Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thuỳ Trang rất nổi tiếng trong giới trẻ. Băng Di cũng trêu chọc, nói rằng các cô gái và chàng trai trẻ tuổi rất thích nàng, đặc biệt là những cô bé trong vòng bạn bè của họ.

Quả thực trước đây có rất nhiều cô gái và chàng trai muốn theo đuổi Thuỳ Trang, nhưng như Quỳnh Nga đã nói, nàng chưa bao giờ cân nhắc điều đó. Suy cho cùng, ở độ tuổi của nàng, nàng đã đủ trưởng thành và điều nàng mong muốn là một mối quan hệ nghiêm túc và ổn định chứ không phải chỉ là ý thích nhất thời.

"Cậu hiểu lầm rồi." Thuỳ Trang cười giải thích với Quỳnh Nga: "Em ấy đã ba mươi rồi, cũng không phải là một cô bé."

Quỳnh Nga nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc: "Nhìn trẻ quá, tôi không để ý."

Khi Diệp Anh nói cô gần bằng tuổi với mình, Thuỳ Trang cũng rất ngạc nhiên. Có lẽ vì tính cách của mình mà Diệp Anh đôi lúc cư xử như một cô bé, nhất là khi cô nũng nịu và bám lấy nàng.

Sau khi nói vài lời.

"Đi thôi, đi mua đồ uống cho cậu." Thuỳ Trang đổi chủ đề, "Tối nay ở đây có rất nhiều người quen."

Quỳnh Nga vui vẻ đáp: "Được."

Buổi tối Thuỳ Trang lại uống thêm mấy ly rượu, nhưng vẫn chưa thấy Băng Di. Ở đây có nhiều bạn bè như vậy, nhưng tối nay cô lại không xuất hiện, điều này không phù hợp với phong cách của Băng Di.

"Chị Di đâu rồi? Tối nay chị ấy không đến đây à?" Tình cờ có người hỏi về Băng Di.

Thuỳ Trang gọi cho Băng Di, nhưng không ai trả lời. Có lẽ điều gì đó đã xảy ra đột xuất.

Băng Di thực sự bận rộn.

Quần áo trên ghế sofa da trong văn phòng lộn xộn, hai cơ thể trắng nõn đang ôm lấy nhau. Một chiếc chăn mỏng quấn ngang eo. Một lúc sau, những tiếng rên rỉ xúc động tràn ngập cả căn phòng.

Một lúc lâu sau, Băng Di mới bình tĩnh lại. Cô sờ lên mặt Hứa Hạ, lặng lẽ ôm người đó, hỏi: "Em về tối nay sao không nói cho chị biết?"

"Em muốn cho chị một bất ngờ." Hứa Hạ hừ một tiếng rồi cúi người hôn cô.

Băng Di bị hôn đến mức không nói được. Bình thường Hứa Hạ rất trầm lặng và ngại ngùng, nhưng khi họ thân mật thì lại rất nhiệt tình và cởi mở.

Học kỳ mới, Hứa Hạ được sắp xếp đi nơi khác thực tập, nàng ở đó nửa tháng, hôm nay mới trở về.

Băng Di nói với nàng: "Về có một ngày em không thấy vất vả à? Ngày 1 tháng 10 hãy về."

Hứa Hạ cười ấm áp nói: "Ngày 1 tháng 10 em có thể ở lại thêm vài ngày."

"Đừng chỉ nghĩ đến chị, hãy nghe lời chị đi." Băng Di luôn sợ mình sẽ hạn chế sự phát triển của nàng trong tương lai. Nhiều năm sau, Hứa Hạ có hối hận không?"

"Em không thể làm được." Hứa Hạ cảm thấy có chút ủy khuất, hỏi: "Chị không nhớ em chút nào sao?"

Ánh mắt Băng Di dịu dàng. Tại sao cô càng ngày càng không muốn rời xa Hứa Hạ? Cô xoa đầu Hứa Hạ nói: "Em về rồi, tối nay chị chỉ ở bên em thôi, được không?"

Nàng cười nói: "Được."

...

Đây là một ngày kỷ niệm hiếm hoi, sự náo nhiệt trong quán bar tối nay chắc chắn sẽ kéo dài đến nửa đêm, đương nhiên, Thuỳ Trang sẽ không ở lại muộn như vậy. Nghĩ đến Diệp Anh đang đợi nên nàng chỉ đi uống rượu với bạn bè một lúc.

Nàng đi về phía phòng nghỉ và gặp Băng Di đang đi ra khỏi văn phòng.

Băng Di đang tay trong tay một người khác, Thuỳ Trang thấy rõ đó là Hứa Hạ. Nàng hạ mắt xuống và nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.

Băng Di không ngờ vừa bước ra đã đụng phải Thuỳ Trang. Cô đã quen với việc tránh né sự nghi ngờ và vô thức buông Hứa Hạ ra. Thật ra, không phải ngón tay của họ đan vào nhau, cô đã quá nhạy cảm.

Thuỳ Trang có hơi giật mình, nhưng động tác đột nhiên nới lỏng này khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Lòng bàn tay Hứa Hạ lập tức trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng theo, nàng cúi mặt xuống, khách sáo chào hỏi Thuỳ Trang như thường lệ.

Thuỳ Trang nói với Băng Di: "Tôi tưởng bà không ở trong quán bar, sao không nghe điện thoại?"

"Tôi không thấy cuộc gọi của bà, tìm tôi có việc gì sao?" Băng Di hơi lấy lại bình tĩnh.

Thuỳ Trang nói với cô: " Trần tổng vừa đến tìm bà."

"Chuyện này để hôm khác nói đi, hôm nay em hơi mệt, muốn về sớm."

Hứa Hạ đứng ở một bên, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào và bước ra ngoài.

"Hứa Hạ."

Băng Di gọi nàng.

Tuy nhiên, Hứa Hạ vẫn vội vàng rời đi mà không hề ngoảnh lại, điều này rất khác với thái độ cư xử đúng mực và hiểu biết thường ngày của nàng.

Thuỳ Trang nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nàng nhìn Băng Di: "Em ấy sao vậy?"

Băng Di lơ đãng nói: "Có lẽ tâm tình em ấy không tốt, tôi đi tìm em ấy." Sau đó vội vàng đuổi theo.

Thuỳ Trang nhìn bóng lưng vội vã của Băng Di, cảm thấy sự lo lắng của Băng Di dành cho Hứa Hạ dường như quá nhiều...

Phòng nghỉ nằm cạnh văn phòng của Băng Di và ở cuối hành lang. Thuỳ Trang đi đến, sau khi đẩy cửa phòng ra, nàng nhìn thấy Diệp Anh đang dựa vào ghế sofa thiếp đi, cổ hơi nghiêng trông có vẻ mệt mỏi.

Thuỳ Trang bước tới.

Diệp Anh không nghe thấy tiếng bước chân, mãi đến khi phía còn lại của sofa lún xuống.

Thuỳ Trang nhìn mặt cô: "Nếu buồn ngủ quá, sao không về nhà ngủ đi."

Diệp Anh nghe được giọng nàng liền mở mắt ra, cử động cái cổ đau nhức, ngồi bên cạnh nàng: "Xong chưa?"

Thuỳ Trang xoa xoa cổ cô nói: "Ừ."

Diệp Anh nghiêng người ôm lấy eo nàng, cô ngửi ngửi: "Tối nay chị uống bao nhiêu?"

Cô dụi thẳng vào cổ nàng, khiến Thuỳ Trang ngứa ngáy trước dáng vẻ dính người của cô, nhưng nàng đành phải nhẹ nhàng đáp: "Chị không uống nhiều."

"Thật sao?" Diệp Anh ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi, sau đó quấn lấy môi nàng, hôn nàng.

Thuỳ Trang im lặng đáp lại.

Một lát sau, Diệp Anh mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Kiểm tra xong, em cảm thấy chị uống rất nhiều, mùi rượu nồng nặc."

Những chiêu trò nhỏ nhặt này từ đâu đến? Thuỳ Trang nghe xong liền nói: "Vậy em đừng ôm chị nữa." Nàng nói vậy nhưng cũng không đẩy Diệp Anh ra.

Lúc này Diệp Anh sờ sờ eo nàng, lại ôm chặt hơn, cô cười hỏi: "Em không ôm chị thì ôm ai? Em không dám ôm người khác."

Thuỳ Trang: "..."

Nàng ôm lấy mặt Diệp Anh để cô bình tĩnh lại.

Diệp Anh cư xử đúng mực, nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Em đưa chị về."

Thuỳ Trang: "Ừ."

Một mặt Diệp Anh lấy danh nghĩa tài xế riêng của Thuỳ Trang, đưa nàng về, mặt khác là đòi ở lại một cách vô liêm sỉ. Thuỳ Trang biết rõ tính toán của cô và ngầm đồng ý.

Cô bận rộn cả đêm, đến khuya, Diệp Anh mới phát hiện bụng mình trống rỗng khó chịu.

Thuỳ Trang hỏi: "Buổi tối chưa ăn gì à?"

"Em bận quá quên mất." Diệp Anh tìm trong túi đồ ăn vặt luôn chuẩn bị sẵn, "Chỉ cần ăn một ít vào là được."

"Nhịn đói lâu sẽ bị đau dạ dày, từ nay về sau phải ăn đúng giờ." Thuỳ Trang nói với cô.

Thấy nàng nói chuyện rất nghiêm túc, Diệp Anh cũng nghiêm túc trả lời: "Được, em đã nhận được chỉ thị của sếp Trang."

Dù thế nào đi nữa, Thuỳ Trang cũng nhận ra mình quá nghiêm túc, "Ngồi đợi một lát, chị sẽ làm bít tết." Sau đó, nàng xắn tay áo đi vào bếp.

Trái tim Diệp Anh cảm thấy ấm áp, bà chủ Trang quá khiêm tốn, nàng rõ ràng rất yêu bạn gái mình và luôn dịu dàng, chu đáo về mọi mặt.

Đêm đã khuya, miếng bít tết nóng hổi trong chảo, mùi thơm nồng nàn bay trong không khí.

Diệp Anh đi vào phòng bếp, càng chú ý đến Thuỳ Trang, cô không nhịn được ôm nàng từ phía sau, cho dù có bám dính lấy nàng như thế nào cô cũng không thấy đủ.

Cái ôm từ phía sau đặc biệt dịu dàng, Thuỳ Trang nhìn lại Diệp Anh, để cô bám lấy mình mà không nói gì, cúi đầu, nhếch mép cười.

Diệp Anh hồi lâu không buông tay, không ngờ mình lại nghiện nàng đến thế.

Một lúc sau, bít tết được chiên xong, Thuỳ Trang cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ.

Thuỳ Trang cũng nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều. Vốn dĩ nàng lo lắng mình sẽ không đáp lại được sự yêu thích quá nhiệt tình của Diệp Anh, nhưng sau khi ở bên nhau, nàng nhận ra mình không cần phải cố ý đáp lại, bởi vì trong tiềm thức nàng muốn chăm sóc người này và làm cho cô ấy hạnh phúc.

"Được rồi." Thuỳ Trang quay người nói với Diệp Anh.

Diệp Anh trực tiếp hôn lên khóe môi nàng, một nụ hôn cũng không đủ, cô tiến lại gần, hôn nàng càng lúc càng sâu.

Nụ hôn đến đột ngột, Thuỳ Trang nhẹ nhàng thở dài, hai người dựa vào nhau và hôn. Kiểu hôn này còn say hơn cả rượu. Hôn mấy cái, nàng không nhịn được mở môi hôn Diệp Anh.

Hai người không phải ngày nào cũng gặp nhau nên Diệp Anh rất quý trọng cơ hội này. Thuỳ Trang dường như cũng bị ảnh hưởng bởi Diệp Anh. Mỗi khi hai người gặp nhau, họ không khỏi thân mật.

Sau sinh nhật, hai người đã hiểu nhau hơn. Diệp Anh tham lam nuốt lấy vị ngọt trên môi và lưỡi, đồng thời cũng tận hưởng sự nhiệt tình và chủ động của nàng. Cô tiến nàng lùi, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn quanh nhau trêu chọc nhau, thật thoải mái.

Nụ hôn không kéo dài quá lâu, Thuỳ Trang kiềm chế bản thân một chút, kịp thời dừng lại. Nàng nhắc nhở Diệp Anh: "Ăn trước đi, lát nữa sẽ nguội mất."

Diệp Anh bị nụ hôn này làm cho bối rối, vui vẻ buột miệng nói: "Cảm ơn vợ."

Một âm thanh rất ngọt ngào.

Thuỳ Trang ngạc nhiên một lúc...

Cô nàng thật vô liêm sỉ.

Diệp Anh không biết xấu hổ, chỉ là đổi cách xưng hô thôi mà. Cô nhìn sắc mặt Thuỳ Trang, nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Chúng ta sống cùng nhau được không? Em muốn nhìn thấy chị mỗi ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro