Chương 8.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nghĩ đến tự nhiên cái cổ đang đau bị người ta dùng sức nhấc lên. Ta giật mình, nghiêng đầu trừng Huống Hoàn An.

"Anh muốn làm gì a?"

Hắn không nói gì, mặt không chút biểu tình, bỗng nhiên lôi ta hướng ra ngoài.

"Oa......"

Bị kéo một đường dài từ sân bóng đến nhà vệ sinh công cộng, thấy bồn rửa tay trước mặt, ta vẫn không rõ Huống Hoàn An tha ta tới đây để làm gì.

Cho đến khi hắn mở một vòi nước ra, cứng rắn đè đầu ta xuống cột nước, ta lập tức hiểu ra.

"Ối vãi đái! Họ Huống nhà anh điên rồi phải không.....ô phốc...khụ khụ...."

Làn nước lạnh băng từng ngụm lớn chảy lên mặt ta, không làm sao trốn thoát được.

Ta liều mạng giãy dụa đánh mắng, nhưng căn bản đều vô dụng, mũi không cẩn thận hít cả nước vào, sặc đến độ nước mắt, nước mũi cũng chảy ra, chật vật vô cùng.

Không nghĩ tới rằng cánh tay đè ép ta chẳng những không có chút ý muốn buông ra nào, thậm chí còn duỗi mấy ngón tay đến miệng ta, kiên quyết vặn bung hàm răng ra, ùng ục ùng ục... Khiến cho miệng ta đầy nước. Mắt cũng nhòa đi, không nhìn thấy gì, chỗ nào cũng là nước.

"Miệng của cậu bẩn quá rồi. A! Đừng sợ, mở lớn ra một chút nữa, tôi giúp cậu rửa sạch toàn bộ." Thanh âm ôn hòa, xa xa bay vào lỗ tai toàn là nước.

"Ô...Ô ừ...." Mẹ kiếp, hắn còn dám nói mát? Không thể tin được Huống Hoàn An có thể đối xử với ta như thế, ta có cả một bụng lời thô tục, những không nói được ra nửa câu, chỉ có thể phát ra vài thanh âm vô nghĩa. Hai tay cũng bị cố định sau lưng, hoàn toàn không nhúc nhích được, cổ tay bị cầm chặt đau nhói lên từng đợt.

Vừa nghĩ đến hai tay ta đánh không lại khí lực một tay hắn, ta liền giận đến muốn phát cuống rống lên.... Khốn kiếp! Đồ trứng rùa khốn kiếp! Huống Hoàn An chết tiệt, lần sau xem tôi chỉnh anh như thế nào!

"Triệu Vĩnh Dạ, hứa lần sau khống chế miệng mình một chút, tôi sẽ thả cậu ra."

"Ục...ừ..." Anh mượn anh a! Lại nữa, tên này tự cho mình là mẹ ta sao? Ta trong lòng mắng tổ tông hắn một trăm lần, nhưng ta vẫn hiểu đạo lí "Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt"*. Uống hết mấy ngụm nước xong, ta quyết định chứ đáp ứng hắn rồi tính tiếp. (*Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt: Người thức thời chính là tuấn kiệt, túm loại là anh hùng là phải biết thức thời a.)

"Ừ, ừ!"

"Được rồi, nhớ nói chuyện phải ra nói chuyện đó." Huống Hoàn An nhìn ta gật đầu nhượng bộ, tay đặt trên đầu ta cũng buông ra, ta vội vàng ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòi nước địa ngục, lại thấy ánh mặt trời rồi.

"Ổn không?" Hắn hỏi.

"Sặc, khỏe cái đầu anh!" Ta phát điên rống to: "Tôi chửi con mẹ nhà anh....Ô Ục!" Sau ót lại bị một cỗ lực đạo đè xuống, ta hoa cả mắt, nước lạnh lại xối vào đầu.

"Xem ra vẫn còn rất bẩn, lại rửa thêm chút nữa đi."

"Ngô...Để....Ùng ục ùng ục..." (thế này liệu có chết người không?)

"Triệu Vĩnh Dạ, sự kiên nhẫn của tôi so với người khác tốt hơn đó."

Ấn mặt ta vào nước một hồi nữa, hắn kéo mặt ta quay về phía hắn, nói: "Sau này để cho tôi nghe một câu thô tục, tôi sẽ bắt cậu đi rửa miệng tiếp. Tôi tuyệt đối nói được làm được. Thế nào?"

"Cạn! Anh cho rằng anh là ai? Tôi mạn phép muốn nói vài câu đây! Ô khục khục khụ khụ chết tiệt!" Vừa mới thoải mái được một tý thì đầu lại bị ấn vào nước.

"...Đã rửa sạch chưa?" Không biết qua bao lâu, hắn lại hỏi, lần thứ ba buông lỏng tay ra. Lần này ta đáp trả lại hắn, một ngụm nước ngậm trong miệng, chuẩn xác như ném rổ phun hết lên mặt hắn.

Mặt hắn bỗng chốc đầy nước, ta đắc ý hướng phía hắn cười, đang chuẩn bị tiếp tục giở trò phun nước tiếp, bỗng nhiên hắn tóm được gáy ta, lúc này không ép xuống vòi nước nữa, mà là kéo về phía hắn.  

"A ...Ngô!" Ta trơ mắt nhìn gương mặt của hắn trong tíc tắc trở lên lớn hơn, tiếp theo là môi đụng vào răng hắn, đau đến mặt ta nhăn lại thành một cục.

Còn chưa kịp kêu lên đau đớn, cũng không kịp rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh góc độ cùng lực đạo, càng thêm chặt chẽ che miệng ta lại.

Sau một lúc lâu ngâm nước lạnh, môi ta trở nên lạnh như băng, chỉ cảm thấy đôi môi đang dán chặt vào môi ta thực nóng quá, ta như sắp bị bỏng rồi. (Hôn rồi =]] *tung bông*)

"Ừ, ừ...."

Sau khi bị mút một trận, ta rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu ra sức giãy dụa muốn đẩy hắn ra, thậm chí đánh hắn.

Nhưng hắn căn bản không có để ý tới, cũng không biết dùng thủ pháp gì mà dễ dàng đỡ được quả đấm của ta, phản thủ kéo tay ta đến sau lưng hắn.

"Ngô..." Ta muốn dùng đầu gối đánh hắn, lại không hiểu sao một hồi lại bị hắn chen vào giữa hai chân, không thể động đậy.

Sau khi thuận lợi chế trụ ta, đầu lưỡi hắn bắt đầu đưa vào, liếm qua toàn bộ khoang miệng ta. Cảm giác không phải rất điêu luyện, nhưng tràn đầy tính xâm lược, ta cảm thấy như mình đang bị chiếm lấy, môi run lên, tim đập gay gắt, giống như sắp bị bệnh tim đến nơi rồi.  

Mãi cho đến khi hắn buông miệng ta ra, ta vẫn còn ngẩn người, khiếp sợ đến cực điểm, ngây ngốc nhìn hắn.

"Quả nhiên an tĩnh nhiều rồi." Huống Hoàn An bình thản nói.

"Anh, anh..." ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy. "Anh....tôi?" Ta thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, không nói ra được chữ "hôn".

"Khó trách mỗi lần A Tuần nổi đóa, Uyển Đặc cũng làm vậy để cậu ta an tĩnh lại."

"What????? Ê! Anh....anh nói lăng nhăng cái gì đó a?" Ta che miệng, không thể tin được tên này dùng phương thức người khác đối phó với Yêu Tinh mà đối đãi ta, lại còn nói xong vẫn làm ra bộ thản nhiển nữa chứ! "Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, sao có thể coi như là một được? Hai người bọn họ căn bản là có gian tình! Là một đôi cẩu nam nam."

"Cẩu cái gì?" Một anh mắt nhọn hoắt quét tới.

"....Cẩu....đúng là người kì quái..."

Mặt Huống Hoàn An bỗng nhiên dí sát vào, theo hơi thở ấm áp, hai cánh môi mỏng ở trước mắt ta lớn hơn, đầu ta thoáng cái trống rỗng, vội vàng lùi lại một bước, đụng vào bồn rửa tay. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực....Ngay cả miệng nói lung tung cái gì cũng không biết.

"Được rồi, coi như cậu thức thời." Huống Hoàn An khẽ mỉm cười, đưa tay sờ lên mặt ta, ta không kịp tránh, đôi môi liền bị hắn dùng ngón tay niết xuống một chút.

Giống như động tác bật bật lửa vậy, môi của ta mỗng nhiên như bị đốt một mồi lửa, nong nóng tê tê.  

"Cẩn thận một chút, sau này còn miệng thối chử loạn người khác nữa, tôi sẽ tự mình giúp cậu "rửa miệng"." Hắn xoa xoa mái tóc còn ướt của ta, vùa kéo ta lại, lấy cái khăn lông trong ba lô ra trùm lên đầu ta xoa xoa.

"Di...A?" Ngẩn ra nửa nhịp, ta mới hiểu hắn đang nói gì.

Đ*o đỡ được! Không thể nào?

Ta dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng, cái hắn gọi là "Tự mình rửa miệng" kia chỉ là áp ta đi xả nước "đơn giản" như thế.

"Anh.....rốt cuộc có bị thần kinh không a?" Ta nhìn hắn chằm chằm, "Tự nhiên nổi giận một cách khó hiểu như vậy, lại còn làm cái chuyện....như vậy với tôi, thật sự chỉ là vì giận tôi hay chửi loạn người sao?"

"Nếu không thì còn thế nào?" Huống Hoàn An kéo khăn lông ra, dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc không dựng ngược lên vì keo xịt, xõa xuống phủ trước trán của ta, bỗng nhiên thì thầm không chủ định nói ra một câu: "Vẫn là như vậy tương đối đáng yêu."

Mặt ta bỗng nhiên nóng lên, nắm chặt tay làm như không nghe thấy, cao giọng nói: "Ai biết được anh giận cái gì chứ? Tự hỏi anh là rõ ràng nhất rồi!"

"Tôi dĩ nhiên là biết a, nhưng mà cho dù biết, tôi cũng không nói cho cậu nghe đâu." Ngón tay ấm áp lướt qua gương mặt ta một chút, thu tay lại. "....Tự nghĩ đi." Hắn nói rất bình thường, an tĩnh nhìm chăm chú vào ta, không phải ánh mắt bén nhọn, lại làm cho ta không cách nào nhìn thẳng vào được, vừa mới trừng lại ba giây liền chịu thua dời mắt đi.

Ghê tởm! Tại sao lại như vậy ? Từ lúc nào mà ta trở nên mềm yếu rồi ?

"Triệu Vĩnh Dạ, lần trước cậu cùng cô bé kia làm chuyện đó, là khi nào?" hắn đột nhiên hỏi.

"A?" Ta rùng mình, nháy mắt giống như bị người ta gõ vào đầu một gậy, thiếu chút té xỉu, nhưng đầu óc thoáng cái lại trở nên thanh tỉnh vô cùng. Rõ ràng chỉ cần tùy tiện nghĩ là đáp án đã hiện ra rồi, nhưng ta cắn chặt môi không nói, lòng bàn tay và lưng đều là mồ hôi lạnh.

Thật không bình thường....Trước kia chỉ cần mấy ngày không đụng vào con gái là ta sẽ không chịu nổi....Còn không nhớ đến cuộc sống cấm dục cả tháng qua, hơn nữa còn để người khác "nhắc nhở" mới phát hiện!

"Quên mất? Được rồi. Tôi hỏi cậu tiếp, cậu rốt cuộc có bạn gái hay không?"

"Hẳn là không có đi." Huống Hoàn An chậm rãi nói.

"Chửi loạn thô tục thì rửa miệng. Về phần phát sinh quan hệ lăng nhăng, nên rửa chỗ nào...Cái này cậu về nhà tự nghĩ đi." (=]])

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy