-6-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Tôi cho rằng Diệp Anh không quay lại. Nên khi nhìn thấy chị xách cà mèn xuất hiện ở cửa, tôi trợn to mắt, sợ đây là ảo giác.

Chị tới gần, đặt cà mèn lên đầu tủ, giận dỗi: "Trẻ con không nghe lời, dạy dỗ thì dạy dỗ, cũng đâu thể vứt bỏ đúng không?"

Tôi nhìn chị chăm chăm, nước mắt lại vô thức chảy xuống.

Chị quay đầu lại, mấp máy môi, nghẹn hồi lâu mới nói: "Khóc khóc khóc, may mắn bay hết."

Giọng điệu hung dữ tới đâu thì động tác tay lau nước mắt cho tôi lại nhẹ nhàng bấy nhiêu.

Tôi nghẹn ngào: "Xin lỗi chị Diệp, lần sau em không làm vậy nữa, chị đừng giận em được không."

Khoảnh khắc chị xuất hiện, tôi phải thừa nhận những lời tự an ủi mình đều là lừa mình dối người.

Tôi luyến tiếc chị, luyến tiếc dì, luyến tiếc gia đình đó.

Chị không nói tiếng nào, mở cà mèn đổ canh bên trong ra, thổi cho nguội rồi đút cho tôi.

Không biết thái độ chị ra sao, tôi vừa ăn vừa chảy nước mắt.

Bát cạn đáy mới nghe chị mở miệng. "Giận cái gì, người lớn không chấp nhất trẻ con."

Tim tôi treo lơ lửng giờ mới thả lỏng, tôi cong khóe môi. Niềm vui sướng khi mất đi tìm lại được.

Đột nhiên nghĩ đến một việc. "Chị, dì có biết không? Chị đừng nói với dì nhé, cứ nói em đi học thôi."

Chị hơi nhướng mày, hờ hững nói: "Giờ mới biết sợ? Muộn rồi. Em đoán canh này ai nấu?"

"..."

Đôi khi nổi giận còn không đáng sợ bằng không nổi giận.

Dì nhìn thấy tôi thì không nói nặng một lời, chỉ đau lòng rơi nước mắt, tự trách mình không chăm sóc tốt cho tôi. Bà nói nếu ngày đó tôi xảy ra chuyện gì, quãng đời còn lại bà sống trong tội lỗi. Bà hỏi có phải bà làm chưa đủ tốt, chưa tạo đủ cảm giác an toàn cho tôi nên tôi thấy bất an.

Tôi áy náy đến mức không biết nói gì cho phải.

Tôi không hối hận khi cả người đầy máu ngã trên đất, không hối hận khi Diệp Anh không cần tôi nữa, nhưng nhìn dì khóc tôi hối hận.

Bởi vì tôi thực sự nhìn thấy sự lo lắng, tự trách của người làm mẹ, loại cảm xúc mà tôi chưa từng thấy ở mẹ mình.

Ở bệnh viện một tuần, sau khi về nhà, dì muốn tiện chăm sóc tôi nên ở chung giường với tôi cả tháng trời.

Giúp tôi tắm rửa, chải đầu, bôi thuốc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Nhát dao nhẹ nhàng là chí mạng nhất.

Tôi phải thề thốt, đảm bảo mình sẽ không bao giờ làm hành động như vậy nữa, thời gian dài sau đó dì mới thực sự yên lòng.

...

Cuộc sống đầy những khúc ngoặt, sau con đường quanh co lại thấy hi vọng tươi sáng.

Khi tôi nghĩ rằng không thể làm gì được ba tôi thì có một tối, cảnh sát Minh Quang nói chuyện phiếm với Diệp Anh, nhắc tới gần đây sòng bạc có một kỹ thuật gian lận mới, nhiều gia đình đã tan nát vì nó.

Trong nháy mắt, đột nhiên tôi nhớ hôm đó khi về nhà lấy con heo tiết kiệm, tôi thấy trên bàn để một bộ bài, bên cạnh có một cặp mắt kính, nhưng bố tôi không bị cận thị.

Vì vậy tôi hỏi cảnh sát Minh Quang, kỹ thuật gian lận đó là gì.

Anh ấy nói kẻ gian lận sẽ mang một bộ bài đặc biệt, bề ngoài không khác gì bài thường, nhưng khi họ đeo một loại kính áp tròng đặc biệt thì biểu tượng huỳnh quang ở mặt sau của lá bài sẽ hiện lên.

Điều đáng ngạc nhiên là nó trùng khớp với những thứ tôi đã thấy. Mà bố tôi lúc đó cũng đột nhiên gặp may thắng một khoản tiền lớn.

Tôi nói phát hiện này cho Diệp Anh và cảnh sát Minh Quang.

Không tới một tuần sau, bố tôi bị bắt quả tang đang giở trò gian lận tại một sòng bạc do ông chủ không phải người địa phương điều hành. Kẻ đứng sau cung cấp công cụ hỗ trợ cho ông ta chính là người năm đó gián tiếp hại chết mẹ tôi, ông chủ sòng bạc họ Đinh.

Hai sòng bạc xung đột đụng vào nổ ngay, có người báo cảnh sát, sòng bạc do lão họ Đinh điều hành bị phát hiện sử dụng chiêu trò gian lận để kiếm lợi nhuận kếch xù. Để thoát tội an toàn, cần có người gánh tội thay, lão Đinh đẩy bố tôi ra làm con dê tế thần, không biết lão ta hứa hẹn cho bố tôi cái gì mà ông ta cam tâm tình nguyện vào tù thay.

Ngày 1 tháng 1 năm 2014, tin vui mới nhất đã đến.

Nguyễn Đại bị kết án 4 năm 9 tháng tù vì phạm tội đánh bạc và lừa đảo.

Nghe tin ông ta vào tù, tôi thấy như trút được gánh nặng.

Đến lúc này, nỗi lo lắng cuối cùng ngăn cản tôi hòa nhập với nhà Diệp Anh đã hoàn toàn tan biến. Tâm hồn tôi lặn lội về với họ, như dòng nước chảy về biển rộng, tôi thực sự cảm nhận sức sống tươi mới của chính mình.

22.

Tôi xin phép nghỉ ở nhà tự học một tháng rưỡi.

Vết thương to to bé bé trên người cuối cùng cũng đóng vảy, cánh tay bó bột cũng đã được tháo, trên trán chỉ còn vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Dì sợ tôi mang sẹo nên cơm nước trong thời gian này muốn thanh đạm bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thanh đạm tới mức tôi muốn mất cả vị giác.

Cho tới chiều nay, cuối cùng tôi được tuyên bố ngừng ăn kiêng!

Nhìn nồi tôm hùm đất xào cay tỏa hương ngào ngạt bốn phía, nghe mùi thôi tôi đã chảy nước miếng.

Dì bị dị ứng hải sản nên không ăn, Diệp Anh không thích vì nhìn nó xấu xí. Cho nên món này làm riêng cho tôi.

"Thùy Trang ơi, con ăn tôm lót dạ trước. Diệp Anh còn chưa dậy, mấy món khác cũng chưa xong."

Tối qua Diệp Anh nhận đơn hàng lớn, phá lệ đến 10 giờ sáng nay mới đi ngủ, vì vậy giờ đã xế chiều mà chị chưa thức.

Tôi vui vẻ gật đầu.

Tôi là đứa nhẫn nại, thích để dành món ngon nhất cho đến cuối. Tôi cầm cái bát không, đổ nửa phần nước tôm hùm, lột đuôi tôm cho vào chén cho thấm đẫm nước, đến lúc đó sẽ lấy muỗng múc một muỗng cơm gạo thơm, một miếng tôm một miếng cơm, ngon miễn bàn.

Lột được nửa chén, muốn nếm thử nên tôi tháo bao tay dùng một lần ra.

Lúc này Diệp Anh đầu tóc bù xù, kéo ghế đối diện tôi ngồi xuống. Chị chống cằm, đôi mắt đen như mực nhìn tôi không nói lời nào, có vẻ như chưa tỉnh ngủ. Tôi yên lặng nuốt lời chào hỏi xuống.

Không biết có phải ảo giác của tôi không mà cứ cảm thấy như tầm mắt của chị chăm chú vào chén thịt tôm trong tay tôi?

Chắc chắn là ảo giác rồi. Dì nói Diệp Anh không thích ăn. Vì thế tôi cúi đầu lấy muỗng khuấy đều nước canh, múc một muỗng định nhét vào miệng.

Đột nhiên chị giơ tay chỉ, "Em ăn gì vậy?:

Tôi dừng tay, tuy hơi lạ nhưng nghĩ chắc chị không thích ăn nên không biết rõ.

"Tôm hùm đất, thịt tôm hùm đất."

"Ồ, trộn vậy ăn ngon à?" Chị tò mò.

Tôi tràn đầy tự tin: "Tất nhiên, cực ngon luôn!" Thấy mắt chị sáng quắc, tôi ngập ngừng đưa bát qua. "Hay là chị nếm thử?"

"Em biết chị không phải ý đó, chị vốn không thích ăn cái này." Chị ra vẻ cố nhận, "Chị nếm thử một miếng vậy."

Sau đó tôi trơ mắt nhìn chị múc một muỗng thật to, nửa chén thịt còn thành một phần tư.

Chị nuốt ực xuống, nhíu mày: "Chậc, không thấy vị gì." Rồi nhìn tôi.

Tôi miễn cưỡng nói: "Hay là chị nếm lại miếng nữa?"

Xoạt, thịt tôm lại vơi đi một phần tư. Tim tôi thắt lại.

"Cảm ơn em gái, cái này ngon thật." Chị cười nói, hàm răng trắng tinh lộ rõ.

Rất hiếm khi thấy chị cười rạng rỡ như vậy, tôi sững sờ trong giây lát. Như bị ma ám, tôi nói: "Hay chị ăn thêm miếng nữa?"

Tới khi bát thịt tôm hết sạch.

"..."

"Phải nói đồ ăn rất ngon." Chị thong thả buông bát xuống, dài giọng, vẻ ngây thơ vừa rồi không còn trên mặt nữa.

"???"

"!!!"

Tôi nhìn cái bát không, rồi lại nhìn chị. Miệng bẹp ra, quay đầu về bếp méc: "Mẹ ơi!"

"Ơi!"

Diệp Anh hoảng hốt vội đưa tay bịt miệng tôi lại, "Chị đền, chị đền gấp đôi cho em."

Dì cầm sạn từ bếp chạy ra. "Sao vậy Thùy Trang? Cơm sắp xong rồi."

Diệp Anh nháy mắt điên cuồng. Tôi nói trớ đi: "Chị nói đói bụng ạ."

Dì lấy sạn chỉ vào chị, tức tối: "Hối hối hối, cho đói chết con đi!" Nói rồi quay về bếp.

Chị: "..."

Tôi: "..."

Bất giác mới nhận ra hình như ban nãy mình gọi nhầm? Nhưng phản ứng của mọi người quá tự nhiên. Thậm chí tôi còn nghi ngờ trí nhớ mình bị xáo trộn.

23.

Nửa đêm thức giấc, bụng đau từng cơn, người đổ mồ hôi lạnh. Nửa người dưới có cảm giác khác thường, vừa bật đèn lên thì thấy drap giường có một vệt máu đỏ tươi. Tôi nhanh chóng nhận ra đây là lần đầu tôi có kinh.

Dì là người tinh tế, lần trước mua đồ lót cho tôi là có thể biết. Bà biết mẹ tôi mất sớm, tôi thiếu hiểu biết về tuổi dậy thì hơn những bạn gái cùng trang lứa nên dì thường cố ý vô tình mà phổ cập cho tôi những kiến thức cơ bản.

Bà sợ tôi ngày nào đó đột ngột có kinh nguyệt, một mình sẽ không biết xử lý nên đã cầm tay chỉ việc, dạy tôi cách sử dụng băng vệ sinh, trong nhà và cặp sách đều để phòng hờ sẵn.

Nhưng dì không nói kinh nguyệt sẽ đau tới mức này. Đau còn hơn cả khi khâu vết thương, từng cơn từng cơn quặn thắt như trong bụng bị nhét một cối xay thịt vào trong đó.

Giờ này dì đã ngủ, chỉ còn Diệp Anh đang làm việc.

Tôi thay drap giường, cho vào sọt đồ dơ định từ từ giặt sau.

Thay quần áo, tôi ôm bụng chậm rì rì vịn tường đi xuống nhà.

Diệp Anh nhìn thấy tôi giật mình. Chị nói sắc mặt tôi tái nhợt như ma, tưởng tôi bị viêm dạ dày cấp tính, ôm tôi định đưa đi bệnh viện.

Tôi giữ chặt chị lại, "Đau... đau bụng kinh."

Chị khựng lại.

Đau bụng kinh cũng như đau răng, là chuyện chán nản, khó chịu nhất thế giới.

Theo như lời dì Nguyễn kể thì từ nhỏ cho đến lớn Diệp Anh không có kinh nguyệt. Vì thế hai đứa không có kinh nghiệm, một nằm lăn lộn trên giường, một luống cuống tra thông tin trên google.

Chị: "Trên này nói không được ăn tôm hùm đất trong thời kỳ kinh nguyệt."

Tôi: "..."

Chị đã bóc hết phần tôm còn lại trong nồi cho tôi, tôi ăn hết hai bát thịt tôm. Hèn chi đau như vầy!

Rồi làm theo kinh nghiệm. Uống nước ấm, đun đường đỏ với gừng, dán miếng dán giữ nhiệt, lăn lộn cả buổi. Không có gì không làm, vẫn không có tác dụng.

Cuối cùng nhìn thấy một bình luận nói có thể dùng bàn tay xoa xoa cho nóng rồi áp vào bụng.

Cùng đường, tôi đáng thương nhìn chị, "Chị Diệp."

Chị thở dài bất lực, xoa tay cho ấm lên. Sau đó vạch chăn nằm cạnh tôi, một tay chống lên đầu giường, một tay đặt lên bụng tôi qua lớp áo.

Nhiệt độ cơ thể chị cao, hơi nóng thông qua lòng bàn tay không ngừng truyền vào làm ấm bụng, dường như không còn đau như ban đầu.

Lát sau tôi rên hừ hừ: "Chị Diệp ơi, em đau lưng."

Tay chị thay đổi vị trí, nhẹ nhàng xoa thắt lưng.

Lát nữa.

"Chị, chân em bị chuột rút." Tôi khóc không ra nước mắt.

"..."

Chị đổi tay khác xoa chân cho tôi.

Người không còn khó chịu nữa, cơn buồn ngủ kéo tới, nửa mơ nửa tỉnh, bất chợt nghĩ tới một việc. Tôi đẩy đẩy đầu chị. "Chị."

"Khó chịu ở đâu nữa?"

"Không phải, 7 giờ sáng mai nhớ kêu em, 7 giờ rưỡi có kiểm tra cuối kỳ."

Ở nhà lâu quá suýt quên mai phải đi học.

Im lặng.

Thật lâu sau, đỉnh đầu truyền tới giọng bất lực. "Giờ đã 3 giờ, sao em không đợi mai thi xong luôn rồi nói?"

Biết mình đuối lý, tôi cọ cọ lồng ngực chị, tìm vị trí thoải mái, vờ không nghe thấy. Lát sau đã ngủ thiếp đi.

...

Nhớ việc phải gọi tôi dậy đi học, không đến 6h Diệp Anh đã thức. Chị sang phòng đối diện, đem sọt quần áo và drap giường dơ vào toilet, ngâm giặt trong nước lạnh.

Sợ người ta buổi sáng thức dậy thấy xấu hổ, giặt xong để trong chậu không phơi.

Làm xong việc nhà, bữa sáng tươm tất chị mới đi gọi người dậy.

"7h rồi, dậy dậy.

7h5 rồi, mau dậy.

7h10, Thùy Trang!

Em mà không dậy là tiêu đời đó!"

Gọi không dậy, lay cũng không dậy. Diệp Anh thở dài, cúi người bế tôi lên. Sau đó nhanh chóng mang dép lê, nửa đẩy nửa đỡ người vào toilet.

Còn tự an ủi mình: Cũng may là chưa ngủ tới chết.

Bôi kem đánh răng xong đưa qua, người không mở mắt cũng có thể đánh răng theo bản năng.

Lấy khăn lông ấm cho người lau mặt, người cho dù không tỉnh táo vẫn có thể kêu nóng theo bản năng.

...

Tôi ngủ say quá, khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã thấy sữa trên tay, bánh mì trong miệng.

Tôi đờ đẫn.

Diệp Anh mặt không biểu cảm chỉ đồng hồ treo tường, "7h15, em còn 5 phút thay quần áo lấy đồ đạc."

7h30 thi, đi đến trường mất 10 phút.

Lòng tôi loạn lên, cắn mấy miếng bánh mì nhét vào miệng. Quay đầu lao vào phòng.

Hôm qua dì nói ngày nay nhiệt độ hạ, mặc dù bây giờ trong phòng thấy không lạnh lắm nhưng tôi sợ ra cửa bị đông lạnh chết nên áo lông áo giữ ấm gì đều tròng lên người.

Khi lao xuống lầu đã là 7h20. Tôi xách cặp lên chạy ra ngoài.

"Tạm biệt chị Diệp! Em đi đây."

Vừa dứt lời đã bị người phía sau xách cổ lại. Diệp Anh đã thay quần áo, trầm giọng hỏi: "Còn chạy được? Bụng em còn đau không?"

Thực ra còn hơi đau.

Diệp Anh như đoán biết, chị ngồi xổm trước mặt tôi, quay lưng lại. "Lên đi, cõng em đi học."

Giữa việc đi bộ với có người cõng, tôi không do dự chọn cái sau.

Ra ngoài cửa mới thấy bên ngoài mưa phùn, bầu trời xám xịt, gió lạnh ào ạt.

Diệp Anh cõng tôi đi nhanh mà bình ổn.

Tôi cầm ô, yên lặng nằm ghé vào lưng chị, nhìn cổ áo trống trải trước mặt, lặng lẽ lấy khăn nhung quàng quanh cổ chị.

Cánh tay vòng qua chân tôi hơi dùng sức đẩy tôi lên.

"Chị mệt rồi hả?"

"Mệt cái rắm, em thì nặng bao nhiêu, có điều em bọc lại như quả cầu thế này làm chị khó cõng."

"..."

24.

Đau bụng kinh đến rồi đi nhanh chóng. Ngày hôm sau không còn đau nữa, chỉ có bụng hơi trướng lên.

Dì nói rất nhiều việc cần chú ý trong thời kỳ đặc biệt này, ví dụ như giữ ấm, cần ăn kiêng, không đụng nước lạnh, không tập thể dục...

Có lẽ do tối đó tôi hành hạ Diệp Anh quá mức nên hôm sau dì căng thẳng hơn tôi, không được ăn cái này không được đụng vào cái kia.

Năm nay lớp 9, chuẩn bị đối mặt với kỳ thi tuyển sinh trung học, những người khác nghỉ đông thì tôi phải đến trường, mãi đến trước Tết âm lịch hai ngày mới được giải phóng.

Năm đầu tiên tôi ở nhà Diệp Anh, cũng là năm đầu tiên họ ở ngõ Bình An.

Tương lai chúng tôi còn sẽ có nhiều năm nữa.

...

Sáng 30 Tết.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm. Dì đứng phía sau tết tóc cho tôi. Tết xong lọn tóc cuối cùng, dì ôm mặt tôi nhìn trái nhìn phải, mắt ngập ý cười: "Ui chao, Thùy Trang chúng ta sao lại đáng yêu thế này!"

Tôi ngẩng đầu, thiếu nữ trong gương có hai búi tóc tròn, chiếc áo choàng nhung đỏ bên ngoài làm tôn nước da trắng ngần, đôi mắt đen láy trong veo, khi cười tươi tắn sẽ cong lên như vầng trăng non xinh xắn. Không còn vẻ tự ti nhút nhát.

Thì ra tôi đã biến thành như vầy.

Thảo nào trong trường mọi người đều nói tôi như biến thành người khác.

Tôi quay lại nhào vào lòng dì, đầu áp vào ngực mềm mại của bà, tựa như khi còn bé không mấy lần được ôm mẹ như vậy. Tôi nhẹ nhàng cọ cọ, nói nhỏ: "Cảm ơn."

Cảm ơn hai người đã nhặt tôi lên, ghép lại từng mảnh từng mảnh một.

Bàn tay ấm áp xoa đầu tôi, trêu ghẹo: "Cảm ơn ai ha?" Giọng ẩn chứa vài phần mong đợi.

Tôi ngẩn ra, chớp mắt: "Mẹ. Cảm ơn mẹ."

"Ừ!" Trong giọng nói không giấu được niềm vui, đôi môi mềm mại đặt lên trán tôi, "Thùy Trang của mẹ ngoan quá!"

Niềm vui lặng lẽ dâng lên trong lòng, ngọt lịm.

Thấy vành tai tôi đỏ bừng, bà không trêu tôi nữa, bảo tôi đi gọi Diệp Anh dậy dán câu đối.

Thời gian này gần Tết nên khách hàng đặt hẹn kín lịch, thức đêm đến 2-3 giờ sáng là chuyện thường với Diệp Anh, thế nên giờ làm việc nghỉ ngơi của chị đã thay đổi.

Gõ gõ cửa, không đáp.

Tôi đẩy cửa vào. Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng xuyên qua tấm rèm xám chiếu vào, người trên giường ngủ say, chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ.

Tôi giơ tay chọc chọc mặt chị. "Chị ơi, mẹ kêu chị dậy dán câu đối."

Không phản ứng.

Tôi ghé sát vào, nói bên tai chị: "Chị ơi, dậy dán câu đối."

Vẫn không động tĩnh.

Người trên giường im lặng nhắm nghiền mắt, lông mi dày rậm như cây quạt nhỏ. Tôi nảy ra một ý, yên lặng giơ tay ra giật giật, chắc ghê. Đang do dự có nên giật mạnh hơn không thì người trước mặt đột ngột mở mắt ra, trong mắt là ngạc nhiên lẫn cạn lời, chỉ không có vẻ buồn ngủ.

Chị vừa bực vừa buồn cười, "Đồ vô lương tâm, chị đang nghĩ xem em làm sao để kêu chị, nào ngờ lại giật lông mi chị?"

Tôi: "..."

Tôi giở chiến thuật cười ngoan ngoãn đáng yêu.

"Sao giống y như mấy em bé trong tranh tết vậy?" Chị nắn nắn búi tóc trên đầu tôi.

...

Mẹ Nguyễn ở trong bếp nấu bánh trôi, Diệp Anh với tôi dán câu đối. Mấy chỗ khác trong nhà đã dán xong.

Chị chỉ tay lên câu đối Xuân cuối cùng, một tấm hình Cừu lười biếng, một tấm Cừu vui vẻ, chúng cầm câu chúc phúc rất đáng yêu, giọng ghét bỏ: "Này nhìn con nít quá, hay là khỏi dán đi?"

Tôi lật đật lắc đầu: "Không con nít không con nít, đâu có."

Chị nói: "Hơi mệt rồi, không muốn làm nữa."

Không được, đây là tôi với mẹ Nguyễn đi chợ lựa mua. Tôi vươn tay túm cánh tay chị lắc lắc, "Chị Diệp ơi, chị là người chị tốt nhất thế giới. Dán đi mà, dán đi, dán phòng em đó."

Mắt chị hiện lên ý cười thật nhẹ. "Được được, dán dán dán."

Hai bên cửa sổ dán mỗi bên một con, Cừu vui vẻ là tôi, Cừu lười biếng là Đào Lý Hải Nam. Chúng tôi là bạn bè tốt nhất.

Chúc bạn tốt Hải Nam của tôi, năm mới vui vẻ.

...

Buổi tối mọi người quây quần gói sủi cảo.

Diệp Anh chê sủi cảo tôi gói xấu, ngắt cục bột đưa tôi tự chơi. Mẹ Nguyễn một tay ấn cán bột, tay kia liên tục chỉnh góc bột để vỏ sủi cảo được mỏng, tròn trịa. Bà nhìn Diệp Anh, như vô tình hỏi: "Người bạn học kia của con sao nay không tới? Về nhà ăn tết rồi à?"

Diệp Anh tay nắn sủi cảo, cho nhân vào giữa, trả lời: "Dạ không, ở đơn vị."

"Không về nhà cha mẹ không lo sao?"

"Cậu ấy lớn lên ở cô nhi viện, trong nhà không có ai."

Mẹ Nguyễn không nói gì nữa. Bà cụp mắt, không biết nghĩ gì mà tốc độ cán bột ngày càng chậm. Lát sau mới nói: "Sủi cảo gói nhiều, tối con gọi thằng bé đó tới ăn cơm tất niên."

Diệp Anh sững sờ vài giây mới phản ứng lại, ừ một tiếng.

Người mẹ Nguyễn nhắc đến là cảnh sát Minh Quang.

Gần như tối nào anh ấy cũng đến đây, có khi xách theo túi đồ ăn của mình, có khi là trái cây mới mua ở chợ, có khi còn cho tôi búp bê anh ấy gắp được trong máy gắp thú.

Diệp Anh nói tới thì tới, đừng mang gì theo.

Anh ấy không chịu, nói tuy mình từ nhỏ không có cha mẹ dạy nhưng cũng biết lễ nghĩa.

Điều lạ là mẹ Nguyễn, người luôn hiền lành hiếu khách lại rất xa cách với cảnh sát Minh Quang, chỉ kém mức viết hẳn lên mặt là bà không muốn đến gần. Nhưng rõ ràng lúc ban đầu gặp cảnh sát Minh Quang, bà còn khen anh dễ thương. Sau đó biết anh là bạn học của Diệp Anh, hiện là cảnh sát thì thái độ lại lạnh nhạt.

Cảnh sát Minh Quang cũng nhận ra điều đó, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm sự thờ ơ của mẹ Nguyễn, mỗi ngày vẫn cười đùa, ngày thường không bận thì thích tới tiệm. Anh còn giúp mẹ Nguyễn tới chợ mua thức ăn tươi mới về, giúp tỉa cây hoa quế trong sân, sẽ cố tình mặc đồng phục cảnh sát để cảnh cáo mấy người hàng xóm bớt lắm mồm nói xấu mẹ Nguyễn.

Tóm lại, anh đặc biệt kính trọng mẹ Nguyễn.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro