Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh lần nữa quay lại Indigo.

Vào tối thứ hai, quán bar không bận rộn như thường lệ. Một số nhân viên pha chế rảnh rỗi, thỉnh thoảng trò chuyện với khách hàng.

Lan Ngọc tối nay có ca trực, Diệp Anh từ xa nhìn thấy Lan Ngọc đang vui vẻ trò chuyện với một phụ nữ. Cô cảm giác được bầu không khí không có chút kỳ lạ, nên cũng không quấy rầy Lan Ngọc. Đợi một lúc, người phụ nữ nói hết những điều cần nói thì rời đi, để lại Lan Ngọc cúi đầu lau ly rượu, Diệp Anh mới bước tới.

Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, Lan Ngọc thoạt nhìn không nhận ra Diệp Anh, tưởng rằng cô chỉ là một khách hàng bình thường, còn định hỏi muốn uống gì. Phải mất một lúc Lan Ngọc mới nhận ra nụ cười quen thuộc.

"Đổi phong cách à?" Lan Ngọc nhìn Diệp Anh nói.

"Nhìn chị thế này có hấp dẫn không?"

Lan Ngọc đã quen với những lời nói vô nghĩa của Diệp Anh nên cười trừ.

"Người vừa rồi là ai vậy? Chị thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, em lại được người ta tỏ tình à?" Diệp Anh trêu chọc. Tính tình của Lan Ngọc rất kỹ lưỡng, cũng có rất nhiều phụ nữ tỏ tình với cô ấy. Tuy nhiên, Lan Ngọc luôn từ chối và nói rằng mình không thích hợp.

Lan Ngọc giải thích: "Đừng nói bậy, đó là bà chủ của em."

"Quan hệ bà chủ và nhân viên tốt thật, hết giờ làm còn tới chỗ em uống rượu." Diệp Anh lại trêu chọc.

"Chị đang kiếm chuyện với em đúng không?" Lan Ngọc đổi chủ đề. Ban ngày, Diệp Anh gửi cho cô một tin nhắn Zalo hỏi buổi tối có đến quán bar làm việc không.

Diệp Anh lấy ra một lá bùa bình an nói: "Hai ngày trước chị tới Thanh Phong Tự để xin bùa bình an, nên đến đây đưa cho em."

Quan hệ của bọn họ rất tốt, Lan Ngọc nhận lấy và nói: "Cám ơn."

"Chị đã rất thành tâm đó, leo núi muốn xỉu luôn." Diệp Anh nói mệt, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.

"Được, em sẽ mua đồ uống cho chị."

"Không cần mời đâu." Diệp Anh cười từ chối, cô biết Lan Ngọc hiện tại rất thiếu tiền. Ngoài việc đi thực tập Lan Ngọc còn nhận thêm hai việc làm thêm, trong đó có nhân viên pha chế quầy bar.

Lan Ngọc: "Chỉ là một ly rượu thôi mà."

Diệp Anh suy nghĩ một chút, nói với cô: "Hay là em giúp chị một việc được không?"

"Là gì?"

Diệp Anh nghiêng người về phía cô, trầm ngâm hỏi: "Bình thường bà chủ của em khi nào tới đây?"

"Ý chị là chị Trang?" Tuy có hai bà chủ nhưng Lan Ngọc biết Diệp Anh đang hỏi về Thuỳ Trang. Lần đầu tiên họ gặp nhau vào đêm đó, cô đã nhận ra ánh mắt mê đắm của Diệp Anh.

Diệp Anh gật đầu.

"Chị muốn theo đuổi chị ấy à?"

"Không thể sao?" Diệp Anh thẳng thắn thừa nhận. Nhịp tim không thể nói dối, cô sẽ không giấu nó trong lòng như một bí mật. Cô thích chủ động.

Lan Ngọc nói rằng Thuỳ Trang mở quán bar là một công việc tay trái. Nàng thường rất bận việc chính và không thể đến quán bar nhiều lần trong tháng trừ khi có sự kiện hoặc tiệc tùng.

.....

Trở lại thành phố không lâu, Thuỳ Trang nhận được tin nhắn Zalo từ Diệp Anh. Đây là lần đầu tiên họ liên lạc với nhau sau khi thêm Zalo. Đó là những bức ảnh mà Diệp Anh chụp cho nàng khi leo núi, lúc đó cô nói sẽ gửi cho nàng qua Zalo.

Thuỳ Trang tưởng rằng hôm đó Diệp Anh chỉ ngẫu nhiên chụp cho nàng vài bức ảnh, nhưng khi lướt qua tin nhắn, nàng thấy có hơn hai mươi bức ảnh, đủ để hoàn thành một bộ ảnh.

Những bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau, rất tự nhiên và bố cục chuyên nghiệp, thể hiện tính nghệ thuật của cô.

Thuỳ Trang trầm tư nhìn những bức ảnh này, nếu không có đêm đó không xảy ra, có lẽ nàng đã không suy nghĩ nhiều như vậy...

Trong lúc nàng trầm tư thì nhận được một tin nhắn khác từ Băng Di.

[Băng Di]: đừng quên tối nay nha sếp Trang

Thuỳ Trang trả lời cô ấy: Ừm, hẹn gặp lại vào buổi tối.

Băng Di nói rằng Hứa Hạ đã giành được học bổng cao nhất trong học kỳ này. Cô đang có tâm trạng vui vẻ muốn mời mọi người đi uống rượu để ăn mừng. Thuỳ Trang hiểu rằng Băng Di đang muốn giới thiệu với mọi người về cô bé, và cô ấy thực sự rất chu đáo.

Sau khi trả lời Băng Di, Thuỳ Trang bấm vào cuộc trò chuyện với Diệp Anh, đáp lại hai chữ: Cảm ơn.

Chỉ có bấy nhiêu thôi.

Buổi tối, Thuỳ Trang đến đúng giờ hẹn, đương nhiên là họ sẽ uống rượu ở quán bar của mình. Khi nàng đi ngang qua, Băng Di đã dẫn Hứa Hạ đến, ngoài ra còn có vài gương mặt mà Thuỳ Trang cũng quen biết, đều là bạn bè chung.

"Thuỳ Trang."

Thuỳ Trang nhìn sang và thấy người chào cô chính là Quỳnh Nga. Hai người quen nhau từ khi du học và đều học chuyên ngành tài chính và kinh tế. Nàng mỉm cười: "Tối nay, cô cũng rảnh rỗi mà ghé thăm à."

"Được rồi, lâu mới có khoảng thời gian vui vẻ." Quỳnh Nga nói.

Băng Di đang cùng người khác trò chuyện, bên cạnh là cô gái trầm tính ít nói, Hứa Hạ. Nàng có dáng vẻ thanh tú nhưng lại quá gầy.

"Cô Di, làm thế nào để lấy lại phong độ? Phải làm gì, tôi phấn khích quá."

"Đi chỗ khác." Băng Di kéo tay người kia ra, cười nói: "Bậy bạ quá! Ở đây có trẻ con, đừng dạy hư em ấy."

Hứa Hạ khẽ mỉm cười, âm thầm cắn môi, nhưng vẫn im lặng.

"Em có quen không?" Băng Di nhìn cô gái bên cạnh, nói với nàng: "Em không được phép đến những nơi như thế này một mình, em biết chưa?" Hứa Hạ quá hiền, một cô gái như vậy sẽ dễ dàng bị bắt nạt.

"Dạ." Hứa Hạ nhìn cô cười nói: "Dù sao em cũng chỉ đi cùng chị thôi."

Băng Di mỉm cười, rồi phát hiện một số chi tiết: "Hôm nay có trang điểm à?"

Hứa Hạ đỏ mặt ngượng ngùng, không trả lời.

Lúc này mọi người đến đã gần đủ. Băng Di dẫn Hứa Hạ đi giới thiệu với mọi người, đồng thời yêu cầu Hứa Hạ cứ gọi cô là chị.

"Gọi chị là sao?" Quỳnh Nga nói đùa: "Gọi dì không được à?"

"Quá cường điệu! Khoảng cách tuổi tác lớn đến vậy sao?" Băng Di trả lời trong tiềm thức, thật ra gọi dì cũng không sao, nàng mới là sinh viên đại học.

Thuỳ Trang lắng nghe những câu chuyện cười của họ, thỉnh thoảng cụng ly uống rượu. Nàng tựa lưng vào ghế, khi mắt nhìn đi nơi khác, bàn tay cầm ly rượu của nàng liền cứng đờ.

Diệp Anh tối nay cũng tới đây và đang tụ tập cùng với Tú Quỳnh và những người khác.

Diệp Anh cũng phát hiện ra bóng dáng của Thuỳ Trang.

Tối nay có rất nhiều bàn trống nên đám người Diệp Anh cũng ngồi ở gần đó. Lúc ngồi xuống, Diệp Anh mỉm cười chào hỏi Thuỳ Trang. Nếu Lan Ngọc không nói, cô đương nhiên sẽ không biết tối nay Thuỳ Trang sẽ đến đây...

Thật trùng hợp? Thuỳ Trang nghĩ rằng giữa họ có thể có quá nhiều duyên phận.

Liếc qua, Thuỳ Trang nhìn thấy bàn của Diệp Anh đã nhanh chóng trở nên sôi động. Có cô Diệp ở đây, bầu không khí sẽ không bao giờ nhàm chán.

Băng Di thoáng thấy Thuỳ Trang đang lơ đãng: "Sao vậy?"

Thuỳ Trang im lặng quay lại.

Băng Di nhìn về hướng Thuỳ Trang đã nhìn và nhìn thấy Diệp Anh. Hóa ra là gặp người quen. Cô nâng ly lên, mỉm cười chào Diệp Anh. Thấy Diệp Anh cũng có tiệc, cô không rủ họ qua.

Âm nhạc trong bar tối nay rất hay, không quá ồn ào, thích hợp để tụ tập cùng bạn bè. Sau khi ca sĩ chính hát liên tiếp nhiều bài hát, cô bắt đầu giao lưu với khán giả. "Có bạn nào muốn lên sân khấu không?"

Những khách hàng thường xuyên biết rằng đã đến lúc dành những quả trứng Phục sinh ngẫu nhiên của quán bar. Những ai sẵn sàng hát trên sân khấu sẽ có cơ hội nhận được một bữa ăn miễn phí.

Những trò chơi này đều do Băng Di nghĩ ra, cô luôn thích những trò vui. Cô thẳng thắn nói rằng một trong những mục đích mở quán bar ngay từ đầu là để được ngắm nhiều người đẹp hơn.

Dù miễn phí rất hấp dẫn nhưng không có nhiều người chủ động hát trên sân khấu, dù sao thì họ cũng phải hát hay cái đã.

"Đây là phần thưởng trứng Phục sinh trong truyền thuyết." Tú Quỳnh trông rất phấn khích và không ngừng thúc giục Diệp Anh, "Diệp, cố lên! Hãy dùng sức mạnh của chị để giúp chúng ta tự do!"

Khi gặp được cơ hội tốt như vậy, dù không bị ép buộc, Diệp Anh cũng sẽ hào phóng lên sân khấu.

Nhìn thấy Diệp Anh đứng dậy, Tú Quỳnh không quên hét lên với cô: "Hát một bài thật quyến rũ đi!"

Sau khi Diệp Anh lên sân khấu, bầu không khí trong quán bar lập tức tăng lên vài độ. Những người đang vừa uống rượu vừa trò chuyện đều đầy hứng thú nhìn cô.

Diệp Anh không sợ sân khấu. Cô là khách mời thường xuyên ở nhiều bữa tiệc khi còn học đại học. Cô rất nổi tiếng và việc đứng hát trên sân khấu không khó đối với cô.

Thuỳ Trang đã sớm nhận ra người trên sân khấu là Diệp Anh, nhưng nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua mà không nhìn chằm chằm. Mãi đến khi Băng Di huých khuỷu tay nhắc nhở, nàng mới nhìn về phía sân khấu.

Diệp Anh lựa chọn một bản tình ca lãng mạn, du dương.

Ngay khi cô cất giọng, khán giả phải thốt lên. Thật là bất ngờ khi có một người vừa xinh đẹp vừa hát hay như vậy.

Diệp Anh tuy rằng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng giọng hát tự nhiên rất đẹp, lại có khiếu nhả chữ chậm rãi. Khán giả vô thức bình tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.

Tú Quỳnh tưởng rằng Diệp Anh sẽ hát một bài đủ để "bùng nổ đám đông", nhưng lại phát hiện ra cô gái thích thu hút ong bướm thường ngày bỗng nhiên trở thành một người khác, trở nên dịu dàng và nghiêm túc như vậy, chưa kể cô đứng trên sân khấu lúc này trông rất quyến rũ.

"Chị Diệp đang yêu sao?" Khi nhìn thấy cô như vậy, Hạ Vy không khỏi thắc mắc.

"Chị cũng nghĩ chị ấy có gì đó không ổn." Tú Quỳnh nói.

Tươi tắn và tràn đầy nhiệt huyết, Thuỳ Trang phát hiện ra rằng Diệp Anh ở mọi phương diện đều nhiệt tình, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng của chính mình. Nàng nhìn lên sân khấu, lúc Diệp Anh đang hát, cô nhìn xuống sân khấu, bọn họ tựa như đang nhìn nhau, nhưng lại không có vẻ như vậy.

"Em ấy thực sự rất đa năng và hát hay." Băng Di cảm thấy như Diệp Anh đang cùng mình tâm sự và nói với Thuỳ Trang. Nhưng cô lại phát hiện ra Thuỳ Trang đang chăm chú lắng nghe và không chú ý đến lời nói của mình.

Chưa đầy năm phút, bài hát kết thúc, khán giả vỗ tay rất lâu. Người dẫn chương trình hỏi có ai sẵn sàng thử thách lần nữa không, nhưng không có ai sẵn sàng tham gia.

"Người đẹp, xin hãy hát thêm một bài nữa."

"Ừ, ừ, hát thêm một bài nữa đi."

Mọi người bắt đầu la ó.

Băng Di thấy sự náo nhiệt tối nay khá thú vị nên gọi người phục vụ bên cạnh đến giải thích vài câu. Chẳng bao lâu, những lời này đã đến tai người đẹp trên sân khấu.

"Người đẹp, bà chủ của chúng tôi nói cô hát rất hay. Nếu cô hát thêm một bài nữa, lần sau cô ấy sẽ miễn phí hóa đơn cho cô."

"Bà chủ tăng giá trị giải thưởng."

...

"Được." Trong lúc náo nhiệt, Diệp Anh không chút do dự, cô lại nhìn về phía Thuỳ Trang, hỏi người dẫn chương trình: "Bà chủ của cậu muốn nghe bài hát gì?"

Người dẫn chương trình bối rối một lúc nhưng nhanh chóng hỏi: "Bài nào cũng được, phải không?"

Lúc này Băng Di mới ý thức được có điều gì đó không ổn. Đêm nay họ không nhìn cô, cô mới nhận ra bầu không khí giữa Diệp Anh và Thuỳ Trang không ổn, rất đáng nghi.

Dựa vào trực giác, Băng Di nghiêng người hỏi Thuỳ Trang: "Lần trước hai người đi chơi chung, có chuyện gì không?"

Thuỳ Trang giả vờ nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, đáp: "Chuyện gì?"

"Bà cùng Diệp Anh." Băng Di cười, thẳng thắn nói: "Sao tôi cảm thấy em ấy đối với bà không hề khách khí?"

"..."

Thuỳ Trang bất lực nhìn và phớt lờ cô.

Băng Di bình tĩnh lại, nói thêm: "Bà thấy đấy, em ấy khá ngang bướng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro