Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh không biết cô đã ngủ quên ở trên bàn bao lâu. Lúc tỉnh lại, vai, cổ và cánh tay đều tê dại. Cô phải xoa bả vai một lúc lâu mới bình thường lại được.

Trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài xuyên qua bức tường kính trong suốt, làm tăng thêm chút ánh sáng nhàn nhạt cho căn phòng.

Cô liếc nhìn bản phác thảo trên tờ giấy, tiếp tục suy nghĩ.

Vẫn không có ý tưởng.

Có hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài, sau đó cửa văn phòng được đẩy ra một cách tùy tiện.

"Sao buổi tối mà không bật đèn lên?"

Lời vừa dứt, căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng.

Khi đèn bật lên, Diệp Anh vô thức đưa tay che mắt lại.

"Chị vẫn chưa ngủ chút nào đúng không?" Tú Quỳnh tựa người vào bàn cầm bức vẽ lên, "Chưa vẽ xong à?"

"Chưa"

Tú Quỳnh nhìn vào bức vẽ, " Cái này chưa đạt à?"

Diệp Anh lấy lại bản vẽ trên tay Tú Quỳnh, "Chị gần như không cảm nhận được gì."

"Cuối tuần này phải giao rồi." Tú Quỳnh nhắc nhở cô, "Hãy đưa khách hàng xem cái này trước. Có lẽ bọn họ sẽ rất hài lòng."

"Nên hoãn lại một thời gian." Diệp Anh trầm ngâm nhìn vào bức vẽ, không có ý nhượng bộ.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Nếu đối phương thúc giục, chị sẽ hoàn lại tiền đặt cọc."

"Đây là chuyện lớn." Tú Quỳnh bất đắc dĩ cười nói, "Chị đẹp ơi, chị có thể tích cực trong việc kiếm tiền hơn không?"

Diệp Anh không có phản ứng, chỉ chống cằm nhìn đối phương.

Tú Quỳnh biết bình thường Diệp Anh không có dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng trong công việc lại rất đáng tin cậy, cô có yêu cầu riêng đối với tác phẩm của mình, sẽ không bao giờ chiếu lệ. Chính vì điều này mà studio của họ mới có danh tiếng trong giới.

"Được rồi, em sẽ nói với khách hàng." Tú Quỳnh cuối cùng cũng thở dài và thỏa hiệp.

Diệp Anh nghiêng đầu cười: "Chị yêu em."

"Yêu cái đầu chị." Tú Quỳnh chửi rủa nói: "Không có em, sớm muộn gì cái studio này cũng phải giải thể."

Họ mở studio này cách đây hai năm, công việc chính là tạo ra những hình xăm nguyên bản*. Mặc dù quy mô nhỏ nhưng đang hoạt động khá tốt.

* Thiết kế riêng, không có bản sao

Diệp Anh không phải là một nghệ sĩ xăm hình giàu kinh nghiệm. Thoạt nhìn khách hàng sẽ nghĩ cô còn quá trẻ và kiêu ngạo. Nhưng cô luôn dùng tác phẩm của mình để chứng minh. Cô có tính thẩm mỹ độc đáo, rất có hồn và đầy sự thuyết phục.

Tú Quỳnh chịu trách nhiệm về hoạt động hàng ngày và quảng bá cho studio. Hai người đã biết nhau nhiều năm và họ rất ăn ý trong công việc.

Tú Quỳnh có khả năng làm truyền thông tốt và biết cách sắp xếp công việc. Ngoài việc thường xuyên đăng các tác phẩm của studio lên các tài khoản mạng xã hội, cô còn cập nhật một vài bức ảnh của Diệp Anh tại nơi làm việc. Dáng vẻ nghệ sĩ xăm hình xinh đẹp và nóng bỏng này cũng là mánh lới quảng cáo.

Trong hai năm qua, Diệp Anh cũng được quảng bá trở thành người có tiếng trên mạng xã hội, với hàng trăm nghìn người hâm mộ.
Ngày nay ngành nghề nào cũng cần truyền thông. Nếu không có quảng cáo, có lẽ đã đi vào ngõ tối. Studio đương nhiên không lo việc thiếu đơn hàng. Họ có hệ thống đặt trước và các đơn đặt hàng thường có thể được lên lịch sau đó một tháng.

Tú Quỳnh rất ngưỡng mộ Diệp Anh. Cô là một trong những sinh viên mỹ thuật hàng đầu trong nước, nhưng lại chọn trở thành một nghệ sĩ xăm hình sau khi tốt nghiệp. Cô cũng rất cá tính. Ngành xăm hình không có gì xấu. Trên thực tế, ngành này có rất nhiều nhân tài xuất sắc nhưng lại gặp phải một số định kiến thế tục trong xã hội.

Diệp Anh mấy ngày nay tâm tình không tốt, Tú Quỳnh không có ý định hối thúc bản thảo thiết kế.

Cô hỏi Tú Quỳnh: "Em có muốn uống một chút không?

"Không, hôm nay em muốn về sớm để bồi bổ sức khỏe."

Diệp Anh thở dài, "Chị không có ai đi cùng cả."

"Đồ đào hoa như chị mà lo lắng không có người đi cùng à? Chỉ cần một tin nhắn là tập hợp đủ mấy sòng bài?" Tú Quỳnh nghẹn ngào hỏi lại: "Không phải chị Cúc đang theo đuổi chị à? Chẳng phải người ta luôn sẵn sàng chạy đến bên chị sao?"

Diệp Anh thích phụ nữ, cô nhận biết điều đó ở tuổi thiếu niên. Cô chưa bao giờ giấu diếm sự thật này nên mọi người xung quanh đều biết xu hướng tính dục của cô.

"Chị không đồng ý với chị ấy."

"Tại sao? Không phải chị chỉ thích người trưởng thành à? Lần trước, chị còn nói bị thu hút một chút."

Diệp Anh nghĩ ngợi: "Tim bị lỡ nhịp thôi."

Tú Quỳnh không khỏi trợn mắt: "Tính bằng giây đúng không?" Cô ấy biết rất rõ tính cách của Diệp Anh.

Diệp Anh lại xoa cái cổ đau nhức của mình, "Thật đấy, làm sao có thể lúc nào cũng bị hấp dẫn? Không thấy chán à?"

"Nếu thật sự thích thì chị sẽ luôn bị người đó hấp dẫn." Tú Quỳnh cảm thấy mình giống như một vị thần tình yêu thuần khiết, "Tất nhiên là một kẻ bất lương nhẫn tâm như chị sẽ không hiểu được."

"Tự nhiên chửi chị."

Tú Quỳnh không hề tỏ ra thương xót: "Đồ xấu xa, em thực sự hy vọng chị sớm sẽ bị ai đó hành lên bờ xuống ruộng."

Quan hệ của hai người rất tốt, cũng không có nhiều dè dặt khi nói chuyện. Thỉnh thoảng nói chuyện với nhau kiểu này cũng rất vui, có thể giảm bớt căng thẳng trong công việc.
Diệp Anh nhếch khóe miệng, cong mắt lên cười, khiến cô càng thêm quyến rũ, có chút phóng đãng và nghịch ngợm.

Cô đứng dậy, uể oải vặn eo rồi đi về phía cửa trước Tú Quỳnh.

"Này, thật sự chị định uống rượu một mình à?" Tú Quỳnh gọi với theo, "Em đi cùng chị nhé?"

Diệp Anh không quay lại, quay lưng về phía đối phương, vừa đi vừa nói: "Không đi, chỉ là ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Khi xuống tầng dưới, cô ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

Studio nằm ở khu quận 2, vị trí đắc địa. Các cửa hàng nhỏ trên con phố này được trang trí khá phong cách nên rất được giới trẻ ưa chuộng.

Diệp Anh đứng bên đường, hít thở không khí trong lành. Khi không có cảm hứng, cô thích ra ngoài đi dạo một mình. Cô cũng thích sự ồn ào náo nhiệt, những nơi đông người.

Có một số quán bar ẩn trong khu Thảo Điền, vì vậy vào ban đêm không khí sôi động hơn ban ngày, với đủ loại người.

Diệp Anh mặc quần áo mát mẻ, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Khi gió thổi qua, vai chiếc áo len trượt xuống, lộ ra bờ vai và cánh tay trắng nõn, dáng người xinh đẹp cũng mơ hồ hiện ra.

Cô quấn mình trong chiếc áo len, tuy đã cuối xuân nhưng đêm vẫn lạnh. Vì bản thảo thiết kế nên đêm nay cô đặc biệt kích động, lang thang khắp phố mà không có mục đích gì.
Vừa khi gió xuân thổi vào trong khu Thảo Điền, những bông hoa dọc đường bắt đầu lần lượt nở rộ. Đặc biệt là những bông hoa táo tuyết đã khiến nơi đây gần như trở thành địa điểm chụp ảnh nổi tiếng ở Đà Lạt.

Bên kia đường, những cây hoa trắng hiện ra dưới ánh trăng.

Bạch hải đường đang nở rộ, đẹp đến mức Diệp Anh bất giác dừng lại.

Nhiều người không biết rằng thực ra bạch hải đường ban đêm đẹp hơn ban ngày.

Diệp Anh tùy ý cầm điện thoại lên, theo thói quen chụp ảnh để ghi lại cuộc sống thường ngày của mình, có thể một ngày nào đó sẽ trở thành nguồn cảm hứng. Khi cô chụp bức ảnh thứ ba, có người vô tình bước vào khung hình.

Cô muốn dời góc chụp đi, nhưng khi đối phương bước vào, cô hơi giật mình, ống kính dừng lại.

Một phụ nữ dáng người xinh đẹp thanh nhã. Trong màn đêm, nàng mang theo khí chất lạnh lùng thành thục, rất xứng đôi với bạch hải đường trầm tĩnh, ôn hòa sau lưng.

Khung cảnh đẹp như một bức tranh.

Diệp Anh phóng to ảnh chụp, vì quá xa, nên nhìn không rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được khí chất ưu tú của đối phương. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, khi cô nhìn lên lần nữa, người phụ nữ bên hoa đã biến mất...

Chỉ còn lại những chiếc lá xanh bao quanh những bông hoa trắng, khẽ đung đưa trong gió đêm, với vài cánh hoa thỉnh thoảng rơi xuống.
Diệp Anh nhìn chung quanh tìm kiếm, mơ hồ nhìn thấy đối phương đang đi vào một quán bar.

Indigo, quán bar nổi tiếng nhất ở khu Thảo Điền.
Bởi vì không có người đi cùng, Diệp Anh vốn không tính đi uống rượu. Nhưng với chuyện vừa xảy ra, cô băng qua đường, đi về phía Indigo.

Indigo rất gần với studio nên cô thường xuyên đến quán bar này. Một phần vì thuận tiện, một phần vì cô có người quen ở đây. Nếu cô nhớ không lầm thì tối nay Lan Ngọc cũng có mặt.

Diệp Anh thích giao lưu và có nhiều bạn bè. Lan Ngọc là một người bạn tốt mà cô gặp ở trường đại học. Cô ấy hiện đang là thực tập sinh sau đại học và làm nhân viên pha chế bán thời gian vào ban đêm.

Bước vào quán bar một cách thoải mái, cô xuyên qua đám đông, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Lan Ngọc: "Học bá."

Người phục vụ quầy bar ngẩng đầu lên chào hỏi: "Hôm nay không phải chị rất bận sao?"

"Ra ngoài thư giãn một chút." Diệp Anh nhìn hình xăm màu đỏ bắt mắt trên vai Lan Ngọc, đó là một trong những tác phẩm khiến cô hài lòng nhất. Việc Lan Ngọc đứng ở quầy bar giống như một quảng cáo sống động cho studio của họ.

Lan Ngọc hỏi cô: "Chị muốn uống gì?"

"Như thường lệ."

Diệp Anh biết Lan Ngọc buổi tối rất bận, không có thời gian cùng cô nói chuyện, cho nên sau khi gọi đồ uống liền lặng lẽ ngồi ở một bên. Cô chán nản uống rượu, cầm điện thoại lên, không nhịn được bấm vào bức ảnh vừa chụp, xem xét kỹ càng.

Cô có khả năng ghi nhớ khuôn mặt rất tốt và đặc biệt không thể cưỡng lại được với những phụ nữ trưởng thành thanh lịch.

Uống chưa đến nửa ly rượu, khi âm nhạc lắng xuống một chút, bên tai cô vang lên tiếng trò chuyện.

"Ngọc, cái này là cho em."

"Cảm ơn chị."

"Không có gì"

Diệp Anh nghe được âm thanh liền quay đầu nhìn lại. Trong chốc lát, cả người bất động, người trong ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt. Sự trùng hợp này tuyệt vời đến mức khiến tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.

Qua ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, cô có thể nhìn rõ góc nghiêng khuôn mặt của đối phương. Mái tóc nàng được cột lên gọn gàng, đường nét từ sống mũi đến môi vô cùng đẹp mắt.
Diệp Anh nhìn chằm chằm hồi lâu.

Có lẽ đối phương cũng nhận ra, đột nhiên quay người lại.

Cách nhau không xa, ánh mắt chạm nhau, hai người lặng lẽ nhìn.

Diệp Anh lắc lắc ly rượu trong tay, cảm giác ánh mắt này khiến tim mình đập nhanh hơn nữa, nhưng trong nháy mắt, đối phương lại vội vàng rời đi.

Diệp Anh nhìn bóng dáng phía xa một lúc. Vòng eo của nàng cũng rất đẹp. Cô là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật, khi nhìn thấy một người phụ nữ có tỷ lệ cơ thể đẹp, trong tiềm thức sẽ dâng lên sự ngưỡng mộ và say mê.

"Chị đang nhìn cái gì?" Lan Ngọc hỏi.
Diệp Anh phục hồi tinh thần lại, tò mò hỏi: "Vừa rồi là bạn của em sao?"

Lan Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Anh.

"Cô ấy thật quyến rũ. Hôm nào, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu để làm quen không?" Ngoài việc xăm hình, niềm vui lớn nhất của Diệp Anh là được kết bạn.

"Chị ấy là bà chủ ở đây."

"Bà chủ ở đây à?" Diệp Anh không thể tin được. Người kia thoạt nhìn không giống người thích đi quán bar.

Lan Ngọc sắc bén hỏi: "Chị lại muốn quậy phá em à?"

Diệp Anh, "Lời nói của em khiêu khích chị thì đúng hơn"

Lan Ngọc nhìn thấu cô mà không nói ra, cô biết rõ sự cảm nắng và nhịp tim của Diệp Anh. Cô chỉ có ba phút nhiệt huyết, sự mới lạ đến và đi nhanh chóng.

"Chị ấy lớn hơn chị rất nhiều." Lan Ngọc cũng không nói rõ ràng, chỉ là thân thiện nhắc nhở.

Diệp Anh cũng đoán được đối phương lớn tuổi hơn mình, cô dựa vào quầy bar nói: "Em không biết chị rất được lòng các chị gái hay sao?"

Lan Ngọc cười, nhẹ giọng nói: "Chị ấy khác các 'chị gái' mà chị quen. "

Diệp Anh là người hướng ngoại và vui tính, những người cô quen đều có tính tình gần giống cô. Mọi người luôn đùa giỡn và tán tỉnh nhau, không mấy nghiêm túc với việc đó.

Khác biệt...

Diệp Anh không có phản bác Lan Ngọc, bởi vì cô cũng cảm thấy khác biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được, dù không biết vì sao.

Diệp Anh lơ đãng uống hết phần rượu còn lại, trong ly chỉ để lại một khối băng lạnh.

Chốc lát.

Cô tò mò hỏi Lan Ngọc: "Chị ấy có gì khác biệt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro