Tựa 1: Bối bạn hữu lý (p.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Cuối năm, sương lạnh thấu xương. Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, cố sức siết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người để che chắn làn gió lạnh đang thốc qua con hẻm. Nam bộc của phủ Tuyết Y Hầu thờ ơ nhìn hắn nhảy nhót giậm châm, cứ như đang xem khỉ làm xiếc. Phùng Cổ Dạo lòng vòng một lúc, rốt cuộc nhịn không được đành nói, "Huynh đệ, có thể vào trong xem khách của hầu gia đã đi chưa, khi nào mới gặp ta được?"

    Nam bộc cười nhạt, "Khi nào hầu gia muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gặp, đâu có liên quan đến việc khách đi hay chưa".

    "Ta chỉ nhờ vào xem giúp ta, ít ra để ta biết còn phải chờ bao lâu nữa chứ."

    "Được chờ gặp hầu gia là vinh hạnh cho ngươi rồi. Bao nhiêu người đều đã phải chờ. Ngươi nghĩ mình tôn quý hơn họ hay sao?"

    Phùng Cổ Đạo bị cụt hứng hai lần liền, đành thu tay áo tiếp tục nhún nhảy. Thêm một lúc nữa, trời tối dần, Phùng Cổ Đạo vừa lạnh vừa đói, gần như muốn phất tay áo bỏ đi. Đúng lúc ấy, tổng quản Tông Vô Ngôn người lúc trước dẫn hắn vào cửa hầu phủ lững thững đi ra, "Phùng tiên sinh, hầu gia muốn gặp tiên sinh".

    Phùng Cổ Đạo hít hít nước mũi, rụt đầu hỏi, "Hầu gia chuẩn bị cơm tối chưa?"

    Tông Vô Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn, "Tiên sinh đi gặp hầu gia trước đã. Cơm tối ta tự khắc sai người chuẩn bị cho."

    Được hứa sẽ cho ăn bữa tối, Phùng Cổ Đạo bấy giờ mới bằng lòng đi vào. Tông Vô Ngôn đi trước, lặng lẽ chìa ra một mảnh khăn lụa. Phùng Cổ Đạo cầm khăn nhìn hồi lâu, mới hiểu ra đó là đưa cho hắn lau nước mũi.

    Hai người tới trước ngôi nhà, Tông Vô Ngôn đi vào thông báo trong khi hắn đứng chờ. Cửa vừa mở, một làn gió ấm phả ra. Đúng lúc này Phùng Cổ Đạo dùng khăn lụa bịt mũi, dốc sức xì một cái. Tiếng xì mũi như thể dồn toàn lực ấy xẹt qua Tông Vô Ngôn sắp bước vào cửa, truyền vào tận trong phòng.

    Lát sau, Tông Vô Ngôn đi ra, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

    Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, "Hầu gia muốn gặp ta rồi sao?"

    "Người bảo ta dẫn tiên sinh đi tắm rửa thay y phục trước".

    "..." Hầu gia thực là tình cảm. Phùng Cổ Đạo quyết định tạm thời quên đi chuyện mình bị bỏ mặc ngoài gió lạnh bơ vơ hơn một canh giờ. Dù là vì nguyên nhân gì mà hầu gia bảo hắn đi tắm gội thay trang phục, được ngâm nước ấm trong thời tiết này, vẫn cứ là chuyện khiến người ta khoái trá.

    Phùng Cổ Đạo hớn hở tắm rửa, để đám a hoàn xinh đẹp như hoa như ngọc rắc đủ thứ lên người mình. Tắm được một lúc, hàn khí trong cơ thể gần như đã bị xua đi hết, hắn định đứng dậy thì lại bị hai a hoàn ấn xuống.

    "Phải tắm thêm một lúc nữa thì mới ngon, vội gì thế?" Một a hoàn cười duyên rồi lại tiện tay rải vài thứ xuống.

    Phùng Cổ Đạo ngớ ra hỏi, "Ngôn? Các ngươi tắm rửa cho ta là để nấu lên ăn hay sao?"

    "Ngốc à, ai thèm ăn ngươi?" A hoàn miệng nói như vậy, nhưng mắt lại không quên đá lông nheo với hắn, "Hầu gia nhà chúng ta rất ghét những thứ bẩn thỉu, nếu không phải ngươi còn hữu dụng, thì riêng việc xì mũi ở ngoài cửa..." Cô ta che miệng cười khanh khách hồi lâu mới nói, "Đại tổng quản bảo chúng ta nói cho ngươi, lát nữa gặp hầu gia nhất định phải tỏ ra chững chạc, cung kính, nếu còn sơ ý như lúc nãy, thì ngươi cứ việc tìm nơi để đắp mộ đi là vừa."

    Phùng Cổ Đạo cười vui, "Nếu thật sự phải đắp mộ, tất nhiên là đắp bên cạnh khuê phòng của các muội đây, chết ở chốn êm ái dịu dàng cũng coi như đáng giá."

    Một a hoàn khác đột nhiên chép miệng, "Chán sống rồi à? Nếu còn dám ăn nói nói bừa bãi nữa coi chừng ta mách hầu gia giết ngươi thật đó."

    Thấy các a hoàn khác đều sợ sệt cúi đầu, Phùng Cổ Đạo tiu nghỉu nhếch môi, không nói gì nữa.

    Tắm gội mất hẳn nửa canh giờ. Da dẻ hắn nhăn nheo đỏ ửng, chật vật mãi mới bước ra khỏi chậu tắm, thay y phục xong thì sức lực toàn thân như biến đâu hết cả. "Lúc nãy đại tổng quản hứa với ta sẽ chuẩn bị cơm tối. Chi bằng cho ta ăn vài miếng lót dạ trước rồi hãy đi gặp hầu gia? Nhỡ mới gặp được một lát mà ta lăn ra bất tỉnh, e sẽ tổn hại đến sự anh minh của hầu gia."

    A hoàn hung dữ lúc nãy nói, "Nếu ngươi thực sự bất tỉnh thì cũng không cần tỉnh lại nữa đâu."

    Phùng Cổ Đạo lại phải im miệng. Ra khỏi phòng, hắn mới hối hận vì đã không mang theo áo khoác. Gió đêm lạnh buốt như cắt da cắt thịt. May sao lần này Tông Vô Ngôn nhanh chóng trở ra, "Vào đi."

    Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm, co ro đi theo. Trước cửa dựng một bức bình phong vẽ cảnh "Mãnh hổ hạ sơn".

                                                                         (Ảnh minh hoạ)

    Vòng qua bình phong khoảng hơn chục bước, Tông Vô Ngôn dừng lại thưa, "Hầu gia, Phùng Cổ Đạo đến."

    Phùng Cổ Đạo len lén ngẩng đầu, vừa khéo gặp ngay một đôi mắt sáng ngời đen láy như cẩm thạch khảm trên gương mặt trắng ngần như bạch ngọc, lẳng lặng nhìn hắn. Chân mày sẫm màu nhưng thanh thoát, xếch cao tựa lưỡi kiếm, khiến khuôn mặt toát lên vẻ sắc lạnh khó diễn tả. May mà nốt ruồi son ở một bên trán vừa giảm bớt sát khí trên mặt, vừa điểm thêm vài phần quyến rũ và ma mị, khiến con người ấy không còn vẻ hung thần ác sát nữa, mà lại đẹp đến mê hồn.

    Phùng Cổ Đạo khép nép, cung kính tiến lên hành lễ, "Bái kiến hầu gia."

    Người ấy ngả mình trên sập, hờ hững nhìn về phía khác, "Dẫn người tới chưa?"

    Cửa mở ra, gió từ hai bên bình phong lùa vào, Phùng Cổ Đạo run lên, bất giác cảm thấy bồn chồn.

    Từ cửa vọng lên tiếng bước chân sợ sệt, rón rén. Phùng Cổ Đạo thấy một a hoàn luống cuống quỳ xuống, chính là người đã đùa giỡn với hắn khi nãy.

    Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, "Đánh mười gậy! Lôi ra ngoài."

    Phùng Cổ Đạo kinh hãi, biết ngay là việc này có liên quan tới mình.

    Quả nhiên, a hoàn khóc lóc van xin nói, "Xin hầu gia tha cho nô tì lần này; lần sau nô tì không dám nói năng bừa bãi nữa."

    Thấy Tuyết Y Hầu nhíu mày, Tông Vô Ngôn lập tức sai người lôi cô ta ra.

    "Ngươi có biết nó mắc lỗi gì không?" Tuyết Y Hầu mỉm cười.

    Phùng Cổ Đạo phân vân không biết nên nói thật hay nói dối.

    Tuyết Y Hầu nhàn nhã nói, "Nếu trả lời sai, ngươi phải chịu đánh mười gậy."

    Phùng Cổ Đạo đáp, "Cô ta không nên đùa giỡn với tại hạ, lại càng không nên trêu chọc để tại hạ đùa giỡn."

    Tuyết Y Hầu nói, "Hẳn ngươi biết, chỉ cần vừa nãy ngươi trả lời sai, thì nó không phải đi khỏi phủ này nữa."

    Phùng Cổ Đạo nói, "Mười gậy đâu phải trò đùa, nếu không phải chịu thì tốt hơn."

    "Ngươi quả nhiên đê tiện." Tuyết Y Hầu chậm rãi ngồi thẳng lên, lặng lẽ quan sát hắn. Gương mặt Phùng Cổ Đạo, tuy sáng sủa, nhưng vẫn phảng phất nét dung tục bất kham. Tuyết Y Hầu nhếch khoé miệng, nửa cười nửa không, "Nhưng nếu không phải ngươi đủ đê tiện, bán đứng Ma Giáo, thì Ma Giáo sẽ không sụp đổ nhanh như vậy."

    "Được giúp sức phục vụ hầu gia là vinh hạnh lớn nhất đời tại hạ."

    "Vậy ngươi có biết, bản hầu hiện muốn làm việc gì nhất không?" Tuyết Y Hầu hỏi.

    Phùng Cổ Đạo đáp, "Hầu gia tuấn mỹ vô song như người nhà trời, việc muốn làm nhất chắc là tìm một phu nhân cũng mỹ lệ tuyệt vời và đẹp như người nhà trời?" Có hán tử nào không mê mỹ nhân?

    "Phùng Cổ Đạo." Mắt Tuyết Y Hầu loé lên một tia lạnh lẽo, "Cho dù hiện giờ bản hầu đang dùng ngươi, không có nghĩa là bản hầu sẽ không giết ngươi."

    Phùng Cổ Đạo không dám bỡn cợt nhăn nhở nữa, nghiêm túc nói, "Việc lúc này hầu gia muốn làm nhất, hẳn là giết Minh tôn."

    "Nhầm rồi." Tuyết Y Hầu hừ nhẹ một tiếng, "Trong mắt bản hầu, hắn chẳng qua chỉ là một tên hề đê tiện, ngươi tưởng bản hầu sẽ phải thừa hơi suy nghĩ về hắn hay sao?"

    "Đương nhiên là không." Phùng Cổ Đạo nịnh nọt đế vào.

    Tuyết Y Hầu cố ý bắt bẻ, "Vậy sao ngươi còn đoán như thế?"

    Phùng Cổ Đạo vẫn thản nhiên, "Tại hạ thối mồm."

    Tông Vô Ngôn rất muốn giật tấm rèm nhét vào mồm hắn. Quả nhiên, Tuyết y Hầu lạnh lùng liếc Phùng Cổ Đạo, "Muốn làm việc dưới quyền ta, trước tiên phải biết ngậm cái miệng thối lại!"

    Phùng Cổ Đạo mím mím môi, lui lại nửa bước. Tuyết y Hầu hỏi, "Làm gì thế?"

    "Tại hạ sợ mùi ám vào hầu gia." Phùng Cổ Đạo đáp.

    Tuyết Y Hầu vê vê ngón tay, hồi lâu sau mới nói, "Cho ngươi một cơ hội nữa, nếu đoán đúng bây giờ bản hầu muốn làm gì nhất, thì bản hầu chừa cho ngươi một con đường sống, bằng không bản hầu sẽ giết ngươi, phơi thây ngoài đồng hoang cho chó dữ đánh chén."

    Phùng Cổ Đạo khẽ run lên, nghĩ ngợi hồi lâu mới ngẩng đầu, cắn răng nói, "Lúc này việc hầu gia muốn nhất là giết tại hạ."

    Nếu trong tay Tuyết Y Hầu có kiếm, rất có thể y sẽ xiên cho tên họ Phùng này một nhát. Nhưng đang không có kiếm, nếu đi tìm cũng quá phiền phức, nên y chỉ chậm rãi xoay người, ngồi trở lại trên sập, "Ngươi nói xem, bản hầu nên làm theo ý muốn của mình, giết ngươi cho gọn, hay là coi như ngươi đã đoán đúng, và tha ngươi thì hơn?"

    "Đương nhiên là tha." Phùng Cổ Đạo trả lời rất tự tin.

    Tuyết Y Hầu nhìn cái nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, "Lý do?"

    Phùng Cổ Đạo cười nói, "Dù sao thì, tại hạ cũng có chỗ hữu dụng với hầu gia."

    "Thế hả? Ví dụ như?"

    "Những nơi Minh tôn ẩn náu, tại hạ đều biết cả. Dù muốn giết hay muốn bắt hắn, hầu gia chỉ cần nói một câu là xong."

    Tuyết Y Hầu hỏi, "Phùng Cổ Đạo, ngươi vốn là thân tín đắc lực của Minh tôn, sao lại phản bội hắn?"

    "Tổ tiên tại hạ vốn dòng dõi thư hương, nhưng đi đường gặp phải cường đạo nên gia cảnh sa sút. Tại hạ gia nhập ma giáo, nối giáo cho giặc chỉ là bất đắc dĩ. Huấn thị của tổ tiên luôn đặt đầu giường, đêm đêm vẫn cung kính niệm đọc. Trung quân, hiếu lễ, hành thiện, gia phong, tại hạ không dám quên, và cũng không thể quên. Nếu không nhờ có hầu gia..."

    Tuyết Y Hầu lạnh lùng ngắt lời, "Bản hầu chỉ muốn nghe lời nói thật."

    "Tại hạ muốn làm quan!" Phùng Cổ Đạo xoay chuyển rất nhanh.

    "Được, bản hầu hứa cho ngươi một chức quan ngũ phẩm. "Tuyết Y Hầu cũng sảng khoái đáp luôn, "Nhưng, ngươi phải giúp bản hầu bắt được Minh tôn."

    Phùng Cổ Đạo ngẫm nghĩ, rồi hỏi, "Vậy còn Ám tôn?"

    Minh tôn trong tối, Ám tôn ngoài sáng, bắt Ám tôn dễ hơn nhiều so với bắt Minh tôn.

    "Tạm thời chưa đụng đến hắn."

    Phùng Cổ Đạo thận trọng hỏi, "Hầu gia có thể cho biết, vì sao phải bắt sống Minh tôn hay không?"

    Tuyết Y Hầu khẽ nhếch môi cười, "Đáp án này, bản hầu sẽ chờ ngươi nói."

    Phùng Cổ Đạo: "..." Vậy thì hắn không muốn biết chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hài#đm