Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ hảo cảm -50, Khương Thần đây là có bao nhiêu chán ghét "cậu" thế?

[Số lượng khán giả trong phòng phát sóng: 1]

["Nga, chủ phòng này sắp lạnh rồi."]

Trần Bán Bạch thấy được một thông báo bình luận, mở phòng phát sóng trực tiếp lên liếc một cái, thấy được nội dung bình luận, cậu liền cảm giác những người xem này hình như biết được điều gì đó.

Nhưng hiện tại cậu không tiện mở miệng dò hỏi, chỉ có thể đem phòng trực tiếp đóng lại trước, sau đó làm như không có gì mà đuổi kịp Khương Thần.

Người mở cửa cho bọn họ là một thiếu niên thanh tú trắng nõn, hắn nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt một chút: "Trần ca, Khương Thần, hai người cũng tới sao?"

Thiếu niên gọi là Triệu Nghệ, cũng là thành viên trong nam đoàn, có một giọng nói rất hay, đảm nhận hát chính trong nhóm.

Trần Bán Bạch không chút do dự mà giám định người trước mặt.

[Triệu Nghệ (cấp 1): -40]

Nhìn số liệu, Trần Bán Bạch nghẹn lại. Độ hảo cảm vẫn là âm, rốt cuộc nhân vật này có bao nhiêu người ghét vậy?

Những thông số độ hảo cảm này hẳn là của NPC trong phó bản. Bị NPC ghi hận, cũng không biết sẽ mang tới hậu quả gì không.

Khương Thần thấy Trần Bán Bạch không nói lời nào, liền không kiên nhẫn mở miệng trả lời thay: "Bị giám chế Từ gọi tới."

"...Hóa ra là vậy." Triệu Nghệ như là mới phản ứng lại, vội lui qua một bên, còn giữ cửa mở.

Hai người vừa tiến vào, Trần Bán Bạch đã bị một làn hơi lạnh ập tới thổi cho lạnh run.

Trần Bán Bách hỏi Triệu Nghệ: "Đang bật điều hòa nhiệt độ thấp à?"

Ánh mắt Triệu Nghệ mê mang: "Thấp sao?"

Hắn nhìn về phía Khương Thần, Khương Thần nâng khóe miệng, cười cười mang theo hàm ý chế giễu: "Đối với Trần ca thì là thấp, dù sao thân thể Trần ca cũng yếu ớt mà."

Triệu Nghệ nhìn Khương Thần rồi lại nhìn Trần Bán Bạch, khó xử nói: "Hay là để em chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên nhé?"

Trần Bán Bạch có thể nhìn ra hai người kia thật sự không cảm thấy lạnh, đây hẳn là vấn đề của cậu, liền nói: "Không cần, cho tôi mượn áo khoác hoặc cái chăn là được."

"Được ạ."

Triệu Nghệ đáp ứng, quay đi tìm đồ cho Trần Bán Bạch.

Tuy rằng độ hảo cảm đang âm điểm, nhưng ngoài mặt hoàn toàn không nhìn ra thái độ gì, ngay cả Khương Thần cũng không có thể hiện ra sự chán ghét.

Nếu là giả vờ, có thể nói kỹ thuật diễn của bọn họ đại khái đạt tới trình độ chuyên nghiệp.

Trần Bán Bạch ngồi trên sô pha bằng da màu đỏ sậm ở đại sảnh, liếc mắt đánh giá xung quanh.

Bên trong biệt thự trang trí theo phong cách Baroque, nhưng lại bày quá nhiều tượng điêu khắc cùng các tác phẩm hội họa, phối hợp với ánh đèn có phần ảm đạm, loại phong cách này nguyên bản phải là hoa lệ sang trọng, nay lại nhiều thêm vài phần quỷ dị hỗn loạn.

Mà làm cho người ta cảm thấy không thoải mái nhất chính là ánh đèn, tuy rằng nhu hòa nhưng lại có chút ảm đạm, cửa sổ bị tấm rèm dày nặng che kín mít. Cứ như vậy mà làm cho không gian trong phòng có vẻ áp lực.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Nghệ xuống lầu, đi theo sau hắn còn có bốn người lạ mặt.

Trong đó có một người thần sắc cực kỳ lãnh đạm, liếc Trần Bán Bạch cùng Khương Thần một cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh. Mặt khác, ba người còn lại cũng đi tới gần, cùng ngồi một bên sô pha, tầm mắt vẫn luôn nhìn Trần Bán Bạch cùng Khương Thần, mang theo vài phần đánh giá.

Trần Bán Bạch bất động thanh sắc mà mở lên giám định.

Đầu tiên chính là thanh niên tướng mạo nổi bật nhưng thần sắc lại khá lãnh đạm, người này cũng là nghệ sĩ thuộc nam đoàn cậu quản lý, đảm nhận vị trí trưởng nhóm.

[Tần Phong (cấp 1): -70]

Độ hảo cảm đột phá giới hạn, Trần Bán Bạch liếc Tần Phong nhiều thêm một cái, sau đó nhìn về ba người phong cách khác lạ còn lại.

Cậu hoài nghi ba người này có khả năng đều là người chơi, cho nên đầu tiên là nhìn tai bọn họ, nam nhân ngồi ở giữa có một chiếc khuyên giam định rất nhỏ màu đen đeo ở tai phải, hai người còn lại thì không có gì.

[Giám chế Từ (bá chủ cấp E): 0]

[Đạo diễn Lưu (người chơi cao cấp): 0]

[Biên kịch Lý (người chơi cao cấp): 0]

Giám chế Từ chính là đại thúc trung niên ngồi giữa, có một cái bụng bia, ngũ quan đoan chính nhu hòa, ánh mắt lại sắc bén kiên nghị không tương xứng với vẻ ngoài.

Đạo diễn Lưu ngồi ở bên trái giám chế Từ, để râu, vóc dáng khá thấp, ước chừng chỉ gần 1m7.

Còn lại một người có gương mặt gầy gò, trên mặt có mấy nốt ruồi, phần trước trán bị hói, phía sau lại nuôi dài túm thành đuôi ngựa chính là biên kịch Lý.

Qua nhiên đều là người chơi.

Vào lúc Trần Bán Bạch xem thông tin của đối phương, giám chế Từ cũng chăm chú nhìn cậu, quay đầu nhỏ giọng nói vài câu với hai người bên cạnh.

Đánh vỡ trầm mặc chính là Triệu Nghệ, hắn cầm một chiếc áo khoác vest đưa cho Trần Bán Bạch nói: "Cái này hôm nay em mới mặc một chút, anh dùng được không?"

"Không có việc gì." Trần Bán Bạch sắp đông lạnh tới nơi, nào còn chú ý việc này, vội vàng nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Sau khi mặc áo khoác vào, Trần Bán Bạch mới cảm thấy tốt hơn một chút, vì thế liền chủ động bắt chuyện với giám chế Từ: "Giám chế Từ, người đã đến đủ chưa? Khi nào thì bắt đầu?"

Ý của Trần Bán Bạch là khi nào thì bắt đầu khai tiệc.

Cậu không chỉ mệt, còn sắp đói đến phát hoảng.

Trong trí nhớ của nhân vật, giám chế Từ biết người có tên Trần Bán Bạch này cùng Khương Thần đều tới, cũng xác định người cần có mặt đều đông đủ, nhưng vẫn nói: "Chờ một chút."

Hắn phải đợi thông báo của hệ thống.

Phân đoạn mở đầu của tiệc đóng máy này nhất định là một đoạn quan trọng, hệ thống trò chơi hẳn sẽ đưa ra một ít thông tin hoặc công bố nhiệm vụ khác.

Trần Bán Bạch không chờ đối phương giải thích vì sao còn phải đợi, liền nói thẳng: "Tôi đói."

Dứt lời, sáu người ở đây đều nhìn chằm chằm vào cậu.

Trần Bán Bạch mê mang vô tội chớp mắt, đói bụng, không được sao?

Khóe miệng của giám chế Từ giật giật mấy cái.

Khuyên tai của hắn có công năng giám định, nhìn được 3 thuộc tính của người chơi, nhưng mỗi trò chơi hắn chỉ có thể giám định một lần.

Trước lúc giám định, hắn tính toán muốn tổ đội với Trần Bán Bạch, nhưng giám định xong, hắn do dự.

[Tố chất thân thể: E

Cấp bậc may mắn: F

Giá trị mị lực: A]

Đây căn bản là tổ hợp tố chất của một con gà ốm, trứng thối xui xẻo và bình hoa hợp thể với nhau, đồng đội như vậy, trừ bỏ làm pháo hôi thì chẳng còn tác dụng gì.

Phản ứng hiện tại của Trần Bán Bạch càng làm hắn thêm khẳng định suy đoán của mình.

Ở nơi mà tùy thời đều có khả năng xuất hiện việc ngoài ý muốn, game kinh dị nguy hiểm, trong đầu người này thế mà chỉ có ăn uống?

Giám chế Từ đem việc Trần Bán Bạch là người mới chưa trải nói cho hai người chơi còn lại, cuối cùng bọn họ cùng những người đang theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp của mình đều thống nhất quan điểm, không cần đi mượn sức của Trần Bán Bạch.

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của Trần Bán Bạch:

[Số người trong phòng phát sóng: 10]

["Từ phòng phát sóng cách vách qua đây~"]

["+1, qua đây xem dáng vẻ của người mới một chút."]

["Các người cược xem, chủ phòng khi nào thì sẽ gặp quỷ."]

["Tự nhìn tự hiểu, chủ phòng cố lên, có thể sống qua đêm nay liền cho cậu một điểm thưởng."]

["Chủ phòng đẹp thế, ba người kia chắc chắn là thẳng nam, một chút đều không biết thương hoa tiếc ngọc."]

Tuy rằng trò chơi không có yêu cầu phải cư xử đúng theo thiết lập nhân vật, nhưng ở đây còn có NPC, Trần Bán Bạch cảm thấy quá OOC cũng không tốt lắm, vì thế sau khi giám chế Từ nói xong, cậu cũng chỉ tiếp tục ngồi im.

Biệt thự này trang hoàng không được đẹp lắm, nhưng đồ dùng trong đây đều khá tốt, Trần Bán Bạch ngồi dựa vào sô pha, thoải mái đến mức muốn ngủ.

Đương nhiên, cậu không có khả năng thật sự ngủ.

Trần Bán Bạch đọc thầm nội dung nhiệm vụ trong lòng mấy lần, phát hiện nhiệm vụ chi nhánh 1 cũng khá dễ làm, trực tiếp hỏi từ trong miệng người khác là được.

Nhưng nhiệm vụ chi nhánh 2 tương đối khó, trước tiên cứ để qua một bên, cậu có thể thăm dò thử từ ba nghệ sĩ dưới tay này hỏi chút chuyện.

Giám chế Từ thấy Trần Bán Bạch thập phần thoải mái mà ngủ, khóe miệng lại giật giật.

Đợi ước chừng một tiếng, hắn mới không thể không thừa nhận, trò chơi lần này không đi theo bình thường, cho tới giờ vẫn không có thêm chỉ dẫn gì.

Giám chế Từ hướng về phía Trần Bán Bạch gọi: "Trần phát tài, ăn cơm thôi."

Bộ dáng Trần Bán Bạch vẫn đang mông lung buồn ngủ: "A? Được!"

Trần Bán Bạch quả thật không dám ngủ, nhưng lại buồn ngủ muốn chết, giãy giụa hơn một tiếng, nghe thấy có thể ăn, cậu liền tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ba NPC nghệ sĩ kia lại rất an phận, im lặng ngồi hơn một tiếng cũng không nói gì, đứng dậy quy củ đi theo phía sau Trần Bán Bạch.

Trần Bán Bạch đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, giữ chặt cánh tay Tiêu Nghệ, nói: "Đỡ tôi một chút, chân tê quá."

Cậu mơ hồ nghe thấy được thanh âm Khương Thần cười nhạo.

Trong ba người, Triệu Nghệ nhìn qua có vẻ tính tình tốt nhất, sự thật cũng vậy, Trần Bán Bạch bảo hắn đỡ, hắn liền trực tiếp đỡ, còn thật cẩn thận, như là sợ làm Trần Bán Bạch ngã mất.

Trần Bán Bạch dựa vào người Triệu Nghệ, nhỏ giọng: "Quần áo cậu có mùi rất dễ chịu."

Triệu Nghệ nghe vậy sửng sốt một chút: "Ách...."

Trần Bán Bạch tiếp tục bắt chuyện, nói: "Là loại nước hoa nào thế?"

Triệu Nghệ liếc mắt nhìn Trần Bán Bạch hôm nay có chút kỳ quái: "Em không có dùng nước hoa."

Hắn dừng một chút, nói: "Mũi em tương đối mẫn cảm, từ trước tới giờ đều không dùng."

Trần Bán Bạch mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Nhưng mà thơm lắm, tôi rất thích mùi này."

Triệu Nghệ lại nhìn không được liếc Trần Bán Bạch, biểu tình của Trần Bán Bạch chân thành tha thiết, không giống như đang nói dối.

Trần Bán Bạch đột nhiên hỏi: "Đừng nói đây là mùi thơm của cơ thể nhé?"

Nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn của Triệu Nghệ tức khắc nổi lên một tầng đỏ ửng, tựa như xấu hổ thẹn thùng: "Không, không phải đâu."

"Chẳng lẽ lại là mùi của vải vóc sao? Mà có vẻ cắt may cũng rất tốt, mặc thực thoải mái." Trần Bán Bạch lôi lôi áo khoác trên người sờ một cái, lại nói với Triệu Nghệ: "Hôm nào cậu đi mua quần áo với tôi đi, mua nhãn hiệu này."

Nói xong lại bồi thêm một câu: "Mắt nhìn của cậu không tồi."

"Được." Triệu Nghệ gật gật đầu: "....Cảm ơn."

Khương Thần phía sau nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, lại lần nữa cười nhạo một tiếng.

Trần Bán Bạch thế mà lại đi câu dẫn Triệu Nghệ...

Cũng không biết giám chế Từ nghĩ thế nào, biệt thự lớn như vậy, một người giúp việc cũng không có, hoặc là nói, bị giám chế Từ điều đi rồi.

Đồ ăn tiệc tối cũng là bên ngoài đưa tới, đặt trong thùng giữ nhiệt, bọn họ phải tự bày ra.

Mười mấy món ăn, còn rất có lòng đặt thêm một chai Champagne đỏ, bày một hồi, phối hợp với chiếc bàn dài, nhìn cũng rất ra gì, chính là trên không khí trên bàn ăn lại có chút kỳ quái.

Giám chế Từ hiển nhiên diễn không quá thành thạo, còn khẩn trương quá mức, trên mặt thiếu chút nữa hiện đầy chữ cảnh giác. Mà mấy nghệ sĩ lại càng không biết làm mấy loại việc như này, một loại tổ hợp tụ lại một chỗ, không thấy náo nhiệt mà chỉ thấy xấu hổ đến quỷ dị.

Trần Bán Bạch vốn có lòng muốn khuấy động không khí, nhưng hiện tại cậu quá đói rồi.

Cậu chờ giám chế Từ nói vài câu mở đầu hoặc là động đũa trước, nhưng hắn nửa ngày cũng không có động tĩnh, nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn như thâm tình đại hận, cậu nhịn không được bèn cầm đũa lên.

Trần Bán Bạch trước múc cho Triệu Nghệ một chén canh, lại gắp thêm mấy đũa đồ ăn.

Vẻ mặt Triệu Nghệ thủ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Trần ca."

"Không cần khách khí, nếm thử xem ăn được không?" Trần Bán Bạch nói, cũng múc cho chính mình một chén canh, gấp gáp muốn ăn đồ ăn.

Triệu Nghệ cẩn thận nhìn thoáng qua những người khác trên bàn, sau đó liền vùi đầu vào ăn.

Khương Thần trừng mắt nhìn Triệu Nghệ một cái, lại âm thầm mà trừng sang cả Trần Bán Bạch.

Một kẻ ngốc, một kẻ thiên vị.

Tuy rằng biết Trần Bán Bạch đối với Triệu Nghệ cũng không có ý tốt gì, nhưng là Khương Thần vẫn bị loại đối đãi khác nhau này của Trần Bán Bạch làm khó chịu.

Tần Phong nhìn Trần Bán Bạch, trầm mặc bắt đầu gắp đồ ăn.

Trần Bán Bạch thấy Triệu Nghệ ăn canh lại ăn đồ ăn, Khương Thần cùng Tần Phong cũng không do dự ăn, trong lòng khẽ động. Cậu chầm chậm lột vỏ tôm thả vào bát Triệu Nghệ, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Cậu ăn ngon lành, đem ba người giám chế Từ nhìn đến ngây người.

A này.... Người này gan thật lớn.

Bọn họ do dự mãi, vẫn là không dám ăn. Theo kinh nghiệm của bọn họ, đồ ăn trong game kinh dụ dễ dàng xuất hiện vấn đề nhất.

Phó bản tên là tiệc đóng máy, khả năng đồ ăn trên bàn có vấn đề rất cao.

Bởi vì tiếc mạng, bọn họ chỉ có thể nhìn Trần Bán Bạch ăn mà nuốt nước bọt.

Một bữa cơm ăn xong, ba người giám chế Từ cũng nuốt nước bọt tới phát đau.

Giám chế Từ thấy Trần Bán Bạch năng nổ tìm đường chết, trong lòng nổi lên đồng tình với tên ngốc này, tính toán nhắc nhở Trần Bán Bạch một câu, bảo cậu phải đề phòng mấy NPC...

Hắn vừa mới nghĩ như vậy, liền nghe thấy Trần Bán Bạch nói với Triệu Nghệ: "Triệu Nghệ, lát nữa cậu tới phòng tôi một chuyến nhé."

Giám chế Từ: "......"

Mẹ nó.

Kệ cậu ta tìm chết đi, hắn cản không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro