44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, trong một căn biệt thự nhỏ nằm ở phía đông của Trung Quốc. Khương Sáp Kỳ đang bị anh hai mình nghiêm giọng tra hỏi :

- Kỳ Kỳ, em nói cho anh biết, người đàn ông hôm qua gọi tên em ở chợ đêm là ai?

- Ấy... Anh hai à, người kia chắc là nhận nhầm người rồi, em... Em đâu có ...quen biết.. Anh ta đâu...

Khương Sáp Kỳ khuôn mặt vặn vẹo, cô cũng đâu có ngờ sẽ gặp Nam Tuấn ở đây. Rõ ràng bây giờ anh ta phải đang ở Việt Nam mới đúng chứ? Không lẽ cô vừa mới nghỉ làm có một tuần mà tập đoàn Diệp Đế phá sản luôn rồi sao? Hay là cô có thể nghĩ, anh ta là vì mình nên mới đến đây hay về? Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ cô tự biết, bản thân đối với anh có bao nhiêu thừa thãi cùng xa cách. Anh đã nói cô và anh đâu có thân thiết đến mức phải gọi tên như thế, vậy thì cô còn mong chờ gì nữa?

- Nhận nhầm?... Nhận nhầm mà người ta lại gọi đúng tên của em như vậy à? Lại còn lôi kéo anh chạy cùng em? Khương Sáp Kỳ, em đừng gạt anh, nói... Người kia có quan hệ gì với em?

Anh trai cô híp mắt, nghi hoặc nhìn em gái mình. Định lừa nhau à? Còn không nghĩ lại, là anh hơn cô 2 tuổi sao? Nói dối cũng phải biết chọn lý do hợp lý chứ.

- Khụ.. À.. Cái đó... Anh hai à, thật ra em... Em...

Khương Sáp Kỳ hắng giọng, cắn môi lấp liếʍ không biết phải nói gì. Đúng lúc này chuông cửa trong nhà vang lên. Khương Sáp Kỳ âm thầm thở phào, vội đứng bật dậy, xung phong mở cửa :

- Để em mở cửa cho...

Bên ngoài, là cảnh tượng, hai người trung niên đang dùng ánh mắt tò mò cùng khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình. Bọn họ ông nhìn bà, bà nhìn ông, cùng có một câu hỏi trong đầu "Cậu ta là ai? "

Khương Sáp Kỳ mới mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời câm nín, mắt mở to trừng người đàn ông đang nhếch mép cười khẩy trước mặt mình, không biết nói gì, mẹ nó chứ, thế mà anh ta cũng tìm được nhà của cô? Người đàn ông trung niên lấy lại tinh thần, lên tiếng trước :

- Kỳ Kỳ, con biết người này?

Khương Sáp Kỳ nghe ba hỏi, giật mình thu lại ánh mắt không nhìn Nam Tuấn nữa. Nhìn ba mình cười gượng :

- Ba mẹ, anh ta.. Anh ta là đồng nghiệp của con ...

- Đồng nghiệp sao? Vậy thì còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau mời bạn vào nhà đi con.

Mẹ Khương nghe đây là bạn của con gái mình thì nghi hoặc trên mặt dường như biến mất, bà nở nụ cười hiền, vui vẻ giục con gái mau đưa Nam Tuấn vào nghỉ ngơi, phải biết thời tiết bây giờ đang chuyển mùa, có vẻ lạnh hơn rồi.

Hết cách Khương Sáp Kỳ đành để cho Nam Tuấn vào nhà.

- Cảm ơn hai bác.

Nam Tuấn cười tươi, lúc đi ngang qua Khương Sáp Kỳ, anh cười thách thức, lên tiếng chỉ có hai người nghe được :

- Bỏ đói tôi suốt một tuần, để đi chơi với bạn trai. Khương Sáp Kỳ... Cô chết chắc rồi...

Có lẽ Nam Tuấn không biết trong lời nói của mình có bao nhiêu phần ám mụi. Khương Sáp Kỳ nghe xong, mặt không tự giác đỏ lên. Sao anh ta có thể dùng lời nói mập mờ như thế để nói với cô chứ? Giờ cô phải làm sao đây..?

Được mời vào nhà, nhìn thấy anh cô đang thư thái nhàn nhã ngồi uống trà trong phòng khách, Nam Tuấn quay lại trừng mắt nhìn cái người đang làm rùa rụt cổ đi từ từ vào? Mẹ kiếp, là người đàn ông hôm qua vui cười thân thiết với cô ở chợ đêm? Mới sáng sớm mà anh ta đã có mặt ở nhà cô, như vậy không phải chứng minh, hôm qua người đàn ông này đã ở lại đây hay sao? Mẹ kiếp... Khương Sáp Kỳ hiền lành như thế mà lại có cái gan lớn như vậy sao? Dám dẫn trai về nhà ở qua đêm? ....
Nam Tuấn phải nói là mặt anh lúc này đã đen còn hơn đít nồi rồi.

Phải đến sau khi nghe cha mẹ Khương giới thiệu anh mới biết mình hiểu lầm. Nhưng như thế, ánh mắt nhìn Khương Sáp Kỳ vẫn không dễ chịu phần nào. Anh trai thì sao chứ? Cho dù là anh em cũng không được ôm ôm ấp ấp như vậy?

Nam Tuấn được cha mẹ Khương niềm nở đón tiếp, anh cũng không ngại mà ở lại ăn xong cơm tối mới về. Khi được Khương Sáp Kỳ tiễn ra về, anh đã nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô :

- Tôi còn đến nữa đấy.

....

Nửa đêm, trong căn phòng chủ nhân Diệp Gia, Thùy Trang giật mình tỉnh giấc, sắc mặt nàng trắng bệch. Giấc mơ đó.... Thật sự là ác mộng với nàng... Nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Diệp Lâm Anh không có bên cạnh mình, nỗi sợ trong lòng lại không ngừng dâng lên. Thùy Trang vội bước xuống giường, vừa đi vừa gọi lớn :
- Diệp Anh.... Em ở đâu...? Anh...

Diệp Lâm Anh đang ngồi trong thư phòng làm việc, nghe tiếng gọi của Thùy Trang, theo bản năng bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy Thùy Trang sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi đầy trên má, miệng không ngừng gọi tên cô. Điều này khiến cho Diệp Lâm Anh đau lòng không thôi. Vội ôm nàng vào lòng, giọng cô gấp gáp :

- Gấu, em đây... Chị đây... đừng khóc...

- Cún... Hức.... Chị sợ...

Thùy Trang thấy cô lại không kiềm được mà khóc to hơn. Giấc mơ kia thật sự là quá đáng sợ.

- Ngoan... Không sợ nữa... Có em ở đây rồi...

- Huhuhu...

Thùy Trang không nói nữa, chỉ biết khóc, Diệp Lâm Anh đau lòng muốn chết, ôm bà xã vào lòng, đi về hướng phòng ngủ của hai người. Sau khi để nàng ngồi xuống giường, cô mới nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang rơi trước mặt nàng, giọng ôn nhu :
- Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?

- Chị... Chị... Nằm mơ thấy ác mộng... Chị... Chị thấy em bị bắn, rồi lại còn chảy máu thật nhiều... Chị gọi em... Chị khóc... Nhưng em không tỉnh lại.. em không cần chị nữa Huhuhu...

Thùy Trang càng nói càng cảm thấy đau lòng, nước mắt như trân châu lại rơi xuống không ngừng. Nàng sợ lắm, sợ cô sẽ bỏ mặt nàng, sợ cô hông cần nàng nữa.

- Đồ ngốc này... Em tại sao lại không cần chị? Em yêu chị còn không hết đây này... Ngoan không khóc nữa... Như thế bảo bối ra đời sẽ rất xấu...

Diệp Lâm Anh vừa lau nước mắt vừa ôn nhu dỗ dành bà xã đại nhân. Cũng hết cách rồi, ai bảo nàng là sự sống của cô, là bảo bối tâm can mà cả đời này cô yêu thương chứ? Thì ra là nàng vì cô nên mới khóc thành như vậy? Điều này khiến cho cô muốn cười không được, mà khóc cũng không xong nữa.
Nghe cô nói vậy Thùy Trang mới sụt sịt không khóc nữa, nàng tin đó chỉ là một giấc mơ thôi... Phải không?

Tập đoàn Diệp Đế

Diệp Lâm Anh dù đang bận tối tăm mặt mũi nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ có lâu lâu lại ngước lên nhìn Thùy Trang đang ngồi trên salon kia, ánh mắt nhu tình vô hạn. Thùy Trang giờ đã mang thai sang tháng thứ ba rồi. Nhưng bởi vì bị nghén, kén ăn nên nhìn sơ qua vẫn như một cô gái xinh đẹp bình thường. Cô nhìn nàng, đúng lúc chạm phải tầm mắt của cô, hai người không nói gì nở nụ cười, nhưng như vậy cũng đủ biết họ dành bao nhiêu thâm tình cho nhau.

Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lâm Anh nhíu mày, là số của mẹ cô, thu lại biểu tình khó chịu, cô bắt máy :

- Mẹ.

- Con gái , Thùy Trang có ở chỗ con không? Sao mẹ gọi con bé không được ?
Đầu dây bên kia Dương Hạ Anh giọng có phần lo lắng khi gọi, mà không nhận được tín hiệu trả lời của con dâu ngoan. Lúc nghe nói Thùy Trang có thai, bà vui mừng muốn chết, định là sẽ bay về chăm sóc cho nàng ngay. Nhưng vì tập đoàn của bà ở Mỹ xảy ra chút chuyện, nên mãi cho đến bây giờ mới gọi được cho nàng.

- Chị ấy đang ở đây, mẹ có chuyện gì sao?

Diệp Lâm Anh nhìn bà xã, thấy nàng đang đi về phía mình thì vội vàng đứng lên, ba bước thành hai đến chỗ nàng, dìu bà xã đại nhân đi lại chỗ ghế làm việc của mình, cho nàng ngồi xuống.

- Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi thăm con bé, rồi dặn dò một chút chuyện mang thai thôi.

Dương Hạ Anh nhẹ nhõm thở phào, mấy hôm nay bà đột nhiên cảm thấy trong người bức rức khó chịu, nhưng không biết nguyên nhân, cảm giác này cũng giống như lần trước khi chồng bà đi công tác gặp chuyện vậy. Dù vậy rất may lần đó Diệp Bảo Phong bình an vô sự mà qua khỏi, nhưng lần này cảm giác này rất chân thật, bà cảm thấy như nó đang đến rất gần mình.
- Dạ Vâng ... Vậy mẹ nói chuyện với cô ấy đi.

Diệp Lâm Anh gật đầu đưa điện thoại cho Thùy Trang, dùng khẩu hình miệng nói "mẹ em". Nói xong, đặt một nụ hôn thật nhẹ nhàng lên trán bà xã đại nhân, rồi mới đi ra khỏi cửa.

Dương Hạ Anh nói cho Thùy Trang biết những điều cần thiết khi mang thai, bà nói rất nhiều, Thùy Trang vừa nghe vừa nhu thuận gật đầu, môi mỉm cười nhẹ, nói mình đã hiểu.

Một lúc sau, chợt Dương Hạ Anh ngập ngừng hỏi :

- Thùy Trang, thời gian này... Con và Diệp Anh... Hạn chế ra ngoài... được không?

Thùy Trang không hiểu ý của bà muốn nói gì ? Nàng nhíu mày :

- Vì sao vậy ạ?

- Vì... Vì...

Dương Hạ Anh không biết phải nói sao, không lẽ giờ bà lại nói là do linh tính mách bảo mình hay sao? Rồi Thùy Trang có cho rằng bà là người mê tín hay không?

Thở dài bà nói :
- Haizzzz nói tóm lại, con hãy nghe lời ta là được rồi... Vậy nhé, ta cúp máy đây... Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé..

- Vâng ạ...

Thùy Trang dù khó hiểu cũng gật đầu, dù sao bà cũng là tiền bối, vậy thì chắc là không sai đâu.

....

Trong một quán BAR

Bartender đang kính cẩn đưa một ly rượu cho một người đàn ông trung niên. Nhìn ông ta có vẻ đã ngoài 50 nhưng ngoại hình lại được trao chuốt khá tốt. Một khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại có vẻ gì đó nguy hiểm, khiến cho người khác ngại đến gần. Nhấm nháp ly risky mà bartender vừa đưa cho, ánh mắt ông ta âm trầm đến đáng sợ.

Bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, một cô gái với thân hình bốc lửa, cô ta gọi cho mình một ly rượu mạnh, lại nghiêng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Trong mắt cô ta bây giờ tràn đầy toan tính, người đàn ông trung niên nhếch mép cười lạnh, cũng thôi không để ý cô ta làm gì.
Uống cạn ly rượu, ông ta đang định đứng lên thì người con gái bên cạnh lên tiếng :

- Có muốn vui vẻ với em một đêm không?

Nói xong, Nguyễn Khả Hân nở nụ cười ngọt ngào tràn đầy tình ý. Cô ta thời gian này đã phải trốn chui trốn nhủi như một con chó, không nhà không tiền, không có gì cả, nên cùng đường cô ta phải trở thành như bây giờ.

Nhìn kĩ cô ta, người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi mới cất giọng lạnh lùng :

- Được.

Sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, người đàn ông đưa cho Khả Hân một sấp tiền mệnh giá lớn, rồi im lặng không nói gì nữa. Khả Hân đâu thể nào bỏ qua một người nhiều tiền như thế. Cô ta đang muốn tìm cho mình một kim chủ để nương tựa, giả vờ khóc lóc kể lể mình bị hại ra sao, tình trạng của mình bây giờ thê thảm như thế nào? Khả Hân cố gắng nói ra sự khó khăn của mình bây giờ, chỉ mong ông ta sẽ để tâm đến mình. Người đàn ông trung niên không nói gì, im lặng một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng :
- Kẻ thù của cô là ai?

Khả Hân bộ dạng muốn nói lại thôi, phải khóc thêm một lúc lâu nữa cô ta mới nói :

- Là... Là Diệp Lâm Anh... Chủ tịch của tập đoàn Diệp Đế, và vợ của cô ta là Nguyễn Phạm Thùy Trang... Cô ta vì muốn làm cho vợ mình vui, mà không tiếc bỏ tiền ra phá hủy công ty của gia đình em, và còn rất...rất nhiều công ty khác nữa....

Ngừng một chút cô ta mới từ từ ngã vào lòng người đàn ông kia, giọng ẻo lả :

- Đại gia... Người phải đòi lại công bằng cho em....

Người đàn ông khẽ cong khoé môi, không phải vì cô ta dựa vào mình, mà là vì... Bọn họ có chung kẻ thù... Mà câu nói người ta thường nói đó là " kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn của mình . "

Ông ta đưa tay nâng cằm cô ta lên nói một tiếng :

- Được.

Rồi họ lại tiếp tục cuộc kí©ɧ ŧìиɧ dơ bẩn. Sau hai lần hoan ái, Khả Hân ôn nhu dựa vào ngực ông ta, tay đưa lên vẽ vẽ lên ngực ông ta thỏ thẻ hỏi :
- Đại gia... Anh tên gì?

Không để ý hành động của cô ta, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, mở miệng nói:

- Lý Thắng Huấn

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro