C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một tiểu thụ, ở cùng hắn đã gần 3 năm. Hắn là một người có máu S cực lớn và có niềm đam mê mãnh liệt với hành lỗ hậu môn của tôi.  Hắn hơi một tí là dùng thân thể áp đảo tôi, dựa vào đấy mà áp dụng tư hình. Mỗi lần tư hình là tôi đều bị mần ra một trận thừa sống thiếu chết. Tên chết tiệt kia còn không thèm bôi trơn, còn thô bạo đến cực điểm, chưa kể còn kéo dài không dứt. Khi vượt qua phạm vi sinh lý chấp nhận của con người mà tàn sát bừa bãi, nhờ ơn của hắn, mà tôi tràn đầy lĩnh hội sâu sắc rằng, tôi, đã, vinh dự, bị, cái đó.

Thường thì những buổi sáng sau những trận mưa gió như thế thì tôi vẫn luôn phải nằm liệt giường vì những tác động mạnh. Nhưng hôm nay đít tôi lại đau dữ dội, đau rát. Cảm giác cộm, khó chịu hoặc vướng tại hậu môn. Các nếp gấp ở vòng cơ bị sưng to. Cảm giác đau rõ rệt xuất hiện lấn át hết các cơn đau khác.

Trong khi tôi còn đang hoang mang thì cánh tay to lớn của hắn từ bên cạnh bỗng quàng lên mông tôi, đã thế còn tiện tay thọc một ngón tay vào hậu môn tôi. Tôi mặt cắt không còn một giọt máu, gào rống lên. Hắn bị tôi gào thì giật mình, rút tay ra khỏi đít tôi, khi còn chưa kịp tỉnh táo đã bị tôi đạp cho từ trên giường xuống dưới đất tỉnh cả ngủ. Tôi bấu chặt gối, cả người run rẩy, mếu máo. Hắn vội đứng dậy, mở quần tôi ra. Đúng thật là sưng rất to, còn rỉ máu. Hắn liền mặc quần áo cho tôi, chụp vào đầu tôi một cái mũ, lại lấy khăn giấy rịt vào hậu môn tôi, còn lầu bầu nói sao chảy nhiều máu vậy, đừng xảy ra chuyện gì nhé?

Vừa nói hắn vừa khom lưng mặc quần cho tôi. Tôi nghĩ tôi chắc không sao đâu, bây giờ tôi ngoại trừ cảm thấy rất đau ra thì không còn sức để nghĩ rõ cái gì cả.Hắn nâng tôi lên xông ra ngoài. Vì cánh tay của hắn chạm vào mông tôi nên tôi luôn mồm chửi rủa hắn.

Sau đó, tôi càng nghĩ càng hồ đồ, rồi đầu óc trống rỗng, ngoại trừ đau thì không còn cảm giác nào khác, ngay cả ý thức cũng dần trở nên không rõ. Chờ lúc ý thức của tôi tỉnh táo lại, mở mắt ra đã thấy bình treo trên đỉnh đầu. Tôi chớp mắt một cái, sao bỗng nhiên đến bệnh viện rồi.
Sau đó
.........
"Không cần đi phẫu thuật!! Không đi, chết cũng không đi!! Đều là do anh, vương bát đản... Tôi thà chết còn hơn, anh cứ để cho tôi chết đi, anh không cần lo cho tôi..."

"Ngoan, đừng như vậy. Không phẫu thuật sẽ càng nghiêm trọng, em đừng giấu bệnh sợ thuốc... Anh không đành lòng để em khó chịu như vậy."

"Vậy thì cứ để nó nghiêm trọng đi, cùng lắm là chết thôi!! Tôi chết rồi sẽ biến thành hồn ma theo ám anh, đồ chết tiệt..."

Hắn dở khóc dở cười, xốc tôi đang lảm nhảm trong chăn lên, "Sẽ không chết, chỉ là tiểu phẫu thôi, em ngoan một chút là xong ngay."

"Giải phẫu? Ý anh là để người ta động dao kéo đến chỗ đó của tôi à? Một đám người nhìn thấy chỗ đó của tôi!? Nam có nữ có... Sao tự nhiên bây giờ anh lại trở nên hào phóng thế?"

"Chuyện này không giống với..."

"Có gì mà không giống, người chịu thiệt cũng không phải là anh, anh đương nhiên nói vậy rồi!!" Tôi tủi thân khóc rống.

Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là bị trĩ đó.

Sớm biết làm tiểu thụ sẽ có thứ tai họa ngầm này, tôi đây đã kiên quyết mặc kệ.

Tôi sợ đau muốn chết!!

Vì thái độ kiên quyết của tôi, cuối cùng hắn cũng đành để tôi về nhà.

Nhưng chịu được mấy ngày lại không xong. Cả ngày nằm trên giường, vừa nhổm người dậy đã đau. Đi đứng suốt ngày phải dùng tay bụm mông. Nhất là lúc đi vệ sinh, tôi đều trong nhà vệ sinh la khóc thất thanh. Còn phải ngày nào cũng nhét thuốc đạn cho người bị trĩ sang khi lên cơn gấp, đau muốn chết!

Cuối cùng, hắn vạn bất đắc dĩ, bất chấp ý nguyện thà chết cũng không đi của tôi, dùng chiếc xe thể thao cực kỳ thời thượng mà hắn vừa mới sắm đưa tôi thẳng đến phòng giải phẫu.

Theo lời bác sĩ nói thì tôi thuộc trường hợp bị nặng hiếm gặp, XX, XX, XX, XX, XXX gì có đủ hết (vì những danh từ này nghe rất kinh, xin được tỉnh lược đi), không phẫu thuật là không được. May mà không kéo dài lâu lắm, chỉ độ 3 giờ, sống một ngày y như một năm, cả người mềm nhũn vì hiệu lực của thuốc tê. Vừa nhìn thấy hắn muốn ôm lấy hắn khóc rống, chợt nhớ đến tôi có ngày hôm nay đều do hắn làm hại, liền rưng rưng đem cánh tay chực vươn ra oán hận rụt về.

Hiệu lực của thuốc tê mất đi, chỗ kia đau đến mức... trời sụp đất nứt, phong vân đổi sắc, mặt cắt không còn một giọt máu. Lục Phong nhìn đến n lần cảnh tôi nằm sấp,mông chổng cao, lệ rơi đầy mặt, cũng không biết phải làm sao, "Em đỡ chưa? Thật sự đau lắm à?"

Tuy rằng hiếm khi hắn dịu dàng đến vậy, dịu dàng đến độ chảy nước, tôi cũng không nể tình mà nức nở gật gật đầu.

"Vậy phải làm sao..." Hắn lẩm bẩm tự nói, hóa ra một kẻ vốn cậy cường quyền như hắn cũng có lúc phải bó tay.

"Em muốn uống thuốc giảm đau." Tôi khóc thút thít.

"Không phải vừa rồi đã uống rất nhiều sao? Lạm dụng không tốt đâu."

"Vậy thì chích thuốc tê, không thì tiêm morphine, hêrôin... Gì cũng được, chỉ cần không đau." Tôi cam chịu chùi nước mắt.

"Đừng nói bậy." Hắn bất đắc dĩ nói, "Ráng nhịn một chút, bác sĩ bảo qua hôm nay sẽ không còn đau nữa."

"Không chịu nổi qua hôm nay đâu. Em đau lắm rồi." Tôi lại hức hức, "Đêm nay nhất định sẽ chết cho anh coi."

"Ngoan, không có việc gì đâu..."

"Anh, em đau quá...Đau quá" Cơn đau vật vã đã triệt tiêu toàn bộ hơi sức, tôi cũng không thèm giận dỗi với hắn nữa, yếu đuối mở mắt đầy lệ ra nhìn hắn.

"..." Hắn ngồi bên giường xoa xoa mông tôi một lúc lâu, thở dài, gọi điện kêu người đến chích cho tôi một mũi.

Thuốc bắt đầu phát huy công dụng, cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa. Tôi miễn cưỡng nằm trong ngực hắn nghĩ muốn ngủ một giấc. Ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa...

Đúng vậy, chẳng qua chỉ là quá trình đau đớn tất yếu hậu phẫu thuật thôi, không có gì ghê gớm... chỉ là cái chỗ yếu ớt đó dây thần kinh nhiều vô cùng, so với sự nhạy cảm về vị giác tuyệt đối không hề thua kém. Bị động dao kéo một lần như vậy quả thật muốn lấy mạng tôi.

Cả buổi tối đều không yên giấc, vừa ngủ được một lúc lại bị đau đớn dựng tỉnh lại, khổ sở vô cùng, chỉ biết mơ hồ ôm lấy hắn mà khóc, "Đau quá... em đau quá..." đem nước mắt nước mũi nước miếng chà loạn trên áo hắn. Tỉnh rồi lại đau, đau rồi lại khóc, khóc rồi lại ngủ, cứ thể lăn lộn cho đến khi trời sáng. Đít tôi đã đỡ sưng rất nhiều. Tuy vẫn rất đau nhưng không còn cảm giác đáng sợ như ngày đầu tiên, riêng người ôm tôi là hắn thì mắt đầy tơ máu, so với tôi bị đau còn có vẻ mất ngủ khủng khiếp hơn.

"Làm sao vậy?"

Hắn nhìn tôi nửa ngày, tự nhiên buông một câu, "Là do anh không tốt."

A a!!!!!! Hôm nay mặt trời mọc đằng đông hay đằng tây vậy!?

Hắn vươn tay xoa đầu tôi, "Nhìn em đau như vậy... anh... trong lòng không chịu nổi."

"Vậy từ nay về sau không cho phép anh chạm vào em nữa!!"

"???"

"Anh đụng vào em, thế nào cũng bị trĩ nữa, rồi lại phải phẫu thuật..." Tôi không rét mà run.

"Đừng nói vậy, sau này anh sẽ nhẹ nhàng, tiết chế một chút sẽ không đau... Với sau khi em ra viện rồi, khi nào làm xong anh sẽ bôi thuốc cho em cẩn thận và chăm sóc tốt hơn chỗ đó..."

"Không được không được, em không cần!!" Người bệnh là lớn nhất, phải tranh thủ thời cơ để kiếm một chút phúc lợi, "Thêm một lần nữa chắc chắn sẽ chết... không, là tự sát... từ nay về sau em không muốn làm thụ nữa, anh không chịu tức là không yêu em..."

Mặt hắn đen lại, tôi hy sinh tôn nghiêm nam giới mà dùng nước mắt tấn công, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng gật được cái cổ một chút.

Tôi thành công bảo vệ cái đít của mình an toàn, tính của hắn càng ngày càng cáu kỉnh. Cũng không trách hắn được, nhu cầu không được thỏa mãn nên lửa tích ngày càng nhiều. Huống chi tôi lại không thích hợp dùng miệng, chủ yếu là tôi dùng tay giúp hắn giải quyết, hoặc là hắn tự mình làm.

Cứ 'thẩm du' dài dài thế này, không cáu kỉnh mới là lạ.

Thời gian bình an của hậu môn tôi cứ thế trôi qua cho đến một ngày....

Hắn uống rượu về say không còn tỉnh táo, vừa về đến nhà đã đè tôi ra.  Đằng sau hắn có lẽ cảm thấy không thể nhịn nổi nữa, hắn tách hai chân tôi ra, lấy ngón tay ấn vào hậu môn, tôi đang muốn đánh lại. Phía sau hắn cố sức nhét vào, cả ngón tay đều cắm vào trong, tôi đau đến ứa nước mắt, đá văng hắn như phát điên. Cmn hắn nhịn bao lâu đến bây giờ phát dục hả?

Hắn đằng sau tôi rút ngón tay của hắn ra, sau đó kêu lên sợ hãi. Đó cũng là lúc hắn có được chút ý thức.

Tôi vịn tường cúi đầu nhìn, à, là máu. Tôi sao lại quên tôi bị trĩ chứ, vừa rồi hắn chọc thế chắc đã bị rách lại rồi, tôi vịn tường nghĩ, thảo nào lại đau như vậy.

Cả người tôi đều đau, cảm thấy người như bị nứt ra, phía sau chảy máu ào ào. Tôi luôn miệng chửi hắn. Cả người run lên. Tôi không muốn dao kéo lại động đến cái chỗ yếu ớt đó nữa đâu.

Hắn đưa tôi ra bệnh viện. Cũng may chỉ là tác động nhẹ nên chỉ trầy xước, không đáng lo ngại. Còn hắn thì quỳ gối trước giường tôi tận ba ngày ba đêm xin lỗi tôi.

Tôi cũng rất giận hắn nhưng nghĩ đến hắn nhẫn nhịn bao lâu nay nên mới miễn cưỡng tha cho hắn.
:)))
________________________________

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thutri