Chương 28_ Thánh Thiềm Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình Chu cũng từng cùng Tần Bích Du làm tình trong khi cơ thể hắn còn yếu, hiện giờ lại sốt cao lên, trâm ngâm hôn mê không tỉnh.

Tuy rằng thiếu niên trong lòng có suy nghĩ  'À, chơi quá lửa rồi.', nhưng thiếu niên sẽ không nói nó ra, đối với Hình Chu, chiếu cố hắn càng thêm cẩn thân là được. Tất nhiên, bao gồm cả trên giường.

Nhưng mà thanh niên không có ý định tiếp nhận sự chiếu cố của y, xác thực mà nói, trong cơ thể nhiệt độ cao đã khiến hắn ý thức mơ hồ, phần lớn thời gian là ngủ thiếp đi trong vòng tay của thiếu niên.

Điểm Thương Khung từng nói qua, rằng có một số người phát sổ đến mức bỏng đầu, tuy y ngại việc có máy sưởi bất tài trên giường này, cùng lắm thì giết chết khi quá thấy vướng bận mà thôi – nhưng quả nhiên y tương đối thích phản ứng cùng lới nói, động tác của Hình Chu khi ở bên cạnh.

Cũng may, không mất bao lâu để đến địa bàn Thánh Thiềm Môn, dưới khu rừng rậm có vẻ yên tĩnh này ẩn chứa vô số độc dược, nhưng khi bọn hắn đi đến, chúng nó lại tự động tránh né, như thể ở hai bên đường hoan nghênh người từ bên ngoài đến.

Đi sâu vào bên trong, sẽ thấy giữa non xanh nước biếc có một dòng sông trong vắt chảy qua, mà hai bên bờ sông là dãy nhà sàn ngăn nắp, người dân nơi đây mặc trang phục bình thường của vùng Nam Cương, có nam có nữ, trông có vẻ vô cùng ấm áp, chẳng qua thú cưng dưới chân họ không phải là những con mèo, con cún ngoan ngoãn hiền lành, mà đó là những con bọ cạp lưỡi độc đáng sợ vô cùng. 

Còn chưa đến gần, hai gã thị vệ canh giữ cửa cũng đã nhìn thấy bọn hắn, cao hứng dùng tiếng Nam Cương xưng hô: "Tông chủ đã quay trở lại, tông chủ đã quay trở lại!"

Đám người huyên náo ồn ào làm cho Hình Chu tỉnh táo một chút, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái hôn mê.

Chỉ nghe Thương Khung nói: "Mau, đi tìm đại phu cho ta."

Mặc cho có người muốn giúp y bế Hình Chu, nhưng đều bị thiếu niên đuổi đi, không chịu để cho người khác động đến một cọng tóc của thanh niên.

Người đầu tiên chạy tới khi biết được tin tức là thiếu nữ xinh đẹp nọ, có làn da trắng nõn. Vừa nhìn thấy Điểm Thương Khung cùng với người trong lòng y, đầu tiên là mím môi, sau đó chỉ vào một phương hướng và nói: "Đi, trước tiên thả hắn xuống trước."

Thiếu niên gật đầu, ôm Hình Chu đi theo phía sau nàng. Mặc dù thanh niên so với y có cao lớn hơn, nhưng giờ đây thiếu niên có vẻ không tốn sức nào để ôm hắn.

Thiếu nữ có tên Ngọc Úc Lý, là huyết mạch còn sót lại của người sáng lập nên Thánh Thiềm Môn, dù cho hiện tại chưởng môn đã không còn là người Ngọc Gia, nhưng địa vị của nàng ở Thánh Thiềm Môn vẫn cực kỳ cao, đứng thứ hai chỉ sau môn chủ Điểm Thanh Lan, được các đệ tử tôn xưng một tiếng 'Tông nữ.'

Ngọc Úc Lý có y thuật cao, bởi vậy chỉ cần bắt mạch đơn giản liền xác định được bệnh tình Hình Chu ra sao, đơn giản phân phó hạ nhân vài câu rồi cùng Điểm Thương Khung ra cửa.

Hai người đi đến một chỗ hiếm người qua lại, người gác cổng thấy bọn họ có chuyện muốn nói cũng không có lại gần. Ngọc Úc Lý nói: "Tại sao ngươi mang theo người xa lạ về?"

Điểm Thương Khung cười nói: "Không phải người xa lạ, đó là nương tử nhà ta."

Ngọc Úc Lý trừng mắt, phát hiện vẻ mặt y không phải giả vờ, kinh ngạc nói: "Ngươi điên rồi? Đó là nam nhân!"

Vẻ mặt thiếu niên vẫn sáng lạn như cũ, nói: "Giờ ngươi mới biết ta là kẻ điên?"

Ngọc Úc Lý bĩu môi, hiển nhiên đã sớm biết tính khí của y, nói: "Dù sao ngươi đừng quên, ta cùng với ngươi có hôn ước, ngươi làm thế nào để ăn nói với nghĩa phụ đây?"

Thiếu niên nhún vai, nói: "Ai, sai rồi, người có cùng hôn ước với Ngọc Úc Lý là Thương Khung, chứ không phải ta."

Một bộ mặt cho rằng ta là kẻ vô lại và ngươi sẽ không thể làm gì được ta.

"Không cần ta nhắc ngươi nhớ, ngươi hiện tại chính là Thương Khung! Ít nhất chỉ cần vào Thánh Thiềm Môn chúng ta, thân phận của ngươi chỉ có thể là cái này." Ngọc Úc Lý nheo mắt nói: "Bằng không ngươi sẽ bị độc dược giết chết."

"Hừ, ngươi rõ ràng là đang bức hôn." Thiếu niên che bả vai, làm ra bộ mặt thẹn thùng ghê tởm, nói: "Ta sớm biết ngươi đối với ta có thâm tình, nhưng ngươi buông tha cho ta đi, ta sẽ không cúi đầu như vậy dưới một thế lực tà ác."

Ngọc Úc Lý tức giận đá y, không quay đầu lại rời đi.

Thiếu niên gãi gãi mặt, đi theo phía sau nàng ra ngoài, lại bị một bóng người chặn lại.

Đó là một nam nhân cao lớn, so với Hình Chu còn cao lớn hơn một chút, mặc y bào màu tím đan xen màu đen, biểu cảm trên mặt tuy rằng ôn hòa, nhưng nhìn thế nào cũng là người có khí thế cực nặng.

Thiếu niên mỉm cười, làm bộ làm tịch hành lễ: "Sư phụ."

Điểm Thanh Lan không để ý tới y, xoay người đi về phía trước, Điểm Thương Khung – trước tiên gọi y là Điểm Thương Khung đi, cũng đi theo sau phía nam nhân. Thẳng đến khi đi tới chỗ bờ sông, nam nhân mới dừng bước, mà thiếu niên đứng cách hắn ta không xa.

"Ta đã nhìn qua người mà ngươi mang về rồi." Điểm Thanh Lan không quay lại nói: "Đó là người của Phá Quân Đường, Thương Khung, ngươi muốn làm gì?"

Chắc chắn không phải lựa chọn tốt nếu để con chó của triều đình Trung Nguyên biết vị trí Thánh Thiềm Môn.

"Yên tâm, sư phụ." Thiếu niên khoát tay nói: "Hiện tại võ công của hắn đã mất, ta sẽ trông chừng hắn."

"Chẳng lẽ ngươi muốn trông chừng hắn cả đời?"

"Ân.. tạm thời có dự định như vậy."

Điểm Thanh Lan quay đầu nhìn ánh mắt y, giống như muốn đánh giá độ xác thực trong lời nói của hắn ta: "Chuyện này thật không giống lời ngươi nói."

"Ta cũng nghĩ như vậy." Thiếu niên cười rất lưu manh, nói: "Lúc đầu ta chỉ cảm thấy hắn dùng cũng có ích, muốn chơi thử vài ngày; nhưng vài ngày sau liền cảm thấy không đủ, còn muốn cùng hắn ngủ mấy tháng. Giờ thì nhìn lại, ta thấy mấy tháng không đủ, còn muốn cùng hắn ngủ lâu hơn nữa."

Đây quả là hứa hẹn tuyệt vời của thiếu niên chìm đắm trong bụi hoa, Điểm Thanh Lan gật đầu, nói: "Vậy Úc Lý phải làm sao? Ngươi không biết sao? Nó vẫn luôn chờ đợi ngươi."

"Ai, sư phụ, cho dù không có người đó, ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với Úc Lý. Còn về phần Hình Chu... nói thật, sau khi ngủ với hắn, ta thật sự không muốn ngủ với những người khác nữa."

Điểm Thanh Lan vì lời nói thô ráp này mà cười rộ lên. Tuy nam nhân rất yêu thương Ngọc Úc Lý, nhưng không có ý định ép buộc đứa đồ đệ tư chất thông minh này. Vì thế y xoay người, chủ động nói đến đề tài khác: "Chuyện ta bảo ngươi đi làm thế nào rồi?"

===

Lúc Hình Chu tỉnh lại, hắn vẫn còn hơi yếu, từ khi còn nhỏ hắn vẫn luôn khỏe mạnh, về sau còn học võ công từ Tạ Hoàn, càng chưa bao giờ sinh bệnh đau ốm, cho nên lần này hắn ngã bệnh, điều này đã hành hạ hắn rất nhiều.

Nghe bên tai âm thanh trong trẻo của dòng sông chảy cuồn cuộn, Hình Chu cố gắng mở to hai mắt ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh hiện tại của mình, dường như việc đó mang đến cho hắn một chút cảm giác an toàn.

Nơi này hẳn là Thánh Thiềm Môn.

Phóng tầm mắt nhìn đồ vật của những người dân Nam Cương, hắn cảm thấy hết sức bình thường, nhưng Hình Chu có cảm giác rằng những cao thủ võ lâm hơn mười năm trước đã từng chứng kiến sức mạnh của Thánh Thiềm Môn, chính hắn hiện tại đang ở bên trong môn phái bọn họ, mặt không khỏi biến sắc.

Đây quả thực là trải nghiệm mới lạ.

Sự tò mò về Thánh Thiềm Môn làm cho Hình Chu quên mất cơ thể còn đang suy yếu của mình, chống đỡ cơ thể đến bên cạnh cửa sổ.

Lại nói tiếp, Hoan Hỉ Giáo và Thánh Thiềm Môn ở Trung Nguyên giống như là huyền thoại, đối với hai nơi tà giáo thần bí trong giang hồ, Hình Chu chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đứng trong đại bản doanh của bọn họ.

Khoảng thời gian hắn còn ở Hoan Hỉ Giáo, thật sự hắn không có tâm trạng nhàn nhã như bây giờ. Đặc biệt là nghĩ đến sở thích kỳ quái của Tần Bích Du khi hắn ta chơi đùa với mình... Hình Chu không nhịn được rùng mình một cái.

Tuy rằng Điểm Thương Khung ở cùng với hắn giống như kẻ điên, nhưng cũng may là điên có sự kiềm chế.

Nói cách khác, nhờ kinh nghiệm ở Hoan Hỉ Giáo, hắn có thể thản nhiên bình tĩnh đối mặt với sự đối đãi của những người nam nhân khác.

Thực ra Hình Chu không phải không thèm để ý, dù sao cũng là một nam nhân, là đệ tử Phá Quân Đường, người luôn lấy việc bảo vệ thế nhân (con người trên trần thế, người đời) làm trách nhiệm của bản thấn, có tình cảm cá nhân, hắn có tính cách hào sảng rộng lượng, còn có kiêu ngạo cùng tôn nhiên của một nam nhân, nhưng những thứ này không thể nghi ngờ đến việc bị những nam nhân khác chà đạp dưới chân. Để cho hắn giống như nữ nhân giang rộng hai chân hoan nghênh chào đón nam nhân khác đến chiếm đóng, còn khó chịu hơn cả việc đâm hắn hàng chục lỗ kiếm vào người.

Nhưng tất cả đều đã làm, hắn còn có thể làm gì khác? Quá khứ đã qua rồi, hắn còn quay lại trở về làm gì? Hắn không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lúc gia nhập Phá Quân Đường, Hình Chu đã sớm đặt sự sống chết của bản thân sang một bên. Cơ thể này đối với hắn mà nói không quan trọng đến vậy, hắn quan trọng nhất chính là hứa hẹn và trách nhiệm, nếu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn sẽ không rảnh tìm đến cái chết để hối hận.

Lại nói... nhớ tới phía dưới còn bị dây đỏ trói buộc, còn có bản thân đã hoàn toàn dựa vào lỗ huyệt sau để lên đỉnh, mặc dù khó coi, nhưng đã như vậy không phải sao? Hắn đã trở thành một người thích bị nam nhân áp bức, cho dù không muốn thừa nhận cũng đã trở thành sự thật.

Cho nên hắn dứt khoát thuận theo tự nhiên, trước tiên đem chuyện cần làm, làm cho tốt... còn những chuyện khác sau này rồi nghĩ, thứ lỗi cho hắn không được thông minh lắm, không thể nghĩ quá nhiều việc cùng một lúc được.

Hình Chu nhìn mặt sông yên tĩnh qua cửa sổ, dần dần quên đi những phiền não liên quan đến hắn, bắt đầu suy nghĩ về cách lấy thuốc giải Phong Hồn Cốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro