Chương 20: Không rơi vào luẩn quẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em về nha, đồ ăn sáng em nấu để trên bàn. Chén bát ăn xong để đó trưa em rửa." Trang cẩn thận dặn dò Diệp Anh, người lúc này vẫn đang cuộn tròn trên giường say ngủ. Nàng nhéo nhéo cái mũi cao của Diệp Anh, nói thêm, "Nhớ ăn sáng không bỏ bữa nha."

"Vợ ơi không ở lại thêm chút nữa được hả" Diệp Anh vươn vai kéo Trang vào lòng mình rồi ôm chặt hệt như chú bạch tuộc đang bám dính con mồi. Mới sáng sớm Trang đã muốn bỏ cô lại một mình rồi, tâm hồn mỏng manh của Diệp Anh đương nhiên là không chịu.

Trang cười hắc hắc vì nhột, nàng tránh né không cho chị Diệp Anh dụi vào người mình nữa. Sáng nào gọi Diệp Anh dậy cũng là một hành trình cam go, chị ấy thường hay mè nheo lúc mới ngủ dậy. Đợi chị ấy tỉnh cũng là chuyện của ba bốn mươi phút sau.

"Em đi một chút, ngoan, dậy ăn sáng đi."

"Hm... được rồi, chị dậy ngay."

"Thật không?" Trang tát vào mông Diệp Anh một cái rồi đứng lên, nàng thừa biết khi nàng đi thật lâu Diệp Anh mới tỉnh dậy. Hôm nay được ngủ lại nhà Diệp Anh nàng đã thấy vui rồi, cảm giác được nằm cạnh người yêu đối với Trang là hạnh phúc nhất. Trang với tay lấy remote máy lạnh rồi tắt máy lạnh của Diệp Anh, không có cách nào khiến Diệp Anh dậy nhanh hơn nóng.

"Vợ..." Giọng của Diệp Anh còn dài hơn cả tiếng rao bánh khúc của cô bán bánh khúc, Trang cười cười khép cửa lại không cho Diệp Anh có cơ hội mè nheo làm nũng nữa. Sáng sớm nàng còn phải đi bán kem, dọn dẹp hàng quán, không rảnh ở nhà chơi với chị ấy.

Hôm nay bà Hường đến sớm hơn mọi ngày, nàng vừa đang hứng một thùng nước thì bà bỏ cái nón lá vào quầy rồi ngồi thừ xuống ghế. Thấy vậy nàng mới dừng tay lại hỏi, "Mẹ bị gì vậy mẹ?"

Bà lắc đầu, gương mặt già nua hiện lên nét buồn bã bất lực, Trang biết có chuyện chẳng lành xảy ra. Mà chuyện này nàng không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến ba mình, nàng dò hỏi bà mãi bà mới chịu nói.

"Ba mày mượn nợ ở đâu hai chục triệu, bây giờ không có tiền trả người ta đòi siết nhà mình rồi."

Lời nói của bà như sét đánh ngang tai Trang, hai chục triệu là con số lớn, nếu thẳng thắn cầm tiền đi mua nhà, nàng có thể mua được tầm một căn nhà nhỏ cỡ nhà nàng. Giá đất năm 2002 chỉ năm trăm ngàn một mét vuông, nhà nàng tính ra chỉ tầm được hai lăm đến ba mươi triệu.

"Ba mượn làm gì vậy mẹ? Rồi ba còn tiền trả người ta không?" Trang hoảng đến độ mặt mày tái mét, không dám nghĩ đến một ngày ngay cả nhà để về cũng không còn. Nàng biết ba nàng ham mê cờ bạc nhưng không nghĩ ba nàng lại đến độ này, đây là một số tiền cực kì lớn với gia đình nàng. Một triệu hai hôm trước còn không có, vậy mà ba lại không biết thân biết phận...

"Giờ mẹ rối quá, chết đi cho xong. Nghĩ đến tụi bây mà mẹ thương..." Bà đưa tay vuốt tóc Trang, nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, rơi xuống gương mặt đầy nếp nhăn tần tảo, nhìn đứa con còn nhỏ dại mà trở nên cù bất cù bơ mà xót lòng xót dạ. Tại sao chồng bà lại trở nên thất bại đến nhường này, ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được. Ngày xưa ông ấy từng là một người đàn ông tốt, từng là người khiến bà thấy hạnh phúc.

Hai mẹ con quyết định không bán kem nữa mà về nhà, ông Thuận đang ngồi hút thuốc bên ngoài nhà, chẳng ai biết rốt cuộc ông nghĩ gì trong đầu. Trang đi vào phòng của mình cất áo khoác thì nghe tiếng cự nhau ở phòng khách, mẹ nàng và ba nàng đang quát tháo ầm ĩ.

Hai người tranh cãi với nhau về số tiền hai mươi triệu to lớn kia, mẹ nàng thì tức giận không biết số tiền hai mươi triệu ba nàng làm gì, cho ai, nướng vào bài bạc như thế nào. Còn ba nàng quát tháo bà, đuổi bà đi ra khỏi nhà. Hai người càng tranh cãi càng gay gắt, Trang vừa cất đồ xong lật đật chạy ra can ngăn hai người lại, không khéo lại đánh nhau.

"Bà thì biết con mẹ gì?" Ông quát một tiếng thật lớn, Trang hơi sợ, nàng run run nhìn ba mẹ cãi nhau mà không biết khuyên ngăn thế nào.

Bà Hường tức giận chỉ tay vào mặt chồng mình, mắng, "Thằng chó, mày không chết bờ chết bụi cho rồi đi, sống chi làm khổ vợ con!"

Ông Thuận càng thêm cay cú, gương mặt đỏ ửng lan xuống tận cổ, "Mày không ở được thì biến, nhà này tao bán!"

"Trời ơi là trời, ông còn điên đến mức nào nữa hả trời." Bà Hường kêu gào lên, hai vợ chồng càng tranh cãi càng đi đến đỉnh điểm. Ông Thuận tiện tay xô bà một cái ngã nhào trên đất rồi dắt chiếc xe đạp dựng bên hiên nhà chạy đi. Trang chạy với theo nhìn ba mình, rồi nhìn đến chiếc xe đạp sờn cũ, hi vọng ông không bán nó đi để nàng còn có phương tiện đến trường.

Bóng ông Thuận cùng chiếc xe đạp cũ khuất dần, thứ khiến nàng cả đời không quên được. Mẹ nàng vẫn ngồi trên đất than thở trời đất, còn nàng thì nhìn quanh quẩn căn nhà cũ nát của mình. Rõ ràng là nhà nàng vẫn có thể sống hạnh phúc, nhưng ba nàng lại không muốn thế, ông muốn có bài bạc, thứ có thể khiến ông bần cùng mạt hạng. Ông có thể tự tay đánh đổ căn nhà vốn dĩ bình yên, tự tay ném đi tình cảm tào khang với vợ, tự tay phá hủy tình cảm cha con. Căn nhà này chẳng mấy chốc mà không còn là của nàng.

Tiếng khóc của mẹ nàng não nề hệt như chú niệm kinh, nó khiến đầu nàng đau lên, ong ong đến khó chịu. Chẳng biết rốt cuộc nhà nàng phải tạo bao nhiêu nghiệt để rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay.

"Mẹ đừng khóc nữa mẹ... Để con đi mượn dì hai, dì hai chắc cho mình mượn..." Bây giờ cũng chỉ còn mỗi dì hai là hi vọng cuối cùng của nàng, mặc dù hai nhà ít qua lại với nhau nhưng dì hai vẫn là chị của mẹ nàng. Có thể dì hai sẽ giúp gia đình nàng qua cơn này... nhưng rồi sau đó thì sao? Nếu một ngày ba nàng vẫn tiếp tục mượn tiền và nhà nàng nợ càng thêm nợ, rồi nhà nàng sẽ như thế nào? Chẳng lẽ lại phải tiếp tục vòng luẩn quẩn mượn tiền rồi cố gắng trả nợ?

Bà Hường lắc đầu, "Tao mượn dì hai của mày nhiều tiền lắm rồi, dì hai mày không cho mượn nữa đâu."

Khóc nhiều cũng mệt mỏi, bà quệt đi hàng nước mắt trên má mình rồi đứng lên đi ra sau nhà rửa mặt. Bà quá mệt rồi, lần này bà buông xuôi hẳn, ông ấy mượn nợ ông ấy tự sống chết với chủ nợ. Bà không còn khả năng trả cho từng khoản nợ ông ấy vay nữa rồi.

Trời nắng càng lúc càng lên đến đỉnh điểm, Diệp Anh chạy xe tạch tạch đến nhà Trang kiếm Trang. Ngủ dậy ăn sáng rửa bát xong cô liền chạy lên trung tâm thương mại kiếm em ấy nhưng không thấy, nghĩ thấy lạ nên chạy qua nhà xem thử. Cửa nhà Trang đóng im lìm trong ngõ, Diệp Anh dựng xe trước cửa rồi gõ cửa.

"Chị Diệp Anh." Trang mỉm cười như mọi ngày chào đón cô, nhưng cô thấy ẩn sâu trong đôi mắt tinh nghịch của Trang có chút man mác buồn. Cô dám chắc là mình không nhầm, vì đó là đôi mắt người cô thương cả một đời này.

"Em ăn chút gì không chị mua? Hay chị chở em đi ăn nha. Chị đến quầy kem nhưng không thấy, rồi chạy qua đây" Diệp Anh giải thích cho lý do vì sao mình có mặt ở nhà Trang lúc này.

Trang ngó vào nhà nói, "Mẹ, con đi một chút."

Bà Hường đứng ở trong nhà trầm tư nhìn Diệp Anh, bà biết vị cứu tinh của mình chính là Diệp Anh, nhưng ác quỷ cũng chính là Diệp Anh. Nếu cứ giải quyết chồng bà theo kiểu mượn rồi giúp trả, số nợ hôm nay là hai mươi triệu, ngày mai có thể lên đến cả trăm triệu. Bà sợ bà làm chồng mình ỷ y vào nguồn tiền của Diệp Anh, sợ Diệp Anh cắt đứt với gia đình lại càng thêm túng quẫn, vậy nên bà không nói Diệp Anh biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro