Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh không kịp mang áo khoác liền chạy như bay xuống lầu.

Thùy Trang luôn thích đỗ xe bên cạnh xe Diệp Anh, cho nên vừa đến tầng hầm, Diệp Anh liền dễ dàng thấy được xe nàng.

Một mảnh tối đen, chỉ có đèn xe Thùy Trang sáng lên, Diệp Anh vội vàng lon ton chạy qua, thay vì lên ghế phụ, cô lại mở cửa ghế lái.

Đây không phải là lần đầu tiên, Thùy Trang rất quen thuộc với hành động này của cô mà kéo lùi ghế lái về phía sau, cho nên thực mau, Diệp Anh liền mặt đối mặt ngồi vào lòng Thùy Trang.

Nhu cầu cấp bách nhất hiện giờ của cô là ôm Thùy Trang, lúc này cửa cũng không kịp đóng, liền gắt gao đem người ôm lấy, mặt chôn trên hõm vai Thùy Trang.

Thùy Trang vỗ vỗ đầu Diệp Anh, dùng một chân câu lấy cửa xe đóng lại.

"Sao cậu lại tới đây?" Diệp Anh hỏi.

Thùy Trang nói: "Cậu vẫn luôn không trả lời tin nhắn của tớ, tớ liền tới đây xem sao."

Diệp Anh oh một tiếng: "Chờ mãi chờ mãi không chờ được tớ trả lời, ở nhà một mình có phải rất sốt ruột không?"

Thùy Trang học theo ngữ khí Diệp Anh: "Đúng đó."

Diệp Anh nói: "Thùy Trang, cậu rất yêu tớ nha."

Thùy Trang nở nụ cười: "Cậu làm sao thế?"

Diệp Anh không thích Thùy Trang tiếp lời như thế: "Cậu mới làm sao á, có phải không còn yêu tớ nữa không."

Thùy Trang: "Yêu mà."

Diệp Anh lại ôm chặt thêm chút.

Thùy Trang xoa xoa vỗ về mái tóc Diệp Anh, hỏi: "Nói nhé?"

"Ừm," Diệp Anh nói: "Cậu giống như rất bình tĩnh á."

Thùy Trang nói: "Tớ không bình tĩnh."

Diệp Anh oán giận: "Chính là cậu nhìn cực kỳ bình tĩnh luôn."

Thùy Trang: "Tớ mà bình tĩnh thì sẽ không đến đây," lời nói nàng có điểm tự giễu: "Tớ cũng nghĩ đến kết quả tệ nhất rồi."

Diệp Anh: "Kết quả gì?"

Thùy Trang: "Còn có thể là kết quả gì?"

Còn có thể là kết quả gì, chia tay không bao giờ gặp lại.

Diệp Anh hỏi: "Thế nếu thực sự như vậy thì phải làm sao đây?"

Thùy Trang rũ mắt gợn sóng bất kinh mà nói: "Tớ sẽ quỳ xuống cầu xin cậu."

Diệp Anh phịt cười ha hả: "Ha ha ha ha ha ha ha," cô ngẩng đầu nhìn Thùy Trang: "Không xong rồi, tớ muốn nhìn thử quá," cô nói: "Nếu không tớ đi lên làm lại, rồi lên xe lần nữa nha."

Thùy Trang không tiếp lời này, nàng hỏi: "Nói thế nào rồi?"

Diệp Anh nhích người ra một chút, còn chưa nói chuyện, tay Thùy Trang liền sờ lên khóe mắt cô.

"Khóc sao."

Diệp Anh bĩu môi: "Kia cần thiết phải khóc."

Diệp Anh không thích để Thùy Trang thấy khuôn mặt nhem nhuốc do khóc của mình, cũng không biết mắt có sưng không, nên lại chôn mặt lên hõm vai nàng.

Tiếp theo đem chuyện buổi tối, trình tự lung tung rối loạn nhớ được tới đâu đều nói cho Thùy Trang.

Toàn bộ quá trình Thùy Trang đều im lặng, im lặng chờ đợi Diệp Anh nói xong.

"Đại khái là như vậy đó." Diệp Anh kết thúc.

Thùy Trang lại đưa tay lên, nắm lấy lỗ tai Diệp Anh: "Cậu dám nói tớ như vậy hả?"

Diệp Anh khúc khích cười, vặn vẹo đầu, trốn thoát khỏi bàn tay Thùy Trang: "Hây da, nói vậy thì mẹ tớ nhất định sẽ càng yêu cậu thôi."

Thùy Trang: "Vậy phải cảm ơn cậu rồi."

Diệp Anh: "Hông có chi."

Thùy Trang không biết làm sao: "Vậy tương lai làm sao tớ dám đối diện với dì đây?"

Diệp Anh: "Không cần đối diện nha, cậu yêu tớ là tốt rồi."

Thùy Trang cười: "Miệng thật ngọt."

Diệp Anh: "Do cô Trang nhà ta dạy giỏi ạ."

Diệp Anh ở dưới lầu thật lâu, cũng cùng Thùy Trang tâm sự rất nhiều chuyện, trò chuyện một chút, nghiêm túc nói lại chuyện kia.

Trò chuyện một hồi, chợt muốn hôn, liền hung hăng môi lưỡi quấn lấy nhau.

Đêm khuya ở bãi đỗ xe không có nhiều xe qua lại, cũng không có người nào có thể quấy rầy các cô, hai người một thế giới nhỏ, Diệp Anh thủ thỉ nói rất nhiều để lấy lòng Thùy Trang, dỗ Thùy Trang vui vẻ, lâu lâu nói bị lố cũng để cho Thùy Trang nhéo mặt mình.

Lại trò chuyện thêm một lát, chân Thùy Trang giờ đã tê rần.

Thời gian cũng không còn sớm, Diệp Anh nhão nhét dính trên người Thùy Trang luyến tiếc nói tạm biệt, liền trở về nhà.

Chờ đến khi Thùy Trang nói nàng đến nhà, Diệp Anh mới an tâm buông di động đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Anh bị mùi thuốc trung y làm cho tỉnh.

Đã nhiều cái cuối tuần như vậy, Diệp Anh phản xạ có điều kiện mà kéo chăn trùm lấy đầu mình.

Nhưng đáng tiếc, hôm nay người nấu thuốc cho cô không phải Trang tiên nữ, là Oanh nữ sĩ đòi mạng.

Căn bản ngủ không đủ giấc, mà mẹ còn mở tung cửa sổ đón ánh mặt trời, Diệp Anh biết, buổi sáng hôm nay coi như đi tong rồi.

Ở trong ổ chăn gửi cho Thùy Trang một nhãn dán khóc to, rồi lết thân thể héo úa rời giường.

Chờ khi rửa mặt xong, Diệp Anh nhận được tin trả lời của Thùy Trang, nói nàng đã sớm tỉnh, cũng kêu Diệp Anh tỉnh rồi cũng đừng tắm liền, nhớ ăn sáng rồi uống thuốc.

Những lời này bình thường đều là Thùy Trang đối mặt nói với Diệp Anh, nhưng hôm nay không có biện pháp, mẹ còn ở đây, hic.

A, không phải ý là ghét bỏ mẹ đâu.

Ngày hôm qua đào tim đào phổi tâm sự, hôm nay mẹ làm như không có chuyện gì, phảng phất kí ức kia chỉ là giấc mơ của Diệp Anh.

Sáng sớm, từ khi Diệp Anh bắt đầu rời giường, mẹ liền càm ràm mắng, thứ gì dùng xong rồi cũng không biết đi mua, quần áo để đầy ra vậy mà không biết giặt, rác chất đống chờ bà lên vất cho hay gì......

Diệp Anh lớn già đầu rồi, cô vốn dĩ tính là cuối tuần ở nhà dọn dẹp, không biết ai tự nhiên lên đây, để giờ này ở đây mắng cô.

Đây là người mẹ tuyệt vời nhất của Diệp Anh chứ ai nữa.

Sáng nay, Diệp Anh bị mẹ kéo đi dọn dẹp nhà cửa, gấp chăn gấp quần áo, đi chợ mua thức ăn, lòng và lòng vòng, thời gian liền trôi qua.

Giữa trưa khi mẹ chuẩn bị nấu cơm, Diệp Anh đang ngồi ở bàn ăn nhặt rau.

Thấy mẹ cố ý lấy nồi cơm ra chỗ mình, khịt khịt mũi giả vờ vô tình than thở một tiếng: "Ai da không cẩn thận nấu nhiều cơm quá," bà đưa cho Diệp Anh xem: "Nếu không con hỏi bé Trang một chút, hỏi con bé có đến ăn cơm trưa không đi."

Bà nói sau cũng không đợi trả lời liền nói thêm: "Giữa trưa ăn cá kho đó."

Diệp Anh cười thầm trong bụng, không vạch trần bà, gọi điện thoại cho Thùy Trang.

Cá kho cũng không phải là món Diệp Anh thích ăn nha.

"Làm sao thế?" Bên kia tiếp điện thoại hỏi.

Diệp Anh kỳ thực biết Thùy Trang đang làm gì, nhưng vẫn làm bộ không biết gì hỏi: "Đang làm gì thế?"

Thùy Trang: "Xem TV, chán quá à."

Diệp Anh: "Sao, viết luận văn hả, cô Trang vất vả rồi."

Thùy Trang bên kia cười: "Cái gì thế?"

Diệp Anh: "Vậy cậu muốn viết tới khi nào?"

Thùy Trang: "Dì ở bên cạnh hả?"

Diệp Anh: "Ỏ~ tạm thời không biết khi nào xong sao."

Thùy Trang cười: "Có phải tớ có thể không cần trả lời luôn không."

Nói đến đây, mẹ im lặng chỉ chỉ vào cái nồi mình đang cầm, dùng ánh mắt thúc giục Diệp Anh nói trọng điểm.

Diệp Anh vì thế hỏi: "Viết gấp lắm sao?"

Thùy Trang tùy tiện đáp, cũng đem tiếng TV giảm nhỏ một chút: " Ừm~ Ừm~ Ừm~"

Diệp Anh: "Vậy bữa trưa thì sao? Cậu không ăn luôn hả?"

Thùy Trang nói: "Xuống dưới lầu ăn, hay gọi đại cái gì ăn cũng được."

Diệp Anh: "Hảaa? Ăn mì gói sao."

Thùy Trang bật cười: "Tớ không ăn mì gói."

Diệp Anh: "Ăn mì vị gì thế?"

Bên này mẹ sốt ruột đứng không yên, đại khái thấy Diệp Anh một hai không chịu nói trọng điểm, trực tiếp đoạt lấy di động trên tay cô.

"Bé Trang ơi," mẹ nháy mắt liền ôn nhu: "Giữa trưa con rảnh thì tới đây ăn cơm đi, dì có nấu cơm," bà lại nói: "Làm sao có thể ăn mì gói chứ, không tốt cho sức khỏe đâu."

Thùy Trang đành phải nói: "Dạ do trong nhà không có cái khác."

"Haizz đến đây đến đây đi," mẹ nói: "Dì mua rất nhiều đồ ăn, luận văn kia của con có gấp lắm không?"

Thùy Trang: "Không gấp ạ."

Mẹ: "Không gấp thì nhanh qua đây đi."

Thùy Trang: "Dạ."

Mẹ: "Lập tức tới nghe chưa, dì nấu cơm."

Thùy Trang: "Dạ."

Ngắt máy, mẹ lại càm ràm Diệp Anh: "Người trẻ tuổi các con thì hay rồi, hở cái là ăn mì gói."

Diệp Anh nhịn cười muốn chết: "Cũng có phải con đâu, mẹ sao á."

Mẹ lại chọt chọt lên trán Diệp Anh, xong liền quay về phòng bếp.

Thực mau, Diệp Anh nhận được tin nhắn của Thùy Trang: Là chủ ý của ai thế?

Diệp Anh: Đương nhiên là của Oanh nữ sĩ rồi

Diệp Anh: Mẹ còn kêu tớ nói với cậu, trưa nay ăn cá kho

Diệp Anh: Muốn ăn cá kho thì nhanh đến đây đi

Thùy Trang: Tới liền đây~

Thùy Trang dần dần học theo cách nói chuyện của Diệp Anh, rất đáng yêu.

Không bao lâu Thùy Trang nói đến liền đến, lần này nàng đến thập phần khách khí, còn mang theo lễ vật, bao lớn bao nhỏ.

Với ý tứ đó, nàng mua cho mẹ mỹ phẩm, một chiếc khăn quàng cổ, tất và mũ, còn tri kỷ mua một chiếc áo khoác bông.

Mẹ đương nhiên cười đến không khép được miệng, ngoài miệng thì nói mua mấy cái này làm gì, quay đầu liền cầm cái này lên ngắm cầm cái kia lên xem.

Nhưng dù sao đêm qua cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay gặp nhau như vậy, hiển nhiên, có hơi ngượng ngùng.

Thời điểm ăn cơm, giống như lần đầu tiên mẹ gặp Thùy Trang, ngữ khí đều khách khí, hỏi nàng khi nào được nghỉ.

Thùy Trang nói: "Tuần sau liền được nghỉ ạ."

Mẹ hỏi: "Diệp Anh thì sao?"

Diệp Anh thở dài: "Người làm công như con thì phải tới 29 lận."

Mẹ ồ một tiếng, lại hỏi Thùy Trang: "Vậy con ăn Tết ở đâu?"

Năm nay Thùy Trang vốn đã lên kế hoạch đi du lịch ở một hòn đảo nào đó, vé máy bay cùng khách sạn đã được đặt trước, thời gian vừa lúc Diệp Anh về quê ăn lễ mấy ngày.

Diệp Anh đã biết chuyện này từ sớm, cô cũng muốn đi, chỗ kia không lạnh mà còn rất đẹp, cùng Thùy Trang ăn lễ ở đó nhất định rất vui vẻ.

Thùy Trang còn kích thích cô, nói nàng sẽ chụp thật nhiều ảnh quay thật nhiều video, lại nói sẽ giúp cô trải nghiệm trước mấy hoạt động vui chơi ở đó, chơi đã rồi lần sau sẽ dẫn cô đi.

Diệp Anh tức muốn chết.

Này thì được rồi, không cần Diệp Anh phải nói, Thùy Trang cũng không muốn đi lắm.

"Chắc là ở thành phố A ạ," Thùy Trang nói: "Con còn phải viết luận văn, ăn Tết cũng không có mấy ngày, rất nhanh sẽ khai giảng ạ."

Nói xong còn ngượng ngùng ha hả cười hai tiếng.

Oanh nữ sĩ nhà ta "không đau lòng xíu nào" mà nói: "Con ở một mình sao?"

Thùy Trang: "Dạ."

Mẹ liếc mắt nhìn Diệp Anh một cái, tựa hồ muốn Diệp Anh nói cái gì đó đi.

Haizz, nhưng Diệp Anh chính là không nói, cô còn giả vờ không nhận được tín hiệu, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Mẹ đành phải tự mình cười ha ha giả như nói vu vơ: "Hay là, nếu con không chê, thì về nhà dì ăn Tết đi, một người ở đây làm cái gì chứ," bà nâng đũa gõ gõ lên chén Diệp Anh: "Đến lúc đó cùng Cún trở về luôn nha."

Mẹ nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Quê dì ăn Tết náo nhiệt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro