Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên "Két" một tiếng, thanh âm bén nhọn đập vào tai ta. Ta quay đầu nhìn lại, thấy có cỗ xe Motorcycles vừa dừng bên chân ta, cách chân ta vào centimet, nam nhân trên xe cởi nón bảo hộ, dùng sức đạp chân chống xuống, nổi giận đùng đùng đi tới. "Móa nó, tiểu quỷ thối nhà ngươi muốn chết a! Không có chuyện gì mà đứng như trời trồng giữa đường là sao?"

"Sặc x của ngươi đi!" ( =.=" bậy thì đừng hỏi ). Miệng ta lập tức chửi lại tên đó, mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hai người kia đồng thời đứng lên, giống như đang muốn rời khỏi tiệm café. Không hiểu tại sao hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài của sổ. Sau đó hai mắt hắn cứ nhìn vào ta không rời.

Hắn ngây ra một lúc. Ta lập tức thu hồi ánh mắt, hắn nghiêng đầu nhìn xuống nam nhân cách ta một đoạn.

"Ngươi nói gì?" Mặt nam nhân đen lại, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận, xem ra bị câu kia của ta làm giận không nhẹ.

"Ta nói....." Ta cười lạnh, đang muốn tiếp tục làm hắn khí, bỗng nhiên một trận âm thanh náo động cắt đứt lời ta. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy có thêm ba, bốn cái xe Motorcycles hình dạng khoa trương của Nhật đang đến gần, trong nháy mắt ta bị "quân đoàn SUZUKI" bao vây.

Hừ! Thì ra là có đồng bọn, mẹ kiếp, ngươi cho là như vậy thì ta sợ ngươi sao?

"Hey! Sao lại dừng ở đây? Tiểu tử này là ai?" Trong đội có một người cởi nón bảo hiểm, mặt khó hiểu hỏi. Trên mũi hắn có vết sẹo, thoạt nhìn rất muốn ăn đập.

"Một tiểu quỷ lớn lối." Nam nhân nhìn chằm chằm ta nói: "Đến đây, giúp ta dạy dỗ hắn một bữa."

"Đó sao? Tiểu tử này làm sao mà lại chọc ngươi?" Cả nhóm người đánh giá ta, hắc hắc cười.

"Lớn lên thanh tú như vậy, ánh mắt cũng rất dữ nha, "hán thảo" (chắc là....mông????) cũng không tồi, nói không chứng tiểu bằng hữu người ta có chút tài năng đó!"

Không biết người nào nói vậy, ta vừa nghe, hai mắt lập tức híp lại. "Xuống! Tới bên kia đi." Ta chỉ chỉ đường vào công viên, hướng đám cậu ấm kia quăng một câu, quay đầu bước đi.

"Này! Chớ! Ngươi nói bậy nói bạ xong lại muốn chuồn sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!" Nam nhân kêu to, đám bạn bè hắn bên cạnh rú lên.

"Ai muốn chuồn? Thật là nhục, não ngươi là não heo sao? Hay là ngươi muốn ở trên đường cho người ta nhìn cái bản mặt ngu độn của ngươi?" Ta dừng bước, trừng mắt liếc. "Cười a, tốt nhất thừa dịp bây giờ cười mau mau đi, chờ lát nữa các ngươi muốn khóc cũng không khóc được."

Ta vừa nói xong, những tên khác vốn vẻ mặt cợt nhả cũng đã thay đổi sắc mặt.

"Fuck! Tiểu quỷ này rất cần ăn đòn!"

"Không cho hắn một chút màu sắc (chắc là máu mũi máu miệng máu...) vào người không được rồi!"

"Tới a, toàn bộ các ngươi xuống đây, bốn người các ngươi đấu một mình ta cũng không sao." Thật ra thì bọn họ có năm người, nhưng có một người ngồi sau là con gái, ta cũng không thèm nhìn nàng. Dù sao cũng chả cần!

Bất kể là đánh người hay bị người đánh, tóm lại ta hiện tại cần có món đồ chơi để rời lực chú ý của ta đi, vừa lúc có Tiểu Bạch (mấy người ngây thơ, dễ bắt nạt) đến cửa.

Đi vào công viên trước, ta dùng khóe mắt liếc nhìn quán café kia. Chỉ cần liếc nhìn ta cũng biêt "hắn" đã không còn ở bên kia nữa rồi, bởi vì người mặc áo sơ mi trắng và quần kẻ ô vuông kia, chính là chết tiệt dễ nhận ra.

Nhưng....thật khó đối phó hơn trong tưởng tượng. Vừa bắt đầu, bọn họ đã không giả bộ thanh cao không lấy nhiều đánh ít nữa, nên ta liền nhân cơ hội ra oai phủ đầu bọn hắn. Bất ngờ gạt trụ tên ngu ngốc đầu tiên, cho hắn một đấm tại chỗ khiến hắn không thể nhớ ra tên của cha mẹ mình.

Nhưng những người khác lại bắt đầu đề phòng hơn, ba người xếp thành một trận địa sẵn sàng đón địch, bắt được cơ hội liền xông lên vây lấy ta loạn đánh.

Bọn công tử này bình thường ngoại trừ chơi xe ra chắc cũng có tập quyền anh hay gì đó, mặc dù không lên đến hoa quyền tú thối (đánh đẹp mắt đó), nhưng chỉ cần có khái niệm căn bản cộng thêm nhiều người, tung ra nhiều cú đấm, ta không cẩn thận cũng phải ăn mấy quyền, những chỗ bị đấm cũng nóng rát lên, đau.

"A!" Chỉ một khắc không cẩn thận, ta trong lúc trọng tâm chưa ổn định bị bắt lấy một cánh tay, sau đó bị đè mặt xuống đất. Ta còn muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng hai tên khác lập tức chạy đến, mỗi người một bên đè lưng ta xuống, đem cả người ta dính lại trên cỏ không thể động đậy.

Nhục thật! Quả này xong rồi!

"Này! Trong cốp xe ta có một cây dùi cui kiểu cảnh sát, ngươi đi lấy đến đây cho ta." Nam nhân đeo khuyên mũi lớn tiếng với cô nàng đang đứng đáng xa, ta vừa nghe, tâm nhất thời lạnh rụng mất một nửa. (Giờ ms biết sợ hả anh :3)

"Để làm gì? Ba người sáu quả đấm còn chưa đủ sao, ban ngày ban mặt mà muốn vận dụng hình phạt riêng à?" Miệng ta bị bọn du côn bịt lại chỉ còn phát ra tiếng ưm...ưm..., trong đầu bắt đầu mau chóng tìm phương pháp thoát thân.

"Đối phó với loại người không coi du côn ra gì như ngươi, chỉ cần dùng chút phương pháp "đặc biệt", chờ lát nữa ngươi cũng sẽ biết." Nam nhân đeo khuyên mũi dẫn đầu hắc hắc cười lạnh.

Mẹ kiếp, ánh mắt người này không bình thường, giống như con gà bị giứt lông cũng sẽ nổi điên vậy, chờ lát nữa không biết hắn sẽ chơi ta như thế nào. Sớm biết thế này đã học theo vai nam chính trong manga, lúc nào cũng giấu gậy sắt hay cái chảo gì gì đấy trong người, chỉ cần có vũ khí, ta sợ gì mấy con rùa các ngươi....Ta vừa dùng một nửa đầu theo tư tưởng AQ* tưởng tượng vài cảnh bạo lực, một nửa đầu kia suy nghĩ làm sao để thay đổi cục diện. Đúng rồi! Móc chìa khóa xe của ta là một cây đao Thụy Sĩ, chỉ cần nghĩ cách lấy từ túi quần ra....Ta vừa muốn nhúc nhích cổ tay phải bị áp trên lưng, đột nhiên thấy mông chợt lạnh, ta ngốc rụng, qua ba giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra.

*AQ: Adversity Quotient (chỉ số biểu thị khả năng vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh, lao đao... gọi tắt là chỉ số vượt khó).

Cho ta sr nha, mấy nay bị sốt mới khỏe dậy :p Hnay bù lại cho mấy chương nha :** nhớ ủng hộ cổ vũ tinh thần cho ta nha!!! Yth nh <3




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy