Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay, Thuỳ Trang đã hiểu lầm, nên nàng xấu hổ nói: "Thực xin lỗi."

Nhìn thấy phản ứng của Thuỳ Trang, Diệp Anh càng tin chắc vào suy đoán của mình, vì vậy cô cười nhẹ nói: "Tôi biết, đêm đó... Chị đã uống quá nhiều."

Cô nghĩ với tính cách của nàng, nếu không say rượu thì sẽ không thân mật với ai cả. Sự nghi ngờ của người đàn ông kia về việc nàng có người khác bên ngoài là vô lý. Chỉ cần người khác đến gần nàng hơn một chút, nàng ngay lập tức thể hiện sự chán ghét.

Thuỳ Trang im lặng, thực ra đêm đó nàng không say, nàng chỉ không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra. Nàng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, tim đập thình thịch không thể lý giải được. Nàng đã lợi dụng rượu và để mọi chuyện xảy ra.

"Được rồi, đừng để trong lòng." Thuỳ Trang tiếp tục.

Đừng giữ làm của riêng chứ......

Diệp Anh nhìn nàng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Thuỳ Trang cảm thấy nhẹ nhõm. Băng Di hiện tại đã thêm Diệp Anh vào vòng bạn bè. Nàng cho rằng sau này ít nhiều gì họ cũng sẽ gặp nhau, vì vậy tốt nhất nên nói rõ ràng để mỗi lần gặp mặt khỏi phải khó xử.

Mưa vẫn rơi, lúc trước họ không quan tâm, nhưng bây giờ mưa ngày càng nặng hạt hơn, họ không thể tiếp tục không để ý.

Người qua đường đang vội vã tìm chỗ trú mưa.

Đêm nay ông trời như đang giận dữ mà đổ cơn mưa bất chợt. Không biết trước nên tóc và quần áo họ đều ướt.

"Tới chỗ của tôi trước đi." Diệp Anh nói. Nếu còn không trú mưa, họ sẽ trở thành con chuột chết đuối. Cô không cần chờ ý kiến của Thuỳ Trang, liền nắm tay nàng rời đi.

Hạt mưa rơi như thủy tinh vỡ, ngày càng dày đặc và nặng nề hơn.

Thuỳ Trang không còn cách nào khác là phải chạy thật nhanh đi tìm một nơi trú mưa.

Màn mưa hoàn toàn làm lu mờ hai bóng người.

Studio dù ở ngay bên kia đường, chỉ mất một thời gian ngắn để đến nhưng họ vẫn bị mưa làm ướt. Những giọt nước chảy từ trên tóc trượt xuống mặt.

"Trời ạ, sao ướt thế này?" Hạ Vy nhìn thấy Diệp Anh vội vàng chạy lại, quay người giục cô gái ở quầy lễ tân: "Mau lấy hai cái khăn sạch."

Quần áo của họ bị ướt gần hết. Diệp Anh thì không sao, cô đang mặc bộ trang phục bó sát màu tối nên nhìn không ra nhiều. Nhưng Thuỳ Trang thì khác, ngay khi vải sáng màu bị ướt, nó liền dán chặt vào người, những đường cong hấp dẫn vốn dĩ được ẩn giấu liền lộ ra.

"Chậc......"

Diệp Anh phát hiện một âm thanh khinh bỉ.

Ở tầng một có hai người đàn ông đang trú mưa giả dạng đến tham khảo hình xăm. Họ nhìn thấy Diệp Anh và Thuỳ Trang đi vào, thân thể ướt sũng, ánh mắt liền phóng túng, giống như bọn côn đồ bất cẩn.

"Các người nhìn cái gì?!" Diệp Anh thô lỗ hét lớn, bước sang một bên che chắn cho Thuỳ Trang.

"Cô gái có thân hình nóng bỏng nhưng tính tình nóng nảy quá."

Diệp Anh chán ghét liếc mắt nhìn nhân viên bên trong, ra hiệu xua đuổi kẻ gây rối.

"Nếu uống nhiều quá thì hãy ra ngoài và đừng gây rắc rối nữa." Một chàng trai và một cô gái đều còn khá trẻ, nhưng họ rất nổi bật với những hình xăm lớn trên cánh tay và cổ.

Những người gây rắc rối phần lớn cũng chỉ là hổ giấy, liền cảm thấy sợ hãi, hét lên vài tiếng để lấy lại bình tĩnh. Nếu không giải quyết được thì cứ gọi công an. Càng bao dung thì càng dễ bị bắt nạt.

Diệp Anh quay người, nhỏ giọng nói với Thuỳ Trang: "Chúng ta lên lầu đi."

Thuỳ Trang gật đầu. Thật là một sự hỗn loạn, một đêm đáng xấu hổ.

Khi bước lên lầu, mọi người đi thành từng nhóm hai, ba người. Thuỳ Trang có thể cảm nhận được, những người xung quanh đanh giúp đỡ nàng che khuất tầm nhìn của người khác.

Diệp Anh đưa Thuỳ Trang đến phòng làm việc của cô, bình thường, ngoại trừ Tú Quỳnh, sẽ không có ai đến tìm cô.

"Tôi có quần áo sạch, để tôi lấy cho chị thay."

Thuỳ Trang theo bản năng nói: "Không cần."

"Chị khẳng định là không cần sao?" Diệp Anh hỏi, ánh mắt tối sầm, vô ý rơi vào bộ ngực căng mọng gần như lộ rõ của nàng, cô vội vàng quay đi.

Thuỳ Trang: "..."

Thực ra, họ đã thấy hết của nhau trong phòng tắm với cơ thể ướt át. Nhưng là chuyện của hôm đó, và bây giờ, xét cho cùng, cả hai đều đang tỉnh táo.

Với ánh mắt thản nhiên, Thuỳ Trang nhận ra điều đó, nàng thay đổi ý định và nói nhẹ nhàng: "Đi lấy quần áo đi."

Diệp Anh sửng sốt một chút, tuy rằng đã gặp qua mấy lần, nhưng nàng vẫn luôn giả vờ như không quen biết. Đây là lần đầu tiên nghe nàng nói chuyện với cô như thế này, có phần thân mật thay vì giữ khoảng cách lạnh lùng.

Thấy cô vẫn đứng nhìn chằm chằm vào mặt mình, Thuỳ Trang không khỏi hối thúc: "Đi nhanh đi."

"Ừ." Diệp Anh nhịn cười.

Diệp Anh tìm được áo sơ mi đen và quần jeans sáng màu rất hợp với nàng. Cô cao hơn Thuỳ Trang một chút, nhưng vóc dáng của họ không khác biệt bao nhiêu, nên nàng mặc đỡ đồ của cô cũng không thành vấn đề.

"Không mới, nhưng sạch sẽ." Diệp Anh đưa quần áo cho nàng, chỉ vào phòng nghỉ phía sau, "Vào trong thay đồ đi."

"Cảm ơn."

Vài phút sau, Thuỳ Trang bước ra với bộ quần áo mới.

Lúc Diệp Anh nhìn lên liền sửng sốt. Nàng đã tỉ mỉ vén mái tóc hơi lộn xộn vì ướt mưa lên. Tuy nhiên, nó lại trở thành một phong cách rất bắt mắt.

"Cô cũng đi thay đồ đi." Thuỳ Trang nói với cô, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh.

"Được." Diệp Anh nói nhẹ nhàng. Cô có một giọng nói rất hay, khi nói giọng trầm cũng rất dịu dàng và thoải mái.

Thuỳ Trang đang đợi bên ngoài, so với phòng làm việc thì nơi này giống một xưởng mỹ thuật hơn, khắp nơi đều có bản vẽ và bản thiết kế, các hoa văn hình xăm rất tinh tế và đẹp mắt.

Nếu không có sự cho phép, nàng không cầm lên xem mà chỉ thản nhiên ngắm nhìn.

Cô ấy chắc hẳn đã học nghệ thuật. Phác họa và phối màu rất xuất sắc, phong cách hội họa của cô ấy là sự tươi sáng và vô tư độc đáo.

Một số người giống như bức tranh của họ.

Một lúc sau, Diệp Anh đi ra, lau mái tóc dài, thay một chiếc áo vừa vặn hơn.

Ánh mắt Thuỳ Trang thoáng qua: "Hôm khác tôi sẽ trả lại quần áo cho cô."

Diệp Anh nhìn nàng: "Ừ."

Thuỳ Trang lại nói: "Tôi đi trước."

Diệp Anh theo bản năng gọi nàng: "Chờ một chút."

Thuỳ Trang: "Chuyện gì?"

Diệp Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bên ngoài vẫn đang mưa, hãy đợi mưa tạnh rồi đi."

Nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ, Thuỳ Trang đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Diệp Anh đang đi đến máy lọc nước lấy nước.

"Chị có thể ngồi bất cứ chỗ nào chị thích."

Diệp Anh quay lưng về phía nàng nói.

Thuỳ Trang bối rối ngồi xuống, gần này nàng thật dễ bối rối, mọi thứ đều không ổn. Những việc xảy ra đều nằm ngoài kế hoạch của nàng, đặc biệt là người trước mặt...

Diệp Anh rót hai ly nước: "Cẩn thận bỏng."

"Cảm ơn vì chuyện xảy ra ngày hôm nay." Thuỳ Trang nghĩ ngợi rồi đặc biệt nói lời cảm ơn.

Diệp Anh không nói chuyện, cô rất tò mò về nàng, nhưng lại không dám hỏi gì. Theo trực giác, nàng sẽ không dễ dàng kể câu chuyện của mình cho người khác.

Sau khi uống một ít nước ấm, cơ thể mắc mưa dần ấm lên, dễ chịu hơn rất nhiều.

Thuỳ Trang đặt chiếc ly giấy dùng một lần trong tay xuống và đưa mắt nhìn một con chó con được chạm khắc bằng gỗ trên bàn, nó trông quen quen và có vẻ cùng bộ với con ở tầng một.

"Tôi có thể xem qua được không?" Thuỳ Trang hỏi. Trong bầu không khí này, chỉ ngồi một chỗ thì quá cứng nhắc.

"Tất nhiên rồi."

Thuỳ Trang đưa tay ra, cầm chú chó con trên tay và chơi đùa với nó. Nhìn kỹ hơn, vẻ mặt của chú chó con rất sống động. "Đây có phải là linh vật của cửa hàng cô không?"

Nàng nhớ lại lời Diệp Anh nói với Băng Di ngày đó.

Diệp Anh: "Ừ, cún cưng may mắn."

Cún cưng may mắn, một cái tên thật dễ thương. Thuỳ Trang cụp mắt xuống, vẫn chăm chú nhìn, dùng đầu ngón tay chạm vào và nói: "Tay nghề rất tốt, màu sắc cũng rất đẹp."

"Thích không?" Diệp Anh thấy nàng có hứng thú, cười nói: "Nếu thích, tôi sẽ tặng chị."

Vẻ mặt của Thuỳ Trang hơi thay đổi sau khi nghe câu này. Băng Di ngày đó muốn mua nhưng cô lại từ chối... Có lẽ cô thật sự không muốn, để tránh ngượng ngùng nên đã từ chối như vậy.

"Không cần." Thuỳ Trang mỉm cười nói.

Cơn mưa đang rơi đang tạnh dần. Thuỳ Trang nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, đặt bức tượng gỗ trong tay xuống, đứng dậy: "Đã đến lúc tôi phải đi rồi."

Diệp Anh cũng đứng lên, mặt đối mặt với nàng, cô thì thầm: "Chúng ta hãy thêm thông tin liên lạc."

Họ vẫn cần liên lạc của nhau sao? Thuỳ Trang im lặng một lúc, dùng giọng điệu lịch sự và xa cách trả lời: "Tôi nghĩ không cần thiết."

"Tôi đã tìm người sửa lại dây chuyền của chị. Sau khi sửa xong tôi sẽ trả lại cho chị."

Thuỳ Trang đã không nhận ra sự thiếu vắng của sợi dây chuyền trong một thời gian.

Diệp Anh nhắc nhở: "Tối hôm đó tôi dùng sức quá nhiều, làm đứt sợi dây chuyền của chị..."

Từng chữ đều mập mờ, Thuỳ Trang chợt nhớ tới... Ngượng ngùng nói nhỏ như ra lệnh: "Đêm đó đừng nhắc tới nữa."

Diệp Anh mím môi, ngoan ngoãn đáp: "Được."

Hai người vẫn thêm Zalo. Thuỳ Trang nghĩ rằng vì họ đều là người trưởng thành nên có thể ngầm hiểu được ý của nhau.

Lúc Thuỳ Trang chuẩn bị rời đi, Diệp Anh liền đưa cho nàng chú chó gỗ: "Cho chị, mong chị luôn gặp may mắn."

Thuỳ Trang cầm lấy, nhìn nụ cười vui vẻ rạng rỡ của cún con, đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.

Diệp Anh bổ sung: "Cái này do tôi làm, tôi có thể làm thêm một cái khác."

"Cô biết khắc gỗ sao?" Thuỳ Trang có chút kinh ngạc, tay nghề rất điêu luyện.

"Ừ." Diệp Anh nghĩ tới lời khen vừa rồi của Thuỳ Trang, trong lòng cảm thấy vui mừng nên lễ phép hỏi: "Bà chủ Trang, tôi có giỏi không?"

Thuỳ Trang chưa từng gặp qua người nào không biết khiêm tốn như vậy, nhưng khi định nói, vẫn thành thật khen ngợi: "Rất tuyệt vời."

Diệp Anh bung xoã sự xinh đẹp qua nụ cười, chớp mắt hỏi: "Có dễ thương không?"

Thuỳ Trang nhìn nụ cười duyên dáng và vui tươi của cô, sững sờ trong giây lát.

Diệp Anh chỉ vào bức tượng gỗ cô đang cầm trong tay: "Tôi hỏi cái này."

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro