50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoàng..."

Tiếng súng vang lên, mọi người ở đó mở to mắt nhìn nhìn vừa bị một viên đạn cắm sâu vào tay phải... Là.. Là Lý Thắng Huấn... Chuyện này... Là sao?...

Lý Thắng Huấn hét lên một tiếng, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, tạo nên tiếng vang lách cách.

Phía lối rẽ, một người con gái đang lê từng bước nặng nhọc đi ra. Vừa nhìn thấy người ra tay là ai, Lý Thắng Huấn như không tin vào mắt mình, ông ta gầm lên như một con thú dữ :

- Ánh Dương.... Mày điên rồi sao?

- Ba nuôi... Buông tay đi... Đừng phạm thêm sai lầm nữa...

Ánh Dương dùng một chút sức lực cuối cùng của mình nói với Lý Thắng Huấn. Lúc nãy, cô đã nghe hết mọi chuyện, thì ra từ đầu người có lỗi là ba nuôi của cô. Vậy mà lúc nuôi dưỡng cô, ông ấy luôn nói mình là người chịu thiệt. Vì công dưỡng dục bao năm nay, nên lúc nãy cô không bắn thẳng vào đầu ông, nhưng có lẽ đến đây thì ân tình của hai người cũng đã hết rồi.. Cô biết ông chỉ xem mình là công cụ để trả thù, một hình nhân vô tri vô giác, cô cũng từng nghĩ là vậy, nhưng phải đến khi cô gặp được người kia, hậu duệ nhân truyền của Hoàng Gia, gia tộc mà từ lúc cô biết nhận thức là cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải bảo vệ nhà họ Hoàng đến hơi thở cuối cùng.

Mãi cho đến khi cô được 5 tuổi Hoàng Gia bị một thế lực nào đó truy kích, bị thất thủ nên chết sạch, ngay cả các gia tộc hộ vệ cũng không ai toàn mạng trở về, mà trong đó có ba mẹ của cô.

Sau đó cô được Lý Thắng Huấn nhận nuôi, đổi tên thành Ánh Dương, chịu đựng môi trường dạy dỗ khắc nghiệt của ông ta, cho đến bây giờ.

- Buông tay? Hahaha... Dựa vào cái gì mà tao phải buông tay? Ánh Dương, tao là ba nuôi của mày, là người duy nhất dám đứng ra nuôi dưỡng một đứa không ai để vào mắt như mày. Vậy mà bây giờ mày lại trả ơn cho tao bằng cách này sao?

Lý Thắng Huấn điên cuồng gào thét, ông ta không thể tin được chuyện này, một đứa luôn nằm trong lòng bàn tay luôn nghe lời ông ta, vậy mà bây giờ lại phản bội lại? Ông ta thật không thể chấp nhận được.

- Ba nuôi.... Đây là lần cuối tôi gọi ông như vậy. Từ bây giờ, tôi với ông ân đoạn nghĩa tuyệt.

Khuôn mặt tái nhợt như xác chết của Ánh Dương giờ đây lại có thêm vài phần lãnh đạm. Cô đã cho ông ta một con đường sống rồi, nếu như ông ta không biết quý trọng thì cũng đừng trách cô vô tình.

- Mày...?

Lý Thắng Huấn trợn đôi mắt trắng dã của mình lên, giờ phút này sự điên cuồng trong đó càng tăng thêm nữa.

- Phía sau lối mòn sẽ dẫn ra một bờ biển nhỏ, sẽ có một chiếc cano chờ ông ở đó. Nếu như ông còn biết suy nghĩ thì mau đi đi, đây là việc cuối cùng tôi có thể giúp ông.

Ánh Dương trầm giọng nói nhỏ, chỉ người bên trong mới có thể nghe thấy được, đây là giới hạn cuối cùng của cô.

Đôi vai Lý Thắng Huấn khẽ co rút lại, ông ngồi thụp xuống đất, đôi mắt dường như vô hồn không có tiêu cự.

Ánh Dương nghĩ rằng ông ta đã biết hối hận rồi, nên cô không nhìn ông ta nữa, mà xoay người mở trói cho Thùy Trang. Bỗng

- Cẩn thận...

Diệp Lâm Anh thét lên

“Đoàng “

Một tiếng, mọi người ở bên ngoài nín thở nhìn diễn biến bên trong. Vai của Ánh Dương đã bị cắm một viên đạn, cô nhíu mày, cô xoay người lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta. Lý Thắng Huấn tức giận, chết tiệt, nếu như không phải tay phải của ông ta bị thương nên phải sử dụng tay trái bắn, thì chắc chắn Ánh Dương đã chết rồi.

Ánh Dương thu hồi ánh mắt lại, cô giơ súng lên, nhắm thẳng vào nút nhỏ trên cánh cửa rồi bóp cò. Ông ta đã để vụt cơ hội duy nhất của mình rồi, vậy thì cũng đừng trách cô. Vì ơn nuôi dưỡng mà nên cô không thể ra tay gϊếŧ ông ta, nhưng người khác thì có thể. Huống hồ chi, cô biết ở lại có rất nhiều người muốn làm như thế.

Lớp cửa kính được kéo lên, người bên ngoài vội tràn vào, dẫn đầu là Diệp Lâm Anh lập tức. Cô chạy đến chỗ Thùy Trang ôm nàng vào lòng. Miệng liên tục nói :
- Em ở đây... Gấu à... Em ở đây...

Mảnh vải bịt mắt được lấy ra, Thùy Trang đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn người nằm trên của mình, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

- Diệp Anh... Thật may là em....

Đúng vậy, thật may khi trong hoàn cảnh này, người nàng nhìn thấy đầu tiên là cô, là người con gái của nàng, là điểm tựa của cuộc đời nàng.

- Không sao nữa rồi... Ngoan ...đừng khóc

Diệp Lâm Anh hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt của vợ yêu, lòng tràn đầy tự trách, là cô khiến nàng không có cảm giác an toàn, là cô.

Diệp Bảo Phong nhìn con gái và con dâu của mình, trái tim căng thẳng đến lúc này mới được thả lỏng phần nào. Rồi ông lại nhìn Lý Thắng Huấn đang chật vật bị thuộc hạ của mình bắt lại, giọng lạnh lẽo như địa ngục :

- Không được để hắn chết.

Vì ông muốn chính tay mình kết liễu mạng của hắn.
- Thả tao ra... Thả tao ra.... Tao không cam tâm... Diệp Lâm Anh... Tao phải gϊếŧ mày... Tao phải gϊếŧ cả nhà mày....

Tiếng thét, tiếng kêu gào của Lý Thắng Huấn không ngừng vang vọng ở phía xa, mãi cho đến khi ông ta bị áp giải lên chiếc trực thăng, rồi mất hút trong không khí.

Không ai để ý đến một cô gái đang chật vật co mình trong một góc, Tú Anh khuôn mặt vốn lạnh lùng bây giờ lại có thêm vài tia phức tạp nhìn người con gái đang bị thương trên vai. Cô nhíu mày hỏi :

- Tại sao?

Tại sao lại giúp lão đại, tại sao lại phản bội lại Lý Thắng Huấn?

Ánh Dương cười khổ, cô biết nói gì đây, là do cô không biết suy nghĩ nên mới để ông ta lợi dụng, là do lòng trung thành của cô với Hoàng Gia không đủ sao? Sau một lúc suy nghĩ, Ánh Dương chỉ nhún vai hời hợt nói :

- Không biết, chắc là do tùy hứng thôi.
Rồi cơn co rút nơi trái tim khiến cô khó chịu phải ôm ngực lại, thấy vậy, Tú Anh vội đưa tay điểm mạnh trên cổ và ngực trái của cô, rồi quay lại nói với Nam Tuấn đang đứng phía sau mình :

- Mang về tổng bộ.

Nam Tuấn cũng không hỏi nhiều mà cúi người ôm Ánh Dương lên. Dù sao đây cũng là ân nhân của phu nhân và tiểu chủ tử tương lai, nên anh có thể hiểu được ý định của Tú Anh.

Bên ngoài một cô gái bị đạn bắn vào chân đang cố gắng lê từng bước chậm rãi lẫn trốn đi, bỗng trước mặt cô ta tối sầm lại, ba người con gái đang đứng trước mặt cô ta nở nụ cười tinh nghịch :

- Muốn đi đâu? Ở đây chơi vui thế cơ mà?

Lucie cười cười nhìn cô gái có khuôn mặt giống người bạn thân của mình, nhất thời cảm thấy khó chịu, cô đưa tay ra và “roẹt” một tiếng, một lớp mặt nạ được lấy ra, lộ ra khuôn mặt khiến người ta chán ghét.
Cô gái kia không trả lời chỉ khẽ rên một chút vì đau, sắc mặt trắng bệch không biết vì mất máu, hay bởi vì sợ.

- Sao hả Nguyễn Khả Hân, giả mạo chị Trang mày nghĩ có thể qua mặt chị Diệp Anh sao? Nói cho mày biết, chị họ của tao là ai cơ chứ, mày nghĩ trò mèo của mày qua được đôi mắt của chị ấy sao?

Nguyễn Khả Hân tiếp tục cúi đầu, Ngọc Huyền hừ lạnh :

-Sao vậy? Chó tha mất lưỡi của mày rồi sao? Trước đó không phải là miệng lưỡi của mày lợi hại lắm à, hung hăng chửi mắng chúng tao ghê lắm mà? Hừ, xem thử lần này mày còn có thể hại người được nữa không?

Dứt lời, Ngọc Huyền quay lại nhìn người hộ vệ ở sau lưng mình nói :

- Mang cô ta về, bọn tôi sẽ xử sau.

- Vâng ...

Người hộ vệ gật đầu, sau đó vừa lôi vừa kéo Khả Hân đi, mặc cho cô ta gào thét xin tha thứ.
............

Tin tức Đồ Tể bang bị xoá sổ khỏi thế giới ngầm cũng không làm người khác bất ngờ, đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, Đồ Tể này đắc tội quá nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong thế giới ngầm, vì vậy kết cục này cũng quá công bằng rồi.

Trong vài những ngày tiếp theo Thùy Trang phải nói là được Diệp Lâm Anh nâng niu như trứng. Từ lúc nàng an toàn về nhà sau khi bác sĩ gia đình được gọi đến kiểm tra sức khỏe của Diệp phu nhân, biết được nàng và bảo bối trong bụng vẫn bình an, Diệp Lâm Anh mới thả lỏng tâm tình của mình. Và cũng từ khi đó cho dù là nàng đi đến bất cứ nơi nào thì sau lưng cũng có cái đuôi bám theo, mà sau lưng cái đuôi này thì lại có hơn 10 cái đuôi khác đi theo nữa. Suy cho cùng nàng đi đâu cô đi đó, mà vệ sĩ thì lúc nào cũng kè kè theo sau. Điều này làm cho  Thùy Trang vừa tức vừa buồn cười, nàng biết cô quan tâm mình, nhưng mà như thế này có phải làm quá rồi không?
- Cún à, em có thể thả lỏng chị ra một chút được không?

- Không được.

Diệp Lâm Anh trả lời cô với khuôn mặt nghiêm túc

- Em không thể để cho chị biến mất như lần trước được, chị biết không lúc đó em thật muốn điên lên... Nhìn chị bị hắn đối xử mạnh bạo như thế em thật muốn gϊếŧ người...

Diệp Lâm Anh ôm nàng vào lòng, mũi cô cọ cọ vào cổ nàng tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về nàng. Có trời mới biết cô yêu nàng đến mức nào, thậm chí chỉ hận không thể mang nàng khảm vào thân thể mình, chỉ như vậy cô mới có cảm giác luôn có nàng bên cạnh mình.

Khoé mắt Thùy Trang cay cay, trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc, nàng mỉm cười với cô đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, tự động dâng lên đôi môi ngọt ngào của mình. Diệp Lâm Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của nàng. Hai người hôn nhau nồng nhiệt mà không biết đám vệ sĩ ngoài sau khuôn mặt đã đỏ lên hết cả rồi. Bọn họ giờ phút này không biết phải để đôi mắt của mình đi đâu nữa.
Phải đến khi Thùy Trang không thể thở được Diệp Lâm Anh mới luyến tiếc rời khỏi môi của nàng. Thùy Trang lúc này mới ý thức mình đang ở chỗ nào hôn cô, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ ửng. Tựa vào lòng của Diệp Lâm Anh giọng nàng ngượng ngùng :

- Cún, có thể bảo bọn họ đừng theo chị được không?

- Không được... Em là...

Diệp Lâm Anh còn chưa nói xong, thì Thùy Trang lại nói tiếp :

- Chin biết là em quan tâm chị. Nhưng... Chị chỉ cần em là đủ rồi.

Trái tim Diệp Lâm Anh trở nên mềm nhũn, nhưng là yêu chết bộ dáng ngượng ngùng của nàng. Quay lại nhìn đám vệ sĩ của mình, khuôn mặt cô trở về sự lạnh lùng thường ngày :

- Các người lui xuống đi.

- Vâng, lão đại.

Thùy Trang nhìn Diệp Lâm Anh của mình mà cảm thán, Sao cô có thể lật mặt nhanh như vậy chứ?

...

Vài ngày sau

Tại một nơi mà người khác gọi là Tử Thành, nơi này hiện giờ đang vang lên tiếng gào thét của cả nam và nữ.
Sau vài ngày chịu sự tra tấn hành hạ của Diệp Bảo Phong và Diệp Lâm Anh cùng với Tứ Trụ, Lý Thắng Huấn giờ phút này không còn bộ dạng lão đại của Đồ Tể nữa, mà nhìn thật sự rất thảm hại, hai tay đang bị treo ngược lên, gân tay và gân chân đã bị rút hết, nếu như bây giờ có được thả ra thì ông ta cũng chỉ có thể nằm một chỗ mà thôi. Người đàn ông bên cạnh ông ta cũng cùng chung số phận như vậy, nhưng có lẽ là do bị hành hạ tra tấn lâu ngày nên thân thể gầy hơn trước rất nhiều.

Nguyễn Tất Thịnh đôi mắt sâu hóm, gương mặt vốn dĩ phốt phát mập mạp, bây giờ lại nhăn nheo lại, đôi môi khô nứt run rẩy. Vừa thấy người vào là ai ông ta cố gắng dùng hết hơi sức của mình mà gào lên :

- Diệp lão đại... Xin cậu... Cầu xin cô thả tôi ra, tôi thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Diệp Lâm Anh ngồi trên ghế phủ bằng da hổ, chân phải vắt lên chân trái, bộ dạng nhàn nhã vô cùng. Ngay cả một ánh mắt cô cũng không nhìn hai người kia lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ hồ trên cổ tay mình, có lẽ bà xã đại nhân của cô sắp dậy rồi, phải xử lý bọn họ thật nhanh rồi về với bảo bối thôi. Nếu như không phải bà xã đại nhân đang mang thai không thể nhìn thấy những cảnh máu me như thế này, thì cô đã mang nàng theo rồi. Chứ giờ nhìn thấy ba người bạn thân của mình mỗi người đều ôm người trong lòng, cô thật ganh tị. Ba người còn lại của Tứ Trụ cũng thế, không ai nhìn hai người đàn ông kia lấy một cái, chỉ lo vút vút ve ve các bảo bối trong lòng mình. Ngô Thế Huân cùng Tabaguchi Lâm Hoàng hôm nay cũng có mặt ở đây, thật ra họ đến đây chủ yếu là muốn gặp Thùy Trang. Vì kể từ ngày đó sau khi Thùy Trang được cứu thoát ra ngoài, Diệp Lâm Anh đã gia cố hệ thống phòng hộ xung quanh Diệp Đế, khiến cho họ cho dù mọc cánh cũng không bay vào được, điều này làm cho họ thật sự tức điên mà không biết xả giận ở chỗ nào? Diệp Lâm Anh đưa mắt nhìn thuộc hạ hỏi :
- Chuẩn bị xong chưa?

- Đã xong, thưa lão đại.

Thuộc hạ kính cẩn cúi đầu với Diệp Lâm Anh.

- Tốt, làm đi.

Lý Thắng Huấn gào thét :

- Diệp Lâm Anh, mày muốn làm gì tao? Hả...?

Lúc này Diệp Lâm Anh mới ngẩng mặt lên nhìn ông ta, giọng lạnh lẽo :

- Tôi đã thề, nhất định sẽ tế sống ông. Mà lời của Diệp Lâm Anh này, một khi nói ra, phải thực hiện cho bằng được.

- Không... Không.. Tao không muốn... Thả tao ra...

Mặc cho Lý Thắng Huấn la hét, nhưng vẫn bị hai người thuộc hạ của Diệp Lâm Anh kéo lê hai tay một đoạn đường dài đi đến một khung cửa kính chống va đập, họ nhấn mật khẩu gì đó trên bàn phím trên cửa một cái, cánh cửa được mở ra. Rồi lại đến một khung rào chắn bằng thép đặc chế có kích điện, họ lại ấn mật mã, khung rào chắn được mở ra. Hai người thuộc hạ ném mạnh ông ta vào trong, sau đó liền nhấn chốt khóa lại.
Bên trong đó là một khu rừng với những loại cây khác nhau. Lý Thắng Huấn nằm đó, không thể cử động gì cả. Mùi máu tanh nhanh chóng lan trong không khí, bỗng tiếng sột soạt vang lên từ bụi cây gần đó. Lý Thắng Huấn cả người căng cứng, ông ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Nếu như... Nếu như thời gian có thể quay lại ... Ông ta nhất định sẽ không làm như vậy...

Từ bụi rậm, hai con Bạch Hổ với kích cỡ to lớn gấp ba lần một con hổ bình thường đang từ từ đi ra. Lý Thắng Huấn mở to mắt, miệng ông ta chưa kịp phát ra bất cứ một âm thanh nào, thì hai con hổ đã vồ đến cắn xé cả người ông ta. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, người ở bên ngoài đã không còn thấy Lý Thắng Huấn ở đâu nữa.

Nguyễn Tất Thịnh mắt mở to nhìn trân trân vào màn hình trước mặt, toàn bộ cảnh Lý Thắng Huấn bị hổ xé xác ông ta đều thấy hết. Mồ hôi đổ ròng ròng trên mặt ông ta, khoé môi khô khốc mở to không thể nói gì. Diệp Lâm Anh liếc nhìn ông ta một cái, chỉ âm trầm lên tiếng :

- Yên tâm, nể tình ông là bác của vợ tôi, tôi sẽ cho xác ông được nguyên vẹn.

Nói xong, cô phất tay cho thuộc hạ kéo Nguyễn Tất Thịnh đi, ông ta cũng giống Lý Thắng Huấn được đưa qua khung rào chắn bằng kính chống va đập, rồi lại khung rào bằng thép đặc chế, cũng bị ném giống như Lý Thắng Huấn, Nhưng khác một chỗ ở nơi này chỉ có cây cổ thụ to lớn mà thôi. Nguyễn Tất Thịnh mở to mắt nhìn xung quanh. Bỗng phía trên ngọn cây cổ thụ gần đó phát ra tiếng loạt soạt. Rồi một con mãng xã họ Anacodas từ trên ngọn cây từ từ hạ xuống, đuôi của nó vẫn quấn chặt lấy ngọn cây. Nguyễn Tất Thịnh mở to mắt nhìn con mãng xà đang há miệng nuốt lấy chân mình, rồi từ từ đi lên. Đến khi ông ta nằm gọn trong bụng của con ác xà, thì nó mới dùng lực của đuôi mình mà từ từ oằn cả người mình lên. Rồi nó luồn lách qua những cây cổ thụ rời đi.
Trong 3 người Ngọc Huyền, Lucie, Diệp Ngọc Hân, thì chỉ có một mình Ngọc Huyền là chưa bao giờ thấy cảnh tượng máu me như thế. Vậy nên lúc đầu cô có hơi hoảng sợ một chút, cố gắng rút cả thân hình nhỏ bé của mình vào lòng Quỳnh Nga. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện họ đã làm với Thùy Trang cô lại không còn sợ nữa, thậm chí còn có chút thích thú. Thôi thì cứ xem như là cô đang xem phim kinh dị với định dạng 3D đi. Quỳnh Nga vừa xem vừa đút quả nho vào miệng Ngọc Huyền vừa chậc lưỡi tiếc rẻ nói :

- Tội cho Percy quá.

Ngọc Huyền vừa ăn nho vừa khó hiểu:

- Percy là ai? Mà sao lại tội nghiệp?

- Percy là tên của con mãng xà lúc nãy, tội là bởi vì Nguyễn Tất Thịnh gầy quá, Percy ăn không được no, hiểu chưa?

Quỳnh Nga cưng chiều vuốt tóc, giải thích cho bảo bối trong lòng nghe.
- Ồ... Cũng đúng.

Ngọc Huyền gật đầu, nghe ra thì cũng tội cho Percy thật. Thấy biểu hiện của cô, Quỳnh Nga bật cười, bảo bối của cô thật sự là ngày càng đáng yêu.

Hai cặp kia cũng ngọt ngào không thua gì cặp của Quỳnh Nga cùng Ngọc Huyền. Diệp Lâm Anh nhìn mà ngứa cả mắt, cô bực bội đứng lên nói :

- Đủ chưa? Về...

- Ơ... Chúng ta còn chưa xử Nguyễn Khả Hân mà

Lucie lên tiếng kháng nghị, cô chờ ngày này lâu lắm rồi đó.

- Vậy thì mấy người bớt tình cảm một chút cho tôi, các người sợ người khác không biết các người yêu nhau à?

Diệp Lâm Anh nghiến răng nói, họ thấy hôm nay không có bà xã nhỏ ở đây cho nên mới chọc tức cô như thế, có phải không? Nhất định khi về cô phải nói lại cho bà xã nghe mới được.

- Yên tâm, ở đây cũng không phải chỉ có mình cậu lẻ loi đâu.

Ngô Thế Huân l ngáp ngắn ngáp dài nói, Haizzzz... Không có cô gái kia ở nơi này, anh cảm thấy không có một chút hứng thú gì nữa. Lâm Hoàng cũng lơ đễnh không để ý cho lắm, anh đang suy nghĩ làm cách nào để được gặp người kia. Không biết cô thế nào rồi, sức khỏe đã ổn định chưa?
- Haha, hóa ra là ghen tị với bọn mình...

Lệ Hằng không nể mặt mà cười lên đầy thích thú, hiếm lắm Diệp Lâm Anh mới có bộ dạng cọc cằn như thế này, nếu như không trêu cậu ấy một chút thì thật sự có lỗi với bản thân mình quá.

Diệp Lâm Anh ném cho Lệ Hằng một cái lườm sắc lẻm rồi mặt lạnh đi ra khỏi phòng đó. Bước chân cô vững vàng đi đến một căn phòng giam khác, nơi mà lúc này đang vang lên những tiếng kêu the thé đến nhức óc của một người phụ nữ. Vừa thấy người vào là ai, Khả Hân đã lên tiếng van xin :

- Diệp... Diệp lão đại... Xin cô... Cầu xin cô tha cho tôi... Tôi cầu xin cô mà... Tôi thề sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Thùy Trang nữa đâu... Xin cô thả tôi ra được không?

Trong phòng giam cô ta cũng có một cái Ti-Vi dán tường, dường như được người khác cố tình đặt ở đó. Mà lúc nãy màn hình cũng phát lên một đoạn video rất đáng sợ, khiến cho cô ta hoang mang đến chân cũng đứng không vững. Nếu như lúc này không phải cô ta đang bị trói hai tay treo ngược lên thì chắc chắn cô ta đã lê lết vào một góc mà khóc rồi. Người lúc nãy bị một con rắn khổng lồ nuốt sống kia chính là ba của cô ta. Lại còn người đàn ông bị hai con hổ xé xác kia nữa, đó chẳng phải là Lý Thắng Huấn sao? Trời ạ, chưa bao giờ Khả Hân cảm thấy hối hận như bây giờ, nếu như không phải vì cô ta một lòng muốn hãm hại Thùy Trang, muốn dồn ép cô ấy vào con đường chết, như vậy chẳng phải cuộc sống của cô ta vẫn bình an vui vẻ, vẫn sống trong nhung lụa được ba mẹ thương yêu đó sao? Để bây giờ.... Cô ta còn trách ai được nữa.
Diệp Lâm Anh không đáp lại cô ta, cô xoay người nói với những người đang đứng phía sau mình :

- Cho các người 20 phút.

- 10 phút là đủ rồi.

Lucie lên tiếng, nói xong thoắt một cái cô cùng Ngọc Hân, và Ngọc Huyền đã đi đến trước mặt Khả Hân, vung tay lên và ...

“Chát.. “

- Cái này là vì mày dám đánh tao.

“Chát.. “

- Cái này là vì mày đã đối xử tệ với Trang.

"Chát.. "

- Cái này là vì mày có ý định muốn thay thế chị Trang của tao.

....

“Chát.. “

- Và cái này là vì mày muốn gϊếŧ bảo bối của Trang..

Liên tiếp những cái tát nảy lửa giáng lên khuôn mặt tái nhợt của Khả Hân. Sau mỗi cái tát thì khuôn mặt cô ta lại sưng thêm một chút. Nhưng lúc Lucie giáng cái tát cuối cùng xuống mặt cô ta, Diệp Lâm Anh đứng cạnh đó khuôn mặt bỗng âm trầm đi. Ngay cả Tứ Trụ cùng các cô gái đang đứng gần cô cũng bị khí tức lạnh lẽo từ người cô phát ra làm cho rùng mình. Chết tiệt, người đàn bà này muốn gϊếŧ con của cô và Trang?
Diệp Lâm Anh đi đến chỗ nung sắt nóng rực ở gần đó, cô lấy găng tay bảo hộ mang vào, tiếp theo cầm một thanh sắt đã bị nung nóng đến độ đỏ rực như màu nham thạch ra. Bước đến trước mặt Nguyễn Khả Hân không nói không rằng, đưa thanh sắt kia dán vào mặt cô ta. Nguyễn Khả Hân hét lên đau đớn, sắt nóng làm cho khuôn mặt cô ta bị bỏng đỏ lên, đau rát khôn cùng. Chưa dừng lại ở đó, Diệp Lâm Anh bỏ thanh sắt trên tay xuống, cô bước đến cầm một cái kiềm sắt dài lên, lệnh cho thuộc hạ giữ chặt tay cô ta lại và...

“Aaaaaaa.... “

Nguyễn Khả Hân kêu gào thảm thiết, liên tiếp 10 móng tay của cô ta bị Diệp Lâm Anh dùng kìm rút hết, máu từ những đầu ngón tay cô ta nhỏ xuống, ướt đẫm nền gạch men ở đó.. Lại tiếp, Diệp Lâm Anh cho thuộc hạ mang một cái thùng sắt rất to màu đen lại, người thuộc hạ vừa mở ra, bên trong hàng ngàn hàng vạn con bọ cạp đỏ Hottentotta tamulus, thuộc họ Buthidae, là loài bọ cạp có nọc độc mạnh nhất. Vừa nhìn thấy thứ trong đó là gì, các cô gái không tự giác mà lui lại đứng phía sau người nằm trên của mình, không phải họ yếu đuối gì, mà là vì họ sợ lỡ như bị những con bọ cạp kia chích một cái nhẹ thôi, thì cái mạng của họ cũng không giữ được. Diệp Lâm Anh hất mặt cho hai người thuộc hạ, bọn họ không chậm trễ mà mở trói cho Khả Hân, kéo tay, lôi cô ta đến chỗ cái thùng kia, không tiếng động mà ném thật mạnh cô ta vào trong đó.
Chưa đầy năm phút, cả người Khả Hân đã bị những con bọ cạp kia bu quanh dày đặc. Những cái chích nhức nhối, những cái kẹp đau đớn đến từ khắp nơi trên cơ thể, khiến cho Khả Hân gào thét lên. Nhưng vài phút sau đó, tiếng thét của cô ta càng lúc càng yếu dần đi, sau cùng chỉ còn lại là những tiếng thều thào rồi tắt hẳn. Lucie nghệch mặt ra nói :

-  Ơ... Vậy là chết rồi ý hả?

Lệ Hằng ôn nhu vuốt tóc cô gật đầu nói :

- Ừ, chết rồi.

- Vậy là cô ta chết dưới tay Diệp Lâm Anh sao?

Lucie lại hỏi :

- Đâu... Là chết dưới những cái càng của bọ cạp mà.

Lệ Hằng trả lời tự nhiên mà không có một chút chột dạ nào. Cô biết nếu như nói là Diệp Lâm Anh đã gϊếŧ Nguyễn Khả Hân thì cô nàng sẽ không chịu im lặng đâu. Bảo bối của cô muốn tự tay mình hành hạ rồi gϊếŧ chết người đàn bà kia mà.
- Về.

Thấy Nguyễn Khả Hân đã chết trong thùng bọ cạp, Diệp Lâm Anh không có một chút gì gọi là thương hại hay hối hận gì cả. Với tất cả những tổn thương mà cả nhà cô ta gây ra cho Thùy Trang thì có trừng phạt này còn nhẹ chán.

Những người khác cũng liên tục đi theo cô ra khỏi nơi làm người khác ám ảnh này. Bỏ lại cái xác lạnh lẽo của Khả Hân vẫn đang bị bọ cạp cấu xé.

Vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Lâm Anh đã có điện thoại gọi đến, là hộ vệ anh phái đến để bảo vệ cho Thùy Trang. Bắt máy giọng cô lạnh lùng, không mang theo một tia ấm áp nào :

- Nói

- Lão đại, thật có lỗi phu nhân vừa mới ra ngoài, nhưng không cho chúng tôi đi theo.... Nên..

Bên kia người hộ vệ run rẩy nói, nếu như phu nhân lão đại xảy ra chuyện gì, thì cho dù anh có 10 cái mạng cũng không đền nổi.
Khí lạnh bức người từ Diệp Lâm Anh bắn ra tứ phía, làm cho những người đứng gần đó nhịn không được phải rùng mình một cái. Nhưng rất nhanh cô như nghĩ đến chuyện gì, khoé môi lại khẽ cong lên một vòng cung rất nhỏ. Bảo bối của cô chắc chắn sẽ ở đó.

- Tôi biết rồi, còn chuyện gì nữa không?

- Aaaa... Dạ.. Dạ không còn chuyện gì nữa ạ.

Vậy là qua rồi ấy hả, vậy mà anh cứ tưởng sẽ bị lão đại phanh thây xẻ xác ra chứ? Ôi... Thật may mắn quá.

Diệp Lâm Anh cúp máy, mặt lạnh tanh nhìn những người sau lưng đang tò mò dỏng tai lên nghe cô nói chuyện.

- Tôi đi trước.

Nói xong, lên chiếc RR của mình đã có sẵn tài xế rời đi.

Đám người Tứ Trụ : ...

Chỉ có Ngô Thế Huân cùng Lâm Hoàng là đưa ánh mắt nhìn nhau, rồi không tiếng động cũng rời đi. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thùy Trang. Nếu không, Diệp Lâm Anh đã không hành động nhanh như vậy.
Tại một nghĩa trang tư nhân nào đó, có một cô gái xinh đẹp khiến người khác phải mê mẩn, mặc một chiếc váy rộng màu thiên thanh, đang quỳ trước hai ngôi mộ. Nếu như nhìn kĩ sẽ thấy bụng của cô gái này hơi nhô ra, dường như là đang mang thai. Quỳ được một lúc, cô gái mới nói :

- Ba mẹ, con đã đến rồi đây. Cuối cùng thì con cũng đã trả thù được cho hai người rồi. Tuy rằng không phải con tự tay hành hạ bọn họ đến chết. Nhưng...

Thùy Trang còn chưa nói xong, phía sau lưng nàng đã vang lên giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ:

- Ba mẹ... Hai người hãy yên nghỉ đi, con đã thay thế Trang trả thù giúp hai người rồi...

Ngừng một chút, cô lại nói tiếp :

- Xin hai người hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc cho chị ấy thật tốt. Cả đời này, sẽ yêu thương Trang, không để cho cô ấy bị một chút tổn thương nào.
Khoé mắt Thùy Trang ngấn lệ, nhìn người con gái đã giúp nàng thoát khỏi bóng ma khi bị gọi là Sao chổi. Là người con gái mà nàng tin tưởng giao phó cả đời mình, giọng nghẹn ngào đầy yêu thương :

- Cún...

- Ngoan, không khóc... Bảo bối sinh ra sẽ không đáng yêu ...

Diệp Lâm Anh ôn nhu lau đi nước mắt của cô, cúi người khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, người con gái này là bảo bối của cô, là sự sống của cô. Một giọt nước mắt của nàng rơi cũng đủ làm cho cô đau lòng không nỡ.

Thùy Trang gật đầu, hít một hơi thật sâu, lại nói :

- Mọi chuyện đã xong hết rồi ạ?

- Ừm, đã xong.

- Vậy thì...

Thùy Trang ấp úng

- Vậy thì?

Diệp Lâm Anh khó hiểu nhướng mày nhìn Thùy Trang, chờ nàng nói tiếp.

- Vậy... Vậy thì... Diệp Anh, chúng ta kết hôn đi.

Thùy Trang hít thở thật sâu như muốn lấy thêm can đảm. Diệp Lâm Anh lúc đầu nghệch mặt, sau đó mở to mắt, nụ cười trên môi ngày càng mở rộng. Cô ngu ngơ hỏi lại :
- Trang, chị nói thật? Chị muốn chúng ta kết hôn?

Thùy Trang ngượng ngùng gật đầu. Diệp Lâm Anh bật cười thật to, cô yêu thương, rải những nụ hôn nhẹ lên khắp nơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Sau cùng dừng lại trên đôi môi cô đào ngọt ngào của nàng mà quyến luyến không rời.

Phía xa xa, có hai người đàn ông giờ phút này trái tim tan vỡ. Ngô Thế Huân hít sâu, vỗ vỗ vai Lâm Hoàng:

- Về thôi... Hết hi vọng rồi...

Lâm Hoàng cười khổ, anh đã từng có hi vọng sao? Thùy Trang chưa bao giờ nói với anh bất kì một lời hứa hẹn mập mờ nào cả. Tất cả đều là do anh tự tạo hi vọng cho mình. Tabaguchi Lâm Hoàng xoay người bước đi, nét ưu thương trên mặt vẫn không tan ra.

Ngô Thế Huân vẫn đứng nhìn cô gái kia thêm một lúc nữa, như muốn thu hết mọi biểu cảm hạnh phúc của cô vào đáy mắt mình. Đang định xoay người đi theo Lâm Hoàng thì phía sau lại có một người lù lù xuất hiện. Khiến cho một người đàn ông vốn không để mọi chuyện vào mắt như Ngô Thế Huân, cũng phải giật mình mà ôm trái tim của mình thở dồn dập :
- Ôi trời... Mẹ nó... Cô muốn hù chết người ta à?

Tú Anh mặt lạnh tanh, khinh bỉ nhìn anh ta :

- Giật mình cái gì, anh cũng không phải là thiếu niên mới lớn, lần đầu biết tương tư?

- Cô...Hừ

Ngô Thế Huân cứng họng, không lẽ giờ nói cho cô ta biết anh đây là lần đầu biết yêu thật sao? Như vậy chẳng phải trở thành trò cười của cô ta à?

- Ú ớ như vậy, không phải bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ?

Nhìn anh ta như vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tú Anh bây giờ lại trở nên nhu hoà một chút. Khoé môi cũng cong lên một độ nhỏ. Nhưng cô lại không biết, chỉ một cái cười nhẹ của cô cũng đủ làm cho Ngô Thế Huân phải đờ đẫn mất vài giây. Lời nói ra cũng thu lại không kịp :

- Cô cười lên trông rất đẹp.

Tú Anh khẽ mất tự nhiên, xoay người lãng tránh ánh mắt của anh ta :

- Đi thôi, đừng ở đây cản trở chuyện tốt của lão đại tôi.
Nói xong cô đi thẳng, Ngô Thế Huân chợt hoàn hồn, khẽ rủa một tiếng :

- Shit, gặp quỷ, mình thế mà lại khen cô ta xinh đẹp?

Nói xong rùng mình một cái, lại xoay lại nhìn Thùy Trang lần nữa, khoé môi khẽ nói nhỏ :

- Cô gái, nhất định phải hạnh phúc nhé.

Nói xong xoay người dứt khoát rời đi. Diệp Lâm Anh ôm Thùy Trang trong lòng, ánh mắt như có như không nhìn về một phía nào đó.

"Hừ, dám có ý định đen tối với vợ cô? Lần này cho bọn họ chết tâm luôn đi."

Cô làm sao mà không biết hai người kia theo dõi mình chứ ? Chỉ là nếu như bọn họ vẫn cứ thích hi vọng, vậy thì cũng đừng trách cô vô tình.

Thùy Trang cùng Diệp Lâm Anh cúi đầu với hai ngôi mộ lần nữa mới xoay người bước đi. Ánh nắng chói chang phủ lên hai người như càng tôn thêm một tầng hào quang bao quanh họ, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Một cô gái yếu đuối, một tiểu thư cành vàng lá ngọc, trong một đêm bị mất tất cả mọi thứ, cùng với cha mẹ, một người cũng là con gái nhưng có trong tay có tất cả, nắm trong tay quyền sinh quyền sát của cả thế giới ngầm đen tối. Bọn họ là một đôi do trời đất tác hợp, như bù đắp và bổ sung cho nhau, tạo nên một sự cân bằng hoà hợp.
-END-

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro