Chương 12: Còn biến thái hơn nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Nói, có thích không?"

"A. . . ." Đáp lại nàng là tiếng ngâm nga như khóc không thành tiếng.

Vấn đề đáng xấu hổ như vậy, làm sao nàng có thể trả lời. Thuỳ Trang cắn môi, hàm răng đều tăm tấp hơi lộ ra ngoài, người phụ nữ nhân cơ hội đó đưa ngón tay vào cạy mở răng môi nàng, ngón tay cắm vào miệng nhỏ của nàng làm càn làm quấy, tàn sát bừa bãi.

"A. . . . Không, ư. . . ."

"Nói hay không, hửm?!"

Không nói, nhất định không nói! Nàng trừng to mắt, học theo cách Diệp Anh hay đối phó với nàng, nàng cắn mạnh lên ngón tay cô một cái, đầu lông mày người phụ nữ hơi nhíu lại, col nghe thấy nàng vụng về mắng chửi: "Biến, A. . . . Biến thái."

Dám mắng cô biến thái.

Diệp Anh híp mắt: "Tôi biến thái chỗ nào?"

Bị ngón tay cô quấy lấy lưỡi, Thuỳ Trang không thể ngậm miệng, nàng không ngừng tiết nước bọt, chỉ có thể mở to miệng thở dốc, "Trước, trước bàn dân thiên hạ. . . Giở trò lưu manh, còn. . .còn cho em mặc loại . . . quần áo này."

Trong lúc nàng nói, ngực phập phồng lên xuống, giữa hai chân nước chảy tí tách, nàng vốn tưởng Diệp Anh sẽ vô cùng tức giận, ai ngờ cô đột nhiên cười cười --------- "Có thứ còn biến thái hơn nữa, em muốn thử một lần không?"

Nụ cười này khiến cho gương mặt hơi lạnh lùng của cô hoàn toàn giản ra, dưới ánh đèn, đẹp không sao tả xiết. Thuỳ Trang không khỏi sững sờ, nhìn thấy sự dịu dàng xen lẫn động tình trong đáy mắt cô.

Tuy nhiên, động tác trên tay cô lại chẳng nể tình chút nào, xoẹt một tiếng, tất chân bị xé nát. Cô kéo khe hở dưới đáy quần lót nàng ra, một ngón tay đâm mạnh vào, khuấy động mật dịch, sau đó còn cong ngón tay lại vừa gãi vừa nhấn vách thịt non mềm.

"A, ưm a. . . . Đừng, đừng mà. . ."

Trong nháy mắt, cả người Thuỳ Trang bị kéo căng, nước mắt tuôn ra như mưa không kịp đề phòng.

Hôm qua nàng mới nếm thử mùi vị tình dục, còn bị dày vò suốt đêm, lúc này, miệng huyệt vẫn còn hơi sưng. Người phụ nữ không thương tiếc gãi mạnh xoắn vòng, trong đau đớn xen lẫn khoái cảm tê tê dại dại, nàng không chịu đựng nỗi nữa, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi cổ họng.

Chẳng qua là vừa rên hừ hừ, nàng vừa không kiềm lòng được mà thút tha thút thít: "Diệp không chỉ biến thái, Diệp còn ức hiếp em!"

Nếu Diệp Anh ức hiếp em, bây giờ tinh thần em còn phơi phới như vậy sao? Diệp Anh lập tức nở nụ cười.

Vả lại, chẳng qua cô muốn chính tai nghe thấy hai chữ "Thích" từ miệng nàng mà thôi, không hiểu sao bé cưng này lại bướng bỉnh đến thế. Diệp Anh không khỏi hối hận, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: "Còn dám mắng Anh, xem ra Anh phải ức hiếp em hơn nữa."

Nói xong, ngón tay đang nhởn nhơ trêu đùa hoa huyệt lầy lội bỗng tăng nhanh tốc độ, khuấy động hoa huyệt giữa hai chân thiếu nữ phát ra tiếng nước xì xì. Ghế ngồi bọc bằng da thật nhanh chóng dính đầy dâm thuỷ trong sóng sánh, dâm thuỷ hóa thành từng sợi tơ bạc chảy theo ghế ngồi, động lại thành một vũng ngay dưới cái mông nhỏ của cô gái, khiến cho mông nàng dính dấp ẩm ướt không chịu nổi.

Chơi đùa một lát, ngón tay người phụ nữ vẫn không quên chăm sóc hoa hạch nổi lên giữa hai cánh hoa. Hoa hạch mềm mại kia càng không chịu nổi sự đùa bỡn của cô, chỉ mới véo vài cái, thân thể cô gái nhỏ đã căng cứng, sau đó mềm mại nằm xụi lơ, đúng là bị chơi đùa đến hỏng.

Khóe môi Diệp Anh cong lên, "Em nhìn đi, Anh nói em là đồ lừa đảo, em còn không chịu nhận."

"Chảy nhiều nước như vậy, có khát không? Anh tiếp nước cho em."

Lưỡi của cô lập tức xông vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của Thuỳ Trang liếm mút. Thuỳ Trang bị cô đè nặng không thở nổi, chỉ có thể ngơ ngác cảm nhận lồng ngực của người phụ nữ, giống như núi lớn muốn giam giữ nàng, không thể nhúc nhích.

Chân của nàng bị tách ra, nụ hồng bị chiếm lấy, một đồ vật cứng rắn nóng rực liên tục đỉnh lên, đỉnh vào cửa huyệt nành. Thuỳ Trang choáng đầu hoa mắt, cánh tay vô thức vòng qua cổ Diệp Anh, "Đang ở trong xe."

"Ừ."

"Sẽ, sẽ có người phát hiện. . . ."

Câu nói phía sau lập tức bị người phụ nữ nuốt mất, cô đẩy eo một cái, vật nữ tính vừa thô vừa to tiến vào thánh địa nóng ướt của nàng.

Chỗ đó được lấp đầy một lần nữa, chướng bụng, ngưa ngứa, tê dại. . . Cảm giác quen thuộc thi nhau kéo tới. Thuỳ Trang ngửa đầu buồn bực kêu to: "Lớn quá. . . ."

"Có thích hay không?"

Người phụ nữ ngậm lấy nụ hồng trên đỉnh núi rồi dùng sức mút mạnh.

". . . . Thích."

Vui vẻ ngập tràn trong đáy mắt, rốt cuộc Diệp đại boss cũng cảm thấy mỹ mãn, cô dùng lòng bàn tay xoa nắn hai quả đào mật rồi tách ra hai bên, môi mỏng không ngừng liếm mút đôi tiểu bạch thỏ vừa trắng vừa tròn, mỗi một lần mút là để lại dấu hôn đỏ như son.

Gậy thịt bắt đầu chuyển động, xỏ xuyên qua u cốc, càng động càng nhanh, càng đảo càng sâu.

Không gian tương đối chật hẹp trong xe nhanh chóng cản trở thế tiến công của Diệp Anh, cô hít sâu một hơi rút gậy thịt ra ngoài, sau đó bắt lấy chân cô gái nhỏ, ép cặp đùi thon dài trước ngực nàng. Nàng bị ép phải nâng mông lên, lộ ra hoa huyệt ướt át vô cùng hỗn độn, để mặc cô đút gậy thịt to lớn vào một lần nữa.

Từ đó, cô có thể từ trên cao đâm thẳng vào hoa tâm, thân thể không cần dùng quá nhiều phạm vi hoạt động, vẫn có thể tận hứng chơi đùa cái miệng nhỏ nhắn này, đạt khoái cảm cực hạn.

Làm sao Thuỳ Trang chịu nổi thế tiến công này, chưa được bao lâu nàng đã khóc lóc đòi tiết, người phụ nữ nhân lúc nàng đạt cao trào mà chẳng chút nể tình dùng sức xông tới, chỗ sâu nhất trong hoa tâm nàng càng bị đụng càng mềm, theo thời gian trôi qua, còn hé ra một con đường nhỏ.

Diệp Anh chỉ cảm thấy một lực hút kỳ diệu truyền đến đỉnh gậy thịt, cô chớp mắt, cố định eo nhỏ dưới lòng bàn tay, gậy thịt càng đảo càng sâu, ngay tại lúc sắp hoàn thành việc lớn, cô bỗng nghe loáng thoáng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Thân thể cứng đờ, cô lập tức dừng động tác lại.

Thuỳ Trang vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi nghe được tiếng người nói chuyện càng lúc càng gần, nàng không khỏi trợn to hai mắt, "Có người đến!" Nghe tiếng, số lượng còn không ít.

Hẳn là người đi đường đi ngang qua, khoảng cách với chiếc maybach đậu ven đường càng ngày càng gần.

Thuỳ Trang không dám hó hé, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, nàng biết Diệp Anh đã chuẩn bị chu đáo, người bên ngoài không nhìn thấy được trong xe, nhưng mà nếu xe chấn động, với thời đại internet phát triển như hiện nay. . . Nàng nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

"Đừng sợ." Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng, Diệp Anh cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô một chút.

Mấy người này tới không đúng lúc gì cả, Diệp đại boss nhíu mày, chỉ có thể hi vọng họ đi nhanh để cô còn tiếp tục, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại bị chiếc xe sang trọng đậu ven đường thu hút, cho nên mới dừng lại soi mói bình phẩm.

Chuyện này khiến Diệp Anh khổ không thể tả, gậy thịt bị hoa huyệt mút chặt, nửa vời, không tiến được, cũng không lùi được.

Có lẽ bởi vì khẩn trương cho nên thịt mềm quyến rũ xoắn càng lúc càng nhanh, cô có cảm giác như hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn đang mút lấy vật nữ tính của mình, theo nhịp thở hổn hển của cô gái nhỏ, hút thả hút thả liên tục, bức cô sắp điên rồi.

Tại sao mấy người có còn chưa đi? Thuỳ Trang dùng ánh mắt hỏi cô.

Diệp Anh nhìn vào mắt nàng, đôi mắt hạnh to tròn long lanh, giống như hai viên ngọc đen sáng ngời trong hồ nước lấp lánh ánh bạc, rõ ràng gương mặt diễm tình như thế, nhưng lại bày ra vẻ đáng thương ngây thơ hết mức.

Tim đập trật một nhịp, cô cúi người xuống hôn lên môi nàng.

Giữa lúc quấn hôn, nước nước vang lên chậc chậc, Thuỳ Trang sợ đến độ gần như ngừng thở, mật huyệt điên cuồng xoắn nhanh, người phụ nữ hừ nhẹ ghì chặt lấy nàng, cố định eo nàng lần nữa, bắt đầu xông tới.

Không được! Không được! Lại tinh trùng lên não rồi, Thuỳ Trang cố hết sức giãy giụa, sao cô có thể làm thế? Bên ngoài còn có người!

Có điều, phản ứng thân thể lại khiến nàng cảm thấy sung sướng, nàng càng hồi hộp, càng thẹn thùng thì dâm thuỷ tiết ra càng nhiều. Huyệt mềm quấn lấy gậy thịt vừa mút vừa nuốt vào sâu bên trong, lần này Diệp Anh dùng sức còn nhiều hơn lần trước. Một lượt, hai lượt, ba lượt. . . Cửa tử cung thả lỏng, nàng yêu kiều khóc lóc rên rỉ, mật dịch tuôn trào như đại hồng thủy, mật động co rút từng hồi, nàng ôm chặt Diệp Anh, cùng lên đỉnh cực lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro