Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Thao vương gia mỹ nhân trên lưng ngựa - Hoàng đế ghen

Đêm khuya ánh nến lay động, thâm cung đêm khuya vốn dĩ tĩnh lặng lại có một bầu không khí áp lực, trên dưới toàn bộ hoàng cung có một loại cảm giác mây đen áp đỉnh làm người ta thở không nổi, đột nhiên, một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, thái giám, cung nữ ngoài Ngự Thư Phòng sợ tới mức đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, tiếp theo nhanh chóng bò vào Ngự Thư Phòng.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, đèn đuốc, nghiên mực, giấy bút rơi đầy đất, còn có tấu chương bọn họ tuyệt đối không thể xem lung tung khắp nơi.

"Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ tội đáng chết vạn lần!"

"Hoàng Thượng bớt giận..."

Mấy tiểu thái giám quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, trên thực tế bọn họ cũng biết nguyên nhân Hoàng Thượng tức giận, Chu công tử cùng Vương gia ra ngoài cùng làm việc đã hơn một tháng, Hoàng Thượng hận không thể để Chu công tử thời thời khắc khắc ở bên cạnh, tâm tình sao có thể tốt?

Nhưng một thái giám nho nhỏ như bọn họ có thể có cách gì chứ?

Dạ Lẫm Nhiên đứng ở án thư tức giận đến ngực phập phồng, nghĩ đến hắn ta ngày ngày phê duyệt tấu chương đến đêm hôm khuya khoắt, mà tên khốn Chu Úy Kì kia lại cùng hoàng đệ đi ra ngoài tiêu dao sung sướng, đi một tháng còn chưa về, nghĩ vậy hắn ta liền tức, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ thì cùng nhau tiêu dao sung sướng, tên khốn kia không nghĩ tới hắn ta mỗi ngày ở trong thâm cung đại viện này mệt mỏi bao nhiêu, ôn khổ bao nhiêu? buồn khổ bao nhiêu? Vậy mà hoàn toàn bỏ hắn ta lại không quan tâm, quả nhiên, lời của nam nhân kia không thể tin, hắn rõ ràng thích thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Dạ Lẫm Liệt hơn.

"Lúc ấy trẫm không nên đồng ý!" Dạ Lẫm Nhiên càng nghiến răng nghiến lợi: "Tặc tử khốn nạn, thiên sủng bất công cũng phải có mức độ, đã nói đối xử bình đẳng cơ mà!"

"Người đâu!"

Dạ Lẫm Nhiên lạnh lùng gọi một tiếng, trên mặt đất rất nhanh có hai ám vệ quỳ ở đó, đều là tâm phúc bên người Dạ Lẫm Nhiên, đương nhiên cũng rõ ràng quan hệ giữa Hoàng Thượng, Chu Uý Kì và Dạ Lẫm Liệt.

"Duệ Vương còn chưa về sao?"

"Hồi Hoàng Thượng, Duệ Vương cùng Chu công tử nhận được khẩu dụ của Hoàng Thượng, đã đang trên đường về."

Ám vệ cũng run sợ trong lòng, dù sao Hoàng Thượng đã không phải một lần hai lần sai gã truyền khẩu dụ, nhưng hai vị kia cũng là tổ tông, miệng đồng ý rồi lại vừa chơi vừa về, Hoàng Thượng sai gã cầm đao ép Chu công tử về, nhưng gã nào dám? Càng đừng nói gã vốn dĩ không phải đối thủ của vị kia.

Quả nhiên, Dạ Lẫm Nhiên vừa nghe liền nổi trận lôi đình: "Lời này trẫm đã nghe bao nhiêu lần, từ Giang Nam đến kinh thành năm sáu ngày là đủ, bọn họ đã đi bao lâu rồi còn không đến được? Đồ khốn nạn, hẳn chính là khi dễ trẫm chính vụ quẩn thân, không thể rời khỏi cung!"

Dạ Lẫm Nhiên lại phát tiết một hồi, ám vệ cũng chỉ có thể chịu đựng, trong lòng chỉ ngóng trông vị tổ tông kia hồi cung sớm một chút, chỉ cần có hắn ở đây tất cả đều dễ nói.

Lại nói đến đối tượng khiến Hoàng Đế nghiến răng nghiến lợi, lúc này đúng là trên đường hồi cung, chỉ là...

"Chu Uý Kì...hư, ngươi thật là..." Bên bờ sông cảnh sắc tuyệt đẹp, hai người hai ngựa nhàn nhã đi tới, tuy rằng là hai con ngựa, nhưng hai nam tử tuấn tú lại là ngồi chung một con ngựa, con ngựa cũng cao lớn uy vũ, lúc này đang chở hai người tản bộ ở bờ sông vắng vẻ, con ngựa đi theo đằng sau càng là nhàn nhã ăn cỏ, giống như nó cũng biết phi lễ chớ nhìn.

Dạ Lẫm Liệt được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, khó phân nam nữ, cho dù lúc này y đã cởi bào phục đẹp đẽ quý giá của Duệ Vương, mặc vào y trang công tử đơn giản, cũng là phong hoa tuyệt đại.

Thân hình Chu Uý Kì so với y cao lớn kiện thạc không ít, lúc này cưỡi ở trên lưng ngựa, hai tay từ sau lưng Dạ Lẫm Liệt ôm lấy y.

Đôi tay Chu Uý Kì từ sườn eo xuyên qua ôm lấy y, cằm cũng thân mật đáp ở trên vai y, thỉnh thoảng thò lại gần cắn tai Dạ Lẫm Liệt, khiêu khích phần cổ mẫn cảm của y, tai Dạ Lẫm Liệt lập tức hồng thấu.

Dạ Lẫm Liệt vốn là nhận mệnh lệnh của Hoàng Đế ra ngoài làm việc, Chu Uý Kì chủ động xin đi cùng, mục đích y để Dạ Lẫm Liệt ra khỏi cung còn không phải vì tách đệ đệ ra độc hưởng Chu Uý Ki sao, ai ngờ Chu Uý Kì chủ động muốn đi cùng Dạ Lẫm Liệt, Dạ Lẫm Nhiên ăn dấm, lời nói chưa qua đại não đã đồng ý rồi.

Nhưng y là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói cho dù lập tức hối hận cũng không thể thu hồi, vì thế liền thành như bây giờ.

Trong khoảng thời gian này hai người có thể nói là tình nồng ý mật, tình ý miên man, mọi chuyện đã sớm xong xuôi, nhưng bọn họ nhân dịp này du sơn ngoạn thuỷ, tiêu dao sung sướng.

Dạ Lẫm Liệt cũng mừng rỡ, khó có được lúc không có hoàng huynh ở đây, y vốn là ít nói, lại hay ngượng ngùng, càng không giống hoàng huynh có thể trực tiếp biểu đạt tình cảm đối với Chu Uý Kì, hơn nữa hoàng huynh là thiên tử, cho nên ngày thường có uỷ khuất cũng phần lớn đè ở đáy lòng, y cũng không tranh với hoàng huynh.

Nhưng đã có cơ hội ở cùng một chỗ với Chu Uý Ki, y đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

"Ta đã nhận được khẩu dụ lần thứ tám của hoàng huynh." Dạ Lẫm Liệt đột nhiên nói.

Chu Uý Kì vẫn ôm lấy y từ sau lưng, như là không nghe thấy lời y nói, hoặc căn bản là không thèm để ý tiếp tục thân mật cắn tai Dạ Lẫm Liệt.

"Đừng quan tâm tới hắn" Chu Uý Kì nói, nếu lời này của hắn bị Hoàng Đế nghe được, thể nào cũng phải nháo đến lật trời: "Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, ngươi không muốn ở cùng thêm một khoảng thời gian sao?"

"Ư... không phải" Dạ Lẫm Liệt bị hắn cắn đến có chút ngứa, phản xạ có điều kiện né tránh, không ngờ Chu Uý Kì đuổi theo lên lại lần nữa cắn vành tai y: "Ngươi không sợ y, nhưng ta không dám, y dù sao cũng là thiên tử mà ta chỉ là thần tử."

Dạ Lẫm Liệt nói là nói như vậy, giọng điệu càng nhiều lại là chua lòm, y dường như cũng không sợ quyền uy của Hoàng Đế theo như lời y nói.

"Có ta chống đỡ."

Chu Uý Kì cười nhẹ thổi khí ở bên tai y, hô hấp nóng rực làm cho Dạ Lẫm Liệt càng ngứa, đôi tay ở bên hông siết càng ngày càng chặt, lưng y kề sát lồng ngực nóng bỏng của Chu Uý Kì, đặc biệt là nhịp tim đập mạnh mẽ của y, thịch thịch thịch sắp át cả tiếng vó ngựa.

Đúng lúc này, Dạ Lẫm Liệt bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì y cảm nhận được rõ ràng dưới mông có một thứ cứng rắn để ở nơi đó.

Sau khi ngây ngốc cả mặt y lập tức đỏ bừng, chung quy là da mặt y quá mỏng, hơn nữa giữa ban ngày như này cũng thật sự là quá xấu hố.

"Ngươi thật là... dâm tặc không sai được." Dạ Lẫm Liệt xấu hổ nói, trên mặt lại từng đợt nóng lên, rõ ràng lúc này gió thổi tới cũng không cảm thấy lạnh.

"Cảm nhận được sao?" Chu Uý Kì sắc tình vươn đầu lưỡi liếm láp cổ y.

"Không có."

"Khẩu thị tâm phi." Chu Uý Ki cười khẽ, đôi tay ôm hông Dạ Lẫm Liệt lại bất giác từ bụng của y đi xuống.

Tuy rằng ngồi ở trên lưng ngựa, nhưng người cổ đại mặc y phục phần lớn mềm mại rộng rãi, đặc biệt áo ngoài đều là trường bào tơ lụa, nhẹ nhàng là có thể thò vào quần sờ đến quần lót mềm mại phía dưới.

Vì thế gia hoả dưới háng Dạ Lẫm Liệt có phản ứng vốn dĩ là không giấu được, Chu Uý Kì lập tức nắm ở trong tay: "Ồ... đã cứng như vậy rồi, Vương gia cũng thật biết che giấu."

"Ha... không..." Đột nhiên bị nắm lấy, cả người Dạ Lẫm Liệt run lên, giọng nói cũng hơi phát run, bởi vì tách hai chân ra ngồi ở trên lưng ngựa, dưới háng thực sự có cọ xát, đương nhiên mấu chốt vẫn là vị phía sau này luôn quấy rối, trêu chọc y.

Còn có thứ để ở giữa mông kia, Dạ Lẫm Liệt muốn không có phản ứng cũng khó.

"Vương gia chỉ biết khẩu thị tâm phi." Chu Uý Ki cười xấu xa nói, tiếp theo bắt đầu cách vải dệt cọ xát, xoa nắn thứ kia.

Dạ Lẫm Liệt bị hắn nắm trong tay căn bản không dám động, cả người chỉ có thể cứng đờ bị hắn ôm vào trong lòng, Chu Uý Ki vào lúc này hơi bế Dạ Lẫm Liệt lên rồi nhấc vạt áo đằng sau y lên, cứ như vậy côn thịt đứng thẳng của Chu Uý Kì càng tiếp xúc thân mật với cái mông mượt mà, tròn trịa của y, nói chính xác là cách quần lót mỏng manh.

"Muốn thử không?"

Chu Uý Kì từ phía sau cắn vành tai Dạ Lẫm Liệt, liếm láp cái cổ trắng nõn, sạch sẽ của y, giọng điệu dụ hoặc mà sắc tình, côn thịt dưới háng cứng rắn cọ ở kẽ mông theo bước chân của con ngựa mà đâm chọc miệng huyệt ở giữa kẽ mông.

Đây tuyệt đối là động tác của con ngựa kéo theo, nhưng thoạt nhìn lại như là Chu Uý Kì cố ý ở phía sau xọ xát, tư thế này quả thực được ông trời ưu ái.

"Ư... cái gì?" Sắc mặt Dạ Lẫm Liệt hồng nhuận, khí huyết cuồn cuộn, sóng nhiệt một đợt tiếp một đợt làm cho đầu óc y có chút mơ màng, nhất thời còn chưa hiểu ý của Chu Uý Kì.

Chu Uý Kì lại trực tiếp trả lời cho y, một bàn tay ôm eo y, một tay khác lại đột nhiên vòng ra sau nhẹ nhàng cởi quần Dạ Lẫm Liệt.

Hơi nâng nửa người trên của y lên sau đó cởi quần đến đùi mà thôi, động tác của Chu Uý Kì vừa nhanh vừa chuẩn, cái mông cong vểnh của Dạ Lẫm Liệt cùng với lỗ nhỏ ngứa ngáy lại hoàn toàn bại lộ ra.

Giây tiếp theo, côn thịt nóng bỏng, cứng rắn đã không còn cách trở để ở giữa kẽ mông Dạ Lẫm Liệt, Dạ Lẫm Liệt cảm nhận được rõ ràng kích cỡ đáng sợ cùng độ nóng bỏng của thứ kia.

Cả người y giống như bị bỏng giật bắn lên, thân thể phản xạ có điều kiện tránh đi, lại bị cánh tay ôm hông y của Chu Uý Kì đè lại.

Dạ Lẫm Liệt kinh ngạc quay đầu: "Ngươi... ngươi không phải là?"

Chu Uý Kì thừa dịp y quay đầu lại, tiến lên hôn một ngụm ngoài miệng y, ngay sau đó uỷ khuất nói: "Không thể sao?"

"Không thể!" Dạ Lẫm Liệt không cần nghĩ ngợi, ban ngày ban mặt làm việc dâm đãng như thế, quá xấu hổ, lỡ như bị người khác nhìn thấy vậy càng là không mặt mũi nào sống trên đời này.

Nhưng mà chuyện này Chu Uý Kì từ trước đến nay chỉ hỏi không nghe, y nói thế nào cũng vô ích.

"Chu Uý Kì, nơi này không được, nơi này..."

"Sao lại không được, cũng không có người khác."

"Không phải a ưm..." Dạ Lẫm Liệt nói còn chưa dứt lời hơi thở liền rối loạn, bởi vì kẻ phía sau dựa vào chuyển động của con ngựa, côn thịt nóng rực rất nhanh đỉnh ở miệng lỗ nhỏ của y.

Lỗ nhỏ vốn bị quấy rối đến vừa ngứa vừa khó chịu lập tức bị xúc cảm nóng bỏng quen thuộc kia làm cho càng cơ khát, thậm chí từng đợt trống rỗng khó nhịn từ sâu trong lỗ nhỏ truyền đến.

Cả người Dạ Lẫm Liệt cứng đờ, giữa ban ngày ban mặt không hề có vật che đậy, trong hoàn cảnh hoàn toàn bại lộ này lại mang đến một loại kích thích xưa nay chưa từng có, vì thế cho dù là thân thể hay là trong lòng hẳn đều đã chịu kích thích xưa nay chưa từng có, phản ứng thân thể phá lệ mãnh liệt.

"Không hư..." Dạ Lẫm Liệt muốn ngăn cản, nhưng y bị làm cho đôi tay vô lực, nhưng lại ở lực, nhưng lại phản xạ có điều kiện dùng sức nhếch mông lên đón ý nói hùa đại gia hoả nóng bỏng phía sau, đôi tay y bám vào cái tay ôm hông hẳn của Chu Uý Ki, lại hoàn toàn không có sức.

"Nơi này không được, a ưm...sẽ bị nhìn thấy..."

"Sẽ không có người, ngoan..." Chu Uý Kì vẫn liếm láp trêu chọc tai y, làm cho tình dục của Dạ Lẫm Liệt tăng vọt, đồng thời dưới háng phối hợp bước chân của con ngựa từng chút từng chút thẳng lưng vỗ về chơi đùa lỗ nhỏ của Dạ Lẫm Liệt.

Hắn nắm rõ mỗi một tấc da thịt của Dạ Lẫm Liệt, đặc biệt là mặt sau, huống hồ bọn họ mấy ngày gần đây có thể nói là ngày ngày tuyên dâm, lỗ nhỏ của Dạ Lẫm Liệt có thể nói là căn bản không cần khuếch trương, hắn chỉ khiêu khích không bao lâu miệng lỗ nhỏ đã hơi ướt, quy đầu trơn trượt vài lần đâm vào lỗ nhỏ, sắp cắm vào trong.

"Chu Uý Kì ư ưm..." Dạ Lẫm Liệt bất đắc dĩ chỉ có thể không ngừng lặp lại tên Chu Uý Kì.

Trên thực tế y phục của người cổ đại to rộng, bọn họ lại ngồi rất gần, dường như dán sát vào nhau, cho nên đừng nói bờ sông không có ai, cho dù có người nhìn về phía này, nhiều nhất là cảm thấy kỳ lạ hai đại nam nhân cùng cưỡi một con ngựa lại còn gần nhau như vậy, tuyệt đối nhìn không thấy cũng không thể tưởng được bọn họ lúc này đang làm loại chuyện đó.

Chu Uý Kì không cần làm động tác quá mạnh, hắn chỉ cần nhắm quy đầu nóng bỏng ở ngay miệng huyệt, sau đó dựa vào bước đi của con ngựa a cọ cọ xát miệng huyệt, trong chốc lát, miệng huyệt vốn dĩ cực nóng liền trở nên càng thêm tron ướt, hơn nữa mỗi lần cọ qua lỗ nhỏ thỉnh thoảng cũng sẽ cắm thẳng vào, vì thế rất nhanh, côn thịt lớn liền thuận lý thành chương chậm rãi cắm vào hơn phân nửa.

"Hư...cái tên này... đồ khốn nạn..." Dạ Lẫm Liệt bị cảm giác khó chịu ở hậu huyệt tra tấn làm cho y nghiến răng nghiến lợi, thân thể phản xạ có điều kiện căng thẳng cứng đờ, nhưng lại không thể không thả lỏng người đón ý nói hùa động tác của nam nhân phía sau, bởi vì y biết rõ chỉ có như vậy y mới có thể không khó chịu.

Bỗng nhiên, Chu Uý Kì nâng hai chân lên vỗ bụng ngựa một cái, con ngựa vốn nhàn nhã đột nhiên chạy chậm vài bước.

Cũng chính là mấy bước chạy chậm này của con ngựa, sau khi vòng eo Chu Uý Kì thọc vào rút ra mấy cái, côn thịt lớn hơn phân nửa đều cầm vào lỗ nhỏ nóng bỏng của Dạ Lẫm Liệt.

"Ư a..." Dạ Lẫm Liệt mẫn cảm dựng thẳng thân thể, đến ngón chân cũng truyền tới một cảm giác tê dại, đôi tay càng là cầm lòng không đậu gắt gao bắt lấy cánh tay bên hông.

Chu Uý Kì cũng thoải mái phát ra một tiếng thở dài, rồi sau đó tiến đến bên tai y thấp giọng nói: "Vào rồi..."

"Câm miệng." Dạ Lẫm Liệt cắn răng hơi hơi phát run, thân thể đáng chết của y quá nhạy cảm.

"Bên trong nóng quá, thật ướt, hô... thật sự cực kỳ thoải mái."

Chu Uý Kì nhịn không được tán thưởng, theo con ngựa lại lần nữa chậm bước chân, Chu Uý Kì cũng không động, để cho côn thịt cắm ở lỗ nhỏ, nhưng mỗi lần con ngựa chuyển động

Chu Uý Kì cũng đong đưa theo, côn thịt cũng quẩy ở trong lỗ nhỏ của Dạ Lẫm Liệt, vì thế Dạ Lẫm Liệt mẫn cảm đến ngón chân cũng cuộn tròn, từng đợt khoái cảm tê dại từ lỗ nhỏ truyền đến toàn thân, y không khống chế được khoái cảm lại nhịn không được nỗi xấu hổ vì đang giữa ban ngày, nhiều tầng kích thích làm y mới bị làm mấy cái đã sắp kề bên cao trào, chỉ có thể cố nén khoái cảm kịch liệt, còn phải cắn răng không dám phát ra âm thanh xấu hố.

"Ha ưm... mau dừng lại a... khốn nạn..." Dạ Lẫm Liệt nói đứt quãng, ra khỏi miệng đều thành rên rỉ.

Tiếng vó ngựa lộc cộc dường như át mất cái gì, lại như không thể che đậy cái gì, hai nam nhân rõ như ban ngày ngồi chung một con ngựa, lại còn dán gần như vậy, thật sự quá dễ thấy được.

"Không thoải mái sao?" Chu Uý Kì chỉ ôm lấy y, thân dưới hoàn toàn cắm vào lỗ nhỏ, ai có thể nghĩ đến thân dưới của hai nam nhân dưới che đậy của y phục là hoàn toàn dính chặt với nhau chứ.

"A ưm... không như vậy... quá...ư"

"Đừng sợ" Chu Uý Kì ôm y, thỉnh thoảng chân vỗ bụng ngựa một cái, sau đó liền cảm nhận được côn thịt ở lỗ nhỏ nóng bỏng phụt phụt ra vào: "Không có ai..."

Nói đến cũng khéo, Chu Uý Kì vừa dứt lời liền nghênh diện một chiếc xe ngựa đi tới, trên xe ngựa có xa phu vội vàng, sau khi nhìn thấy bọn họ còn vui sướng chạy tới đây.

Trong nháy mắt đó cả người Dạ Lẫm Liệt đều cứng lại, y vốn bị Chu Uý Kì thao đến không thể đè ép được từng đợt khoái cảm, cả người căng chặt, nhìn thấy xe ngựa chạy đến càng là trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, đại não trống rỗng.

Quan trọng là, cho dù lúc xe ngựa dừng lại ở trước mặt bọn họ thì côn thịt của Chu Uý Kì vẫn cắm thật sâu ở hậu huyệt của y.

"Công... công tử thật tuấn tú!" Sau khi xa phu dừng xe, từ cửa số có một vị nam tử chui đầu ra, gã nhìn chăm chăm Dạ Lẫm Liệt liền ngây dại, bởi vì Dạ Lẫm Liệt thật sự quá tuấn tú, hơn nữa mặt y lúc này đỏ bừng, môi hồng răng trắng, bộ dạng câu nhân, đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Uý Kì mới lập tức tỉnh táo lại, vì thế sau một lúc lâu mới thốt ra một câu như vậy.

Nam tử cùng xa phu cũng không dám nhìn Dạ Lẫm Liệt nữa, mà là nhìn về Chu Uý Kì phía sau hắn: "Hai vị công tử đây là..."

"Đệ đệ của ta bị trọng thương, ta đang hộ tống y hồi kinh." Chu Uý Kì mặt không đối sắc nói.

"Thì ra là thế." Nam tử bừng tỉnh đại ngộ, khó trách tư thế của hai người này lại như vậy, hơn nữa sắc mặt của vị trong lòng kia rõ ràng không bình thường, thì ra là bị thương.

Gã chưa bao giờ gặp mỹ nam tử như vậy, chỉ nhìn một cái gã đã có chút hoảng hốt, đặc biệt biết được đây là nam tử liền cảm thấy thẹn, vì thế vội vàng hỏi đường Chu Uý Kì liền rời đi.

Dạ Lẫm Liệt bị doạ sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, co vào trong lòng Chu Uý Kì, đến khi tiếng xe ngựa càng ngày càng xa y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Chu Uý Ki lại vào lúc này cười khẽ ở bên tai y nói: "Ngươi muốn kẹp gãy ta sao?"

"Ngươi...!" Dạ Lẫm Liệt quay đầu lườm hắn, vừa rồi y thực sự sợ hãi, căn bản không dám động, trong đầu cũng trống rỗng, vì thế thân thế vô thức căng thẳng co rút lại, bao gồm hậu huyệt, cho nên côn thịt bị lỗ nhỏ của y kẹp chặt, lúc này mới thả lỏng lại.

"Đồ điên, lỡ bị người khác nhìn thấy ta còn mặt mũi nào sống trên đời." Dạ Lẫm Liệt nghiến răng nghiến lợi.

Y sao có thể ngờ được mình sẽ yêu dâm tặc khốn nạn như vậy, sao có thể ngờ mình còn đi theo dâm tặc này làm hết đủ mọi chuyện điên cuồng bất kham.

"Đừng hoảng loạn, ta đã nói không ai thấy được" Chu Uý Ki thấy hắn thật sự tức giận vội vàng an ủi: "Hơn nữa ta sao có thể để người khác nhìn thấy ngươi như vậy?"

Dạ Lẫm Liệt nghe xong sắc mặt lúc này mới hơi hoà hoãn, nhưng đúng lúc này, Chu Uý Kì đột nhiên ôm sát eo y, tiếp theo đá mạnh bụng ngựa, con ngựa liền hướng tới kinh thành chạy như điên.

"Ư a không!" Dạ Lẫm Liệt trở tay không kịp kinh hô ra tiếng, giây tiếp theo côn thịt vẫn luôn nhẹ nhàng ra vào hậu huyệt cũng theo bước con ngựa nhanh chóng thao lộng phụt phụt.

"Khốn nạn, nhanh quá a ư..."

"Hư a...không... quá nhanh ưm..."

Con ngựa quá nhanh, Chu Uý Kì cũng thao quá nhanh, nhưng đại khái là tiếng vó ngựa cũng đớn, tiếng rên rỉ của Dạ Lẫm Liệt hoàn toàn bị tiếng vó ngựa lấn át, dưới kích thích mãnh liệt làm y đã không áp chế được giọng của mình.

Chu Uý Kì lại hoàn toàn không để ý tới, nhưng lại cười càng thêm tuỳ ý: "Kích thích."

"Ư a...khốn nạn ô ô ô không...không được ha..."

Buổi đêm cùng ngày, vào lúc bọn họ cách kinh thành mấy chục dặm, ám vệ lại đến truyền khẩu dụ của Hoàng Đế lần nữa, hiển nhiên, Dạ Lẫm Nhiên bị bỏ lại ở hoàng cung đã phẫn nộ tột đỉnh, nếu Chu Uý Kì còn không quay về nói không chừng Hoàng Đế sẽ nổi điên. Không, Hoàng Đế đã nổi điên.

"Hoàng Thượng khẩu dụ, tiểu vương tử Tây Vực đẹp như thiên tiên, xa xôi vạn dặm tới kinh thành, thành ý cùng triều ta kết giao. Duệ Vương cũng mỹ danh thiên hạ, công huân lớn lao, trẫm đặc biệt ban tiểu vương tử Tây Vực cho Duệ Vương làm trắc phi, lệnh Duệ Vương lập tức hồi cung không được chậm trễ."

Chu Uý Kì dở khóc dở cười, Dạ Lẫm Liệt cũng lập tức run rẩy khoé miệng, ban nam tử Tây Vực làm trắc phi cho y? Cũng mất công hoàng huynh nghĩ ra, đây là hận y bao nhiêu, oán Chú Uý Kì bao nhiêu mới chơi bọn họ như vậy?

Chu Uý Kì cũng buồn bực: "Tiểu vương tử Tây Vực, sao ta chưa từng nghe nói."

Ám vệ lau mồ hôi: "Vừa tới không bao lâu."

"Trắc vương phi? Tiểu vương tử?" Dù thế nào quan hệ nam nam cũng chưa thịnh hành đến mức này, hơn nữa Dạ Lẫm Liệt không biết Dạ Lẫm Nhiên là người của hắn sao, còn ban nam nhân cho y?

"À... Hoàng Thượng khẩu dụ cho hai người" Ám vệ khó xử nói: "Chưa công bố."

Được, thì ra chính là uy hiếp, nhưng nếu Chu Uý Kì còn không quay về, vậy đó có thể không chỉ là uy hiếp.

Ngày hôm sau, khi mà đêm buông xuống, vừa vào cửa liền thấy được hai dáng người quen thuộc, trong lòng Dạ Lẫm Nhiên hừ lạnh một tiếng, quả nhiên không lấy ra một chút thủ đoạn là không được.

"Đã về rồi?"

Chu Uý Kì còn không đợi Dạ Lẫm Nhiên ngồi xuống, hắn ngồi xuống trước sau đó giữ chặt tay Dạ Lẫm Nhiên để hắn ta ngồi ở trên đùi mình: "Còn không phải vì nhớ Nhiên Nhi sao?"

Dạ Lẫm Liệt ở bên cạnh căn bản không nhìn, đứng lên xoay người liền đi: "Thần đệ cáo lui trước."

Dạ Lẫm Nhiên cũng không quản y, nhưng lại không hề bỏ qua nói: "Hoàng đệ không đi xem tiểu vương tử tử Tây Vực kia sao? Trẫm đã thay ngươi nhìn qua, thực sự đẹp như thiên tiên, hơn nữa có phong tình độc đáo của Tây Vực, nói không chừng đệ sẽ thích đấy."

Chân Dạ Lẫm Liệt cứng đờ: "Hoàng huynh cần gì phải như vậy." Dạ Lẫm Liệt nói xong liếc nhìn Chu Uý Kì một cái, xem như giao việc này cho hắn.

"Nếu đệ không đi xem, vậy trẫm liền làm chủ trực tiếp tứ hôn."

Dạ Lẫm Liệt bất lực trợn trắng mắt, Chu Uý Kì vội vàng ôm Dạ Lẫm Nhiên: "Nhiên Nhi đừng náo loạn, ta sai rồi, đã trở về rồi, muốn phạt như thế nào tuỳ ngươi định đoạt."

Dạ Lẫm Nhiên cười lạnh nhướng mày: "Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nháo cái gì?"

"Ngươi cũng không phải không biết quan hệ của Vương gia và ta, ngươi ban tiểu vương tử này cho y, chỉ bằng ban cho ta..."

"Ngươi dám!" Chu Uý Kì nói còn chưa dứt lời, Dạ Lẫm Nhiên cùng Dạ Lẫm Liệt trăm miệng một lời trừng Chu cặn bã: "Có hai chúng ta còn chưa đủ, Chu Uý Kì, ngươi đang si tâm vọng tưởng cái gì!"

Dạ Lẫm Nhiên giận, Dạ Lẫm Liệt cũng tức giận đến nói không nên lời, Chu Uý Kì vội vàng trấn an: "Nói giỡn, nói giỡn, ta chỉ muốn hoà hoãn không khí một chút thôi."

"Hừ!" Dạ Lẫm Liệt phất tay áo đi.

Dạ Lẫm Nhiên trong lòng cũng nổi giận đùng đùng: "Đồ khốn nạn, trẫm bây giờ lập tức giết tiểu vương tử kia."

"Bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận, hoà bình quan trọng!"

"Hừ!"

...

Cuối cùng, cái Dạ Lẫm Nhiên cần chẳng qua là Chu Uý Kì sớm trở về cạnh hắn ta, trong lòng hắn ta cũng biết rõ tứ hôn cho Dạ Lẫm Liệt chỉ là thủ đoạn mà thôi, thật sự làm như vậy thì Dạ Lẫm Liệt không thể nào đồng ý, giữa huynh đệ bọn họ chắc chắn thật sự sinh ra ngăn cách, quan trọng là Chu Uý Kì chắc chắn sẽ không để hắn ta làm như vậy, cho nên được các loại hoa ngôn xảo ngữ của Chu Uý Ki trấn an, Dạ Lẫm Nhiên cuối cùng cũng ỡm ờ tha thứ cho tên khốn này, đương nhiên, quan trọng là muốn Chu Uý Kì đồng ý ở trong cung cùng hắn ta một tháng.

Hơn một tháng, hoàng cung áp lực dày đặc cuối cùng lại khôi phục sự yên bình của ngày xưa, đặc biệt là chỗ nào đó sâu trong hoàng cung không cho bất luận kẻ nào tới gần, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, đây là vì Chu công tử đã trở lại.

"A hô...a lại...lại nhanh một chút ư a a a a...chính là nơi đó a..."

Một thân long bào trang nghiêm tôn quý sớm đã bị cởi ra, cả người Dạ Lẫm Nhiên trần trụi quỳ ghé vào long sàng, nam nhân cường tráng phía sau đang đem côn thịt kích cỡ kinh người của hắn đang không ngừng đưa vào hậu huyệt của Hoàng Để lại nhanh chóng rút ra.

Tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng Hoàng Đến rên rỉ không hề che giấu.

Dạ Lẫm Nhiên trước nay đều là người theo chủ nghĩ hưởng lạc, hoàng cung là thiên hạ của hắn ta, hắn ta cũng không cần ấn nhẫn cái gì, cho dù là những âm thanh dâm đãng khó nghe đó.

"Nơi đó a a a không...sâu quá a ưm...a trẫm ta...ta sắp tới a a a không..."

"Nhanh a chịu không nổi a ưm...a ta...sướng a...thoải mái ô ô a...trầm còn muốn..."

Khoái cảm đã lâu không có được làm hắn ta cơ hồ một giây liền phải tước vũ khí đầu hàng. Hoàng Đến đã không thể rời khỏi nam nhân này, bao gồm thân thể hắn ta cùng trái tim hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro