Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh đã phải mất một lúc lâu mới chọn được các bức ảnh ưng ý gửi cho Thùy Trang. Cô thật sự đã đặt nhiều "ý đồ riêng" vào đó. Tấm này không đẹp, tấm này từ chụp ngẫu nhiên nhưng nhiều cảm xúc, tấm này thì thoải mái, tự nhiên.

Thùy Trang nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, cảm thấy một thoáng rung động. Khi nghe thấy trợ lý trước mặt hỏi, nàng đột nhiên nhìn đi nơi khác, trả lời với giọng điệu tỉ mỉ và bình tĩnh: "Không."

Trợ lý mỉm cười: "Tôi tưởng chị uống nhiều quá nên cảm thấy khó chịu."

Thùy Trang nhẹ nhàng mỉm cười và giữ im lặng.

Diệp Anh đợi hồi lâu cũng không nhận được hồi âm, cô nhớ tới tấm poster sự kiện mà Băng Di gửi cho cô hồi chiều. Lan Ngọc đã nói khi quán bar có sự kiện Thùy Trang có thể sẽ đến.

Thùy Trang cúi đầu, nhìn thấy một tin nhắn khác của Diệp Anh: Thứ bảy có sự kiện, chị đi không?

Nàng lặng lẽ nhìn cảnh đêm đang buông xuống bên ngoài cửa sổ xe. Thật yên bình và tĩnh lặng, ánh đèn xen lẫn bóng tối lập lòe, không có âm thanh nào được phát ra.

Không thể ở yên được.

-

Quán bar thường tổ chức nhiều sự kiện lớn nhỏ nhưng đây được coi là sự kiện tương đối lớn, chỉ diễn ra hai hoặc ba lần một năm.

Băng Di đã bận rộn từ nhiều ngày trước, mua sắm, trang trí và lên kế hoạch cho sự kiện. Đánh giá từ số lượng đặt chỗ, bầu không khí về đêm chắc chắn rất nóng.

Sự kiện tối nay có chủ đề về mặt nạ và thực chất là một bữa tiệc hẹn hò ngụy trang. Luật chơi rất đơn giản. Đeo mặt nạ tương đương với việc thể hiện rằng bạn đang độc thân và sẵn sàng chấp nhận sự tán tỉnh. Nếu gặp người mình thích, bạn có thể tiến đến và nắm tay nhau. Không có gì phức tạp cả.

Sự kiện này khá hấp dẫn, hầu hết đều đến đây tìm vận may. Ngay khi bước vào quán bar đã có nhiều người chủ động đeo mặt nạ nên không cần thuê thêm diễn viên để tăng nhiệt.

Sự kiện lớn như vậy, Băng Di cũng mời một số bạn bè tới, nếu muốn tìm đối tượng thì đeo mặt nạ, nếu không thì vui vẻ uống rượu thôi.

Trước khi sự kiện chính thức bắt đầu, có rất nhiều khách mời, Băng Di vui vẻ quay video gửi cho Thùy Trang. Cô còn gửi tin nhắn thoại trêu chọc: "Tối nay có sự kiện nóng hổi đấy. Bà lại là một bà chủ xinh đẹp nữa, có muốn đến lựa chọn không?"

Vừa gửi tin nhắn Zalo, lại có một người bạn khác đi tới, Băng Di bước tới đón tiếp.

"Sếp Di, sao cậu không đeo mặt nạ?" Người bạn nhận thấy có gì đó không ổn, "Cậu không còn độc thân à?"

Băng Di cười trừ. Cô vẫn ở bên Hứa Hạ nhưng vẫn chưa sẵn sàng công khai.

Đang nói chuyện, Băng Di quay người lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới cửa, thân hình mảnh mai, dáng vẻ giản dị và ngây thơ. Tại sao đứa trẻ này lại ở đây tối nay?

"Người đẹp, cô có cần mặt nạ không?" Nhân viên tiếp tân hỏi Hứa Hạ.

Hứa Hạ chưa kịp trả lời thì đã có người nắm tay nàng.

Băng Di quay sang nhân viên và nói: "Cô ấy đến gặp tôi, không cần mặt nạ."

Nói xong, Băng Di dẫn Hứa Hạ đi về phòng làm việc. Cô hỏi Hứa Hạ: "Sao tối nay em lại đến đây? Em không có lớp à?"

Hứa Hạ mím môi.

Băng Di không thể tin được: "Em trốn học à?" Một người dù sốt cao cũng phải đến lớp, giờ lại trốn học?

"Em..." Hứa Hạ do dự một lát, nhìn chằm chằm vào mặt Băng Di, thấp giọng nói: "Em nhớ chị."

Tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, Băng Di đành phải hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì? Bây giờ không giống trước đây nữa."

Hứa Hạ đêm nay dường như bướng bỉnh hơn bình thường, "Chỉ là quá nhớ chị, không nhịn được."

Em đã để lại ấn ký trên người tôi, như vậy còn chưa đủ sao? Băng Di cười nói: "Em sợ tối nay chị bị người khác bắt mất à?"

Vẻ mặt có chút ủy khuất của Hứa Hạ như ngầm đồng ý với lời này.

Băng Di xoa đầu nàng, cười nói: "Sao hay suy nghĩ lung tung vậy?"

Hứa Hạ thích được Băng Di xoa đầu, nàng đã thích cô từ hồi cấp hai, nhưng lúc đó nàng không biết tình cảm đó là gì. Sau này nàng mới nhận ra bản thân thích người phụ nữ này rất nhiều, không thể bị thu hút hay yêu thêm bất cứ ai khác.

Băng Di lại nhéo mặt Hứa Hạ.

Lúc này không có ai khác nên Hứa Hạ ôm chặt eo cô.

Băng Di ôm cô bé đang bất an vào lòng, vuốt tóc an ủi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chị đâu có muốn đắc tội với người khác, hơn nữa chị đã có bạn gái rồi."

Hứa Hạ cười và nhìn cô chăm chú.

Băng Di: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Hứa Hạ hơi đỏ mặt, tim đập thình thịch hỏi: "Em hôn chị có được không?"

Băng Di thực sự cảm thấy Hứa Hạ quá nghe lời và luôn hỏi ý cô về mọi chuyện. Cô cau mày, không biết phải nói thế nào, cô cảm thấy ngứa ngáy trước vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Hạ.

Sau khi Hứa Hạ nhận được sự đồng ý, nàng hận không thể ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng trước mặt. Vừa hôn, nàng vừa đẩy người xuống ghế sô pha phía sau, sau đó cúi người đè lên người cô.

Trong chớp mắt, hai người hôn nhau rất nhanh. Băng Di đã lâu không có rung động, đối với loại nhiệt tình này cũng không có phản kháng.

Hứa Hạ mỗi lần hôn đều thật sâu và khẩn trương. Những điều này nàng đã âm thầm "diễn tập" trong đầu nhiều năm rồi. Cảm giác vẫn như trong một giấc mơ.

"Ừm..." Băng Di nằm trên sô pha bị nàng hôn thật mạnh, khiến cô không khỏi rên rỉ cuồng nhiệt, eo và chân mềm nhũn. Con sói nhỏ này học mọi thứ quá nhanh. Họ xác định mối quan hệ chưa được bao lâu. Bây giờ nàng đã biết giở trò đồi bại khi hôn nhau, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Hôn thật sâu, Băng Di ôm người đang nằm trên người cô, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Em không thể trì hoãn việc học, em biết không? Tuổi trẻ phải học tập chăm chỉ. Đó là giai đoạn phát triển quan trọng của cuộc đời, trong tương lai còn có rất nhiều cơ hội."

Hứa Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Băng Di nói tiếp: "Còn chuyện này nữa."

"Gì ạ?"

"Lần sau hôn nhau không cần phải hỏi trước."

Hứa Hạ mỉm cười và nói "Dạ" lần nữa.

Thấy nàng cư xử ngoan ngoãn, Băng Di mỉm cười hôn lên khóe môi nàng, dùng lòng bàn tay vuốt ve làn da đàn hồi của nàng. Đôi khi cô cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng bây giờ hai người họ...

Băng Di không biết chính xác mối quan hệ giữa cô và Hứa Hạ "phát triển" từ khi nào. Thời gian họ ở bên nhau quá dài, thật khó để nói rõ. Vào đêm sinh nhật của cô, cả hai đã không nhịn được mà hôn nhau khi về đến nhà. Sau đó họ không thể giấu được cảm xúc của mình nữa.

Hứa Hạ ôm cô nói: "Nếu học kỳ sau em đạt hạng nhất, chị có thưởng gì cho em không?"

"Những lúc em đạt hạng nhất, có lần nào chị không thưởng cho em chưa?" Đây là lần đầu tiên cô nghe Hứa Hạ đề nghị thưởng.

"Em muốn chuyển đến ở với chị."

Băng Di im lặng một lúc.

"Em hứa là sẽ không để ảnh hưởng đến chuyện học." Hứa Hạ vội vàng nói thêm, "Cho em sống với chị được không?"

Băng Di thấp giọng nói: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Hạ: "Em chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy chị."

Băng Di cảm động bởi sự chân thành của nàng, nhướng mày hỏi: "Em chỉ nghĩ đến điều này thôi hả?"

Hứa Hạ cười ngượng ngùng, vùi đầu vào cổ Băng Di, hôn cô một cách dịu dàng và trìu mến.

Băng Di nghiêng đầu hôn lên vành tai nóng bỏng của nàng: "Thật ngang ngược."

Hai người trốn ở trong văn phòng, không bao lâu liền yêu cầu Hứa Hạ thả cô ra. Tin nhắn Zalo chờ trả lời vang lên liên tục.

Vừa ra ngoài, Băng Di ngay lập tức phát hiện Thùy Trang đã tới đây, đang trò chuyện với mấy người quen.

Tin nhắn Zalo của Băng Di gửi cho Thùy Trang chỉ để thông báo, cô không ngờ tối nay Thùy Trang lại thực sự đến đây. Cô biết Thùy Trang không thích bị theo đuổi, và sự kiện tối chủ yếu dành cho những người độc thân, không phù hợp với nàng.

"Sao tối nay bà lại tới đây? Bà cũng muốn có một cuộc hẹn hò lãng mạn à?"

Thùy Trang nói: "Tối nay tôi không có việc gì làm nên ghé qua khen ngợi bà."

Nói một cách dễ nghe, sếp Trang không phải là người thích tham gia vào các cuộc vui, chắc chắn có điều gì đó khác thường mà cô chưa hiểu được. Băng Di nghĩ về điều đó và hỏi với nụ cười thăm dò: "Bà chỉ đến đây xem tôi làm ăn thế nào hay còn có động cơ nào khác?"

Thùy Trang vẫn bình tĩnh. Hôm đó Diệp Anh hỏi nàng có đến Indigo vào tối thứ Bảy không, cuối cùng nàng trả lời "Có".

Băng Di nhìn xung quanh, sau đó nói với Thùy Trang: "Hình như hoa đào mà sếp Trang chờ đợi tối nay đã không đến."

Tối nay không thấy Diệp Anh tới.

Băng Di nhận thấy, thẳng thừng nói với Thùy Trang: "Nếu bà thật sự muốn gặp thì cứ nhắn tin cho em ấy đi. Bà có muốn tôi dạy bà cách theo đuổi con gái không?"

Thùy Trang cũng lười nói chuyện với cô, nhắc nhở: "Bạn bà tới rồi kìa."

...

Diệp Anh đến hơi muộn. Tối nay xảy ra chuyện với khách hàng mà cô đã hẹn trước, khiến thời gian bị trì hoãn rất nhiều.

Cô bước đến lối vào, nơi một nhân viên phát mặt nạ.

Các nhân viên nhìn thấy Diệp Anh đều có ấn tượng nhất định. Khi nhìn thấy cô tới đây với ý khiêu khích Đào Hoa, bọn họ cũng không hỏi gì mà đặt mặt nạ vào tay Diệp Anh, nói: "Chúc may mắn."

Diệp Anh nhận lấy mặt nạ, mỉm cười cảm ơn.

Quán bar tối nay rất đông, nhiều người đeo mặt nạ khiến nó trông giống như dạ tiệc khiêu vũ mặt nạ.

Không biết nàng còn ở đây hay không, Diệp Anh muốn gửi tin nhắn Zalo cho Thùy Trang nhưng lại nhìn thấy Thùy Trang đang trò chuyện với ai đó ở khu vực lễ tân của quán bar.

Trước khi Diệp Anh bước tới, cô đứng tại chỗ, tùy ý đeo mặt nạ lên, sau đó đi về phía bóng dáng quen thuộc.

Thùy Trang vừa chào hỏi xong thì bị chạm nhẹ vào vai, nàng theo bản năng quay người nhìn lại. Ánh sáng xung quanh quán bar quá tối, nàng không kịp phản ứng và nghĩ có ai đó đến làm quen, nên vô thức muốn giữ khoảng cách với đối phương.

Diệp Anh lúc này không khỏi bật cười.

Chiếc mặt nạ chỉ che được nửa trên khuôn mặt. Khoảnh khắc Diệp Anh mỉm cười, Thùy Trang nhận ra ngay nụ cười quen thuộc dưới chiếc mặt nạ đó, có một chút vui tươi.

Thùy Trang thả lỏng và không trốn tránh nữa.

"Là em." Diệp Anh nói xong liền đưa tay tháo mặt nạ ra, nhưng mặt nạ lại vướng vào tóc.

Diệp Anh xấu hổ hồi lâu, chắc tại mình hấp tấp quá.

Thùy Trang không chịu đựng nổi khi thấy cô vụng về như vậy nên đành ra tay giúp đỡ.

Diệp Anh ngạc nhiên một lát, sau đó mỉm cười tiến lại gần, nhờ Thùy Trang giúp cô tháo ra.

Chiếc mặt nạ vướng vào tóc, rất khó gỡ ra, sợ cô đau nên Thùy Trang vô thức dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Khi nàng gặp ánh mắt Diệp Anh đang nhìn mình, nàng muốn tháo mặt nạ ra nhanh chóng. Nhưng tóc cô đang rối tung, càng tháo nhanh thì càng bị vướng chặt vào mặt nạ.

Bằng cách này, hơi thở của họ trở nên gần gũi hơn một chút.

Họ đã nhiều ngày không gặp. Diệp Anh không thể rời mắt khỏi người trước mặt, cố nhịn xuống mong muốn được hôn lên môi nàng.

"Được rồi."

Sau khi tháo mặt nạ ra, bộ mặt Diệp Anh lộ ra, đôi mắt mơ hồ trở nên thẳng thắn hơn.

Họ nhìn nhau như vậy trong giây lát, Thùy Trang cảm thấy hơi nóng, trả lại chiếc mặt nạ cho Diệp Anh.

"Studio hơi bận nên em đến muộn." Tuy Thùy Trang không hỏi gì, nhưng Diệp Anh vẫn chủ động giải thích. Cô lại nhìn vào mắt Thùy Trang: "Chị đợi em có lâu không?"

Nghe được câu hỏi không biết xấu hổ của Diệp Anh, Thùy Trang buột miệng nói: "Tôi không đợi em."

Diệp Anh cũng không phản bác lại, chỉ là cười không ngừng: "Ừm. Chị nói thế nào thì là như vậy."

Thùy Trang không nói nên lời, mỗi lần nhìn thấy Diệp Anh cười ngạo nghễ với mình như vậy, nàng đều muốn véo mặt cô cho chừa.

Một người phụ nữ đi tới, cũng đeo mặt nạ, nhìn thấy trên tay Diệp Anh cầm mặt nạ, nghĩ cô vẫn còn độc thân, liền đưa tay ra, mạnh dạn mời Diệp Anh: "Tôi có thể nắm tay cô được không? "

Thùy Trang cũng biết quy tắc của sự kiện tối nay, chỉ cần đeo mặt nạ, có nghĩa là chấp nhận việc người khác trò chuyện và nắm tay, sau đó hẹn hò tìm hiểu.

Diệp Anh nghe vậy, mạnh dạn nắm lấy tay Thùy Trang, giữ thật chặt trước mặt người phụ nữ. Cô cười nói: "Xin lỗi, tôi đã có bạn đồng hành rồi, cô có thể tìm người khác."

Thùy Trang không chuẩn bị trước, tay nàng đã bị giữ chặt. Lòng bàn tay họ áp sát vào nhau có cảm giác nóng hổi.

"Có vẻ như tôi đã muộn một bước rồi." Người phụ nữ thất vọng mỉm cười, nhìn hai người trước mặt rồi vui vẻ chúc phúc: "Hai người quả là xứng đôi. Chúc hai người tối nay hẹn hò thành công. "

"Cảm ơn. Chúc cô hôm nay cũng tìm được đối tượng thích hợp." Diệp Anh nghe được bọn họ rất xứng đôi, cười rạng rỡ.

Người đã đi.

Diệp Anh vẫn không buông ra, cô quay đầu nhìn Thùy Trang, ánh mắt nghiêm túc: "Em không muốn người khác chạm vào, em chỉ để chị chạm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro