Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nào cũng làm như vậy, yêu cầu có vẻ quá cao, Diệp Anh nghĩ nghĩ, cùng người kế bên thương lượng: "Một tuần hai ba lần cũng được."

Thuỳ Trang nghe vậy muốn bật cười, lại nhìn khuôn mặt hốc hác của Diệp Anh, nói: "Nghỉ ngơi thôi, em khóc sưng mắt rồi."

"Ừ." Diệp Anh hừ một tiếng, cô mệt đến không mở nổi mắt. Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thuỳ Trang, cô nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ánh đèn ngủ có màu vàng dịu và ấm áp.

Một lúc lâu, ánh mắt của Thuỳ Trang vẫn dừng lại trên khuôn mặt đang ngủ say của Diệp Anh. Nàng dùng ngón tay vuốt tóc và chạm vào má cô.

Diệp Anh nghiêng đầu, dụi nửa mặt vào lòng bàn tay của Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang chạm vào làn da mịn màng đó một lúc. Nàng có thể thấy rằng Diệp Anh quả thực rất hấp dẫn cả về khuôn mặt lẫn tính cách.

Diệp Anh hô hấp trở nên đều đặn, lông mày thả lỏng trong lúc ngủ, môi khẽ động.

Tay của Thuỳ Trang tình cờ chạm vào đôi môi mềm mại và xinh đẹp của cô. Nàng lặng lẽ dùng đầu ngón tay chạm vào, sau đó vô tình đưa môi mình tới gần và hôn cô lần nữa.

Nhẹ nhàng ngậm lấy bộ phận mềm mại trong miệng, nàng không nhịn được hôn trộm hai cái, sau đó xoa xoa chóp mũi Diệp Anh. Lúc này nàng mới ý thức được hành vi của mình, nhịp tim hơi nhanh, trong lòng không biết vì sao có hơi xấu hổ.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, Thuỳ Trang nhìn thấy màn hình điện thoại của Diệp Anh sáng lên, có người gọi đến: Sếp Oanh.

Diệp Anh đã ngủ say, Thuỳ Trang không muốn đánh thức cô dậy nên cầm điện thoại lên định trả lời ngắn gọn.

Cuộc gọi vừa kết nối, bên kia đã vang lên:

"Con à, tội nghiệp con quá. Mẹ vừa nhìn thấy tin nhắn Zalo con gửi, lão già đó càng ngày càng hung hãn. Lát nữa mẹ sẽ gọi điện mắng hắn. Lúc đến thành phố, mẹ nhất định phải dạy cho hắn một bài học, dám lấy con gái cưng của mẹ ra làm bao đấm. Phải lấy gậy ông đập lưng ông!

Thuỳ Trang có lẽ đã nhận đó là mẹ của Diệp Anh nên đành phải gọi: "Dì."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

Thuỳ Trang tiếp tục nói: "Cháu là bạn của Diệp Anh, Diệp Anh đã ngủ rồi, đêm nay em ấy ở cùng cháu, dì không cần lo lắng."

"Cháu là bạn của Cún à?"

Nàng cảm thấy có lỗi khi chỉ nói mình là bạn, nhưng thật khó để nói thẳng ra, Thuỳ Trang ậm ừ "hm"...

"Vậy cháu là bạn gái của con bé?" Tú Oanh chủ động hỏi, giọng điệu vui mừng và hưng phấn: "Cháu đúng là bạn gái của Cún à?"

Thuỳ Trang giật mình. Nghe giọng điệu của đối phương có lẽ Diệp Anh đã come out với gia đình mình. Nàng trả lời: "Dạ."

Tú Oanh lúc này càng vui vẻ hơn cười nói: "Con nhóc này thật sự không nói cho tôi biết nó có bạn gái."

"Chúng cháu chỉ mới ở bên nhau được một thời gian thôi."

"Rất tốt, rất tốt. Chẳng trách trước đây tôi đã cố gắng giới thiệu bạn gái cho nó, nhưng nó cứ nói không, thì ra đã có người mình thích." Tú Oanh nói.

Thuỳ Trang mỉm cười, cảm thấy mẹ Diệp Anh rất cởi mở, tính cách Diệp Anh cũng có chút giống bà.

"Có cháu ở bên, tôi mới yên tâm. Chẳng trách tối nay con bé không gọi điện cho tôi, thì ra là đã có bạn gái dỗ dành." Tú Oanh nói thêm: "Cún hôm nay tâm tình không tốt, làm phiền cháu chăm sóc con bé. Bình thường, Cún trông khá vô tư, nhưng khi bị đối xử tệ, lại trở thành một đứa trẻ hay khóc nhè."

"Thưa dì, cháu sẽ làm vậy."

Tú Oanh càng nghe càng vui vẻ, giọng nói của nàng nhẹ nhàng êm ái, bà rất thích. Bà còn tính đến thành phố gặp mặt, nhưng lại sợ gấp gáp quá sẽ khiến nàng sợ hãi.

"Đã muộn rồi, cháu nên đi ngủ sớm."

Thuỳ Trang lịch sự nói "Chúc ngủ ngon" và kết thúc cuộc gọi. Khi nàng đặt điện thoại xuống, lại nhìn Diệp Anh, có lẽ cô đã kiệt sức, nên ngủ ngon lành mà không hề bị đánh thức.

Đêm đó Diệp Anh ngủ rất ngon, trong giấc mơ cô thấy Thuỳ Trang nắm cổ tay mình, ấn vào chăn, chủ động hôn cô thật sâu và dịu dàng. Trong mơ nàng rất nhiệt tình.

...

Ngày hôm sau, khi Thuỳ Trang tỉnh dậy, nàng chạm vào trán Diệp Anh để xác nhận rằng cô không bị sốt.

Diệp Anh bị cái chạm này đánh thức, cô mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, vẫn cảm thấy lạnh lẽo và tâm trạng không tốt chút nào.

Thuỳ Trang nói với cô: "Tối qua mẹ em gọi điện, chị trả lời giúp em."

Diệp Anh: "Hả?" Sau khi bị đánh, cô lập tức gửi tin nhắn Zalo cho Tú Oanh để phàn nàn về sự ủy khuất của mình, nhưng sếp Oanh đang bận nên không trả lời ngay.

Thuỳ Trang lại nói thêm: "Bà ấy còn hỏi chị có phải bạn gái của em không, chị đã thừa nhận."

Diệp Anh nửa tỉnh nửa mê cười: "Ừ, không sao đâu, mẹ em biết em thích con gái, tối qua chị nghe điện thoại, chắc mẹ sẽ rất vui."

Hai mẹ con thật sự hiểu ý nhau, Thuỳ Trang nói: "Hôm nay, em ngủ thêm chút nữa đi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chị đi làm đây."

"Ừ." Diệp Anh không còn dũng khí nói rằng cô sẽ đưa nàng đi làm, cô thực sự kiệt sức.

"Ăn đúng giờ và nhớ uống thuốc nhé."

"Em biết rồi, sếp Trang." Diệp Anh giọng mũi dày đặc nói.

Diệp Anh tiếp tục ngủ say đến trưa, mới mang dép lê chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.

Trên ghế sofa trong phòng khách, cô thoáng nhìn thấy một chiếc túi giấy, trong đó có một chiếc váy hai dây, rất thích hợp cho thời tiết giữa mùa hè.

Mở Zalo, Diệp Anh phát hiện Thuỳ Trang đã để lại tin nhắn cho cô: Chiếc váy trên ghế sofa là dành cho em.

Cô lập tức đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc của Đậu Đỏ sống động và hỏi: Sao đột nhiên mua váy cho em?

Thuỳ Trang vừa ăn xong, trở về phòng nghỉ định chợp mắt một lát, nàng nhìn thấy biểu tượng cảm xúc của Diệp Anh thì mỉm cười. Nàng chỉ trả lời đơn giản: Chị nghĩ nó hợp với em.

Trong ấn tượng của nàng, Diệp Anh thích mặc váy, đặc biệt là những kiểu trưởng thành gợi cảm. Tối hôm qua nhìn thấy chiếc váy đó, nàng cũng có ý tưởng giống như Băng Di, nó đặc biệt thích hợp với Diệp Anh.

Một lúc sau.

[Cún cưng vui vẻ] Chị có muốn xem không? Lần sau em sẽ mặc cho chị xem

Thuỳ Trang đã đổi nick chat của Diệp Anh. Nhìn thì có vẻ trẻ con, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng cảm thấy nó rất hợp với phong cách của Diệp Anh.

Diệp Anh bị cảm lạnh hai ngày, cuối cùng cũng bình phục. Sau một ngày cuối tuần bận rộn, cô tương đối rảnh rỗi vào ngày thường, công việc chủ yếu là vẽ phác thảo ở văn phòng, buổi tối có thể nhận một hoặc hai khách hàng.

Vì khó chịu nên hai ngày nay cô đều bám lấy Thuỳ Trang. Cộng với sự chu đáo và dịu dàng của Thuỳ Trang đêm đó, cô bây giờ càng thêm vô liêm sỉ.

Cả hai thường gọi điện một lúc vào buổi trưa.

Thuỳ Trang mệt mỏi cả buổi sáng, tựa người vào sofa nghe điện thoại, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến nàng mỉm cười: "Sếp Trang, chị ăn cơm có đúng giờ không?"

"Có."

Không thể gặp mặt, Diệp Anh muốn nghe giọng nàng nhiều hơn, hỏi tiếp: "Chị ăn cái gì?"

Thuỳ Trang nghĩ tới bữa trưa thư ký gọi, nhẹ nhàng trả lời: "Thịt bò hầm và măng tây xào."

Đây là một chủ đề không có gì mới, nhưng Thuỳ Trang không bao giờ thấy chán. Nàng thích nghe cô chủ Diệp nói chuyện như một đứa trẻ, nó dường như giúp nàng bớt mệt mỏi và thư giãn.

"Em cũng muốn ăn thịt bò hầm." Diệp Anh chậm rãi nói: "Em..."

Thuỳ Trang cụp mắt xuống nghe, lười biếng hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Anh cười thấp giọng nói: "Em vẫn nhớ chị."

Chẳng lẽ muốn bám víu suốt ngày như vậy, chẳng phải chỉ mới không gặp một ngày... Thuỳ Trang mắng thầm trong lòng. Sau một lúc im lặng, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?"

Diệp Anh không phải nhân viên văn phòng làm việc từ chín giờ sáng. Cả hai đều bận rộn trong công việc nên khó có thể cân bằng thời gian nghỉ ngơi cùng nhau.

Diệp Anh lúc đầu cười vui vẻ, sau đó bất đắc dĩ nói: "Tối nay chúng ta không thể cùng nhau ăn cơm, còn có khách hàng..."

Thuỳ Trang suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị tới tìm em."

Diệp Anh: "Thật sao?"

Thuỳ Trang cụp mắt xuống, giải thích: "Tối nay chị sẽ tan làm sớm."

Diệp Anh cười lớn, cảm giác như có người thiếu kiên nhẫn hơn mình. Mặc dù giọng nói sếp Trang rất bình tĩnh.

Buổi tối khách hàng trong studio bắt đầu tăng lên, Diệp Anh bình thường cũng không có thời gian ăn bữa tối đàng hoàng nên chỉ gọi đồ ăn mang đi để đối phó, cũng không có gì đặc biệt.

Tối nay, trao đổi với khách hàng về bản thảo thiết kế, bụng Diệp Anh cồn cào vì đói, khi quay lại văn phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Thuỳ Trang. Nàng ngồi trên ghế sofa và đút đồ ăn nhẹ cho Đậu Đỏ.

"Chị đến từ khi nào thế?"

Thuỳ Trang ngẩng đầu nói: "Chị mới tới đây không lâu."

Diệp Anh cũng ngồi xuống ghế sofa, quay đầu nhìn Thuỳ Trang: "Mỗi lần nó làm nũng, chị lại cho nó ăn vặt, như vậy sẽ chiều hư nó đó."

Thuỳ Trang: "Có sao?"

Diệp Anh phát hiện sếp Trang tuy rằng mặt lạnh lùng, nhưng lại rất thích được người khác làm nũng. Sau khi nhìn thấu chuyện này, cô liếc nhìn Thuỳ Trang, sau đó vòng tay qua eo, ôm lấy nàng. Ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Thuỳ Trang rất thích nhìn Diệp Anh cười như vậy, nhìn cô thêm vài lần nữa. Nàng trước đây luôn giữ khoảng cách, dường như càng ngày càng quen với sự gần gũi này. Nàng chưa từng thấy ai bám dính hơn Diệp Anh, đương nhiên cũng chưa có ai dám bám nàng như vậy.

Hai người ôm nhau, Thuỳ Trang cúi đầu nhìn Diệp Anh, nói với cô: "Chị mang bữa tối cho em, trong đó có thịt bò hầm."

Diệp Anh sửng sốt một chút, buổi trưa cô chỉ tùy ý nói mà thôi. Cô mở to mắt cười: "Sếp Trang yêu bạn gái đến vậy sao?"

Trong đáy mắt Thuỳ Trang cũng mỉm cười, cảm thấy nếu cô có một cái đuôi thì cũng sẽ giống như Đậu Đỏ, hướng lên trời. Nàng lại hỏi Diệp Anh: "Bệnh cảm của em đã khỏi chưa?"

"Không sao đâu," Diệp Anh dừng lại một chút, nhìn mặt Thuỳ Trang, "Sao vậy?"

Thuỳ Trang không nói nên lời trước câu hỏi không đơn giản của Diệp Anh. Thật ra nàng chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì khác. Bị Diệp Anh nhìn chằm chằm, nàng thấp giọng nói: "Yên tâm rồi, ăn cơm thôi."

Diệp Anh nhìn thẳng vào môi nàng, nhẹ giọng nói: "Đêm đó chị vẫn còn nợ em..."

Không đợi Thuỳ Trang kịp phục hồi, nàng đã bị đẩy nhẹ vào lưng ghế sofa, khuôn mặt của Diệp Anh áp sát vào nàng. Tiếp theo, đôi môi ấm áp của cô dán lên môi nàng.

Diệp Anh ngậm lấy môi nàng, hôn nàng một cách tham lam và cuồng nhiệt. Trái tim đập điên cuồng, họ không hiểu tại sao tim mình có thể đập nhanh như vậy.

Hai người cùng nhau chủ động, kiểu hôn bộc lộ tình cảm dành cho nhau này thật gây nghiện. Diệp Anh khẽ mở mắt, chiếm lấy môi dưới của nàng, hôn đi hôn lại.

Thuỳ Trang nhắm mắt lại và nhanh chóng hôn đáp lại. Nàng mở môi ra, tiếp nhận môi và lưỡi của Diệp Anh.

Thuỳ Trang cũng hôn lên môi trên của cô. Có lẽ vì đêm đó mà nàng đã nóng lòng muốn hôn Diệp Anh... Lúc này, hai người đang hôn nhau trong phòng làm việc, nụ hôn kéo dài rất lâu không có điểm dừng.

Diệp Anh thoáng nhìn, cảm thấy toàn thân tê dại, vòng eo lần lượt bị những nụ hôn dịu dàng làm mềm đi. Cô chỉ đơn giản trở nên hoàn toàn bị động và ngoan ngoãn mở rộng đôi môi để Thuỳ Trang hôn bằng mọi kiểu.

Thuỳ Trang tiếp tục hôn một cách bốc đồng.

"Ừm..." Diệp Anh bị hôn, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.

Thuỳ Trang buông lỏng môi, nhận ra mình dường như đã đi quá xa, bình tĩnh lại một chút, phát hiện Diệp Anh lúc này đang chăm chú nhìn mình.

Hai người thở chậm rãi.

Thuỳ Trang nhanh chóng trở lại với vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng, ngoại trừ đôi má hơi ửng hồng. Nàng giả vờ thờ ơ nói: "Ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội."

Diệp Anh cười nói: "Nếu chị hôn em còn chưa đủ, có thể hôn lâu một chút."

Ánh mắt Thuỳ Trang cảnh cáo.

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi." Diệp Anh mím môi trước khi ăn, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ với Thuỳ Trang: "Em sẽ hôn chị lần nữa khi về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro