28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh khách sạn PARKSON

Đêm nay, chủ tịch Tập đoàn Nguyễn Gia tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho con gái cưng của mình Nguyễn Khả Hân. Thu hút rất nhiều sự chú ý của truyền thông cùng với giới doanh nhân. Nguyễn Tất Thịnh đã bỏ không ít của cải cùng công sức vào buổi tiệc này, ông ta muốn chứng tỏ cho thế giới biết đến sự phát triển lớn mạnh của Nguyễn Gia.

Gửi thư mời đến Tứ Trụ, ông ta cũng không chắc bọn họ có muốn đi hay không? Nhưng tuyệt đối phải có sự có mặt của Lệ Hằng. Vì Nguyễn Tất Thịnh đã hùng hồn nói với mọi người con gái mình và tổng giám đốc tập đoàn LH đang có giao tình với nhau, nếu như bây giờ cô không tới, như vậy chẳng phải ông ta đang tự bôi tro trét trấu vào mặt mình hay sao?

Rất may Lệ Hằng đã thông báo, cô sẽ đến tham dự, khiến cho Nguyễn Tất Thịnh vừa nghe xong, trong bụng liền vui như mở cờ vậy. Không những thế, tập đoàn Diệp Gia, tập đoàn QA, tập đoàn HN cũng không hẹn mà gặp, đều đồng ý tham dự, đều này làm cho Nguyễn Tất Thịnh vui vẻ không thôi. Được Tứ Trụ nể mặt tham gia, ông ta còn sợ mọi người xem nhẹ mình hay sao?

Hai chiếc BMW màu đen bóng loáng cùng dừng trước cổng khách sạn, đôi giày da màu đen không một hạt bụi từ hai chiếc xe bước xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn quanh một cái rồi không nhanh không chậm cùng nhau bước vào trong.

Sau khi được Nguyễn Tất Thịnh đích thân chào đón, đưa bọn họ đến chỗ dành cho khách vip, ông ta còn chưa kịp mở miệng nịnh nọt, lại có chuyện cần ông ta giải quyết, vì vậy sau khi cúi chào lại vội vã rời đi.

- Ôi trời, đó có phải là Tổng tài Hoàng Anh của tập đoàn HN không? Người được mệnh danh là Phong Vương? Còn người bên cạnh hình như cũng một trong Tứ Trụ?..

- Đúng vậy, đúng vậy... Người bên cạnh chính là Tổng Giám Đốc của tập đoàn QA, Quỳnh Nga...là Ngạo Vương... Tôi đã từng thấy hình ảnh của cô ta trên báo, không thể sai được...

Các cô gái vừa thấy hai cô gái đẹp gái, bước vào thì mắt đã sáng rỡ lên, lại còn nghe thấy hai cực phẩm này là hai người trong Tứ Trụ thì lại càng mê luyến hơn, ánh mắt nhìn hai người con gái kia như là muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.

Quỳnh Nga cùng Hoàng Anh vẫn một bộ lạnh lùng thờ ơ, đôi lúc họ trao đổi với nhau vài câu gì đó rồi lại cười cười. Nhưng chỉ cần bao nhiêu đó thôi, cũng đủ làm cho hết thảy những thiên kim tiểu thư có mặt ở đây phải mê luyến rồi. Còn đàn ông thì ngoài ghen tị cũng chỉ có ghen tị mà thôi, nhưng cho dù có ganh ghét đến cỡ nào thì bọn họ cũng phải chấp nhận một điều, bọn họ thua hai người con gái này về mọi mặt, thân thế cùng sự nghiệp thì thua đã đành, vẻ đẹp bề ngoài lại càng không thể nói đến.

Haizzzz cuộc sống này thật bất công mà...

Mọi người ở buổi tiệc, vừa mới chào đón hai nhân vật tầm cỡ đó, chưa kịp định thần thì lúc này một con Lamborghini Veneno lại tiếp tục dừng lại trước đại sảnh khách sạn. Người bước xuống là một người con gái đẹp gái không kém hai người lúc nãy. Đột nhiên có người kích động hô lên :

- Đó... Đó là.. Trời ơi.. Là Đại boss của tập đoàn LH, Lệ Hằng...?

- Trời ...có thật không vậy? Đừng có gạt tôi đó...

Một không tin, bộ mặt bán tính bán nghi hỏi lại, người này không tin phúc phần của mình lại tốt như thế? Có thể thấy ba trong bốn người của Tứ Trụ, tuy rằng người đứng đầu, Diệp Lâm Anh chủ tịch tập đoàn Diệp Gia không có mặt, nhưng như vậy cũng đủ cho ông ta có thể mang ra giễu võ vươn vai với người khác được rồi.

- Thật, tôi đã từng thấy cô ta một lần rồi, không thể nào là sai được.

Người kia gật đầu chắc chắn, rồi như là nhớ ra chuyện gì người đó vỗ tay một cái nói :

- Đúng rồi, cô ta đang tìm hiểu với đại tiểu thư của Nguyễn Gia, Nguyễn Khả Hân mà, vì vậy việc cô ta xuất hiện ở đây, dường như cũng không khó hiểu cho lắm.
- À đúng vậy.

Mọi người, anh một câu tôi một câu, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Lệ Hằng, bọn họ muốn xem cô sẽ làm gì khi đi vào trong. Nhưng trái với suy nghĩ của họ, cô lại đi vòng qua cánh cửa của ghế lái phụ, lịch thiệp mở cửa ra, một cái đầu nhỏ đưa ra ngoài, nhìn qua nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò. Lệ Hằng nhìn thấy biểu hiện của Lucie, khoé môi không kiềm được khẽ cong lên :

- Không có việc gì phải sợ, ngoan đi cùng chị.

- Em có sợ gì đâu?

Lucie mở to mắt trừng Lệ Hằng, ai bảo là cô sợ? Hừ cô chỉ hơi căng thẳng tí thôi. Đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, Lệ Hằng thẳng lưng đưa cô bước vào bên trong.

Mọi người ở đó lại tròn mắt ngạc nhiên :

- Ơ... Đây ...đây là chuyện gì nha? Không phải đại boss của Tập đoàn LH đang có giao tình với đại tiểu thư của Nguyễn Gia hay sao? Thế nào bây giờ lại cùng một người con gái khác tay trong tay đến đây? Thật sự rất tò mò nha...
- Đúng đó... Đúng đó... Thật kỳ lạ.

Bên trong, Nguyễn Tất Thịnh sau khi xử lý chuyện của mình, vừa trở lại hội trường khách sạn, ông ta lại nghe thấy một tin tức làm cho mình tức đến mức muốn gϊếŧ người, Lệ Hằng lại đi đến tham dự buổi tiệc của ông ta, mà lại mang theo một người phụ nữ khác. Tay ông ta nắm chặt thành quyền, cố gắng giữ bình tĩnh ông ta xem như mình không nghe thấy gì, vẫn cùng vợ con mình mặt mày tươi cười tiếp khách. Chuyện này ông ta sẽ giải quyết, còn người đàn bà kia? dám tranh giành người của con gái ông ta, người con "rể" mà ông ta ưng ý sao? Vậy thì cuộc sống của cô ta, có lẽ đã đến lúc dừng lại rồi.

Mọi người ở đó cùng không hẹn mà gặp, đều bàn tán về chuyện Lệ Hằng mang một người con gái đến, tuy bề ngoài ai cũng cười cười nói nói, nhưng trong bụng lại đang cười nhạo Nguyễn Tất Thịnh và gia đình ông ta. Trương Hoàng Mai hôm nay cho dù đã cố gắng trang điểm thật đậm, nhưng cho dù là vậy cũng không thể che giấu hết sự tiều tụy cùng mệt mỏi trên khuôn mặt của bà ta, không những vậy, còn làm cho khuôn mặt của bà ta càng thêm hung dữ hơn. Trương Gia hiện giờ đang rất rối loạn, Trương Hoàng Mai đang chờ hành động của Nguyễn Tất Thịnh, nếu như trong vài ngày nữa mà ông ta không chịu đưa tay giúp đỡ thì chắc chắn Trương Gia sẽ phải tuyên bố phá sản...
Đúng lúc này, một chiếc Limousine đã trực tiếp dừng lại ở trước đại sảnh, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Một người đàn ông khôi ngô bước xuống, đi vòng ra phía cửa sau của xe mở miệng, cúi người kính cẩn :

- Phu nhân, tiểu thư đã đến rồi.

- Được, cảm ơn

Một giọng nói ngọt ngào êm tai vang lên, kế tiếp là một người con gái xinh đẹp như tranh vẽ bước xuống xe, lần da trắng sữa không tì vết, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, mắt phượng xinh đẹp khẽ chớp, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào đang như có như không nở nụ cười nhẹ, sống mũi thẳng tắp hoàn hảo kết hợp lại, thật sự làm cho tất cả mọi người khi nhìn thấy, liền hít thở không thông. Chiếc váy xanh dài tới khuỷu gối, được đính đá quý lấp lánh, khiến cho cô càng thêm chói sáng, thân hình lại lòi lõm phân biệt rõ ràng, nhìn cô như một tinh linh vừa đi lạc xuống trần gian vậy.
Kế tiếp, một người phụ nữ trung niên cũng bước xuống xe, trên người bà toát lên một sự cao quý khiến người khác không thể không e sợ. Nắm tay cô gái váy xanh, khuôn mặt bà hiện ra nụ cười hiền từ :

- Trang, vào thôi con.

- Vâng.

Thùy Trang gật đầu cười nhẹ, theo chân Dương Hạ Anh vào trong.

Sự việc thị trưởng thành phố Trần Lạc dám ra tay với người phụ nữ của Diệp Lão đại trong đêm kia, nên ngày hôm sau đã bị phá sản cùng cách chức rồi bị bắt giam. Mọi người tham dự buổi tiệc hôm đó đã được người của Diệp Lâm Anh "nhắc nhở" nên ai trong bọn họ cũng đều không ai dám hé môi nửa lời. Vì vậy việc Thùy Trang là người phụ nữ của Diệp Lão đại không một ai biết, mà cho dù có biết, họ cũng tai này lọt qua tai kia, mà bay mất không còn một mảnh gì.

Khi Dương Hạ Anh cùng Thùy Trang vừa tới cửa đại sảnh, Nam Tuấn còn chưa kịp đưa thϊếp mời cho nhân viên kiểm soát, thì ngoài sau lưng bọn họ đã vang lên giọng nói chanh chua của người phụ nữ :
- Mày tới đây làm gì?

Dương Hạ Anh nhíu mày

"cách ăn nói vô học này, tại sao lại xảy ra ở đây? "

Bà quay người lại muốn xem giọng nói đó là của ai? Sắc mặt Thùy Trang nhất thời trầm xuống, lười biếng xoay người nhìn hai người phụ nữ đang nhìn mình như kẻ thù, nhếch mép cười :

- Sao hả? Đây là buổi tiệc của Nguyễn Gia tổ chức. Tôi là đại tiểu thư của Nguyễn Gia, không lẽ lại không được vào?

- Đại tiểu thư của Nguyễn Gia? Ha... Thật là tức cười, mày nghĩ bây giờ mày còn xứng với cái danh đó sao? Một con sao chổi như mày, mà cũng muốn bước vào? Nằm mơ đi, nếu như có đói quá, không có tiền mua đồ ăn, thì nói tao, tao sẵn sàng lấy cơm thừa trong nhà cho mày, chứ đừng có, không được mời mà muốn vào như vậy. ...nhục lắm.

Nguyễn Khả Hân khoanh tay trước mặt, bộ dạng tự cho mình là đúng, nhìn Thùy Trang bằng ánh mắt khinh bỉ.
Trong lòng Dương Hạ Anh giận đến sôi gan, cô ta nghĩ mình là ai mà dám xem thường con dâu của Diệp Gia chứ? Bà nở nụ cười khẩy, nắm tay Thùy Trang, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyễn Khả Hân, giọng mỉa mai :

- Tôi thấy, người nhục phải là cô mới đúng, mặc áo thì là hàng fake, mà còn đứng trước mặt Thùy Trang lên giọng châm biếm sao? Nguyễn Gia các người, bây giờ nghèo đến mức, một cái váy bình thường mà cũng mua không nổi nữa sao?

- Bà..? Ai... Ai... Ai Nói bà ,cái váy này là hàng fake chứ? Tôi.... Tôi đã đặt cái váy vào 6 tháng trước, hôm... Hôm qua mới nhận được đó.

Nguyễn Khả Hân khuôn mặt hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ, cô ta cứ nghĩ rằng không ai có thể nhìn ra, cái váy của mình là hàng fake, ngay cả một người ưa chuộng hàng hiệu như cô ta nhìn mà còn không phân biệt được, chứ nói gì người khác. Vậy mà người đàn bà kia, vừa nhìn đã nhận ra ngay, thật sự không thể nào tin được. Tức giận, cô ta mở to mắt nhìn Dương Hạ Anh, nghiến răng hỏi :
- Bà là ai? Có tư cách gì mà muốn vào tham dự buổi tiệc này, của gia đình tôi?

- Tôi là ai, không quan trọng, quan trọng là tôi đến đây là có thϊếp mời đường hoàng. Nam Tuấn...

Bà vẫn bình tĩnh phản bác lại, rồi bà nhìn Nam Tuấn một cái. Hiểu ý bà, Nam Tuấn từ phía sau bước lên hai bước đưa thϊếp mời ra trước mặt Nguyễn Khả Hân và Trương Hoàng Mai từ nãy giờ vẫn im lặng đứng cạnh Nguyễn Khả Hân. Nhìn vào chỗ, tên người được mời, sắc mặt hai mẹ con bà ta bỗng dưng trắng bệch, miệng lắp bắp không nói thành lời :

- Tập... Tập đoàn... Diệp... Diệp... Đế.

- Bây giờ thì chúng tôi có tư cách vào rồi chứ?

Dương Hạ Anh cười khẩy, nắm tay Thùy Trang đi vào, thật ra bà rất muốn bỏ về ngay lúc này, nhưng Thùy Trang lại không muốn vì vậy bà đành ở lại, làm hậu thuẫn cho con dâu cưng của mình thôi.
Nhìn bọn họ vào trong, mẹ con Trương Hoàng Mai cùng Nguyễn Khả Hân hai người hai dòng suy nghĩ khác nhau. Khả Hân, khuôn mặt vặn vẹo, móng tay hung hăng đâm vào da thịt, ánh mắt ghen tị không cam lòng.

"Con khốn đó có quan hệ gì với tập đoàn Diệp Đế chứ? vì cái gì mà con tiện nhân đó lúc nào cũng được ưu ái như thế chứ? Nguyễn Khả Hân này thì có thua gì nó đâu? "

Trương Hoàng Mai ánh mắt toát lên sự toan tính. Nếu như Thùy Trang có giao tình với Tập Đoàn Diệp Đế, như vậy chỉ cần Thùy Trang mở miệng nói giúp vài câu, chẳng phải Trương Gia của bà ta được cứu rồi, phải không? Nhưng Thùy Trang vốn không để bà ta vào mắt, như vậy phải làm cách nào đây? Rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt bà ta trở nên ngoan độc.

"Nguyễn Tất Thịnh, nếu như ông không muốn giúp Trương Gia, như vậy cũng đừng trách tôi không nể tình vợ chồng bấy lâu nay"
Nhận được tin nhắn của Nam Tuấn, ánh mắt Diệp Lâm Anh âm trầm, tay không tự chủ sờ vào chiếc nhẫn của mình. Tốt lắm, chưa gì đã lên mặt với bảo bối của cô như vậy, bọn họ muốn giống Trần Lạc phải không? Nhưng không phải, bọn họ còn phải nhận sự trừng phạt lớn hơn nữa, mới xứng với tội lỗi mà họ đã gây ra cho bảo bối của cô. Thu xếp giấy tờ, cô vốn định không muốn đến đó vì, bảo bối không thích, nhưng bây giờ có lẽ cô phải đi một chuyến rồi.

Buổi tiệc được bắt đầu, Nguyễn Tất Thịnh sau khi chào hỏi khách khứa, thì cùng Khả Hân đi lại chỗ của bọn người Lệ Hằng. Chợt ông ta thấy một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt mình, vì Khả Hân vẫn chưa nói đến chuyện hôm nay có mặt của Thùy Trang ở đây, nên ông ta vẫn một bộ khinh thường, nhìn Thùy Trang hỏi :
- Mày đến đây làm gì? Ai cho phép mày vào đây?

Thùy Trang ánh mắt lạnh xuống, nụ cười khi đang nói chuyện với Lucie cũng dần dần biến mất. Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tất Thịnh, ánh mắt sắc bén :

- Hôm nay là sinh nhật của Khả Hân, thân làm em họ như tôi, tất nhiên cũng phải đến chung vui rồi. Không phải sao?

- Tao không mời mày.

Nguyễn Tất Thịnh tức tím mặt,ông ta quên luôn cả việc, người đứng cạnh Thùy Trang bây giờ là ai? hô lớn :

- Bảo vệ, lôi cô ta ra khỏi nơi này, nơi này không chứa loại người xuôi xẻo như cô ta.

- Ba...

Khả Hân nhìn thấy Lệ Hằng thân mật đứng cạnh một cô gái thì tức giận không nói được gì, nhìn kỹ cô ta mới nhớ đây không phải là người đã ra tay đánh bạn của cô ta, lúc ở trung tâm mua sắm hay sao? Tức giận, thì ra bọn họ đã quen nhau từ trước... đang trong suy nghĩ cô ta hoàn hồn vì nghe tiếng hô lớn của ba mình. Khả Hân chỉ kịp gọi một tiếng, không biết nên nói gì...
Bọn người Lệ Hằng cùng Dương hạ Anh còn chưa kịp lên tiếng bảo vệ cho Thùy Trang, thì từ cửa đại sảnh, hai nữ đi vào:

- Ô.... Đây không phải là đại tiểu thư của tập đoàn Đặng Gia, Đặng Ngọc Huyền sao? Còn người con gái đi bên cạnh cô ấy là ai? Không phải là bạn gái mới chứ?

- Nếu như là bạn gái thì cô ấy cũng thật là may mắn quá đi, có một người bạn gái khí thế bức người như vậy? Thật sự rất ngưỡng mộ... "

Mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ. Sắc mặt Diệp Lâm Anh lạnh xuống, bọn họ nghĩ sao mà gán ghép cô và Ngọc Huyền thành một đôi?

Vì tiếng hô của Nguyễn Tất Thịnh rất lớn nên lúc cô vừa vào cũng nghe không sót một chữ. Thân hình hơi to lớn của cô đi đến chỗ ông ta, giọng không lạnh không nhạt vừa đi cô vừa hỏi :

- Vậy sao? Không chứa chấp loại người như cô ấy?
Đến khi dứt câu, cũng là lúc cô đã đi đến trước mặt Thùy Trang, ánh mắt xót xa nhìn bà xã của mình, ý bảo "uỷ khuất cho vợ rồi. "

- Cô là ai?

Bị ngắt ngang việc đuổi người, Nguyễn Tất Thịnh tức giận, bây giờ ông ta không còn kiên nể gì nữa, nghiến răng hỏi. Dám ở buổi tiệc của ông ta mà muốn kéo nhau đến làm loạn sao? Thật sự là muốn đánh người mà.

Diệp Lâm Anh xoay người, ánh mắt chán ghét nhìn ông ta như nhìn một con kiến hôi, không nói gì. Ánh mắt Khả Hân mở thật to, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người con gái đẹp gái đến như vậy. So với Lệ Hằng có thể nói là chỉ có hơn chứ không kém. Khí chất thì bức người, không giận mà uy, thân hình cao to lực lưỡng, đây chính là người con gái mà cô ta mơ ước.

- Tôi hỏi, cô là ai?

Nguyễn Tất Thịnh cũng bị khí thế của Diệp Lâm Anh làm cho run sợ, cuộc đời của ông ta chưa bao giờ cảm thấy bức bách như lúc này. Nếu Lệ Hằng làm cho ông ta hơi kiêng dè, thì với người con gái trước mặt này lại khiến cho ông ta như bị một áp lực vô hình nào đó vây quanh, cảm thấy sợ hãi không làm được gì.
- Ông có tư cách để biết sao?

Nam Tuấn lên tiếng, đúng lúc này lại có một giọng nói tràn đầy lạnh lẽo vang lên :

- Ở đây có chuyện gì?

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro