Chương 16: Yêu em từ phía sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Yết hầu trượt lên xuống, Thuỳ Trang vô thức ngẩn đầu, đột nhiên có một sức mạnh lớn ép tới, bàn tay to nắm lấy eo nhỏ của nàng, gần như muốn nghiền nát nàng. Giữa hai chân mát lạnh, ngay sau đó, vật nóng hổi xông thẳng vào.

Cả người cô nàng tức căng thẳng, ngay khi gậy thịt cắm vào, tất cả dây thần kinh hoàn toàn kéo căng như dây cung, môi mỏng hung hăng rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn, gặm cắn thỏa thích, "Bé cưng. . . Gậy thịt đút cho em, từ từ thưởng thức nhé."

"A. . . . A. . . ."

Nàng bị cắm thốt không ra lời, quá thô. . . Quá lớn. . . Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng bị dị vật xâm chiếm như thế khiến cho đường hành lang chịu không nổi, đường hành lang mềm mại sử dụng toàn bộ sức lực để đè ép đẩy xoắn, muốn đẩy dị vật to lớn ra ngoài.

Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, càng đẩy thì gậy thịt tiến vào càng sâu. Bên tai của nàng tràn ngập tiếng thở gấp của người phụ nữ và tiếng rên rỉ của chính mình, giữa lúc va chạm, tiếng nước vang lên ồm ộp, nàng có cảm giác mông mình ẩm ướt, chất mật giàn giụa.

"Nói, còn ngứa hay không? "

"A. . . , ừ a . . . " Nàng không còn sức lắc đầu, tóc dài rơi tán loạn như đóa hoa màu hồng nở rộ, nở rộ dưới hai thân thể đang quấn lấy nhau.

Không nhận được câu trả lời của người tóc hồng, Diệp Anh càng dùng sức đâm vào hơn. Vật lớn đâm vào nhanh rút ra cũng nhanh, mang theo từng đợt dịch thể nóng bỏng, gậy thịt ướt đẫm, giống như được phủ lên một lớp mật trong suốt, gần như phát sáng dưới ánh đèn.

"Ừ, hút rất chặt. . ." Bàn tay to kéo chân dài của người tóc hồng gác lên khuỷu tay.

Lúc này, quần áo Diệp Anh vẫn hoàn hảo như trước, cúc áo sơ mi nguyên vẹn ngay ngắn cài lên tận cổ, quần áo phẳng phiu chẳng hề có một nếp gấp, chỉ có cúc và dây kéo quần mở rộng, lộ ra khu rừng rậm dày đặc và vật nữ tính vừa thô vừa to giữa hai chân, trước hai chân mở rộng của người con gái, gậy thịt nhanh chóng đút vào, đè ép mật dịch đang tràn ra.

Cô cắm vào vừa nhanh vừa sâu, không nể tình chút nào, đường hành lang chật kín không khe hở, Thuỳ Trang hít khí lạnh, nàng có thể cảm giác được gậy thịt to lớn đang tàn sát bừa bãi trong người mình.

Ngay từ đầu, nàng còn có thể chịu đựng để tiếng rên rỉ không phát ra quá lớn, nhưng càng lâu sau, nàng thật sự lực bất tòng tâm. Quá nhanh. . . . Lần nào cũng đâm thẳng vào hoa tâm, cái miệng nhỏ nhắn càng bị đâm càng mềm nhũn, nàng có cảm giác mình sắp không kiềm chế được tiếng rên rỉ nữa, cái miệng nhỏ bật thốt ra tiếng ưm a ngày càng chói tai.

"Diệp, Diệp Anh. . . . Không được, ưm a. . . Em, em muốn thét lên.. . . Dừng lại. . . A a. . . Mau dừng lại. . . ."

Mũi tên đã lên dây, đương nhiên Diệp Anh không thể dừng lại, cô chọn cách đưa ngón tay vào khoang miệng nhỏ nhắn của người tóc hồng. Ngón tay khuấy động trong khoang miệng nóng ướt, tàn sát bừa bãi bốn phía đùa bỡn chiếc lưỡi nhỏ thơm tho tìm cách tránh né, cũng thành công chặn tiếng rêи ɾỉ của Thuỳ Trang lại.

"A. .. . . . Ư. . . . "

Không chỉ như thế, cô còn điều chỉnh góc độ, bắt chước động tác của gậy thịt trong hoa huyệt, một trên một dưới, một trước một sau, dùng ngón tay đút vào miệng Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang vô thức muốn dùng lưỡi đẩy ngón tay cô ra ngoài, có điều lại bị cô thuận thế bắt lấy lưỡi đùa bỡn, nàng không thể nào khép miệng lại được, nước bọt không ngừng chảy ra khỏi khóe môi, trong lúc nhất thời khiến cho cằm và cổ đều ướt sũng, thậm chí còn kéo ra mấy sợi tơ bạc nhiễu xuống ngực.

Hai cái miệng nhỏ nhắn ở trên và ở dưới đều bị cắm, hoa kính càng xoắn càng chặt, nàng nhanh chóng đạt được cao trào.

Trong quá khứ, vào những lần như thế này, Diệp Anh vẫn có thể cắm thêm trăm cái nữa mới bắn ra, chẳng qua là lần này đường hành lang của người tóc hồng này xoắn tàn nhẫn quá, cô không kiềm chế được, chỉ có thể dùng sức đâm mạnh vào hoa tâm, ngay tại lúc hoa dịch phun ra này, cổ họng cô bật ra tiếng gầm nhẹ, mười đầu ngón tay đan xen với người tóc hồng, đồng thời cũng bắn tinh dịch vào hoa tâm của nàng.

Một phen triền miên, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Vòng tay ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng ôm lấy người yêu, Diệp Anh vén mấy lọn tóc dài đổ mồ hôi ẩm ướt trên gò má nàng ra sau tai, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng như gốm sứ ấy một cái, "Sau này không được trốn Anh nữa, có biết chưa?"

"Em. . ." Thuỳ Trang dằn lòng không được, khóe môi nàng cong lên, "Chẳng phải do em sợ Anh làm xằng làm bậy à?"

Đương nhiên, dù cho có trốn, người nào đó vẫn làm loạn.

Diệp Anh cười khẽ, cô ôm nàng càng chặt hơn, "Lần sau không thế nữa."

"Thật hả?" Nàng mở to hai mắt.

"Ừ. Em không thích, Anh sẽ không làm."

Giọng nói trầm ấm dịu dàng quanh quẩn bên tai, trong lều vải yên tĩnh trở lại, cả hai người đều không nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác bình yên khó nói nên lời.

Nhưng chỉ một lát sau, bầu không khí bình yên này bị đánh vỡ. Thuỳ Trang mất tự nhiên giật giật thân thể, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên lập tức bị vỗ mấy cái.

"A.. . ." Nàng oán giận, trừng mắt liếc người nào đó, "Sao Anh lại. . . "

Mới vừa phát tiết không lâu, thế nhưng gậy thịt lại nhanh chóng hưng phấn lên. Vật thô to cứng rắn trượt vào nơi mềm mại ướt át giữa hai chân nàng, nóng đến nỗi suýt nữa khiến người ta bị phỏng.

Diệp Anh lơ đễnh, cô vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng, "Ai bảo em thơm như vậy, làm Anh muốn ăn thêm mấy lần, không được à?"

"Huống hồ," Cô trở mình, đè cô gái nhỏ dưới thân, "Anh lợi hại thế này, em phải vui vẻ mới đúng."

Có ai tự khoe khoang mình lợi hại đâu chứ, Thuỳ Trang nghẹn đến nỗi không nói ra lời. Tuy mấy lời cô nói cũng không tính là khoác lác, nhưng mà, dáng vẻ lưu manh thế kia, đại boss lãnh đạm cấm dục đâu rồi?

Diệp Anh cũng không để ý cái gì cấm dục hay không cấm dục, cô phấn chấn khôi phục trở lại, gậy thịt đã thức tỉnh từ lâu. Cô bắt lấy cặp mông trắng nõn bóp nhẹ vài cái, ánh mắt sâu thẳm, bế Thuỳ Trang mềm mại không còn chút sức lên, để nàng bày thành tư thế quỳ nằm trên thảm.

"Trang, có muốn Anh yêu em từ phía sau không?"

Gậy thịt nóng như lửa cọ tới, tách hai đùi nàng ra, đâm vào cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt lầy lội.

Cả người Thuỳ Trang mềm nhũn, sắp ngã xuống, bàn tay to chặn ngang eo nàng nâng lên rồi thuận thế bắt đôi tiểu bạch thỏ đang rủ xuống dưới. Hai luồng sung mãn kia vì tư thế quỳ nằm nên càng trở nên to lớn, gậy thịt nhẹ nhàng đẩy một cái, thỏ trắng cũng theo đó mà lay động.

Ngón tay dài đẩy vạt áo lên giải thoát đôi thỏ trắng, tay nàng nắm chặt một bên, động tác dưới thân từ từ trở nên điên cuồng.

"A . . . Diệp. . . "

"Muốn hay không?"

Thuỳ Trang muốn giãy giụa, nhưng miệng huyệt đã mút lấy đầu tròn lớn. Mặt Thuỳ Trang đỏ lên, sau đó nàng nhắm mắt lại, dứt khoát mặc kệ cô. Eo nhỏ hạ xuống, mông vểnh lên cao, xuân dịch chảy róc rách giữa hai chân, giọng nàng quyến rũ như muốn chảy nước: "Muốn ~"

"Ừ, ngoan lắm." Diệp Anh dịu dàng hôn lên phần da thịt phía sau cổ nàng một cái.

Có điều động tác giữa hai chân cô lại không dịu dàng như vậy, vừa hoan ái qua một lần, hoa huyệt mềm mại cũng không giãn ra, cô trầm mình vào trong dâm dịch dùng sức va chạm, nghe thấy cô gái nhỏ hừ nhẹ một tiếng, cô kích thích đến nỗi tiến quân thần tốc, một hơi đâm thẳng vào hoa tâm.

Ngay lập tức, cô không hề dừng lại, bàn tay bóp chặt mông nhỏ bên dưới liều mình xông tới.

"A a, sâu quá. . . . Đội, đội lên rồi . . . . A. . . . A. . . "

Cái miệng nhỏ nhắn bị ngăn chặn một lần nữa, Thuỳ Trang quỳ gối trên thảm, nàng cảm thấy thân thể mình dường như bị xuyên qua, nóng đến nỗi sắp hòa tan.

Phía sau lưng nàng, có một người chẳng chút nể tình xâm lược nàng, mông bị va chạm tạo ra tiếng bạch bạch bạch rung động, bàn tay to ra sức vuốt ve đôi tiểu bạch thỏ, cả người sung sướng, gần như trong nháy mắt cô lại lên đỉnh.

Nhưng lần hoan ái này, hiển nhiên không phải nàng muốn dừng là sẽ dừng được. Người phụ nữ đâm vào càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều đánh thẳng vào hoa tâm.

Tiếng rên rỉ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hai mắt phủ đầy sương mờ. Mắt mê man, thân thể nhẹ như mây, thủy triều cực lạc không ngừng đưa cô lên đỉnh cao, sau đó nặng nề rơi xuống, giữa lúc chìm nổi, cả người nàng run rẩy rẩy như lá rụng trong gió, lại một lần nữa tiết ra dịch thể nóng bỏng . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro