Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những đám mây nặng nề âm u bao phủ cả sơn trang, sấm xét xé toạc cả bầu trời xám xịt, từng hạt mưa to như hạt đậu tranh nhau từ không trung rơi xuống, rửa sạch vết dơ bẩn trên mặt đất.

Một thân ảnh thấp bé chạy qua sân, chạy về phía tây, cuối cùng dừng lại ở dưới một hòn non bộ

*hòn non bộ là kiểu nghệ thuật xây dựng, sắp đặt, thu nhỏ, đưa những ngọn núi to lớn ngoài tự nhiên vào trong vườn cảnh để phục vụ mục đích thưởng ngoạn trong cuộc sống.

Hình ảnh minh họa

Tiểu hài tử trốn ở chỗ trống trong hòn non bộ, hai bàn tay nhỏ bé gắt gao che lỗ tai, thân thể cuộn thành một quả cầu run lẩy bẩy, mỗi khi tia chớp xẹt qua y càng thêm run rẩy, trong miệng còn lẩm bẩm.

Không biết qua bao lâu, có một tiểu hài tử khác che dù chạy đến gần đó, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: "Tu Nguyệt, ngươi có ở đây không? Tu Nguyệt!"

Hắn sợ tiếng mưa rơi quá lớn che lấp đi thanh âm của mình, cho nên giờ phút gần như khàn đặc, giọng trẻ nhỏ cũng khàn theo.

Nhìn hòn non bộ bị mưa to cọ rửa trước mắt, nhớ tới nơi này là "căn cứ bí mật" của hai đứa trẻ từ mấy ngày trước, Hình Chu suy tư một lát, quyết đoán đẩy bụi cỏ ướt sũng ra, chạy đến trước hòn non bộ.

Quả nhiên đúng như dự đoán nhìn thấy Đàm Tu Nguyệt đang ôm đầu núp ở một góc. Ở đây có hai hướng gió nên không thể che chắn được nước mưa, tiểu hài tử bây giờ mang vẻ chật vật như bị vứt ra khỏi cơn mưa.

"Tu Nguyệt!" Hình Chu vội vàng ném ô dù giấy bò vào, ôm tiểu hài tử đang run rẩy.

Đàm Tu Nguyệt nắm chặt cánh tay Hình Chu, một lát sau từ trong lòng hắn run rẩy ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú đáng yêu giờ đã nổi đầy mạch máu, màu sắc cũng là màu đỏ đáng sợ. Hắn mở to mắt, thất thần lặp lại: "Ta không phải quái vật... Ta không phải quái vật..."

"Tu Nguyệt không phải quái vật, Tu Nguyệt làm sao có thể là quái vật chứ?" Hình Chu luống cuống ôm chặt tiểu hài tử, sau đó học theo mẫu thân từng an ủi hắn, đặt vô số nụ hôn lên trán đang nổi gân xanh của Đàm Tu Nguyệt, nói: "Ta thích Tu Nguyệt nhất, bất kể Tu Nguyệt biến thành bộ dáng gì ta đều thích."

Nghe hắn nói như vậy, Đàm Tu Nguyệt mới 'Oa' một tiếng khóc lên, nghẹn ngào lớn tiếng nói: "A Chu, ngươi đừng chán ghét ta, đừng không cần ta! Ta không muốn, ở bên trong người quá nhiều nỗi đau."

"Sẽ không, ta sẽ không chán ghét ngươi." Hình Chu cũng khóc lên, thấy đồng bọn thống khổ như vậy, hắn cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.

Hai đứa trẻ lúc này mới bảy tuổi, nhưng hôm đó lúc Đàm Tu Nguyệt tái phát lại bị Hình Chu nhìn thấy, nhớ tới sự e ngại và chán ghét không che giấu được của hạ nhân trong sơn trang đối với mình, khiến tiểu hài tử lựa chọn cách chạy trốn.

Khi đó, phải nhờ có Hình Chu......

Nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, khuôn mặt tuấn tú của Đàm Tu Nguyệt hiện giờ mang theo nụ cười, khóe miệng không ngừng mấp máy: "... A Chu, A Chu."

"Đừng... đừng gọi ta như thế!" Hình Chu tức giận quay đầu quát, tay nắm thành xe ngựa thiếu chút nữa trượt xuống.

"Vì cái gì? Không phải em thấy không vui khi ta gọi cả họ lẫn tên của em sao?" Đàm Tu Nguyệt vừa nói vừa lấy tay xoa bóp bờ mông rắn chắc của Hình Chu, như thể cặp mông mịn màng sắp bị bóp trợt ra khởi tay y. Nam nhân áo gấm dùng hai tay kéo căng đem khe hở chặt chẽ của Hình Chu mở ra, vuốt ve lỗ mật lăng nhăng của hắn, hết lần này đến lần khác dương vật to dày đụ vào lỗ huyệt với cái lỗ ngoài xinh đẹp của thanh niên.

"Câm miệng!" Hình Chu nhìn chằm chằm khung gỗ trước mắt, không muốn nói nhiều với thanh mai trúc mã, chỉ hy vọng chuyện này nhanh chóng kết thúc. Hôm nay dựa theo thỏa thuận là đến phiên Đàm Tu Nguyệt đến "giải độc", mặc dù hắn không muốn, nhưng hai người kia đã đạt xong thỏa thuận, hắn không có tư cách từ chối. Dù sao hắn cũng không muốn bởi vì nhất thời về lòng tự tôn mà chọc cho ngày hôm sau giống như con chó cái điên cuồng lắc mông, không muốn trải qua tình trạng ba ngày đau thấu xương không được dương vật đụ xuyên bụng dã nát hắn.

Nhưng cho dù đáy lòng Hình Chu không tình nguyện, thì hiện giờ hắn đã bị "Hoài Cáp Nô" đáng giận biến hắn thành một thân xác phóng đãng dâm dục, ngoại trừ chút đau đớn khi bắt đầu cuộc tình, phần lớn thời gian ở nơi hai người kết nối truyền đến cho hắn một cỗ khoái cảm mãnh liệt, vách ruột bị dương vật đụ vào khiến hắn vừa lưu luyến vừa sảng khoái. Hình Chu rất muốn biểu thị hành động cau mày để biểu đạt rằng mình không muốn, nhưng trên thực tế cảm giác bị dương vật xâm phạm làm cho hắn thoải mái như ở cõi thần tiên.

Không thể khống chế được cảm giác của mình, Hình Chu bất đắc dĩ ngậm chặt miệng mình, sống chết không chịu rên rỉ tiếng nào.

Từ bên ngoài nhìn lại, xe ngựa dưới rừng cây đang lắc lư với tốc độ điên cuồng, mà nếu bây giờ vén rèm lên nhìn thoáng vào bên trong, sẽ nhìn thấy Hình Chu nửa quỳ ở bên trong xe ngựa, cái mông màu mật trần trụi bị người khác đụ phía sau, dương vật của hắn thẳng đứng nhỏ từng giọt dâm dịch mỗi khi rung chuyển.

Hai người tuy rằng mê loạn, nhưng vẫn bảo trì một khoảng tỉnh táo, cho nên khi nghe được có tiếng chân người tiếp cận, hai người đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Bước chân Yến Trọng Thủy không theo nhịp điệu này, người đang đến là ai? Điều này làm cho Hình Chu khẩn trương, sợ người khác phát hiện hắn đang bị nam nhân đụ địt, thân thể không khỏi căng thẳng, phía sau lỗ huyệt thịt non mềm mại co rút lại căng thẳng theo.

Đàm Tu Nguyệt ngoan độc chậc một tiếng, đỡ mông của hắn đụ thêm vài cái, y chưa muốn kết thúc như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thúc giục nội lực đem tinh dịch bắn vào trong, trong lòng tức giận tên đã quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Sau khi thân thể nhận được "thuốc giải", Hình Chu vừa hét lớn một tiếng: "Ai đấy?", vừa nhấc quần xong liền nhảy ra khỏi cửa sổ xe ngựa.

Người nọ cũng không nghĩ tới Hình Chu sẽ lao ra, hiển nhiên kinh nghiệm giang hồ không đủ, dừng một lúc mới phản ứng việc cần phải chạy trốn.

"Đứng lại! Ắc!" Hình Chu làm sao có thể để cho người nọ chạy trốn như vậy, liền nhấc chân muốn đuổi theo, lại không nghĩ tới chính hắn vừa mới làm xong loại chuyện xấu hổ, cả người bủn rủn làm sao chống lại sự giày vò? Hai chân mềm nhũn liền ngã xuống bên cạnh xe ngựa.

Mắt thấy người nọ sắp chạy xa, thấy rèm cửa xe ngựa nhẹ nhàng bay, từ bên trong bắn ra nhiều sợi chỉ bạc, tất cả đều đóng đinh vào mấy huyệt vị lớn quanh cơ thể người nọ, làm cho hắn ta muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.

Liếc nhìn bộ quần áo màu đen trên người hắn có hoa văn tím đặc trưng, Hình Chu nhíu mày nói: "Là người của Túng Vân Xã." Nói xong liền vịn xe ngựa đứng lên, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng đi được.

"Tưởng kẻ nào, hóa ra là bầy chuột đất, trách không được chúng lại lén lút như vậy." Đàm Tu Nguyệt vừa nói vừa vén rèm xe đi xuống, tự nhiên thanh tao quý phái.

Túng Vân Xã là thế lực có địa vị không nhỏ trong Võ Lâm Minh, quan hệ với Phá Quân Đường là kẻ thù tự nhiên của nhau vậy, Túng Vân Xã nhìn không nổi cách Phá Quân Đường trở thành con chim ưng của triều đình, còn Phá Quân Đường thì khinh thường những thủ đoạn dơ bẩn của Túng Vân Xã, mỗi lần người của hai bên gặp phải đều xảy ra xích mích. Bất quá bởi vì Phá Quân Đường không am hiểu đối phó những kẻ đầy âm mưu và biết đâm sau lưng người khác, cho nên thường xuyên là bên chịu thiệt.

Hình Chu có mấy lần ra ngoài đã bị người của bọn họ ám sát, dẫn đến Đàm Tu Nguyệt thấy không vui khi nói về Túng Vân Xã.

Môn phái Túng Vân Xã lấy danh nghĩa có những mánh khóe xảo quyệt làm điểm nối bật, còn nữa người đứng đầu phái là hậu duệ của một trong những giáo phái Mặc Gia, hầu hết các thành viên trong phái đều biết chiêu thức ám sát, trên mặt còn đeo một lớp mặt nạ giả.

Sau khi Hình Chu đưa tay lấy mặt nạ xuống, mày hắn nhíu càng sâu, bởi vì trước mắt hắn là một thiếu nữ nhiều lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn còn chứa đầy nước, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

"Sao lại là một đứa bé? " Hình Chu khó hiểu hỏi.

Đàm Tu Nguyệt đi tới rút kim châm ở huyệt câm của thiếu nữ, thiếu nữ liền nghẹn ngào cầu xin tha thứ nói: "Ta cầu xin ...... van xin các ngươi đừng giết ta......"

"Đừng hiểu lầm, bọn ta sẽ không làm hại cô nương. " Hình Chu dở khóc dở cười, giúp Đàm Tu Nguyệt rút hết kim châm trên người thiếu nữ ra. Thiếu nữ kia ưm một tiếng rồi ngã vào trong lòng thanh niên, khiến cho hắn đỏ mặt.

"Nói, ngươi là ai? Có mục đích gì? " Đàm Tu Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, nắm kim châm bạc trên tay đi tới gần thiếu nữ, kim châm còn phản ra thứ ánh sáng làm thiếu nữ sợ tới mức ôm chặt vào lồng ngực Hình Chu, càng làm cho Đàm Tu Nguyệt sắc mặt trầm xuống.

"Tu Nguyệt, ngươi dọa cô nương sợ rồi." Hình Chu giữ chặt tay nam nhân áo gấm, hắn cảm thấy nam nữ nên thụ thụ bất thân, vì thế tự giác lui về phía sau một bước, mới làm cho sắc mặt Đàm Tu Nguyệt hòa nhã lại một chút.

Thiếu nữ không có chỗ dựa tỏ vẻ bất an, cuối cùng dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Đàm Tu Nguyệt, vẫn thút thít nói: "Ta... ta tên là Hàn Tiêu Tiêu, đi cùng với ca ca ta và những người khác, nhưng không may lạc khỏi bọn họ..."

Thiếu nữ sốt ruột ngẩng đầu: "Ta thấy nơi này có xe ngựa, nên muốn hỏi đường, chứ thật sự... thật sự không có ác ý gì..."

Hình Chu nhớ tới vừa rồi sau khi nghe được thanh âm, chính hắn liền hung ác lao ra, trách không được dọa sợ đứa nhỏ này. Hắn nhớ rõ Túng Vân Xã có vị đương gia đứng đầu_ Hàn Dịch sinh ra một trai một gái, trưởng tử Hàn Vọng Tịch có tài năng đáng kinh ngạc về cơ quan thuật*, còn dịu dàng tao nhã. Mà danh tiếng của nữ nhi thì không được nhiều người biết đến, là một thiên kim tiểu thư chính tông.

*Cơ quan thuật của Mặc Gia 墨家

Mặc Gia là một trường phái triết học của TQ do Mặc tử sáng lập. Cơ quan thuật Mặc Gia thiên về thủ công và sản xuất ra các vũ khí bằng gỗ. Ví dụ như trong bản phim hoạt hình có một trong những các loại cơ quan Mặc Gia là cơ quan Chu Tước được Mặc Tử chuyên tâm chế tạo trong ba năm, là một con chim gỗ có thể bay trên không.

Hình ảnh minh họa

"Ai, tiểu cô nương đừng khóc, bọn ta đưa ngươi tới trấn Mã Dương " Hình Chu vỗ vỗ đầu thiếu nữ, nói. Thấy thiếu nữ nín khóc mỉm cười, thanh niên cũng mỉm cười theo.

"Không." Đàm Tu Nguyệt túm lấy Hình Chu: "Sao ngươi biết nàng ta không có giả vờ?"

"Đừng như vậy." Hình Chu trấn an nói: "Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình."

"Lòng dạ đàn bà! " Đàm Tu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên xe ngựa.

Thấy Hàn Tiêu Tiêu luống cuống nhìn hắn, biết tiểu cô nương sẽ không muốn bị nam nhấn áo gấm coi thường, Hình Chu nhún vai, nói: "Tiểu cô nương cùng ta lên xe ngựa đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro