dinhmenh3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi khụy 2 chân mình xuống đất và lúc này nước mắt tôi bắt đầu rơi. Đó vừa là giọt nước mắt hạnh phúc

nhưng lại vừa là giọt nước mắt sợ sệt vì tôi đang đã có lỗi với cô Thanh và chú Bình. Mặc dù tôi rất có cảm

tình với hắn nhưng mà đừng bắt tôi đi quá cái giới hạn của nó. Bần thần một hồi lâu tôi lết đến cái giường

và choài người ra và úp mặt xuống nệm, tấm gra trắng đang thấm những giọt nước mắt của tôi. Tôi thiếp

đi lúc nào cũng không biết, tôi cũng không nhớ là hắn đang bị bệnh. Trong lúc này đầu tôi chỉ nghĩ đến việc

là bỏ chạy.

2 giờ chiều...

Tôi ngáp 1 cái rõ rõ dài rồi vươn vai thức dậy, cái nắng hắt qua ô cửa sổ làm tôi thấy khó chịu, tôi kéo rèm

lại và nghe thấy 1 tiếng động ... Xoãng... đây là lần thứ 2 tôi nghe thấy tiếng vỡ của mãnh thủy tinh. Tôi

bật mạnh cái cửa ra và đi nhanh xuống dưới. Thật kinh khủng... tôi chạy nhanh đến bên cái thây đang

nằm chỏng vọng ở đó còn bàn tay hắn thì đang bị chảy máu vì mãnh thủy tinh...

Bộ birama màu trắng của hắn bị dính nước ướt hết 1 phần ngay bụng và vai áo còn cánh bên cánh tay thì

bị đỏ lên vì máu chảy. Chẳng biết lúc nãy mình đã suy nghĩ những gì, lúc này tôi chỉ biết chạy đến đở hắn

dậy, hắn yếu ớt luồn tay qua eo tôi, tôi định gạt tay hắn ra nhưng mà do hắn nặng quá tôi phải lấy cả 2

tay giữ lấy thân hình hắn và cũng chẳng còn nghĩ tới việc đẩy bàn tay hắn ra.

Vừa dìu hắn lên cầu thang từng bước nặng trĩu tôi bắt đầu cáu

- Bệnh sao không kiu tui đi lấy nước cho mà đi xuống chi dzậy

- Thấy ngủ òy...

- Lỡ tui hok nghe thấy rồi nằm 1 đống dưới đó hã...

- ... biết sao giờ - hắn cười thật nham nhỡ

- Đau không

- Không...

- Chảy máu kìa...

- Kệ nó...

- Biết vậy thây kệ mấy người - tôi lấy tay đấm mạnh vào lưng hắn

- ...Â...y.... daaaaaaa

- Úi... xin lỗi

- Hok sao haha...

- Còn cười nữa đấm cho cái nữa bây giờ...

- Thách áhhhh - mặt hắn nghênh lên như thách thức, bộ mặt điển trai giờ trông như 1 tên hung đồ

đang thách thức đối thủ

- Này... thì thách nè - tôi lấy luôn cái chân đạp xuống chân hắn

- ...

- Hahahaaaaaa này thì thách tui nhá

- ...

Không hiểu sao hắn nhắm nghiền mắt lại, tay rớt ra khỏi vòng eo tôi, đầu dựa luôn vào vai tôi. Tôi hoảng

hồn chẳng lẽ tôi đạp mạnh đến nỗi hắn ngất xĩu luôn hã trời...aaaaaaaaaa.....

Mệt nhọc lắm tôi mới đưa hắn lên tới phòng rồi nghiêng người thả hắn xuống giường. Không hiểu sao chân

tôi va phải thành giường và rồi... cả cái thân hình đó đổ ập lên cái thân hình ốm íu của tui mà muốn nghẹt

thở. Mặt hắn úp xuống, má hắn chạm vào má tôi, mặt tôi lại ửng đỏ lên như trái gấc...

Tôi rên lên từng hồi như chờ có ai đó giúp tôi đẩy cái xác này qua 1 bên

- Ngộp... thở... quá aaaaaaaaaaaaa - tôi hét lên như muốn làm vỡ luôn tấm kính trên tường

Bỗng tôi nghe thấy hắn đang cười khúc khích làm người tôi thấy hơi nhồn nhột. Biết là hắn đang trêu tôi

nên tôi cúi xuống cắn luôn vào cái vai hắn. Hắn đau quá rồi nghiêng người qua 1 bên, trong lúc đó tôi

dùng hết luôn cái sức lực cuối cùng của mình đẩy hắn qua 1 bên, tôi lồm cồm đứng dậy thì tay hắn kéo

tay tôi quật mạnh xuống dưới. Hắn đè cả thân hình nặng trĩu của hắn lên mình tôi, 2 tay hắn giữ luôn 2

tay tôi, mái tóc lũ rũ từ từ chạm vào mặt tôi, còn môi hắn thì từ từ gắn chặt lên môi tôi, tôi nhắm nghiền

mắt lại... hắn bắt đầu luồn chiếc lưỡi của mình vào bên trong miệng tôi rồi đánh qua đánh lại hết cả hàm

răng của tôi làm tôi thấy ngột ngạt khó tả, cảm giác rân rân cả người... nước mắt tôi lại rơi, tôi chẳng nói

lấy 1 câu. Hình như hắn cảm thấy được điều đó... hắn choài người xuống dưới nằm ngữa qua 1 bên

- Xin lỗi

- ...- tôi lại lồm cồm đứng dậy

- Tuấn giận Phong rồi hã

- ...

- Phong biết mình sai ùi, cho Phong xin lỗi đi mà - cái giọng nói yếu ớt của hắn làm cho tôi như muốn xiêu

lòng, nhưng mà tôi không thể làm như thế được. Nếu như tôi chấp nhận tức là tôi đã thừa nhận là thích

hắn rồi. Như vậy thì hắn sẽ nghĩ tôi ra sao. Không, nhất định không thể để mình mất giá như vậy được

- Phong ăn hiếp tui - tôi nói và vừa khóc vừa chạy thẳng về phòng mình.

Tôi chỉ muốn trốn thật sâu dới lớp mền gối để khỏi thấy bản mặt của hắn. Sao hắn lại có thể làm những

điều đó với tôi, chẳng lẽ hắn đã nhận ra là tôi thích hắn rồi ư. Không thể nào, tôi không thể như thế được.

Trong đầu đang biết bao nhiu là suy nghĩ chợt tôi nghĩ đến hắn, hình như là hắn đang bị thương. Dù ghét

đến đâu thì cũng phải biết cứu người trong cơn hoạn nạn chứ ( o^.^o ). Tôi lại chạy nhanh ra tiệm thuốc

và mua băng dán thuốc đỏ cùng với 1 ít thuốc giảm đau cho hắn.

Lúc về gần đến nhà, lại đụng trúng 1 tên nào đó. Không hiểu sao hôm nay lại cứ xấn xa xấn xác như vậy

nè trời.

- Cho tui xin lỗi, có người bị thương cần băng bó nên tui đi mà hong có để ý... xin lỗi nha...

- Lần thứ 2 rồi đó nhok

- Lần thứ 2 -tôi trố mắt nhìn thẳng vào mặt hắn. Giờ thì tôi mới nhận ra hắn là 1 tên thanh niên cũng

trạc tuổi của Phong, đôi mắt to và hàng mi dài. Cặp môi thì đo đỏ nói chung là đẹp lắm. Nhưng mà bây giờ

không phải là lúc đễ nghía trai mà là lúc đi băng bó cho người bệnh...

- Gấp lắm, bỏ qua cho tui nha - tôi ra giọng nài nỉ

- Tên gì đéy...

- Tuấn

- Đi lẹ đi hok người bịnh chết luôn bây giờ - hắn ra giọng châm chọc

- Cảm ơn, pái pai

- Còn anh là Khoa - hắn cố nói với theo tôi -" Sẽ còn gặp lại nhok đéy"

Tôi chỉ nghe mang máng nhưng không chú ý. Tôi nhanh chóng đóng cổng rồi chạy nhanh lên lầu, tiếng thở

hồng hộc như người vừa đi thi chạy maraton về vậy đó...

Bước vào phòng hắn, tôi không dám nhìn vào mặt hắn mà nhìn vào ... cái cửa sổ

- Còn đau không? - giọng tôi lạnh nhạt

- Không

- Thôi đừng có xạo, giơ tay ra đi

- Đây nè - hắn từ từ kéo cái tay áo lên

- Ui daaa - hình như là trúng cái vết thương, cái cánh tay áo vẫn còn vệt máu dài

- Vậy mà kiu không sao, đừng có cố, đưa tay tui bó bột luôn cho

- Dzì mà bó bột luôn dzậy

- Nằm yên đó chớ có động đậy - tôi nói giọng ra lệnh, tôi sợ hắn lại dám giỡ trò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện