của dì Phạm hàng xóm."

Hướng Nhật trong lòng đau xót, con bé vì không cho mẹ lo lắng cư nhiên tìm cái lấy cớ như vậy, rốt cuộc đã phải trải qua sự tình gì mới có thể làm cho một cái đứa nhỏ nguyên bản hẳn là trong sáng vô tư ngồi ở trong phòng học cùng bạn học vui cười đùa giỡn trở nên hiểu sự đời như vậy. Hắn đột nhiên có chút oán hận lây người phụ nữ trước mặt, nếu lúc trước không phải nàng vô tình bỏ đi, cô bé cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.

"Tôi đây có thể nói cho cô, đây là lúc con bé đi bán hoa, là tiền tôi mua hết toàn bộ hoa của con bé."

Thân thể Trứu Văn Tĩnh lập tức liền cứng đờ, hai tờ tiền giấy cầm trong tay cũng đánh rơi trên chăn mà cô không hề phát hiện, chỉ vẫn duy trì cái tư thế cứng ngắc. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật tiếp tục nói: "Hai người bạn của tôi cũng ở tại trong bệnh viện này, vừa rồi lúc tôi đi ra ngoài, chính bắt gặp đến một bảo vệ lôi kéo Tiểu Ái, nguyên nhân là cái gì, tôi nghĩ cô cũng đã đoán ra được. Nếu mà không phải tôi vừa rồi gặp đến, cô nói Tiểu Ái sẽ có cái hậu quả gì?"

Lời của Hướng Nhật vừa mới nói xong, thân thể Trứu Văn Tĩnh liền té xuống, tựa hồ lập tức mất đi tất cả khí lực toàn thân, có chút không dám nhìn Hướng Nhật: "Anh nói, tôi có thể làm sao bây giờ ?"

Nhìn gương mặt nàng tái nhợt không có lấy một tia màu máu, Hướng Nhật cũng không đành lòng tiếp tục kích thích nàng: "Tiểu Ái để tôi nhận nuôi đi." Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Không được ! Ta tuyệt đối không đồng ý." nguyên bản tê liệt ngã xuống Trứu Văn Tĩnh toàn thân tựa hồ lại tràn ngập khí lực, ngồi xuống, nhìn Hướng Nhật, trong mắt tràn ngập vẻ hận. Con gái là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi khỏi mình.

"Ngươi đến bây giờ vẫn là cứng đầu." Hướng Nhật có chút tiếc nuối nhìn nàng, cô gái này thế nào lại vẫn không hiểu như vậy, chính mình lại không phải nói muốn đoạt con gái của nàng, nàng vẫn là có thể mỗi ngày nhìn con gái, thậm chí là cùng con gái ở chung một chỗ cũng không có vấn đề gì. Lần này trở về, Hướng Nhật thực đã có ý tưởng đi mua một cái biệt thự lớn hơn nữa, dù sao căn ban đầu đã không ở nổi nữa. Đến lúc đó phòng ở lớn, ở thêm vài người cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.

"Ngươi nhận Tiểu Ái về nuôi, mục đích còn không phải muốn thân xác của ta sao ?" Trứu Văn Tĩnh lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, vẻ mặt như xem thấu trò hề của đối phương.

Hướng Nhật lại chịu thua, cũng chẳng nổi giận nổi, 10 năm trôi qua, hắn cũng không biết cô gái này dựa vào cái gì chống đỡ nổi 10 năm đằng đẵng này.

"Tôi họ Hướng." giọng Hướng Nhật bỗng nhiên có chút mơ hồ không rõ, mặc kệ thế nào, quan trọng nhất vẫn là trước xoá tan sự cảnh giác của đối phương, bằng không theo hiểu biết của hắn đối với nàng, cô gái này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Trứu Văn Tĩnh trong lòng bỗng run lên, họ Hướng ? Cùng họ với hắn. "Ngươi nói cho ta biết việc này làm gì ?" cảm giác giọng chính mình thanh âm cũng có chút rung rung, Trứu Văn Tĩnh cố gắng nén xuống cảm xúc của chính mình.

"Tôi gọi là Hướng Quỳ, Hướng Nhật là anh họ tôi." Hướng Nhật không thể không nói dối một chút, bởi vì hắn rất hiểu biết Trứu Văn Tĩnh, người phụ nữ này lúc trước chính là tính muốn độc chiếm quá mạnh mẽ, tình nguyện mang thai rời đi, cũng không muốn cùng một chỗ với một người nam giới đã có một hồng nhan tri kỷ khác.

"Hắn là …anh họ của ngươi ?" Trứu Văn Tĩnh che miệng, ánh mắt lại mở to còn hơn cả so với mắt trâu, trong hốc mắt cũng hơi hơi dần đượm nước.

"Ừ." Hướng Nhật nặng nề mà gật gật đầu, trong lòng lại cảm giác quái dị vô cùng, đây là lần thứ mấy hắn giả mạo em họ của "chính mình"?

"Hắn có khỏe không ?" Trứu Văn Tĩnh cúi đầu hỏi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút vẻ đau thương diễm lệ, bao nhiêu năm trôi qua, rốt cục có tin tức của hắn.

"Hắn hiện đang ở nước ngoài, cũng được." không giống như lần đầu trước mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng giả mạo em họ của "chính mình", cô gái trước mắt thân thể đã sắp đến bên bờ suy sụp, nếu mà lại hơi chịu kích thích, phỏng chừng lập tức sẽ phát bệnh. Hướng Nhật không dám mạo hiểm nói ra tin tức "chính mình" đã "chết" .

"Kết hôn chưa ?" lúc hỏi những lời này, Trứu Văn Tĩnh tựa hồ có chút tự giễu, nhưng ẩn ẩn, còn có một tia chờ mong ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện.

"Không có." Hướng Nhật trả lời rất kiên quyết, bởi vì bất kể là mình hay là "mình" kia, đều không có kết hôn, có điều người yêu lại càng ngày càng nhiều.

"Phải không ?" Trứu Văn Tĩnh phản ứng tựa hồ có chút lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại sáng một chút, sau lại ảm đạm xuống, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người ra. Nàng cũng biết, con gái của nàng đã mười tuổi, từ lúc sinh ra, chưa từng thấy qua cha đẻ của chính mình. Mặc dù có ông bà ngoại cùng hai người cậu, nhưng bọn họ cho con bé cũng chỉ có vô tận xem thường với chế giễu, có bao giờ mà đã cho được đến một tia giúp đỡ hay yêu thương ? Hoàn toàn không có !

Chương 651

Báo thù

Dịch:Sở Phong

Biên: Tiếu Tam Tiếu

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Tiểu Ái… là con của hắn?” tuy nói rằng đây sớm là sự thật, nhưng Hướng Nhật nhịn không được mở miệng hỏi, hắn không sợ, chỉ là muốn khẳng định thôi, kì thật chính mình đã làm cha rồi.

Trứu Văn Tĩnh gật đầu, những tia đau thương bi ai lại hiện lên mặt, nhìn Hướng Nhật có chút thân thuộc hoặc có thể nói là an ủi nhiều hơn. “Tiểu Ái kêu ngươi thúc thúc là đúng rôi.”

Hướng Nhật cười nói: "Kêu thúc thúc là đúng sao?"

“Mấy người hồi nãy là bạn của ngươi sao?” Trứu Văn Tĩnh nghĩ tới mấy người mỹ nữ đi chung Hướng Nhật. Đối với người thúc thúc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình làm nỗi lên lòng hiếu kì của một cô gái bình thường.

“Ah, trong đó có mấy người là bạn gái của tôi.” Hướng nhật cũng không sợ nói ra, đó là sự thật. Hơn nữa, với sự thông minh của người con gái trước mặt mình, sợ là đã nhìn ra chút manh mối từ sớm rồi. Tuy nhiên cảm giác đối với cô ta có chút không phải, nhưng Hướng Nhật đã có chủ ý, cứ cho là hai người không thể nhận nhau, hắn vẫn phải chăm sóc hai mẹ con thật tốt.

“Ngươi với hắn rất giống.” Trứu Văn Tĩnh nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, có chút cảm thán, hắn nói những lời này thật là không chút khác nhau. Rõ ràng hắn sống với mấy người bạn gái rất hòa thuận, điều này càng khiến nàng tăng thêm lòng hiếu kì, với sắc đẹp của mấy cô gái đó, thật bất ngờ là có thể nhẫn nhịn mà chia sẻ một nam nhân với người khác, đúng là không thể tin được.

Hướng Nhật biết cô ta đang nói mình hoa tâm, bèn chuyển đề tài “Cô nên đổi phòng bệnh đi, chỗ này không thích hợp cho cô dưỡng bệnh.”

“Không cần, tôi ở chỗ này được rồi.” Trứu Văn Tĩnh không do dự cự tuyệt đề nghị của Hướng Nhật. Cô ta không cảm thấy bệnh sẽ chuyển biến tốt khi thay đổi hoàn cảnh, hơn nữa lòng kiêu ngạo trong lòng không cho phép mình tiếp nhận ý tốt của người khác.

“Tôi nghĩ anh họ của tôi về tới sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô đâu.” Hướng Nhật cũng biết lòng hiếu thắng của cô ta, nhưng hắn có cách của hắn, chẵng hạn như đề xuất ra người “anh họ sống ở nước ngoài”

“Hắn, hắn còn về sao?” quả nhiên, Trứu Văn Tĩnh vừa nghe thấy đã kích động lên, trên mặt trắng của cô ta có tia đỏ.

“Đương nhiên, hắn một lòng muốn về, chỉ là vì một số công chuyện không thể về được mà thôi”. Tuy nhiên bây giờ đã nói dối gạt người rồi, thì sau này cũng dễ dàng hơn. Hắn bây giờ chỉ muốn giúp cô ta dưỡng bệnh thật tốt, mấy chuyện khác không quan trọng. Tới lúc đó cho dù “người anh họ” không có về, mình cũng có thể lấy lí do “vì công chuyện không thể về được” để làm cớ.

“Tôi có thể đổi phòng bệnh, chỉ là ….” Nói tới đây, Trứu Văn Tĩnh có chút khó nói, hơn nữa, chuyện này đối với một người chưa bao giờ cầu xin người ta quả thật là một chuyện khó.

Hướng Nhật tâm tư vừa chuyển, đã biết nỗi lo của cô ta “Dưỡng bệnh cho tốt, chuyện về Trứu gia, tôi sẽ giúp cô giải quyết, bọn nó mai mốt sẽ không tới làm phiền cô nữa, đây là thẻ người anh họ cho tôi lúc trước, bây giờ cho cô, mật mã là sinh nhật của hắn, tôi nghĩ cô vẫn còn nhớ.” Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật vừa nói, vừa móc cái thẻ tín dụng vàng ra, từ vẻ khó xử hiện lên mắt của Trứu Văn Tĩnh, hắn đã biết cô ta lo lắng vấn đề về tiền nong. Trong lòng bất chợt có chút cảm thán, từ trước tới giờ cô ta chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện này, trước đây chỉ cần cô ta có ý nghĩ thôi thì việc mua một ngân hàng nhỏ cũng ko phải vấn đề gì. Nhưng mà bây giờ lại vì chuyện này mà lo lắng, cũng không biết mười năm qua cô ta làm sao qua.

“Cám ơn” Trứu Văn Tĩnh nhận tấm thẻ vàng, xuất thân trong một gia đình phú gia đương nhiên biết loại thẻ này, đây tuyệt không phải là loại thẻ ai cũng có thể sở hữu, tiền trong đó hoàn toàn có thể bằng với số tiền thẻ tín dụng mà hồi trước mình sở hữu, thậm chí nhiều hơn nữa. Thật ra cô ta cũng không muốn nhận, nhưng vừa nghe tới mật mã là sinh nhật của Hướng Nhật, cô ta liền xóa bỏ ý định này, đã là của hắn, vậy đối với mình cũng không sao, hơn nữa con gái cũng là một nửa của hắn, vậy coi đây là tiền bồi dưỡng phí.

“Tôi hứa với Tiểu Ái, phải bồi tiếp nó ăn cơm, nếu không có chuyện gì, thì tôi đi đây.” Giải quyết được chuyện lớn trong lòng, Hướng Nhật cũng có thể nhẹ nhõm hẵn, bây giờ phải đi bồi Tiểu Ái cùng ăn cơm.

“Ah, tối nếu Tiểu Ái nguyện ý thì để nó … ở lại bên cạnh ngươi đi.” Trứu Văn Tĩnh có thể thấy được rằng, vị đường thúc này rất thích Tiểu Ái, điểm này cô ta có thể yên tâm.

“Được, tôi sẽ nói với nó, cô nghỉ ngơi cho tốt đi” trước khi đi, Hướng Nhật để lại số điện thoại của mình ”Có chuyện gì thì gọi tôi, bất cứ lúc nào cũng được”

Ra tới cửa bênh viện, Hướng Nhật chuẩn bị gọi điện thoại cho Sở Sở hỏi xem đang ăn cơm ở đâu, đột nhiên có một tiếng quen thuộc không xa vang lên “Chính là hắn, đánh hắn cho ta, đánh thương đánh chết ta chịu trách nhiệm.”

Âm thanh vừa lên, mấy người liên chạy qua đây, Hướng Nhật vì mới từ bệnh viện ra, đột ngột có một tiếng lớn vọng đến từ một góc tối, tiếp theo đó một nhóm người lao ra hướng về phía hắn.

Bất quá, ứng phó mấy chuyện này thật là một chuyện dễ dàng, cứ cho là chưa nhìn rõ mấy người này, vừa nghe âm thanh, Hướng Nhật đã có thể nhẹ nhàng thu thập mấy người này.

Một cước đem người gần nhất đá bay ra ngoài, Hướng Nhật như hổ vào sông vào đàn dê, xông vào như chỗ ko người, tả một quyền, hữu một cước, hai, ba lần đã đánh cho đám người đo ván, trừ đi một người đang đứng chỗ xa chưa tham gia, đã không có một người nào có thể bò lên được.

Hướng Nhật xuống tay rất có phân lượng, mặc dù vậy, đám người đó cũng phải nằm bệnh viện ít nhất phải mười ngày, nửa tháng, sợ là không cách nào giúp chủ của bọn hắn làm viêc nữa.

“Trứu tiên sinh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm vậy” Hướng Nhật nhìn thân người đó đang bị dọa tới khiếp sợ, kì thật vừa rồi lúc nghe tới âm thanh, hắn đã biết đối phương là ai rồi. Chỉ là hắn chưa đi tìm đối phương gây phiền phức, đối phương đã tìm tới cửa. Ngu ngốc tới nạp mạng thật là tốt quá.

“Ngươi, ngươi đừng có qua đây…” Trứu Văn Uyên sợ hãi mà nhìn Hướng Nhật đi về phía mình, liên tục lui về sau. Bản thân mình có rất nhiều bảo tiêu cường tráng, vậy mà hắn chỉ cần hai, ba cước đã đánh ngục cả đám, muốn không sợ cũng không được, vì sự thật hắn đứng ở một chổ tối nhìn, nên hắn càng rõ ràng hơn lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy đám bảo tiêu đang bò lăn trên đất mà kêu đau, Trứu Văn Uyên thật không muốn giống đám người này. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Đây là ngươi tới kiếm chuyện trước, cứ cho là ta muốn bỏ qua cho ngươi, sợ là không có lí do nào cả?” Hướng Nhật nhìn Trứu Văn Uyên lạnh lùng, lúc nãy là vì Trứu Văn Tĩnh ở bên cạnh nên hắn có thể nhẫn nhịn Trứu gia, đương nhiên Trứu gia đối xử với Trứu Văn Tĩnh như vậy, vậy hắn hoàn toàn không cần cố kị gì cả. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đánh Trứu Văn Uyên một trận chỉ có thể trút giận mà thôi,qua một lúc rồi đối phương lại kiếm chuyện, cho nên, hắn không thể đơn giản nghĩ ở trên thân thể Trứu Văn Uyên lưu lại một vết thương thật khó quên, mà cái chính càng phải loại bỏ Trứu gia ở Bắc Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro