CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Duy Giang phát hiện Thời Dẫn đã đổi tên người dùng, anh không kìm được tò mò, lại gửi cho cậu một tin nhắn riêng.

@user0115930613: ?

Lần này Thời Dẫn trả lời rất nhanh, có lẽ vì đã theo dõi Weibo của anh.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Sao vậy?

Dụ Duy Giang muốn hỏi “Tên người dùng của bạn là sao” nhưng nghĩ lại, anh vẫn không hỏi.

Đây nên là bí mật chỉ thuộc về anh và chính mình, nếu tiết lộ một chút anh chắc chắn sẽ bị lộ.

Anh trả lời: Bạn đổi tên người dùng rồi.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: [doge] Tên người dùng này có tính chỉ định mạnh, nhìn là biết fan của thầy Dụ.

Cũng có tính phụ thuộc mạnh, Dụ Duy Giang nghĩ.

Thời Dẫn có cảm giác tốt với tài khoản Weibo này, có lẽ vì cả hai đều là fan của Dụ Duy Giang, đối phương cũng là nam như mình  và tình cờ người này lại là bạn học cùng trường.

“Thời Tử là một người giả tạo tự nhiên cong.” - Đây là câu mà Nguyên Dật luôn treo trên miệng, có phần đùa cợt nhưng lại nói rất nghiêm túc.

Bây giờ gặp được một fan nam mới, Thời Dẫn dường như có lý do để phá bỏ câu nói đùa này.

Nguyên Dật thích Dụ Duy Giang vì lý do đơn giản và thẳng thắn, anh ấy là người đồng tính, anh ấy thích khuôn mặt của Dụ Duy Giang và cũng thích các tác phẩm của Dụ Duy Giang. Đây là một điều rất bình thường, nhưng không phải ai cũng giống như Nguyên Dật.

Thời Dẫn cảm thấy mình không giống anh ấy và đoán rằng fan nam này cũng không giống Nguyên Dật.

Thời Dẫn muốn hỏi khéo léo tại sao đối phương lại thích Dụ Duy Giang, nhưng nghĩ mãi không biết làm sao để hỏi cho khéo léo nên cậu trực tiếp hỏi: Bạn ơi, tôi mạn phép hỏi, bạn thích Dụ Duy Giang ở điểm nào?

Câu hỏi này làm khó Dụ Duy Giang.

Mình thích gì ở mình. Đây là một câu hỏi có chút tự luyến.

Dụ Duy Giang không muốn để Thời Dẫn nhận ra điều gì bất thường, lại cảm thấy mình không có gì đáng để thích nên bịa ra một câu trả lời hợp lý: Hợp mắt.

Quả nhiên, Thời Dẫn nghĩ, không phải tất cả fan nam đều giống như Nguyên Dật, nhìn Dụ Duy Giang bằng con mắt và sở thích của người đồng tính.

Cậu vui mừng, cảm thấy người này mới thực sự là đồng điệu với mình, là đồng loại, có thể dùng để phản bác câu nói đùa “giả tạo tự nhiên cong” của Nguyên Dật.

Dụ Duy Giang nhận được một tin nhắn mới.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Bạn học ngành nào ở khoa Ngoại ngữ?

Dụ Duy Giang bịa đại một ngành: Tiếng Hà Lan

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Tôi học ngành Tiếng Đức, tôi nghe nói Tiếng Hà Lan khá giống Tiếng Đức!

Dụ Duy Giang trả lời: Ừ.

@Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang: Chúng ta kết bạn WeChat nhé.

Dụ Duy Giang ngạc nhiên, không hiểu tại sao Thời Dẫn lại thân thiết với một người bạn trên mạng mà chưa từng gặp mặt như vậy.

Thời Dẫn đợi một lúc, màn hình hiện lên một tin nhắn.

@user0115930613: Tại sao?

Thời Dẫn nghĩ đối phương không muốn, lại cảm thấy mình thật sự có chút đường đột, liền nói: Xin lỗi nhé, mình hơi đường đột, thấy bạn học cùng trường nên hơi phấn khích, nếu bạn không tiện thì không cần kết bạn cũng được.

Câu này nghe như muốn bắt người ta phải đồng ý, nhưng Thời Dẫn lại thật lòng.

Một lúc sau, Thời Dẫn thấy đối phương gửi một tài khoản WeChat.

Xe từ từ dừng lại, Dụ Duy Giang ngẩng đầu lên, phát hiện đã đến nơi. Anh đặt điện thoại xuống, nghe Hình Tiêu lẩm bẩm: “Khi nào anh trở thành thiếu niên nghiện mạng xã hội vậy.”

Mỗi năm vào dịp Tết, nhà Thời Dẫn luôn rất náo nhiệt, bố mẹ Thời Dẫn rất coi trọng gia đình, dù cuối năm có bận rộn đến đâu cũng nhất định dành thời gian tổ chức họp mặt gia đình, mời bạn bè thân thiết.

Thời Dẫn lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy nên tính cách tự nhiên hòa nhã.

Đêm giao thừa, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời hòa cùng ánh đèn của muôn nhà. Trong buổi họp mặt gia đình nhà họ Thời có nhiều hoạt động thú vị, Thời Dẫn vừa bốc thăm trúng thưởng được một chiếc điện thoại, vui mừng đỏ cả mặt.

Vì vâyj cậu còn uống chút rượu nên cả cổ cũng đỏ ửng.

Cảm xúc cao trào như không khí lúc này, Thời Dẫn cầm điện thoại, trong tiếng cười nói của họ hàng, thấy trong nhóm QQ của khoa Ngoại ngữ hiện lên một tin tức kinh hoàng.

[Trời ơi, có người nhảy lầu ở bệnh viện phụ cận, các bạn biết chưa?]

[[hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]]

[Vừa mới đây, nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống, thật là, ngay dịp Tết, xui xẻo quá]

[Nhà mình ở ngay cạnh bệnh viện, bây giờ dưới lầu bệnh viện đầy người]

[Đừng đăng hình nữa, mình sẽ gặp ác mộng mất]

[Trời ơi…]

[Trả thù xã hội à, nhảy lầu tự tử ngay dịp Tết]

Thời Dẫn kinh ngạc nhìn người nằm trong vũng máu trong bức ảnh, đó là một khuôn mặt gầy gò, mắt lồi ra, má hóp lại, méo mó nằm trong vũng máu. Ông ta nghiêng đầu, phần sau cổ lộ ra vết bầm nhẹ - đó là dấu vết do Thời Dẫn dùng máy ảnh đập vào không lâu trước đây.

Người trong bức ảnh nhảy lầu chết, chính là người đàn ông đã dùng dao trái cây làm Dụ Duy Giang bị thương trong buổi quảng bá 《Anh trai》.

“Nhìn gì vậy?”

Nghe thấy tiếng, Thời Dẫn mơ màng ngẩng đầu lên.

Thời Tri Liên cầm ly rượu vang, cúi mắt nhìn cậu: “Gặp ma à?”

Thời Dẫn tỉnh lại, cúi đầu nhìn điện thoại một lần nữa, Thời Tri Liên liếc theo ánh mắt của cậu, ánh mắt khẽ động.

Thời Dẫn ngẩng đầu nói: “Hình như có người nhảy lầu ở bệnh viện.”

Thời Tri Liên ừ một tiếng, uống một ngụm rượu, biểu cảm rất lạnh nhạt.

Thời Dẫn đoán rằng chú mình cũng sẽ không có phản ứng gì quá mức, chú cậu luôn như vậy.

“Người này con đã gặp trước đây.” Thời Dẫn nói, sờ sau gáy “Nên cảm thấy có chút…”

Có chút không thoải mái.

“Tiểu Dẫn à!”

Thời Dẫn nghe tiếng quay đầu lại.

Mẹ Thời gọi cậu: “Ra ngoài xem thử, bảo vệ nói có người tìm con ở ngoài.”

Thời Dẫn mặc áo khoác đi ra khỏi nhà.

Ngoài cổng đứng một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ngũ quan đoan chính, khí chất nho nhã nhưng Thời Dẫn không nhận ra người này.

“Chào anh, Thời tiên sinh.” Người đó chủ động chào.

Thời Dẫn bước tới, “Anh là ai?”

“Tôi tên là Giang Lâm, là trợ lý của thầy Dụ Duy Giang.”

Thời Dẫn ngạc nhiên: “Tôi đã gặp trợ lý của Dụ Duy Giang rồi, không giống anh.”

Chẳng lẽ thầy Dụ đổi trợ lý rồi?

Người đó cười: “Tôi là trợ lý cũ của anh ấy.”

Người đàn ông cầm một hộp quà đơn giản, hai tay đưa cho Thời Dẫn: “Đây là quà Tết thầy Dụ gửi cho anh.”

Thời Dẫn kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

Cậu cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Thấy phản ứng của Thời Dẫn, Giang Lâm có chút bất ngờ. Y nhận ra sự lo lắng của Thời Dẫn, mỉm cười nói: “Tôi không phải người xấu.”

Dù người này có phải người xấu hay không, Thời Dẫn vẫn do dự nhận lấy hộp quà, tim đập thình thịch, chớp mắt hỏi: “Tôi mở ngay bây giờ được không?”

“Tất nhiên là được.”

Thời Dẫn không thể chờ đợi mở hộp quà, phát hiện bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu xám, giống hệt chiếc khăn cậu dùng để băng bó vết thương cho Dụ Duy Giang hôm đó.

Thời Dẫn vui mừng khôn xiết nhưng vẫn lẩm bẩm: “Cái này cũng tính là quà Tết à.”

Cậu đã uống chút rượu, cảm thấy lâng lâng.

Cậu cảm thấy mình có chút quá đáng, ngẩng đầu liếc nhìn trợ lý cũ của Dụ Duy Giang.

Người đó luôn giữ nụ cười nhẹ trên mặt, chỉ vào đáy hộp. Thời Dẫn ngạc nhiên, lấy khăn quàng cổ ra khỏi hộp, thấy dưới khăn có một phong bao lì xì.

“Thầy Dụ chúc anh năm mới vui vẻ.”

Câu này không phải do Dụ Duy Giang dặn dò nhưng Giang Lâm tự ý nói thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro