Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: 3P - Vương gia và hoàng đế đều bị thao.

Sau hôm đó, Chu Uý Kì cùng với hoàng để sống những ngày tháng ngọt ngào không biết xấu hổ, hoàng để mặc dù hận không thể để Chu Uý Kì chuyển vào trong cung vĩnh viễn cùng hắn, hắn chuyển đến chỗ Chu Uý Kì cũng được, nhưng chung quy hắn là vua của một nước, mà hoàng đế trăm công ngàn việc, đặc biệt là một minh quân càng vất vả hơn, vì vậy thời gian hắn có thể đến chỗ Chu Uý Kì không tính là nhiều. Trên thực tế, hoàng đế hiểu rất rõ, sở dĩ Chu Uý Kì kiên trì ở lại đây, sợ rằng là vì hoàng đệ mỹ nam đệ nhất thiên hạ kia của hắn, dù sao trong lòng hai người đều biết nhưng không nói.

Hôm nay, Chu Uý Kì như trước nằm ở bên hồ câu cá, bỗng nhưng sau lưng bóng cây nơi xa nào đó truyền đến tiếng vang, không cần nghĩ Chu Uý Kì cũng biết đó là ai, dù sao đây không phải lần đầu tiên.

Nhưng lần này Chu Uý Kì không làm như không thấy giống thường ngày, mà là bỗng nhiên vụt lên từ mặt đất, bay qua hướng đó.

Đối phương dường như không ngờ rằng anh sẽ nh sẽ đột nhiên qua đây, bị doạ quay người liền chạy, vì vậy một người đuổi một người chạy, vạt áo tung bay, hai người khinh công tuyệt đỉnh nhanh chóng xuyên qua giữa rừng, tựa như một bức hoạ cổ, nhưng chung quy vẫn là Chu Uý Kì hơn một chút, vì vậy rất nhanh, Chu Uý Kì chặn ở trước mặt hắn.

Đây không phải băng sơn vương gia của bọn họ thì là ai.

"Tránh ra!" Dạ Lẫm Liệt mặt lạnh lùng còn muốn trốn.

Chu Uý Kì lại đột nhiên đến gần chặn hắn lại, hai người dừng lại trên một cây cổ thụ trăm năm, tán cây khổng lồ giống một cái dù lớn che đậy một khoảng, nhánh cây cong cong vẹo vẹo đan vào nhau, lá cây thì che ánh mặt trời, cả cây đại thụ giống như một đình hóng gió thiên nhiên.

Một tay Chu Uý Kì chống ở trên cành cây đằng sau Dạ Lẫm Liệt, vừa hay chặn hẳn ở đó không ra được.

"Yên Nhi, ngươi vẫn không tha thứ cho ta sao?" Chu Uý Kì hỏi.

"Câm miệng!" Dạ Lẫm Liệt vừa nghe hai chữ Yên Nhi liền tức đến cả người phát run: "Bổn vương không phải Yên Nhi gì đó, từ trước đến nay đều không phải!" Rõ ràng là âm mưu đồ tên khốn nạn này thiết lập, tại sao anh còn không biết xấu hổ trắng trợn gọi hắn là Yên Nhi như vậy?

"Được, vậy nếu vương gia đã không tha thứ cho ta, vì sao lại đến nơi này?" Chu Uý Ki hùng hổ doạ người lại đến gần vài phần, anh cao hơn Dạ Lẫm Liệt, khí thế từ trong ra ngoài, đôi mắt càng là nhìn chằm chằm Dạ Lẫm Liệt khiến hắn không chỗ nào che giấu: "Vương gia nên biết, đây là nơi chỉ thuộc về ta và Yên Nhi."

"Vô sỉ!" Dạ Lẫm Liệt càng tức giận hơn, quả thật bị độ vô sỉ của tên khốn nạn này làm chấn kinh rồi: "Thuộc về ngươi và Yên Nhi? Chu Uý Kì, sao ngươi có thể vô sỉ khốn nạn như vậy, ngươi nói những lời này không thấy ngại sao?"

Dạ Lẫm Liệt vừa nghĩ đến khoảng thời gian này Chu Uý Kì và hoàng huynh mỗi ngày khanh khanh ta ta, chính là ở đây, chính là mỗi một chỗ bọn họ đã từng làm, trong lòng hắn nhịn không nổi phẫn nộ, đồng thời với phẫn nộ lại là thống khổ, khó chịu, ủy khuất nói không nên lời.

Nhưng hắn không làm được, hắn không làm được giống như hoàng huynh, có thể không quan tâm gì, cũng không làm được giống như hoàng huynh coi quá khứ chưa xảy ra chuyện gì, hắn càng không bỏ xuống được tự tôn của mình.

Vì vậy hắn chỉ có thể trốn ở chỗ tối, chỉ có thể một mình phẫn nộ chửi rủa tên khốn nạn Chu Uý Kì biến hắn thành như vậy, nhưng hắn lại không khống chế nổi từng lần từng lần lén lút chạy đến đây nhìn anh, sau đó nhìn bọn họ nồng nhiệt, hắn phẫn nộ hắn thống khổ, lại không có dũng khí đứng ra.

Hắn vốn dĩ chưa nghĩ xong phải làm thế nào, nhưng hắn không ngờ rằng hôm nay sẽ bị phát hiện, hơn nữa Chu Uý Kì còn đuổi theo ra đây.

"Rõ ràng vương gia rất để ý, không phải sao?" Chu Uý Kì nói gần nói xa, sau đó lại ép gần vài phần, lồng ngực của anh dường như đè ở trên ngực Dạ Lẫm Liệt, chóp mũi cũng sắp chạm đến hắn, hơi thở phả ở trên mặt hắn:

" Vương gia để ý ta, để ý hoàng thượng nên đến đây đúng không?"

"Không có, bổn vương đối với ngươi chỉ có hận! Ngươi đừng vọng tưởng gì đó." Dạ Lẫm Liệt có chút hốt hoảng quay đầu đi, vốn dĩ không dám đối diện với Chu Uý Ki.

Chu Uý Kì lại càng ép càng gần, khoé miệng mang theo ý cười, sau đó nâng tay lên niết lấy cằm của Dạ Lẫm Liệt cưỡng ép hắn quay lại nhìn mình.

"Vương giá đang nói dối." Chu Uý Ki khẳng định mà Cường thế.

"Ngươi nói bậy, bổn vương không nói dối."

Dạ Lẫm Liệt cắn môi trừng Chu Uý Kì, sự tuấn mỹ của Dạ Lẫm Liệt là thiên hạ vô song, khuôn mặt trắng nõn đến nữ tử hậu cung cũng ghen ghét, tinh xảo như vậy, mang theo vài phần lạnh lùng trời sinh, khoé mắt thon dài hơi khiêu lên, phảng phất hắn trời sinh chính là tôn quý, là ở trên người khác.

Chu Uý Kì nhìn mắt hắn, đẹp như vậy, một nam nhân lại xinh đẹp như vậy, quá tinh xảo, quá mê người, khó trách anh không buông bỏ được.

"Vương giá, ngươi thật đẹp."

Trên mặt Dạ Lẫm Liệt càng xấu hổ hơn: "Sắc lang! Vô sỉ!" Bởi vì ủy khuất, lập tức buột miệng ra: "Vậy ngươi lại nói cho bổn vương, bổn vương với hoàng huynh rốt cuộc là ai đẹp?" Nói xong Dạ Lẫm Liệt liền hối hận, tại sao hắn lại giống như một oán phụ ở hậu cung tranh sủng mà hỏi loại lời này chứ.

Chu Uý Kì cũng cười, sau đó dỗ dành: "Đương nhiên là vương gia đẹp, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không phải là danh bất hư truyền."

Dạ Lẫm Liệt hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chỉ sợ ngươi ở trước mặt hoàng huynh không phải nói như vậy." Dù là nói vậy, nhưng trong lòng tự nhiên lại nhiều thêm vài phần vui sướng, người này vậy mà lại dễ dàng thoả mãn như vậy. Chu Uý Kì đột nhiên nghiêm túc nâng mặt hắn lên.

"Xin lỗi, chúng ta quên hết quá khứ đi, làm lại từ đầu có được không?" Giọng của Chu Uý Kì vẫn dịu dàng như trước, giống như mang theo một loại mê hoặc khó có thể chống lại, khiến người ta cầm lòng không đậu luân hãm vào trong đáy mắt ôn như đó, không thể tự khống chế.

Dạ Lẫm Liệt sửng sốt nhìn Chu Uý Kì, đợi lúc hẳn phản ứng lại, Chu Uý Kì đã niết cằm hắn cúi đầu hôn lên.

"Hô ưm~" Một tiếng rên rỉ, Chu Uý Kì hôn rồi lại hôn lên môi mỏng của hắn, giống như trấn an dịu dàng, Dạ Lẫm Liệt rất nhanh liền được trấn an lại.

Lúc này Chu Uý Kì mới nhẹ nhàng dùng sức, Dạ Lẫm Liệt bất giác muốn mở miệng, Chu Uý Kì nhân cơ hội duỗi lưỡi vào, lần này anh hôn rất sâu, từng lần từng lần hút cánh môi của hắn, đầu lưỡi thăm dò khoang miệng của hắn, câu lấy lưỡi của hắn, càn quét mỗi một góc của hắn, đoạt lấy hơi thở của hắn, thẳng đến Dạ Lẫm Liệt bị hôn đến cả người mềm nhũn hít thở khó khăn.

Chu Uý Kì lúc này mới buông hắn ra, Dạ Lẫm Liệt hơi thở dốc, một tay không biết từ lúc nào đã nâng lên nắm chặt y phục của Chu Uý Kì, cơ thể có chút khống chế không nổi mà bủn rủn, một tay của Chu Uý Kì đỡ eo của hắn để cơ thể hắn dựa vào trong lòng mình, một tay khác thì ôn nhu vuốt tóc của hắn, ngón cái xoẹt qua khoé miệng vừa mới bị hôn của hắn, động tác nhẹ nhàng.

"Tha thứ cho ta rồi sao, băng sơn vương gia của ta?" Chu Uý Kì khàn giọng hỏi.

Anh thật sự là cực lực dịu dàng rồi, nhưng anh biết rõ Dạ Lẫm Liệt là một người cực kỳ kiêu ngạo, nếu như anh không hạ thấp tư thái, nói không chừng hẳn sẽ cứ quật cường như vậy cả một đời cũng sẽ không chủ động, vì vậy vẫn phải để anh đến, hơn nữa bây giờ thời cơ vừa đúng lúc.

Dạ Lẫm Liệt nhìn anh cắn răng, trong mắt còn có chút ngượng ngùng, cũng có chút không cam tâm.

"Vương phi, không, chuyện của Sở Uyển Nhi, là bổn vương làm không đúng, chuyện lúc trước bổn vương có thể không truy cứu nữa, nhưng ngươi và hoàng huynh..." Nói đến đây Dạ Lẫm Liệt u oán nhìn Chu Uý Kì một cái, trong ánh mắt đó có ủy khuất cũng có bối rối, tóm lại khá ngượng ngùng.

"Bổn vương không biết đối mặt với hoàng huynh thế nào." Trên thực tế, sau khi biết rõ chân tướng, Dạ Lẫm Liệt liền chủ động đề nghị với hoàng huynh về sau làm một vương gia an nhàn, không tham gia bất kì chuyện triều chính nào nữa, mặc dù hoàng đế không đồng ý, nhưng Dạ Lẫm Liệt từ sau hôm đó không lên triều nữa, cũng chưa từng gặp hoàng đế, huynh đệ hai người gặp mặt thật sự có chút ngượng ngùng.

Dù sao bọn họ đều là người tôn quý kiêu ngạo nhất trên thế gian này, loại chuyện này nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường.

"Đồ ngốc, chúng ta có là thời gian, lẽ nào ngươi muốn vì một chút điều không tự nhiên này mà ủy khuất mình một đời, giày vò bản thân ngươi, cũng giày vò ta sao?" Giọng điệu của tra nam lại tăng lên rồi.

"Chúng ta từ từ có được không, sớm muộn ngươi sẽ quen thôi, huynh đệ các ngươi vốn chính là thân huynh đệ cùng một mẫu, sau khi thái hậu tạ thế, các ngươi không phải thân nhân tín nhiệm nhau nhất sao?"

Dạ Lẫm Liệt trừng anh không nói gì, Chu Uý Kì tiếp tục tra ngôn tra ngữ: "Sau này giữa ta và ngươi là ái nhân, giữa các ngươi là thân nhân, ba chúng ta ở cùng nhau mãi mãi, có được không?"

"Ừm..." Dạ Lẫm Liệt nhìn Chu Uý Kì vẫn muốn nói cái gì, Chu Uý Kì đột nhiên ấn gáy hắn lần nữa hướng đến chính mình, tiếp theo lại hôn lên.

"Sau này ta gọi ngươi là Liệt Nhi được không?" Một nụ hôn kết thúc tính dục của Chu Uý Kì trướng lớn, âm thanh trở nên khàn khàn.

"Được." Dạ Lẫm Liệt dựa ở trong lòng anh khẽ thở dốc.

"Liệt Nhi, ta thật sự muốn ở đây..." Chu Uý Kì đột nhiên hô hấp gấp gáp hôn cổ Dạ Lẫm Liệt, sau đó ngửi vành tai hắn.

"Không được... ở đây không được" Chu Uý Kì còn chưa nói xong Dạ Lẫm Liệt đã đỏ mặt tía tai, băng sơn vương gia thật ra da mặt rất mỏng, huống hồ trên đại thụ nơi rừng núi hoang vu này, thật sự là quá xấu hổ, quá cuồng dã rồi.

Nhưng trải qua giày vò và rối rắm nhiều ngày như vậy, hắn cũng nghĩ rõ rồi, âm mưu quỷ kế khoảng thời gian đó, tên khốn nạn này đã biến cơ thể của hắn thành tình trạng nhục nhã như vậy, cơ thể của hắn sớm đã bị tình dục thu mua rồi, cũng đã quen tên khốn nạn này xâm phạm hẳn như vậy, quan trọng nhất là, mình đã hoàn toàn bại trong tay tên khốn nạn này rồi, yêu rồi.

Vì vậy, hắn nhận rồi.

Cho nên, lúc thấy vẻ mặt thất vọng lại ẩn nhẫn của Chu Uý Kì, Dạ Lẫm Liệt như bị quỷ thần sai khiến liền bổ sung thêm một câu: "Trở về, trở về tùy ngươi..."

Nói xong hơi đỏ mặt, nhưng Chu Uý Kì đã hiểu ý của hắn, giây tiếp theo, không đợi Dạ Lẫm Liệt phản ứng lại Chu Uý Kì đột nhiên ôm ngang người lên, tiếp theo liền thi triển khinh công lấy tốc độ nhanh nhất bay về nhà nhỏ.

"Rầm" một tiếng cửa đóng lại, hai người đã ở trên giường, Chu Uý Kì đè người dưới thân lại hôn lên lần nữa.

"Hô ưm..." Đây là lần đầu tiên Dạ Lẫm Liệt không có bất kì cự tuyệt nào tiếp nhận Chu Uý Kì làm gì thì làm với hắn.

Chu Uý Kì vội vàng hôn môi của hắn, sau đó là hầu kết, xương quai xanh, y phục bị kéo ra, lồng ngực bại lộ, Dạ Lẫm Liệt ngửa cổ thở dốc mãnh liệt, nhắm mắt cảm nhận Chu Uý Kì cắn lấy đầu vú trước ngực hắn, tùy ý anh liếm mút gặm cắn, xoa nắn.

Thật là kỳ quái, hắn vốn là nam tử, nhưng lúc này hắn đang bị một nam nhân khác xâm phạm, hôn môi, chơi đùa, nhưng cơ thể hắn lại không khống chế nổi mà run rẩy, đến tâm cũng run rẩy theo.

Chu Uý Kì thành thạo cởi sạch sẽ Dạ Lẫm Liệt, thân hình thon dài trắng nõn lập tức khiến anh không cầm lòng được, Dạ Lẫm Liệt có chút xấu hổ quay đầu đi không nhìn anh, nhưng lại bị Chu Uý Kì cưỡng ép quay lại nhìn mình. "Liệt Nhi nhìn ta." Chu Uý Kì nói xong tách hai chân hắn ra gác ở giữa hông mình, hạ thể Dạ Lẫm Liệt lập tức hoàn toàn bại lộ trước mắt Chu Uý Kì, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên hắn cam tâm tình nguyện, vì vậy thẹn thùng, rất ngượng ngùng, cho nên cầm lòng không đậu kẹp chặt hai chân, mắt vốn dĩ không dám nhìn Chu Uý Kì.

"Không..." Dạ Lẫm Liệt vẫn rất xấu hổ, hắn trước kia tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày lại chủ động nằm dưới thân nam nhân, tùy ý anh làm những hành vi xấu hổ với mình.

"Nhìn ta, ta muốn ngươi nhìn ta tiến vào ngươi như thế nào, ta muốn ngươi cảm nhận thật kĩ yêu thương của ta dành cho ngươi."

Chu Uý Kì nói xong đỡ côn thịt nhắm chuẩn tiểu huyệt của Dạ Lẫm Liệt, sau đó chậm rãi cắm vào từng chút.

"Hô~" Dạ Lẫm Liệt đau đến căng chặt người, vách thịt bị căng mở từng chút một, hắn đau đến ra mồ hôi, dù sao rất lâu rồi không làm, vừa rồi Chu Uý Kì lại không làm khuếch trương.

"Động...hô ưm, nhanh động đi..." Dạ Lẫm Liệt khó chịu nói, dừng ở bên trong như vậy, vừa trướng vừa đau vừa khó chịu, mồ hôi của hắn cũng ra rồi, cúc huyệt bị căng đến lớn nhất, bên trong càng là vừa trướng vừa trống rỗng.

"Như người mong muốn." Chu Uý Kì ôm hắn cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi cắm rút.

"Hô a ưm...hô ưm a..." Dạ Lẫm Liệt vẫn nhẫn nhịn như trước.

"Kêu ra đi, Liệt Nhi." Chu Uý Ki vừa cắm rút vừa khích lệ.

Cuối cùng, sau khi Chu Uý Kì dần dần gia tăng tốc độ, Dạ Lẫm Liệt không khống chế nổi bắt đầu run rẩy, cơ thể dần dần mất khống chế.

"A a a a ưm chậm chút hô...a a a"

"Chu...a a a ưm Uý Kì...hô chậm chút a ha..."

Rất nhanh, tiếng rên rỉ của Dạ Lẫm Liệt đã biến điệu, thỉnh thoảng khàn khàn thỉnh thoảng cao vút.

Lúc thân và tâm đều tiếp nhận người này, mang theo đầy lòng yêu say đắm, Dạ Lẫm Liệt càng dễ dàng luân hãm trong tình dục, cũng càng dễ dàng đạt đến cao trào.

Rất nhanh, Dạ Lẫm Liệt liền ở trong cắm rút của Chu Uý Kì bắn ra ngoài.

[Tinh! Chúc mừng kí chủ chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ chính thành công viên mãn!]

Trong đầu vang lên âm thanh kích động của Tiểu Đinh, Chu Uý Kì lại rất bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.

[Xin hỏi bây giờ kí chủ có muốn rời khỏi đến thế giới tiếp theo không?]

Chu Uý Kì nhìn băng sơn mỹ nhân dưới thân, sớm đã không còn dáng vẻ băng sơn nữa, trong đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, toàn bộ đều là tín nhiệm và tình yêu.

Chu Uý Kì hơi do dự một chút, sau đó từ chối.

[Có cách gì có thể để bọn họ không cần vì ta rời đi mà đau khổ không?]

[Hả?] Tiểu Định sửng sốt, tra công lần này quá lương thiện rồi.

Thật ra nếu như sau này Chu Uý Kì lấy được siêu cấp đại phúc lợi là có thể trở về mỗi một thế giới anh từng công lược trước đó, lúc đó anh có thể muốn ở lại bao lâu thì bấy lâu, thậm chí cùng bọn họ biết kết cục của sinh mệnh cũng có thể.

Lúc này, đối với thế giới kia mà nói, lúc Chu Uý Kì lại đi một thế giới khác, có thể lựa chọn tiết điểm thế giới anh vừa mới rời khỏi, vì vậy đối với bọn họ mà nói Chu Uý Kì giống như chưa từng rời đi.

Bất quá tiền đề của những cái này đều là cuối cùng Chu Uý Kì lấy được siêu cấp phúc lợi rất ít kí chủ lấy được kia, không phải Chu Uý Kì không có lòng tin, anh vẫn luôn có, chỉ là đột nhiên có chút không đành lòng.

Vì vậy mới có suy nghĩ như vậy, lỡ như mình không trở về được, bọn họ không đến mức đau khổ như vậy.

Lỡ như thì sao?

Dù sao một người kiêu ngạo như Dạ Lẫm Liệt, thật ra mấy người trước đó cũng đều như vậy, bọn họ đều là người một khi yêu phải liền là một đời, vì vậy...

[Tiểu Định đã xin giúp đỡ từ chủ não! Đã xin giúp đỡ!]

[Tinh! Có rồi!] Tiểu Đinh đột nhiên hưng phấn nói: [Bởi vì kí chủ so với 99,9% kí chủ đều xuất sắc hơn, lần này lại hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa, vì vậy hệ thống chủ não có thể cho kí chủ một khen thưởng đặc biệt.]

[Khen thưởng gì?]

[Lúc kí chủ rời khỏi thế giới công lược, có thể lưu lại một phục chế phẩm hoàn mỹ của kí chủ, nó giống với kí chủ ý như đúc, hơn nữa sẽ không yêu ai ngoài mục tiêu công lược.]

[Phục chế phẩm có thể ở cùng bọn họ, đến khi kí chủ quay về, hơn nữa kí chủ có thể lựa chọn thời gian đệ đơn, cũng chính là lựa chọn thời gian kí chủ rời khỏi kia, như vậy nếu như kí chủ có thể quay về, phục chế phẩm liền chưa từng tồn tại, nếu như kí chủ mãi mãi không trở về, thì phục chế phẩm sẽ thay thế kí chủ chăm sóc bọn họ, đến khi già.]

[Chậc, mẹ nó cũng quá nhân tính hoá rồi, cứ làm như vậy đi.]

Sau khi quyết định với Tiểu Đinh, Chu Uý Kì lại ở lại cùng Dạ Lẫm Liệt hai ngày, là loại nửa bước không rời kia, cuộc sống ngọt ngào viên mãn hàng ngày.

Cho đến ngày thứ ba, lúc Chu Uý Kì và Dạ Lẫm Liệt đang nồng nhiệt, hoàng đế trăm công ngàn việc không dễ dàng Mới xử lý xong chính vụ vội vàng chạy đến, trùng hợp liền đụng phải rồi.

Dạ Lẫm Nhiên sững sờ, sau đó trong lòng không ngăn nổi ghen ghét và ngưỡng mộ, bọn họ cuối cùng cũng hoà hảo rồi, mà hoàng đệ còn có thể ngày ngày ở bên cạnh Chu Uý Kì, hắn lại không thể không trở về xử lý triều chính.

Trong lòng Dạ Lẫm Nhiên nhất thời phần nộ không kịp quay người rời khỏi, đúng lúc bị Chu Uý Kì ngẩng đầu nhìn thấy: "Nhiên Nhi đừng đi, đến đây."

Dạ Lẫm Nhiên sửng sốt, đã hiểu ý của Chu Uý Kì, tự nhiên có chút động tâm, hắn rõ ràng phóng khoáng hơn Dạ Lẫm Liệt, nhưng sau chuyện kia hai người liền không hảo hảo sống chung nữa, gặp mặt cũng là bối rối, càng huống hồ là loại trường hợp này, chỉ sợ Dạ Lẫm Liệt sẽ xấu hổ đến ngất xỉu luôn.

Quả nhiên, Dạ Lẫm Liệt đang bị Chu Uý Kì đè ở trên giường thao bỗng nhiên nghe thấy Chu Uý Kì gọi một tiếng Nhiên Nhi, trong mơ hồ ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng huynh của hắn đi qua chỗ bọn họ, lập tức sợ đến cả người đều co rút.

"A a a um không...đừng không... Chu Uý Kì a! Không được hô...hoàng huynh ra ngoài a a a"

Lúc này, Dạ Lẫm Liệt không một mảnh vải nằm ngửa ở trên giường, hai tay vô thố nắm lấy chăn, tóc đen xoã đầy giường, đôi chân thon dài thì bị Chu Uý Ki gấp lên đè xuống, mông bị ép vểnh lên cao nghênh tiếp cắm rủ của côn thịt Chu Uý Kì.

Chu Uý Kì hung hăng cắm vào lại rút ra, từng đợt khoái cảm khiến Dạ Lẫm Liệt thoải mái đến run rẩy, nhưng trong mắt lại là hoảng loạn, bởi vì hoàng huynh đang đi qua chỗ bọn họ.

Dạ Lẫm Nhiên nhìn hình ảnh trước mắt tự nhiên miệng lưỡi khô khốc, theo lý mà nói hắn nên rời khỏi, vốn dĩ không nên vào, nhưng như bị quỷ thần sai khiến liền tiến vào rồi, hiện tại liền là đứng im không động.

"Nhiên Nhi, cởi y phục ra." Chu Uý Kì vừa thao vừa nói với Dạ Lẫm Nhiên.

Dạ Lẫm Nhiên ngây ngốc nhìn Chu Uý Kì một cái, sau đó lại nhìn hoàng đệ hương diễm, cuối cùng hắn bắt đầu cởi y phục.

"Không a a a ưm...không khốn kiếp a a a ưm...Chu Uý Kì...a ưm ưm không được rồi a...hoàng huynh a a a Dạ Lẫm Nhiên! Ra ngoài hô a..."

Dạ Lẫm Liệt liều mạng lắc đầu, không được, quá dâm loạn rồi, sau này còn nhìn thẳng hoàng huynh thế nào, hai huynh đệ bọn họ yêu cùng một nam nhân đã đủ hoang đường rồi, sao còn có thể làm chuyện hoang đường hơn? Nhưng hắn đến cự tuyệt cũng nói không xong liền bị tình dục cướp đoạt đi lực chú ý.

Đến khi Dạ Lẫm Nhiên cởi sạch y phục, là loại không một mảnh vải đó, Chu Uý Kì ra hiệu cho hắn bò lên giường, sau đó mới vừa thao vừa cúi đầu khom người đi trấn an Dạ Lẫm Liệt.

"Hô ưm~" Một nụ hôn khiến hắn ngạt thở, sau đó mới dịu dàng nói: "Bảo bối, ba người chúng ta cùng nhau, ta thật sự rất yêu các ngươi, muốn cùng khoái lạc với các ngươi, đừng sợ có được không?"

"Hô a ưm ưm a a a không được rồi...a ưm" Dạ Lẫm Liệt vẫn sợ cái gì đó, nhưng hắn vốn dĩ không có thời gian suy nghĩ hay cự tuyệt, thân và tâm hắn bị khoái cảm hủy diệt ở hậu huyệt chiếm cứ rồi.

Ánh mắt của Dạ Lẫm Nhiên đã có chút nóng lòng muốn thử, nhìn hình ảnh như vậy, thân thể vốn dĩ cơ khát càng cơ khát khó nhịn hơn, thậm chí hậu huyệt bị Chu Uý Kì hoàn toàn khai phá đã bắt đầu tự động chảy nước dâm.

Lúc này nghe Chu Uý Kì nói như vậy, thân thể liền cầm lòng không đậu càng kích động hơn, sau đó quỳ bò lên, rồi ở dưới tầm mắt chấn kinh của hoàng đệ, tách hai chân ra liền nằm sấp ở trên người Dạ Lẫm Liệt.

"Hoàng huynh? Hô a a a ưm..."

"Hoàng đệ..."

Hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau, một người vô cùng xấu hổ, Dạ Lẫm Nhiên thật ra cũng là da mặt dày, lúc này cả mặt đỏ bừng, may mà trên lưng đột nhiên bị một bàn tay ấn lấy, sau đó trong hậu huyệt ướt mềm liền cắm vào hai ngón tay.

"Hô ưm..." Cảm giác đã lâu không có lập tức tách phần xấu hổ kia ra hơn nửa.

Hai huynh đệ mặt đối mặt, bởi vì Chu Uý Kì đại lực cắm rút, cơ thể của Dạ Lẫm Liệt lắc lư từng chút từng chút, Dạ Lẫm Nhiên đang nằm sấp ở trên người Dạ Lẫm Liệt, hắn dùng hai tay chống đỡ, vì vậy mông vểnh lên cao cao bày ra trước mắt Chu Uý Kì.

"Nhiên Nhi thật ngoan~" Dưới háng Chu Uý Kì điên cuồng thao tiểu huyệt của vương gia, đồng thời ngón tay cũng bắt đầu cắm rút ở trong tiểu huyệt của Dạ Lẫm Nhiên.

"A a a a ưm chậm...a a a ưm nhanh quá a...ưm a a a Chu Uý Kì a ưm...khốn nạn hô ưm..."

Khoái cảm bao phủ Dạ Lẫm Liệt, tiếng rên rỉ vô thức khiến hắn căn bản không quan tâm được hoàng huynh trên đỉnh đầu, đặc biệt là hoàng huynh cũng bắt đầu ưm ưm a a kêu lên.

"Hô a~ ưm..." Hoàng đế bất giác vặn vẹo eo nghênh hợp ngón tay của Chu Uý Kì, côn thịt đã cứng liền không kiêng nể gì cứ như vậy đụng phải côn thịt của đệ đệ dưới thân, vì vậy mỗi một chuyển động của Chu Uý Kì, côn thịt của hai huynh đệ cũng liền bị ép cọ sát.

Hình ảnh thật là dâm đãng lại kích thích.

Tiếng "bạch bạch bạch" kích thích màng nhĩ ba người, Chu Uý Kì vừa thao Dạ Lẫm Liệt dưới thân, đồng thời ngón tay tháo tiểu huyệt của hoàng đế, bên tai là tiếng rên rỉ hết đợt này đến đợt khác của hai huynh đệ, hoặc là đồng thời cao vút.

Cuối cùng, sau khi Dạ Lẫm Liệt bắn ra một lần nữa, Chu Uý Kì rút côn thịt ra ấn lấy mông hoàng đế, tiếp theo liền cắm vào.

"Hô a~" Tiểu huyệt của hoàng đế đã vừa ướt vừa mềm cơ khát khó nhịn, đệ đệ vừa mới bắn đầy bụng hắn, tiếp theo hắn liền bị ấn đến trực tiếp nằm ở trên người Dạ Lẫm Liệt, sau đó tiểu huyệt được lấp đầy.

"Thoải mái quá a Chu lang~"

Khoái cảm khổng lồ khiến hắn lập tức không chống đỡ nổi, lại là hoàn toàn nằm ở trên người Dạ Lẫm Liệt, Chu Uý Kì cắm rút côn thịt bạch bạch bạch, thao đến mông hoàng đế vang lên bạch bạch, mà mỗi một lần va chạm lại khiến cơ thể hoàng đế không ngừng dao động, vì vậy vừa hay ma sát với Dạ Lẫm Liệt dưới thân hắn.

Sau khi Chu Uý Kì thao bắn hoàng đế, lại để hai huynh đệ đều nằm sấp ở trên giường, một cái lại một cái mông đối diện với chính mình, anh đồng thời thao hai người.

"A a a ưm a khốn nạn...bổn vương chịu không nổi nữa a a a đủ rồi...ưm a sắp tới rồi hô..."

"A a a a ưm...a a a Chu langa a a chỗ đó...hô Chu lang tướng công hô a ưm..."

Tiếng rêu rỉ của hai huynh ai huynh đệ tiếp nối nhau, kích thích lẫn nhau, bọn họ cùng nhau trưởng thành, trước đây bọn họ hiểu nhau như vậy, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ đối phương trầm luân trong tình dục, dáng vẻ phóng đãng rêu гỉ, thật sự là kích thích lại bất ngờ, sau đó lại tự nhiên gợi lên khoái cảm mãnh liệt.

Một trận tình sự hoang đường lại kích thích kéo dài rất lâu, đến khi bà người đều tinh bì lực tẫn, đặc biệt là hai huynh đệ hoàng đế, trực tiếp nằm liệt ở trên giường không muốn nhúc nhích, đến Dạ Lẫm Liệt cũng không quan tâm được mất mặt xấu hổ gì đó, sau khi thẳng thắn gặp nhau, hoàng huynh dường như cũng không khó đối mặt như vậy.

Sau khi Chu Uý Kì thu dọn sạch sẽ liền nằm ở giữa hai người, để bọn họ mỗi người một bên dựa vào trong lòng mình, cuộc sống thần tiên trái ôm phải ấp, thật sự khiến anh có vài phần không nỡ rời đi.

Nhưng chung quy là lúc quay về rồi, anh tin rằng, anh sẽ không để phục chế phẩm có lúc dùng đến, bởi vì anh nhất định sẽ quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro