Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ân ái với nhau cách vách phòng của nông dân, bị ép gọi phu quân.

Bách Lí Hàn cho rằng chính mình chết chắc rồi, hắn chẳng thể nghĩ tới Chu Uý Kì sẽ nhảy theo hắn xuống dưới, nhưng sinh thời hắn giết người như ma, chỉ sợ là phải xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng Chu Uý Kì có thể đi với hắn đến đường Minh Phủ, hắn cũng mãn nguyện rồi.

Nhưng không nghĩ tới hắn cũng chưa chết, mở to mắt là hoàn cảnh lạ lẫm, lọt vào trong tầm mắt đều vô cùng đơn sơ, lúc Bách Lí Hàn muốn ngồi dậy mới phát hiện cơ thể mình rất nặng, một chút sức lực cũng không có, bị trọng thương.

Vừa vặn vào lúc này, một cô nương nông thôn đi đến, sau khi nhìn thấy Bách Lí Hàn vội vàng đến đỡ Bách Lí Hàn trở lại giường.

"Mau nằm xuống, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, Chu đại ca rất lo lắng cho ngươi."

Bách Lí Hàn trọng thương không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước khi chưa làm rõ tình hình hắn muốn bình tĩnh xem xét.

Cô nương nhanh nhẹn rót một chén nước cho Bách Lí Hàn, lúc này mới vớn mật nhìn chằm chằm Bách Lí Hàn: "Ai da, tỷ tỷ thật sự quá xinh đẹp, giống như thiên tiên hạ phàm, khó trách Chu đại ca tốt với tỷ như vậy."

Hai chữ tỷ tỷ thiếu chút nữa khiến Bách Lí Hàn làm mình sặc chết, nếu là trước kia, người trước mặt đã không sống nổi, nhưng lúc này Bách Lí Hàn bị trọng thương, hơn nữa cô nương trước mặt đơn thuần chất phác, lại không có cảnh giác gì, càng là không sợ hãi Bách Lí Hàn một chút nào, Bách Lí Hàn trong lúc đó thật sự là không hạ thủ được.

Vì thế chỉ có thể không trả lời nàng, nhưng thật ra lại hỏi ngược lại: "Chu Uý Kì đâu?"

Cô nương vừa nghe thấy giọng nói khó phân nam nữ của Bách Lí Hàn, hoàn toàn bất đồng với những nữ tử khác, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là ngẩn ra một chút ngay sau đó vội vàng nói: "Chu đại ca đang sắc thuốc cho tỷ."

Cô nương nói rồi giống như mở ra máy hát, bắt đầu lại tự nói tiếp, cái gì mà Bách Lí Hàn hôn mê mấy ngày, Chu Uý Kì là như thế nào buổi đêm không ngủ chăm sóc hắn, lại là dốc lòng như thế nào, không buông tay như thế nào, thật sự là tình yêu còn kiên định, rắn chắc hơn vàng vân vân.

Bách Lí Hàn giống như là không để ý, nhưng tâm lý lại ngăn không được hiện ra hình ảnh tiểu cô nương miêu tả, vì thế tức giận ngập trời trong lòng cũng từng chút bị áp chế xuống.

Vừa vặn vào lúc này, Chu Uý Kì bưng thuốc đi vào, cô nương rất hiểu chuyện mà đi ra ngoài trước, Chu Uý Kì lúc này mới quan tâm bưng thuốc ngồi xuống bên mép giường của Bách Lí Hàn.

"Ngươi...vì sao ngươi lại nhảy xuống theo, vì sao phải cứu bổn toạ?" Bách Lí Hàn ngượng ngùng hỏi.

Chu Uý Kì không trả lời, mà là nói: "Về sau cũng không thể lại bổn toạ bổn toạ, ngươi có biết hiện tại toàn bộ giang hồ khắp thiên hạ đều đang tìm ngươi không, tất cả mọi người muốn giết ngươi."

Sắc mặt Bách Lí Hàn lập tức trở nên lạnh lùng: "Bổn toạ sợ bọn họ sao? Tới là được!"

Chu Uý Kì dở khóc dở cười, sau đó không chút khách khí mà đả kích: "Hiện tại ngươi bị trọng thương, bưng thuốc cũng không bưng nổi, ngươi có thể đối phó được ai?"

Bách Lí Hàn lập tức nghẹn họng, trên mặt lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Bổn toạ không đối phó được ai cũng không cần ngươi lo."

"Thật sự không cần sao?" Chu Uý Kì nghiêm mặt hỏi.

Bách Lí Hàn run lên, lại có chút xấu hổ, nhưng tuyệt đối không nói ra miệng.

"Vậy ta đi nhé?" Chu Uý Kì đứng dậy giả vờ muốn đi.

"Bách Lí Hàn lập tức biến sắc: "Ngươi dám!" Ngoài miệng cứng rắn lại bá đạo, trên thực tế trong nháy mắt Chu Uý Kì đứng lên hẳn liền luống cuống.

Chu Uý Kì biết hắn kiêu ngạo, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Chu Uý Kì biết anh đã đi vào trong lòng vị giáo chủ này, nếu không hắn căn bản không phải là biểu tình như vậy.

"Ngươi...nếu ngươi đã nhảy xuống theo bổn toạ, về sau liền không cho phép bỏ lại bổn toạ, cũng không được phản bội bổn toạ." Bách Lí Hàn bá đạo nói.

Nhưng hắn không biết, hắn càng bá đạo cường ngạnh, càng để lộ ra hoảng loạn cùng đáng thương ở đáy lòng hắn, hắn sợ người vào lúc hắn không ai giúp đỡ mà vẫn không rời bỏ hắn cũng vứt bỏ hắn, hắn sợ hắn lại trở thành người cô đơn, không tin bất luận kẻ nào, cũng không có bất kì ai thân cận, bề ngoài phòng lưu vô hạn, vạn người quỳ bái, trên thực tế từ đầu đến cuối hắn đều là cô độc một mình.

Chu Uý Kì thậm chí còn hiểu tâm tư của Bách Lí Hàn hơn so với hắn, lúc này mới ngồi lại đút thuốc cho hắn, trên mặt tất cả đều là sủng nịch.

"Mặc dù không quen, ngươi cũng nên nhịn một chút trước" Chu Uý Kì vừa đút vừa nói: "Hiện tại toàn bộ giang hồ đều đang đuổi giết ngươi, ít nhất chờ đến khi khỏi rồi lại tính toán."

Bách Lí Hàn muốn hỏi Chu Uý Kì, vì sao lại làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cứu một ma đầu người người truy sát như vậy, nhưng dù thế nào cũng không hỏi được.

Bách Lí Hàn vẻ mặt âm trầm, Chu Uý Kì tiếp tục nói: "Cho nên, vì giấu tai mắt người khác, chúng ta bây giờ chính là ra vẻ phu thê, về sau không thể gọi sai nữa biết chưa?"

Bách Lí Hàn dường như vẫn chưa hiểu lời Chu Uý Kì nói, vì thế Chu Uý Kì chớp chớp mắt với hắn: "Hiểu chưa phu nhân?"

"Khụ khụ khụ ngươi... ngươi ngươi gọi cái gì, bổn ưm..." Bách Lí Hàn còn muốn nói bổn toạ, lại bị Chu Uý Kì hôn lên, vì thế lời còn lại trực tiếp bị chặn ở trong miệng.

Chu Uý Kì trực tiếp hôn đến Bách Lí Hàn hô hấp khó khăn, lúc này mới buông hắn ra: "Phải gọi phu quân, đã biết chưa?"

Bách Lí Hàn đỏ mặt, nói cũng kỳ lạ, đổi lại bất luận kẻ nào dám gọi hắn là phu nhân gì đó, chỉ e là hắn đã sớm trong cơn giận dữ, nhưng từ trong miệng Chu Uý Kì nói ra, hắn vậy mà có chút ngượng ngùng không nói nên lời, lồng ngực cực nóng, là một loại ấm áp nói không nên lời.

Nhưng Bách Lí Hàn vẫn xấu hổ, vẫn không gọi, nực cười, hắn đường đường là giáo chủ Ma giáo, nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể gọi nam tử khác là phu quân? Tuyệt đối không thể nào.

Đến buổi tối, hai người nằm cùng giường, Chu Uý Kì cứ tự nhiên như vậy nghiên người nằm bên cạnh Bách Lí Hàn, sau đó duỗi tay ôm hắn vào trong lòng.

"Phu nhân tạm chấp nhận một chút đi, giường này tuy rằng vừa nhỏ vừa cứng, nhưng phu nhân có thể ở trong lòng vi phu ngủ một đêm."

"Hỗn trướng, đã nói đừng gọi như vậy." Bách Lí Hàn mặt đỏ tai hồng, nhưng hắn bị trọng thương chỉ có thể mặc người sắp xếp.

Chu Uý Kì nói cho hắn là hộ nông phu này thu nhận bọn họ, nhưng trong nhà nông phu vốn dĩ nghèo, vì vậy điều kiện tương đối đơn sơ, nhưng người một nhà đều rất lương thiện, còn nhường phòng của nhi tử cho bọn họ. Trong nhà nông phu có ba gian phòng, nhi tử đi gia nhập quân ngũ, cho nên phòng này sớm thành phòng chứa đồ, là người ta tự dọn dẹp ra, phu thê nông phu ở bên cạnh bọn họ, có đôi khi ho khan, thậm chí lật người cũng có thể nghe được tiếng, như giờ phút này, bọn họ có thể nghe được tiếng ngáy như sấm của nông phu đại ca.

Vì vậy bọn họ nói chuyện đều cố tình đè thấp giọng, cũng không dám làm ra động tác quá lớn.

Bách Lí Hàn chịu chính là nội thương, Chu Uý Kì từ phía sau ôm hắn vào trong lòng, đôi tay thực tự nhiên ôm vào bên hông hắn, nhưng bàn tay to từ ôm bắt đầu thành vuốt ve, sau đó đi xuống.

"Ưm ngươi...hỗn trướng ngươi điên rồi" Bách Lí Hàn cả kinh vội vàng ngăn chặn cái tay lộn xộn: "Sẽ bị nghe thấy ư..."

Nói còn chưa dứt lời Chu Uý Kì liền từ phía sau ngậm lấy tai hắn, Bách Lí Hàn chỉ cảm thấy ngứa ngáy, toàn thân đều run rẩy theo.

"Nếu như phu nhân sợ bị nghe thấy, vậy nhịn xuống đừng kêu ra tiếng." Chu Uý Kì nói xong đôi tay liền cầm côn thịt hơi ngẩng đầu của Bách Lí Hàn: "Hoặc là, phu nhân gọi một tiếng phu quân cho ta nghe một chút, nếu như phu nhân gọi ta liền dừng tay."

Nhưng Bách Lí Hàn sao có thể gọi, cắn răng chính là không lên tiếng, vì thế Chu Uý Kì tiếp tục liếm láp cắn mút tai hắn, vành tai, sau đó là cái cổ trắng nõn.

Tay cũng không dừng động tác, côn thịt Bách Lí Hàn rất mau liền ở trong tay Chu Uý Kì ngẩng đầu lên.

Bách Lí Hàn gắt gao cắn hàm răng, chính là không hé miệng.

"Xem ra phu nhân đã xóa lựa chọn" Chu Uý Kì cười khẽ: "Vậy phu nhân nhất định phải nhịn xuống, nếu không sẽ bị nghe thấy."

Giường rất nhỏ rất chật, hai đại nam nhân ngực dán lưng kề sát với nhau, Bách Lí Hàn bất giác cuộn tròn thân thể, cả người hắn dường như là co vào trong lòng Chu Uý Kì, áp lực tình dục khiến hắn phát ra tiếng nức nở rất nhỏ. Hai tay Chu Uý Kì xuyên qua sườn eo của hắn cầm côn thịt đã đứng thẳng dưới háng: "Cứng" Chu Uý Kì ở bên tai Bách Lí Hàn đè thấp giọng nói, hơi thở thở ra hoàn toàn phun ở tại cùng giữa cổ Bách Lí Hàn, khiến cho hắn vừa ngứa vừa run: "Phu nhân còn nói không muốn, thật là khẩu thị tâm phi."

"Nói bậy!" Bách Lí Hàn cắn răng chen ra hai chữ, đôi tay bất giác nắm ở trên tay Chu Uý Kì, theo động tác của tay anh cũng đang chuyển động.

Rất nhanh, côn thịt trong tay Chu Uý Kì liền càng ngày càng gắng gượng, mạch máu giật giật chứng tỏ Bách Lí Hàn đang nhẫn nại, đặc biệt là thân thể ở trong lòng nhịn không được run rẩy, Chu Uý Kì cười khẽ: "Phu nhân cảm nhận được không?"

"Ư..." Bách Lí Hàn vẫn cắn răng.

Hắn đã sớm cảm nhận được, cái thứ càng ngày càng cứng rắn đỉnh ở trên mông, giống như giây tiếp theo sẽ xuyên qua cách trở của y phục trực tiếp cắm vào.

"Vi phu biết phu nhân muốn, vi phu liền thoả mãn ngươi." Chu Uý Kì nói xong kéo quần của Bách Lí Hàn xuống, ngay sau đó chen côn thịt nóng bỏng vào kẽ mông thít chặt của Bách Lí Hàn.

Đồ vật nóng bỏng cứng rắn lập tức nóng đến cả người Bách Lí Hàn run lên, cánh mông cảm nhận được rõ ràng côn thịt nóng rực cùng cứng rắn, thậm chí trong đầu cũng tự động miêu tả ra hình dạng của nó.

Bách Lí Hàn đã sớm bị trêu chọc đến cơ khát khó nhịn, hắn bất giác cong mông lên về phía sau, hai chân cuộn lại, nhưng Chu Uý Kì lại chỉ cố ý cọ xát ở miệng cúc huyệt.

Cúc huyệt đã ướt át có thể cảm nhận được rõ ràng quy đầu trơn trượt, Bách Lí Hàn thức co rút miệng huyệt, giống như là muốn hút côn thịt vào, nhưng Chu Uý Kì chính là cố tình không thoả mãn hắn.

"Cắm vào" Bách Lí Hàn nhịn không được hạ thấp giọng: "Tiến vào nhanh lên."

"Phu nhân cũng không gọi vi phu một tiếng." Chu Uý Kì lại cố ý ủy khuất nói, nhưng rõ ràng chính là gây khó dễ.

Bách Lí Hàn cáu giận quay đầu trừng mắt nhìn Chu Uý Kì một cái, lại bị Chu Uý Kì nhéo cằm hôn lên.

"Ưm ưm..." Bách Lí Hàn khó nhịn kêu ra tiếng, sau đó đúng lúc này, Chu Uý Kì đột nhiên không hề báo trước đỉnh hông một cái, côn thịt gắng gượng trực tiếp nhận ngay lỗ nhỏ ướt mềm, phụt một tiếng cắm vào.

"Ha..." Cả người Bách Lí Hàn run rẩy một trận, cầm lòng không đậu mở to mắt, trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy Chu Uý Kì buông môi hắn ra. Lại vừa vặn vào lúc này, sau một trận ngáy như sấm của nông phu đại ca cách vách, trở mình, ván giường lập tức vang lên vài tiếng kẽo kẹt.

Bách Lí Hàn lập tức bị cả kinh chấn động, thân thể đều cứng đờ, đến khi tiếng ngáy bên kia vang lên lần nữa, Chu Uý Kì rốt cuộc ấn hai bên hông hắn bắt đầu đỉnh động.

"Ưm ưm..." Bách Lí Hàn lập tức cắn khớp hàm.

Côn thịt từng chút từng chút thâm nhập tiểu huyệt, động tác của Chu Uý Ki không nhanh thậm chí có chút chậm, biên độ động tác cũng không vớn, bởi vì lo lắng phát ra động tĩnh quá vớn, nhưng mặc dù là như vậy, bởi vì động tác của Chu Uý Kì kích thích, ván giường vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

"Ưm...a..." Bách Lí Hàn đè ép tiếng rên rỉ.

Từng đợt khoái cảm từ lỗ nhỏ truyền khắp toàn thân, loại cảm giác khiến người ta rơi vào trong sung sướng, tê dại, từng đợt tiếp từng đợt bao phủ hắn, Bách Lí Hàn thậm chí có chút không thoả mãn, muốn Chu Uý Kì thao nhanh hơn, sâu hơn, nhưng đồng thời lại cảm thấy thẹn mà không phát ra tiếng. "Phu nhân, vẫn không chịu gọi phu quân sao?" Chu Uý Kì vừa nhẹ nhàng thao vừa trêu đùa bên tai hắn.

Bách Lí Hàn chỉ lo cắn răng không để ý tới anh, nhưng khoái cảm ở hậu huyệt thật sự quá mãnh liệt, thỉnh thoảng rên rỉ sẽ bật ra khỏi miệng.

Không biết đã thao bao nhiêu lần, Bách Lí Hàn sắp đạt đến cao trào, thân thể bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, đặc biệt là trong hậu huyệt co rút từng đợt, kẹp đến Chu Uý Ki sảng khoái một trận.

Vào lúc này Chu Uý Kì đột nhiên tăng nhanh tốc độ, tiếng cắm rút 'òm ọp òm ọp' rất nhanh liền lớn hơn vài phần, đặc biệt là tiếng kẽo kẹt của ván gỗ cũng trở nên dồn dập.

Bách Lí Hàn dường như sắp bị khoái cảm nhấn chìm rồi, hắn gắt gao cắn chặt răng, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn không khống chế được "a" một tiếng, sau đó hắn liền bắn ra rồi.

Chu Uý Kì cũng bắn ở trong cơ thể hắn, cả người Bách Lí Hàn mềm nhũn ở trong lòng Chu Uý Kì thở hổn hển từng ngụm lớn, trong đầu nháy mắt trống rỗng, đến khi cảm nhận được một trận cọ rửa nóng bỏng trong tiểu huyệt.

Nhưng thần kinh căng chặt vừa thả lỏng một chút rất nhanh lại căng lên, vừa rồi khoải cảm bao phủ bọn họ không chú ý đến, tiếng ngáy cách vách đã dừng lại rồi, sau đó vào lúc này, bên kia vang lên đối thoại của phu thê nông phu.

"Đêm nay sao lại ồn ào như vậy?" Nông phu đại ca mơ hồ nói.

"Có lẽ là mèo hoang." Nông phu đại tẩu không kiên nhẫn trả lời, giọng nói cũng có vẻ mơ mơ hồ hồ.

"Hừ, con mèo động dục từ đâu đến, đợi ngày mai ta đi bắt nó bán lấy tiền."

"Được rồi phu quân, mau ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc."

Bên này không dám cử động, đến khi tiếng ngáy của nông phu đại ca vang lên lần nữa, lúc này Chu Uý Kì mới ghé đến bên tai Bách Lí Hàn cười khẽ: "Chẳng lẽ phu nhân chính là mèo hoang nhỏ động dục kia?"

Bách Lí Hàn tức giận trừng lại: "Ngươi mới là mèo đực động dục."

"Vậy phu nhân chính là mèo cái động dục rồi."

"Ngươi..." Bách Lí Hàn nhận ra từ trước đến nay hắn chưa từng chiếm ưu thế ở trước mặt Chu Uý Kì.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trên sinh thần yến cũng là như vậy, Chu Uý Kì thong dong tự tại, giống như là khắc tinh của hắn, cho dù hắn làm thế nào cũng không trốn thoát lòng bàn tay của Chu Uý Kì.

Chu Uý Kì ôm hắn, côn thịt vẫn vùi trong cơ thể hắn không rút ra ngoài, cứ tư thế này, hai người có thể dính chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro