Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im lặng hồi lâu, Băng Di không tiếp tục hỏi những câu hỏi rõ ràng nữa, thay vào đó nói: "Dù sao thì bây giờ bà cũng rảnh, chúng ta nói xem bà thích gì đi. Có muốn tôi giới thiệu cho bà một anh chàng đẹp trai không? Tôi quen rất nhiều kiểu người."

"Không có hứng thú." Thuỳ Trang từ chối không chút do dự, biết rằng Băng Di quan tâm đến mình, "Đừng lo lắng về điều đó, bây giờ tôi ở một mình vẫn ổn."

Đối với nàng, tình yêu không phải là một điều thiết yếu, không cần đánh đổi mọi thứ để có được nó. Nàng tự nhận thức được rằng những người như nàng không thích hợp cho các mối quan hệ, nàng thích hợp ở một mình hơn.

Băng Di có thể hiểu được cảm giác này khi cô mất hứng thú với đàn ông, bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy. Cô nhìn Thuỳ Trang, mỉm cười nói: "Này, bà đã cự tuyệt đàn ông như vậy, chẳng lẽ bà cũng giống như tôi, lại thích phụ nữ sao?"

Băng Di thản nhiên nhắc tới, chỉ như một lời đùa.

Nhưng người nghe hữu ý.

Khuôn mặt đó và tình huống tối qua hiện lên trong đầu Thuỳ Trang một cách vô thức, nàng không thể thoát khỏi nó. Nàng chạm vào ly nước và uống thêm một ngụm.

Chuyện ngoài ý muốn khi say rượu và bốc đồng, chẳng có gì đáng suy nghĩ.

"Bà không biết đâu, hiện tại con gái rất thích phong cách của bà. Bà không để ý rằng mỗi lần bà tới Indigo, phụ nữ nhìn bà nhiều hơn cả nam giới." Băng Di nói tiếp, càng ngày càng nhiệt tình, "Bà có thể thử ở bên một người phụ nữ xem sao... Có lẽ bà không cảm thấy chán ghét?"

"Được rồi." Thuỳ Trang đột ngột ngắt lời Băng Di. Nàng không biết tại sao, nhưng lời nói của Băng Di dường như luôn hướng về điều này. Bây giờ nàng chỉ muốn nói chuyện trong sáng, không muốn tiếp tục những chuyện này nữa, nàng thúc giục: "Đổi chủ đề đi."

Băng Di nghĩ lại, quả thực không biết bên ngoài có nữ nhân nào theo đuổi nàng không? Nhưng Thuỳ Trang không bao giờ quan tâm. Cô bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế: "Được rồi, chúng ta đổi chủ đề. Ngày mai sếp Trang có rảnh không?'

Thuỳ Trang hỏi: "Ừ, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn xăm hình."

"Xăm hình?" Thuỳ Trang nhìn Băng Di

"Sao đột nhiên bà lại muốn làm điều này?"

"Chỉ là thấy hứng thú thôi, tôi định xăm ở eo. Khi tôi cởi áo trên giường, bạn gái tương lai của tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Thuỳ Trang nhịn không được, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nghĩ kỹ chưa?"

Phải suy nghĩ thật kỹ trước khi để lại dấu vết trên người mình.

"Đương nhiên là tôi đã suy nghĩ rồi, tôi đã đặt hẹn một tháng trước và quyết định được mẫu xăm, chiều mai tôi sẽ đến xem." Băng Di vui vẻ nói: " Là Nọc Nọc quán bar chúng ta giới thiệu. Tôi nghĩ là nơi uy tín."

Đã lên kế hoạch từ một tháng trước, Thuỳ Trang không nói thêm gì nữa. Băng Di có tính cách như vậy, cô sẵn sàng thử bất cứ điều gì. Về việc sau này có hối hận hay không, cô nói đó là chuyện của sau này..

Thuỳ Trang không giống Băng Di. Phong cách xử lý của nàng và Băng Di giống như hai thái cực, một thì quá tùy tiện và một thì quá lý trí.

"Tôi đã gặp người thợ xăm đó một lần. Đó là một cô gái, rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người."

Thuỳ Trang liếc nhìn cô: "Bà không phải muốn xăm hình vì điều này đúng không?" Băng Di thực sự có thể như vậy.

"Không phải vậy đâu." Băng Di cười nói: "Xăm hình đau lắm, nên tìm một cô thợ xăm xinh đẹp, có thể khiến tôi phân tâm một chút. Tôi đã đợi hơn một tháng mới có mẫu hình xăm đó."

Thuỳ Trang mỉm cười không nói gì, nghe Băng Di nói như vậy, chắc người đó đẹp thật mới khiến cô sẵn sàng chờ đợi một tháng.

"Bà biết tôi sợ đau mà, ngày mai đi chung đi, tiếp thêm dũng khí cho tôi." Băng Di nói thêm.

Thuỳ Trang không hiểu lắm: "Bà sợ đau mà?"

"Dù có đau thì tôi cũng muốn."

Thuỳ Trang đồng ý.

________

Diệp Anh đang ngủ say trên giường, cô dùng cánh tay trần mò mẫm khắp nơi, nhưng phát hiện vòng tay mình trống không. Cô mở mắt nửa tỉnh nửa mê.

Đầu óc cô bối rối trong vài giây trước khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Cô liếm môi, cơ thể trống rỗng, mũi cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của người đó trên gối. Đêm qua cô say mê mùi hương này, mặt đỏ bừng, tim đập mạnh suốt đêm.

Diệp Anh chống tay ngồi dậy trên giường, nhìn khắp phòng, chỉ còn lại quần áo của mình trên sàn.

Người kia đã rời đi.

Giống như đang nằm mơ, Diệp Anh lơ đãng dựa vào giường, mơ hồ ngửi thấy mùi hương của nàng, khi nhắm mắt lại như cảm nhận được hơi thở của nàng. Họ đã say mê trên giường suốt đêm qua.

Cô lờ mờ nhớ lại những chi tiết đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến lòng xao xuyến. Tiếng hôn và tiếng mưa hòa vào nhau suốt đêm. Nghĩ đến việc hai người ôm nhau, đã khiến cô không khỏi run rẩy... Nhịp tim Diệp Anh đập dồn dập, cô không kịp đề phòng, sự khô nóng bên dưới lại dâng lên. Cô định đứng dậy và đi vào phòng tắm, nhưng điện thoại di động lại reo lên.

Tú Quỳnh gọi tới.

Cô nhấc điện thoại lên nghe, giọng xào xạc đầy mệt mỏi: "Alo..."

"Chết tiệt, đừng nói với em là chị vẫn đang ở nhà ngủ đó nha. Tất cả khách hàng đều đang ở đây đợi chị."

Diệp Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, sau đó cô nhớ ra sáng nay có hẹn với khách hàng. Đêm qua điên cuồng quá, hôm nay cô thật sự không khỏe. "Hôm nay chị không thể đi làm được. Bảo khách hàng đổi ngày khác đi."

"Cái gì?!"

"Chị..." Diệp Anh lẩm bẩm, "Tối qua chị uống nhiều quá."

Giọng Tú Quỳnh ở đầu bên kia điện thoại muốn giết người: " Chết tiệt, hôm qua chị thức cả đêm sao? Em đã nhắc chị sáng nay có việc... @&$%##&"

Diệp Anh chỉ biết im lặng, nghe Tú Quỳnh nói không ngừng, cô chỉ thản nhiên nói "Hừm".

Tú Quỳnh không nói nên lời, Diệp Anh cũng thích uống rượu, nhưng cô chưa bao giờ bỏ việc. Tú Quỳnh nghe đến tình huống này thì không thể đỡ nổi.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Anh tỉnh táo lại sau giấc ngủ ngắn, nhấc chăn lên, đi vào phòng tắm chậm rãi tắm rửa. Sau khi tắm nước nóng, cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Mặc lại váy, Diệp Anh đi vòng quanh phòng. Nàng đã lặng lẽ rời đi, không nói một lời, cũng chẳng để lại gì.

Ngoại trừ biết nàng là chủ quán bar, cô không biết thêm gì khác.

Đứng giữa phòng ngơ ngác một lúc, Diệp Anh cụp mắt xuống, phát hiện một vật nhỏ rơi ở chân giường, cô cúi xuống nhặt lên, tối qua nó đã bị cô làm đứt trên giường.

________

Hai ngày cuối tuần, studio chật kín khách hàng từ sáng đến tối.

Sáng sớm, khi Diệp Anh bưng ly cà phê bước vào, trợ lý đang nói chuyện với khách hàng về mẫu hình xăm.

"Chỉ cần tìm cho tôi một mẫu có cá tính và trông thật ngầu."

"Bạn có thể nói rõ hơn được không? Hay bạn có bức ảnh yêu thích nào không?"

"Không có bức ảnh nào cả. Tôi không muốn mấy mẫu xấu, cái tôi muốn phải độc đáo và phù hợp, tạo nên chút khí chất cho tôi."

"..."

Khi mở cửa hàng, cô đã gặp đủ loại khách hàng. Họ thường nói chuyện với trợ lý trước, sau đó sẽ thảo luận chi tiết với nghệ sĩ xăm hình khi đã hiểu được phong cách và nhu cầu chung của khách hàng.

Studio rất bận rộn vào Chủ nhật, có nhiều khách hàng đặt lịch hẹn cùng với những người đến để được tư vấn.

Hầu như tất cả khách hàng được đặt lịch vào cuối tuần đều được sắp xếp thứ tự rõ ràng. Diệp Anh bắt đầu làm việc từ chín giờ và bận rộn đến một giờ mới được nghỉ một chút. Tú Quỳnh hôm đó cũng rất bận rộn nên hai người trong phòng trà ăn vài miếng bánh mì nướng với cà phê cho xong bữa trưa.

Lén lút tám chút chuyện khi không bận rộn.

"Em không hiểu chị. Đã là người thừa kế đời thứ hai, giàu có như vậy sao lại đi mở studio? Ngày nào cũng phải làm việc vất vả. Em bắt buộc phải như vậy để kiếm sống. Còn chị muốn gì?"

Quen biết Diệp Anh đã nhiều năm, tuy cô ấy không thích nói chuyện gia đình, nhưng qua những tiếp xúc thường ngày có thể thấy gia đình Diệp Anh rất khá giả.

"Mở cửa hàng thì có gì sai?" Diệp Anh nhấp một ngụm cà phê, đắng chát nhưng sảng khoái.

Tú Quỳnh nhìn Diệp Anh nói: "Gần đây lại sụt cân, chị gầy đi bao nhiêu rồi?"

Diệp Anh hôm nay mặc một chiếc áo len mỏng bó sát, màu đen thực sự khiến cô trông gầy đi hẳn. Nghe Tú Quỳnh nói, cô cúi đầu nhìn: "Có sao? Chị nghĩ vầy là đẹp rồi."

"..."

Tú Quỳnh không nói được nữa, "Được rồi được rồi, em biết chị có bộ ngực lớn rồi."

Mới ăn được một nửa, lại có một khách hàng khác tới, Diệp Anh uống cà phê rồi vội vàng đi ra ngoài.

Người tới là một cô gái trẻ mới bắt đầu đi làm, cô chạy đi chạy lại studio mấy lần mới ra quyết định hôm nay.

Khi khách hàng trẻ tuổi tới đây, Diệp Anh thường yêu cầu họ suy nghĩ một chút, dù sao cũng có rất nhiều người tùy hứng xăm hình, sau đó lại hối hận.

Cô gái muốn có một hình xăm trên cánh tay. Đó không phải là một hình xăm lớn và có thể thực hiện trong ba giờ.

Đang tô màu được nửa đường, cô gái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cúi xuống của Diệp Anh, đột nhiên gọi: "Chị à?"

Diệp Anh không nhìn lên. Cô gái này thực ra cũng tầm tuổi cô nhưng lần nào cũng gọi mình là "chị". Cô cũng không buồn giải thích, phong cách ăn mặc thường ngày của cô quả thực trưởng thành hơn một chút so với các bạn cùng trang lứa.

Cô gái nói: "Chị có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Đau đến mức chịu không nổi rồi à?" Diệp Anh thản nhiên hỏi.

"Không, hôm nay chị hẳn là rất mệt, có muốn nghỉ ngơi không?"

Thật hiếm khi gặp được khách hàng ân cần như vậy, cô trả lời: "Không sao."

Nhưng cô gái này lại suy nghĩ một lát, và nói: "Em hơi đau. Chúng ta nghỉ một chút đi."

Diệp Anh dừng lại. Trong số những khách hàng mà cô đã gặp, cô gái này có sức chịu đựng mạnh nhất và hiếm khi kêu lên vì đau.

Công việc tạm dừng, cô gái nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói chị thích con gái?"

Xu hướng tính dục của Diệp Anh không phải là bí mật. Cô thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

"Em cũng vậy...", sau khi nói xong thì mỉm cười.

"Vậy chị có bạn gái chưa?"

Diệp Anh đã nhận ra có gì đó không ổn, "Không có."

Ánh mắt cô gái trở nên mơ hồ, "Ừ, khi rảnh rỗi em có thể liên lạc với chị được không?"

Diệp Anh bình tĩnh nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ thích những người lớn tuổi hơn mình thôi."

Cô gái vô cùng thất vọng: "À. Vậy thì thôi."

Chủ đề đã trở thành chuyện cá nhân, khi làm việc không nên đề cập đến vấn đề này. Cô gái còn chưa kịp nói thêm gì, cô đã đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài uống nước, cô nghỉ ngơi một chút."

Vừa ra ngoài thì nghe thấy giọng nói của trợ lý Hạ Vy.

"Đợi thêm nửa tiếng nữa."

Một giọng nói khác hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào xem được không?"

Hạ Vy lúng túng giải thích: "Thợ xăm hình của chúng tôi không cho phép vào xem khi đang làm việc, hơn nữa chúng tôi cũng tính đến quyền riêng tư của khách hàng. "

Khách hàng có vẻ không hài lòng: "Vậy làm sao biết tay nghề thợ xăm có tốt hay không?"

"Đừng lo lắng, tôi có thể đảm bảo với chị rằng hình sau khi xăm chắc chắn sẽ đẹp hơn hình vẽ."

Diệp Anh nghe thấy trợ lý có chút không ứng phó được với vị khách hàng khó tính, cô cởi khẩu trang bước ra ngoài. Khi đến khu vực lễ tân, đang định nói điều gì đó thì lời nói của cô đã nghẹn lại.

Cô sửng sốt, nhìn thẳng vào người đang đứng ở cửa...

Sau khi Thuỳ Trang nhìn thấy người đã tháo khẩu trang trước mặt, nàng cũng ngạc nhiên, sau đó trong lòng cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Đôi mắt nàng chớp chớp nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

Họ không ngờ sẽ gặp nhau trong tình huống thế này.

Nhìn nhau, không khí tràn ngập sự tinh tế mà chỉ họ mới có thể hiểu được. Vị khách khó tính là Băng Di, cô hỏi Diệp Anh: "Cô chủ Diệp, cô không cho phép vào nhìn đúng không?"

Cô cong môi cười: "Được rồi, chị chỉ cần nói chuyện với khách hàng là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro