3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang có chút ấm ức nhìn cô, bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, nói: "Chính chị vừa mới hôn tôi."



Vẻ mặt Diệp Anh bất đắc dĩ: "... Không phải là cô hôn tôi trước sao?"



Cô gỡ tay nàng khỏi vai mình: "Bây giờ cô say rồi, không thích hợp nói chuyện này đâu."

 

Thùy Trang không an phận tiếp tục đặt tay lên: "Tôi không có say, bây giờ tôi rất tỉnh."



Thùy Trang nhìn chằm chằm cô, "Bác sĩ Diệp, chị thật sự không có cảm giác đối với tôi sao?"



Diệp Anh né tránh ánh mắt nàng, không trả lời lại vấn đề nàng hỏi, chỉ biết bắt lấy tay nàng, nói: "Cô uống say rồi, tôi đưa cô về nhà."



"Không trả lời cũng không từ chối, bác sĩ Diệp chị là đồ cặn bã sao?" Nàng kéo góc áo của cô nói.



Đang chuẩn bị đứng dậy, động tác của Diệp Lâm Anh dừng lại. Cô bỗng nhiên cười, vài giây sau, cô đứng thẳng lên, sau đó cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng: "Thùy Trang, đối với vấn đề tối nay của cô, tôi sẽ trả lời vào ngày mai, được chứ?"



Nghe cô nói lời này, Thùy Trang thoáng thấy được một tia hi vọng, nàng buông góc áo mà tay đang kéo xuống, ngoan ngoãn đáp: "Được."



Diệp Anh đóng lại cửa sổ cho nàng, nhặt chai nước bị nàng ném xuống. Cô ngồi trên xe, thông qua kính chiếu hậu thấy Thùy Trang đã nhắm mắt ngủ, bỗng nhiên nhớ tới câu nói mà Uyên Linh đã nói lúc trước:



"Nếu như cậu muốn sa vào, trước tiên nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh cậu một trận."



Hai tay cầm vô lăng siết chặt, cô hít sâu một hơi, "Xem ra tối nay sẽ bị đánh."



Nửa tiếng sau chạy xe tới nhà Uyên Linh, Diệp Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho cô.



"Này?"



"Tôi đã đưa em ấy về."



Cúp điện thoại Uyên Linh từ trong phòng chạy xuống dưới, rất thuận tay mở cửa xe sau, cô ấy thấy nàng uống say như vậy, bất đắc dĩ ôm nàng ra ngoài.



Chuẩn bị bước vào nhà, Diệp Anh gọi cô ấy lại: "Uyên Linh, lát nữa chị ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với chị."



Cô ấy dừng lại, không nói lời nào, lập tức bước vào trong nhà.

 

Một lúc sau, Uyên Linh từ bên trong bước ra, mở cửa ghế phụ lái ngồi xuống, thuận tay lấy hộp thuốc lá với bật lửa từ trong túi ra: "Nói đi."



Đây là lần đầu tiên Diệp Anh lo lắng nhất từ trước đến nay, cô vuốt ve ngón tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói: "Uyên Linh, tôi lỡ sa vào rồi."



Uyên Linh đang định châm điếu thuốc thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong lòng không ngừng nói phải bình tĩnh lại. Qua một lúc lâu cô ấy mới hỏi: "Tối nay lúc con bé thổ lộ, cậu đồng ý rồi à?"



Cô lắc đầu, thành thật nói: "Không có, nhưng mà chúng tôi hôn rồi."



"Hôn? Sao cậu đồng ý hôn con bé? Diệp Lâm Anh, cậu muốn bị đánh đúng không?" Uyên Linh hoảng sợ hét lớn.



Mắt cô nhìn phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu: "Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chị đánh đi."



Uyên Linh tức giận ném điếu thuốc và bật lửa lên người cô: "Tôi không đánh bạn bè của mình."



Cô ấy dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại bình tĩnh một lúc, hỏi: "Không phải cậu nói là không nói thích em gái của tôi sao?"



"Nước phù sa không chảy ngoài ruộng, tôi nên là em rể của chị."



Uyên Linh không để ý đến cô, xoa xoa lông mày, nói: "Nghe Lan Ngọc nói gần đây nhà cậu ép cậu đi xem mắt đúng không?"



Một lúc sau cô mới "Ừm" một tiếng, nói: "Chị gái, tôi muốn kết hôn."



Nghe cô nói những lời này, Uyên Linh kích động nói: "Con mẹ nó, không phải là cậu muốn kết hôn với em gái tôi chứ?"



"Có thể chứ?" Diệp Anh hỏi.



...



Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng nhận được tin nhắn của Diệp Lâm Anh: "Thùy Trang, tối nay cô rảnh không? Tôi có thể mời cô một bữa cơm được không?"



Thùy Trang kích động từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng gõ chữ: "Rảnh chứ rảnh chứ, đương nhiên có thể."



Sau khi trả lời tin nhắn, Thùy Trang chạy đến phòng của Uyên Linh hét lớn nói: "Chị hai, chị tỉnh dậy chưa?"



Uyên Linh mở cửa phòng ra, đen mặt nhìn nàng: "Có việc gì à?"



"Tối nay bác sĩ Diệp hẹn em đi ăn cơm."



"Ờ."



Nói xong cô đóng cửa lại "Rầm" một tiếng, vẻ mặt Thùy Trang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa, "Ai chọc giận chị ấy vậy?"



Dù sao cũng đã thông báo, vì thế nàng vô cùng vui vẻ mà chạy về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm, quyết định buổi chiều tan làm trở về trang điểm.



––––



Buổi tối Thùy Trang vẫn chọn một bộ sườn xám màu trắng có hoa văn như cũ, dùng cây trâm trên bàn cài lên tóc, trang điểm nhẹ một xíu, xách một chiếc túi xách nhỏ ra ngoài.

 

Đến địa điểm đã hẹn, Thùy Trang đã thấy cô ngồi trên ghế. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía cô, đi tới đối điện cô cẩn thận chào hỏi: "Bác sĩ Diệp, chào buổi tối."



Cô đứng lên, gật đầu, "Chào buổi tối." Sau đó vòng qua chỗ nàng, kéo ghế cho nàng: "Em ngồi đi."



Nàng đặt tay ra sau lưng, vuốt phẳng váy rồi ngồi xuống.



Diệp Anh đưa thực đơn cho nàng, nàng nhận lấy, vừa lật qua trang thực đơn thận trọng hỏi: "Bác sĩ Diệp, vấn đề ngày hôm qua... chị nghĩ thế nào?"



Hai tay Diệp Anh đặt dưới gầm bàn không khỏi siết chặt lại nhưng ngoài mặt biểu hiện bình tĩnh: "Thùy Trang, tối qua lúc em uống say, em nói muốn cưới tôi còn giữ lời không?"



Tay Thùy Trang lật thực đơn ngừng lại, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn cô: "Bác sĩ Diệp, chị nghiêm túc sao?"

 

Cô nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi nghiêm túc."



"Vậy chị thích em không?" Nàng hỏi.



"Vấn đề này quan trọng à?"



"Quan trọng."



"Thích, tôi thích em."



––––



Từ ngày hẹn hò trở về qua ngày hôm sau, Diệp Lâm Anh đến thăm ba của Thùy Trang. Đối với người con rể tương lai chất lượng cao, ba Hùng rất hài lòng, vì thế cũng đồng ý cuộc hôn nhân này.



Tuy Uyên Linh không quen nhìn Diệp Lâm Anh "lừa" em gái nhưng nghĩ đến cô là em rể mình, hình như cũng không tệ lắm.



Bởi vì công việc hai người đều khá bận rộn nên họ đi đăng ký kết hôn trước, chưa có tổ chức tiệc rượu.



Tối hôm nay đi đăng ký kết hôn, Thùy Trang thu dọn hành lý, chuyển đến nhà của Diệp Anh. Nàng vừa mở cửa ra, thấy được xung quanh trang trí đơn giản, trong nhà sạch sẽ. Nhà ở với chủ nhà thật giống nhau, giống ở một điểm là sạch sẽ và lạnh nhạt.



Khi mở cửa, Diệp Anh mới nhớ ra, một số đồ dùng hằng ngày chưa mua cho nàng, cô ngồi xổm trước tủ giày, từ trong tủ lấy ra một đôi dép lê của cô, đặt trước chân nàng, có chút ngượng ngùng nói: "Chị quên mua đồ dùng hằng ngày cho em rồi, em mặc đồ của chị trước đi, bây giờ chị đi mua."



Lúc cô đứng lên, Thùy Trang kéo cánh tay cô: "Em đi với chị nhé."



Cô do dự rồi mới gật đầu đồng ý.



Trên xe Thùy Trang to gan hỏi cô một ít vấn đề:



"Bác sĩ Diệp, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày có hành vi và thói quen nào mà chị không thích không?"



"Bác sĩ Diệp, thường ngày chị thích ăn gì vậy?"



"Bác sĩ Diệp..."



"Dừng lại." Diệp Anh nói.




Thùy Trang lo lắng không dám nhìn cô, hỏi, "Làm sao vậy?" Nàng nghĩ thầm: "Có phải mình nói quá nhiều nên chị mới không thích không?"



Giọng nói dịu dàng của cô vang lên: "Sau này em có thể trực tiếp gọi chị, không cần phải ngại ngùng như vậy."



Thùy Trang cúi đầu cười: "Được, em có thể gọi tên của chị không?"



Diệp Anh cười: "Là Diệp Anh sao?"



Trong mắt Thùy Trang chứa đầy hi vọng, hỏi: "Có thể không?"



Trong lòng cô kiềm nén sự vui sướng, nói: "Có thể."



Đến trung tâm mua sắm, mua giày và đồ dùng vệ sinh cá nhân xong, lúc chuẩn bị đi tính tiền, một âm thanh từ phía sau vang lên: "Diệp Anh?"



Hai người đồng thời quay đầu lại, phát hiện là cô ta, Diệp Lâm Anh nhíu mày, chuẩn bị khoác vai Thùy Trang rời đi.



Thấy cô sắp rời đi, Quỳnh Anh Thư kêu lên: "Đã lâu không gặp, cô ấy là bạn gái chị sao?"



Thùy Trang nghi hoặc ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là ai vậy chị?"



Cô cúi đầu nhìn nàng trả lời: "Một người bạn cũ thôi."



Quỳnh Anh Thư mỉm cười đi tới, vươn tay phải: "Chào cô, tôi tên Quỳnh Anh Thư, là bạn gái cũ của Diệp Lâm Anh."



Thùy Trang nhìn cô ta, trong lòng có chút hụt hẫng, rõ ràng là cô ta đang khiêu khích mình nhưng nghĩ đến mình và Diệp Lâm Anh đã đăng ký kết hôn, nàng nên thể hiện điệu bộ hào phóng chứ không đối mặt với thái độ mất lịch sự.



Nàng vươn tay trái, mỉm cười bắt tay cô ta, tràn đầy tự tin giới thiệu nói: "Chào cô, tôi là vợ của Diệp Lâm Anh tên Nguyễn Thùy Trang."



Tay Quỳnh Anh Thư buông thõng giữa không trung, trong mắt tràn đầy không thể tin được, không ngờ vậy mà cô lại kết hôn.



Giọng nói của cô ta có chút tiếc nuối nói: "Chúc mừng nhé."



Diệp Anh đứng bên cạnh đan mười ngón tay vào bàn tay của Thùy Trang, hờ hững nói: "Cảm ơn." Sau đó kéo tay Thùy Trang xoay người rời đi.



Sau khi lên xe, hai người cũng chưa mở miệng nói chuyện, một người không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, một người trong lòng ăn giấm chờ đối phương dỗ mình.

 

Đối với bạn gái cũ, bản thân cũng có thể lý giải, một người đã hai mươi sáu tuổi có bạn gái cũ cũng rất bình thường, nhưng nghĩ đến bọn họ có một đoạn hồi ức tốt đẹp, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Quá khứ của cô, trước giờ mình chưa từng tham dự.



Giờ phút này, Thùy Trang hơi hối hận, vì sao hồi nhỏ nàng không mạnh dạn hơn, nếu lúc nhỏ có thể mạnh dạn như hiện tại, có phải bọn họ đã sớm bên nhau rồi không?



Về đến nhà, hai người vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện. Lúc nàng đi lên cầu thang, Diệp Anh cẩn thận kêu lên: "Thùy... Trang."



Thùy Trang dừng chân, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy? Bác sĩ Diệp."



Nghe được câu "Bác sĩ Diệp", Diệp Anh xác nhận nàng đã thật sự tức giận, nếu không dỗ, tối nàng sẽ không ngủ được.



Cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhu tình tự thủy (*) nhìn chằm chằm nàng, "Chị với cô ta chỉ ở bên nhau một ngày, cho nên em hãy yên tâm, lãnh thổ của em tuyệt đối hoàn chỉnh."



(*) Nhu tình tự thủy: Tình cảm ôn nhu như nước.




Nghe cô giải thích xong, trong lòng vỡ òa hạnh phúc nhưng lại có chút không thể tin được, bọn họ vậy mà mới ở bên nhau một ngày. Dù sao cô cũng đã giải thích rồi, chờ tình cảm ổn định, sau này lại hỏi.



Tóm lại lãnh thổ của mình tuyệt đối hoàn chỉnh, sau này cũng chỉ thuộc về mình.



Trong lòng tràn ngập niềm vui nhưng ngoài miệng nói những lời khác với trong lòng nghĩ:



"Thật ra yêu đương cũng bình thường, chị cũng hai mươi sáu tuổi rồi, nếu nói không, em cảm thấy chị..."



Không chờ nàng nói xong, cô bước như bay tới, vươn tay ôm chầm lấy eo nàng, cúi đầu đối diện nàng: "Cảm thấy chị như nào?"




Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo, lại còn ở gần cô như vậy, hô hấp khó tránh khỏi có chút không đều, nàng né tránh ánh mắt, ấp úng nói: "Cảm thấy... chị... yếu sinh lý."



Ba chữ cuối cùng nói rất nhỏ nhưng Diệp Anh vẫn nghe thấy, cô ôm chặt eo nàng, ôm nàng vào lòng, xoa tai nàng: "Có phải yếu sinh lý không, không phải Thùy Trang rõ nhất sao?"



Âm thanh của cô rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, thở hơi thở nóng bỏng vào tai nàng, tai Thùy Trang hơi mẫn cảm, lúc này tai cũng đã đỏ lên.

 

Dù sao đây cũng là cầu thang, nàng sợ hãi dùng hai tay đẩy cô ra, nhỏ giọng nói: "Đây là cầu thang."



Lần đầu tiên thấy được bộ dạng thẹn thùng của nàng, Diệp Anh không nhịn được muốn bắt nạt nàng một chút, tiếp tục thì thầm bên tai nàng: "Vậy... chúng ta lên lầu nhé?"



Nghe thế, Thùy Trang thật sự sợ hãi, hiện tại chưa sẵn sàng, vì thế vùi khuôn mặt đang đỏ bừng vào trong ngực cô, cẩn thận với rụt rè hỏi: "Nhưng... có thể... lần sau được không? Em... em chưa sẵn sàng."



Nghe giọng nói của nàng, Diệp Anh cảm nhận được nàng thật sự sợ hãi, cô nhéo eo nàng, cúi người ghé vào tai nàng hỏi: "Lần sau còn dám không?"



Thùy Trang nghe xong lắc đầu: "Không dám nữa."



Không ngờ ngày thường thấy Diệp Anh dịu dàng, lịch thiệp như thế, lại sẽ có một mặt khác. Nói chuyện riêng với bạn bè thẳng thắn và trực tiếp, còn ở trước mặt cô gái mà mình thích, không nhịn được hạ thấp bản thân, muốn trêu chọc nàng, muốn được gần gũi với nàng hơn.

Hai tay Diệp Anh vòng qua người nàng, cúi đầu hôn lên tai nàng: "Thùy Trang, tân hôn vui vẻ." Sau đó cô buông tay ra, đi ra ngoài và trở về phòng.



Để lại một mình Thùy Trang trên cầu thang, thẹn thùng chạm vào vành tai bị cô hôn, trong lòng nói thầm: "Diệp Lâm Anh ngày hôm nay, liệu có vĩnh viễn thuộc về nàng không?"

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro